Sắp Thành Lại Bại

Chương 16



"Xin lỗi, Tiêu tiên sinh." Thịnh Vũ cúi đầu, bả vai cứng ngắc căng chặt: "Tôi, tôi muốn uống chút nước mát, trong phòng không có đá."

"Còn muốn uống nước lạnh?" Tiêu Cù không vui: "Cơ thể đã khỏe hẳn rồi sao?"

"Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén ngài và Thẩm tiên sinh nói chuyện. Tôi về phòng ngay đây."

"Đợi đã." Tiêu Cù kéo cậu lại, dùng lực không nhỏ bóp cằm cậu, thấy khuôn mặt cậu giàn giụa nước mắt, con ngươi bỗng nhiên tối hơn vài phần, ngữ khí lại khá bình tĩnh: "Đã nghe thấy hết rồi?"

Thịnh Vũ cắn răng, cả người vô cùng run rẩy nhưng không cách nào thoát ra được.

Đời trước chiều cao của cậu và Tiêu Cù tương đương, Tiêu Cù chỉ cao hơn cậu 1cm nhưng sức lực của cậu còn lớn hơn hắn rất nhiều. Lúc ấy Tiêu Cù không thể dễ dàng bắt chẹt cậu như bây giờ.

Cậu muốn giãy giụa, nhưng phản ứng quá kích động sẽ làm Tiêu Cù sinh nghi.

Thấy hai người xảy ra tranh chấp, Thẩm Trạo vội vàng chạy tới khuyên ngăn Tiêu Cù.

Đều là bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Thẩm Trạo hiểu rõ tính cách của Tiêu Cù, Ngoại trừ Thịnh Vũ đã không còn, Tiêu Cù có rất ít kiên nhẫn với người khác. Vừa nãy chắc chắn là Thành Khoảnh đã nghe thấy hết rồi, thấy phẫn nộ và xấu hổ là chuyện bình thường, nhưng điều này có thể làm Tiêu Cù cảm thấy phiền chán.

Thẩm Trạo vỗ vai Tiêu Cù, lúc này hắn mới buông tay ra.

Thịnh Vũ lùi về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch: "Tôi lập tức lên lầu, không làm chậm trễ hai người nữa."

Mãi đến khi lảo đảo đi tới góc rẽ, Thịnh Vũ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sau lưng mình.

Tiêu Cù vẫn đang nhìn cậu.

Tiêu Cù của cậu vẫn đang nhìn cậu.

Cậu chạy một mạch về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa rồi khóa lại. Một loạt động tác liên tiếp làm tiêu hao rất nhiều sức lực, cậu dựa vào cửa, thân thể dần trượt xuống, đến tận khi bản thân ngồi co thành một cục trên mặt đất.

Lúc này là buổi chiều, ban đầu Tiêu Cù vì cậu mà chuẩn bị căn phòng này, ánh sáng vô cùng tốt. Vào những ngày trời đẹp, chỉ cần kéo cửa sổ ra là ánh sáng tầng tầng lớp lớp chiếu vào, soi sáng mọi ngóc ngách trong phòng.

Hôm nay trời có mây, vị trí dựa vào cửa sổ là bóng râm. Mà cậu lại ngồi co rụt trong bóng râm này.

Toàn bộ những gì vừa nãy Tiêu Cù nói với Thẩm Trạo, cậu đều nghe được cả. Tuy rằng thính lực đã không còn tốt, tiếng của hai người họ thường xuyên lẫn vào nhau, phải rất chú ý mới có thể nghe thấy, nhưng cậu vẫn nghe thấy hết.

Quả thực giống như là một giấc mộng vậy. Cậu bóp chặt cổ tay mình, để lại một vệt đỏ hồng, đau nhức nói cho cậu biết, đây không phải là mơ.

Những lời kia, thật sự là do Tiêu Cù nói.

"Thích, thích..." Cậu không khỏi thấp giọng lẩm bẩm, cố hết sức muốn nói đầy đủ câu kia ra, nhưng lồng ngực lại đột nhiên nảy lên, một cơn đau không chịu nổi kéo tới. Cậu rơi lệ không ngừng, cổ tay áo bị thấm ướt đẫm. Tay phải nắm chặt thành quyền, từng chút một đập vào vị trí trái tim trong lồng ngực, nghẹn nào nói: "Thích, mình."

Máu từ trong miệng trào ra, rơi xuống đất xen lẫn với nước mắt.

Cậu nhìn bàn tay đầy máu của mình, bất lực dằn xuống tiếng khóc.

Không ngờ Tiêu Cù lại nói thích cậu!

Qua bao nhiêu năm như vậy, thế mà cậu vẫn luôn lầm tưởng Tiêu Cù thích Thẩm Trạo.

Chuyện mà mình không dám nghĩ tới bỗng nhiên trở thành sự thật, cậu lại cảm thấy cực kỳ bi ai.

Tiêu Cù thích cậu, đến nay vẫn không quên được cậu, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy cậu vẫn còn bên cạnh mình.

Tám năm nay, Tiêu Cù đã sống như thế nào?

Lúc nhận được tin cậu hi sinh, Tiêu Cù làm sao mà...

Cậu che hai tai lại, dùng sức lắc đầu thật mạnh, trái tim như bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua.

Thảo nào tám năm không gặp, Tiêu Cù lại trở nên lạnh lùng ít nói như thế. Ban đầu Tiêu Cù vốn không phải bộ dáng này!

Cậu đã từng nghĩ, Tiêu Cù chỉ là trưởng thành hơn, ổn trọng hơn, làm gì có ai ba mươi tuổi rồi vẫn còn giống một thiếu niên khinh cuồng tuổi mười tám đâu?

Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới, tất cả những thay đổi của Tiêu Cù đều là vì cậu.

Thẩm Trạo có đề cập đến bác sĩ tâm lý, là vì tâm lý của Tiêu Cù có vấn đề sao?

Trái tim lại thắt chặt hơn, co rút từng đợt, khoang miệng xộc lên mùi máu tươi lần nữa. Cậu run rẩy đứng dậy đi vào phòng tắm.

Ngâm mình trong nước ấm, cảm giác thân thể sắp vỡ tan mới dần dần ổn định lại.

Cậu cảm thấy may mắn vì vừa rồi không thất thố trước mặt Tiêu Cù, không bất chấp mà nói ra hết tất cả.

Biểu hiện của cậu là rất kinh ngạc, rất đau lòng, thậm chí còn có một ít tức giận. Như vậy rất tốt, đó là phản ứng Thành Khoảnh nên có.

Thành Khoảnh là một thiếu gia, không có tư cách đòi hỏi tình yêu thật sự. Nhưng bỗng nhiên biết được mình chỉ là thế thân cho một người đã chết, tâm trạng khó tránh khỏi sẽ kích động.

Cậu đã tận lực làm cho bản thân nhìn qua có vẻ giống khiếp sợ và ghen tỵ.

May mà Thẩm Trạo tới kịp lúc, giải vây giúp cậu. Nếu không, bị Tiêu Cù bóp chặt cằm như vậy, tất cả ngụy trang của cậu sẽ bị bại lộ.

Có lẽ cậu không nên xuống lầu nghe lén.

Tiêu Cù đưa cậu về phòng, dặn cậu ngoan ngoãn ngủ một giấc. Mà cậu lại tâm phiền ý loạn, rõ ràng chỉ hận không thể chạy trốn đi, ma xui quỷ khiến mà lại chờ sau khi Tiêu Cù đi thì đứng dậy mở cửa, trốn ở góc lén nhìn Thẩm Trạo, lén nhìn "tình địch" đầy phong độ của mình.

Vì muốn tìm một cái cớ nếu bị phát hiện, cậu còn cố ý cầm theo cốc thủy tinh. Không ngờ chính nó lại làm cậu bại lộ.

Đau lòng tới mức khó có thể ngăn cản, chỉ cần nghĩ tới sau khi mình qua đời Tiêu Cù phải chịu không ít khổ sở, chỉ cần nghĩ tới tám năm nay giày vò Tiêu Cù thành dạng này, cậu lại khó chịu không thở nổi.

Loại đau đớn này như muốn làm cậu ngất đi, ngay cả cảm giác vui mừng như điên khi biết được Tiêu Cù thích mình cũng bị phai nhạt không ít.

Đó là người cậu yêu nhất, cậu không nỡ nhìn hắn đau như vậy.

Cậu co người trong bồn tắm, vẫn nằm yên không nhúc nhích, mãi đến khi không khí trong phổi sắp tràn ra ngoài hết, cảm giác hít thở không thông dồn dập kéo tới cậu mới ngồi dậy.

Cúi đầu tỉ mỉ nhìn thân thể trần trụi của mình, cậu cười khẽ một tiếng.

Trên thế giới này mỗi ngày có vô số người chết đi, nhưng không phải ai cũng xa cách nhiều năm rồi vẫn có thể sống nhờ trong cơ thể một người khác để trở về bên cạnh người mình yêu sâu đậm.

Có thể trở về không chừng là do Tiêu Cù quá mức tưởng niệm cậu.

Nếu sau khi sống lại vẫn có thể tiếp tục tồn tại thì tốt rồi. Bọn họ sẽ có thể ở bên nhau, cho dù bỏ lỡ tám năm nhưng tương lai vẫn còn cả một đời.

Nhưng vận mệnh cho cậu cơ hội trở lại, dường như chỉ là cho cậu bù đắp lại tiếc nuối khi còn sống.

Lúc vừa tỉnh lại cậu đã nghĩ, tiếc nuối lớn nhất chính là không thể làm chuyện thân mật nhất với Tiêu Cù.

Hiện giờ mới hiểu ra, ông trời cho cậu trở về là muốn cậu biết được, Tiêu Cù cũng yêu cậu.

Đây mới thật sự là không còn tiếc nuối.

Nhưng sao trái tim lại đau như vậy.

Hận tai họa ập đến bất ngờ, hận vận mệnh trớ trêu vô tình, càng hận chính mình khiến Tiêu Cù phải đau đến vậy.

Ngoài cửa còn có vết máu ban nãy cậu nôn ra, nếu Tiêu Cù mở cửa sẽ nhìn thấy, phải giải thích rất phiền toái. Trong lòng cậu kinh hãi, lập tức đứng dậy, nhưng trước mắt lại tối sầm.

Không phải cảm giác thiếu máu, mà là cả người chột dạ.

Cậu vịn vào tường để đứng dậy, lúc mở mắt ra lần nữa thì tầm nhìn lại mơ hồ hơn, ù tai cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

Dấu hiệu phải tiêu tán ngày càng trở nên rõ rệt.

Cậu nén nước mắt xuống, cầm khăn tắm đi tới cửa, quỳ xuống lau sạch vết máu trên đó. Cuối cùng cuộn khăn tắm lại cho vào túi nilon, nhét vào ngăn tủ trong tường.

Sau khi thu thập thỏa đáng, cậu đi vào phòng tắm, đứng trước gương nghiêm túc nhìn chính mình.

Ở khoảng cách gần như vậy, cho dù là mở mắt cũng không nhìn rõ nữa.

Cảm giác cơ thể phiêu bồng, đau nhức trong xương cốt làm ngón chân cậu cuộn lại.

Không biết còn lại mấy ngày, hy vọng là chống đỡ được tới sinh nhật của Tiêu Cù.

Chín ngày, chín ngày nữa là đến sinh nhật ba mươi mốt tuổi của Tiêu Cù.

Cậu chống tay xuống bồn rửa mặt không ngừng hít thở sâu, muốn áp chế lại tất cả bi thương và vui mừng.

Lát sau, cậu dần bình tĩnh lại, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm: "Tiêu Cù."

Giống như có cảm ứng tâm linh, lồng ngực Tiêu Cù bỗng nhiên thắt chặt.

Thẩm Trạo thấy sắc mặt hắn rất khó coi, vội hỏi: "Sao vậy?"

Tiêu Cù phất tay: "Không có gì."

Thẩm Trạo không ở lại lâu, trước khi đi còn dặn đi dặn lại, nhắc lại những lời vừa rồi một lần, còn không ngừng khen Thành Khoảnh.

Trong lòng Tiêu Cù rõ ràng, Thẩm Trạo giống với Tần Lê, đều lo lắng cho hắn. Thành Khoảnh tốt hay không thì dù Thẩm Trạo có lợi hại đến đâu cũng không thể nào vừa liếc cái đã nhìn thấu. Vội vã khen như vậy chỉ là muốn hắn và Thành Khoảnh có thể ở bên cạnh nhau, nhanh chóng bắt đầu một cuộc sống mới.

Tiễn Thẩm Trạo đi rồi, Tiêu Cù không lên lầu ngay, một mình ngồi ở vườn hoa rất lâu.

Câu "Trân trọng người trước mắt" Thẩm Trạo nói tới vô cùng chân thành.

Chính hắn làm sao lại không muốn như vậy chứ?

Ngày tháng còn dài, nhưng vẻn vẹn tám năm đã rút cạn tâm tư và sức lực của hắn.

Vẫn hay nói người đã mất sẽ thường xuyên hỏi thăm thân nhân và bạn bè ở trong mộng. Mà Thịnh Vũ lại chưa lần nào xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Đêm tối dài như vậy, trong mộng ngoài mộng, từ trước đến giờ vẫn luôn chỉ có hắn cô độc một mình.

Thành Khoảnh tới mang đến cho hắn một chút an ủi.

Thành Khoảnh nằm bên người, trong lúc nửa tỉnh nửa mê hắn sẽ cảm thấy giống như Thịnh Vũ đang nằm bên cạnh mình.

Tiêu Cù rút một điếu thuốc, lúc sắc trời tối dần mới đi vào biệt thự.

Thẩm Trạo nói không sai, hắn nên đối xử với Thành Khoảnh thật tốt.

Có lẽ chung quy sẽ có một ngày, hắn có thể buông được Thịnh Vũ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...