Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng

Chương 60: Xin Lỗi Mọi Người



Kagome khúc khích cười . Đôi lúc hắn cũng thật dễ thương. Cô dựa lưng vào tường , vuốt ve mái tóc. Không ngờ có một lúc ánh mắt anh ta lại dịu dáng đến thế. Càng ngày cô càng thấy Sesshou rất thú vị. Dường như anh ta không lạnh lùng như vẻ ngoài của mình. Cô đã từng nghĩ về một trường hợp : có thể trong quá khứ đã có một điều gì đó xảy ra và nó khiến anh khép cửa trái tim mình lại. Không biết đằng sau cánh cửa đó là một Sesshoumaru thế nào nhỉ? Cô muốn nhìn thấy quá... dù chỉ một chút thôi...

Cô nảy mình khi nhận ra cái ý nghĩ đó. Cô đỏ mặt lúng túng. ‘Cái quái gì thế này.. Mình nghĩ vớ vẩn gì thế!!!’

“Tỉnh dậy nào đừng có mơ mộng lung tung nữa” . Cô bước xuống giường đi đi lại lại. ‘Không bao giờ có cái chuyện đó xảy ra. Không-bao-giờ’ Cô tự mắng mình như thế.

Có lẽ nơi đây ngột ngạt khiến tinh thần không được minh mẫn. Một chút không khí sẽ ổn thôi !!

Kagome ngoảnh nhìn về phía cửa sổ. Nơi đây có thể thấy rõ cây sakura ngoài vườn. Cô chập chờn thấy một dáng người bước vào bên trong khu vườn. Cô bước ra ban công, nhíu mắt nhìn. ‘Cha Kikyou?’

Ông ta dừng trước tán cây lớn của hoa anh đào một cách lặng lẽ. Đứng từ trên cao, ông ấy trở nên thật nhỏ bé trong mắt cô. Nhỏ bé và cô độc giữa đất trời. Bất chợt hình ảnh ngài Taisho vụt qua trong tâm trí cô. Vẫn dáng người đó, vẫn cái nhìn xa xăm đó.

Thật sự họ đang nghĩ gì?

Kagome âm thầm bước đến gần cha Kikyou. Cô nhớ đến lần đầu tiên cô gặp ông ở khu vườn này. Hoa vẫn nở rộ, gió thổi mạnh rải từng cánh một phủ khắp nơi. Trăng hôm ấy cũng sáng như hôm nay, rọi vào dáng vẻ tươi tắn của sakura. Dưới màn đêm, hoa anh đào bỗng sáng lên cái sắc vàng óng ả của giăng khiến nó mang một cái hồn bất tử.

“Ngài thức khuya quá nhỉ”

Higurashi nảy mình khi nghe giọng nói trong trẻo của Kagome. Ông nhăn mặt “Cô ra đây là gì?”

“Để nhìn lại chính mình”

Cha Kikyou tỏ vẻ khó hiểu.

“Hoa anh đào sẽ bảo vệ tâm hồn tôi” Kagome cúi xuống nhặt một cánh hoa đã phai đi cái màu vốn có của nó.

Kuroi Higurashi bật tiếng cười khẩy. “Một vật vô tri có thể bảo vệ được cô sao?” Tiếng cười như một sự mỉa mai cái tính chất non dại của câu nói .

Kagome nhăn mặt không đồng tình. “Vậy ngài ra đây làm gì?” Tiếng cười dứt hẳn.

“.. chẳng làm gì cả...”

“Có một người đã nói với tôi rằng : những con người che dấu bộ mặt của mình khi đứng trước một nỗi đau quá khứ sẽ không bao giờ có thể đeo lại cái mặt nạ ban đầu” Kagome chống hai tay xuống ghế đá hoa cương, nheo mắt nhìn Kuroi.

“Có một người đã nói với tôi rằng : những con người che dấu bộ mặt của mình khi đứng trước một nỗi đau quá khứ sẽ không bao giờ có thể đeo lại cái mặt nạ ban đầu” Kagome chống hai tay xuống ghế đá hoa cương, nheo mắt nhìn Kuroi.

Kuroi phì cười “Thế à...ý cô là ta đang nói dối?”

“Cái đó còn tùy thuộc ngài nhìn nhận sự thật như thế nào”

“Cô đang dạy đời ta đấy à?”

Kagome cười hắt “Tôi nào dám so tài với một lão làng sỏi đời như ngài. Chỉ là .. trong cái ngôi nhà phủ đầy bụi này thì nơi đây là thanh khiết nhất. Tôi chỉ phân vân rằng : những con người đã vấy quá nhiều vết bẩn trên người sẽ không bao giờ tìm về một dòng nước tinh khiết, vì nó sẽ soi rọi lại mọi hình ảnh nơi họ, nhưng ngài thì lại thích tìm về nơi đây. Phải chăng vì những vệt dơ ấy không phải xuất phát từ mục đích ban đầu của ngài? “

Kuroi quay thẳng mặt nhìn trực diện với cô. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt tìm này. ‘Nó giống màu mắt của Onigumo’ Nhưng đôi mắt này ngoài sự lạnh lẽo , thấp thoáng trong đó là vết bánh xe thời gian đã kéo một đường dài, sâu. Cô nhận ra một dáng người đã hao mòn theo năm tháng, nhuốm sự mệt mỏi. Có lẽ thời gian không đủ sức trả lời cho tham vọng của ông hay vì một nguyên nhân khác?

“Cô.. đối với cô.. sakura là gì?”

“—là loài hoa tôi yêu thích – Sakura một cái hồn bất tử...” Kagome ngẩng nhìn thân cây to lớn của nó.

Kuroi chớp mắt ngạc nhiên , ông bóp chặt nám tay sau lưng. “Vì sao cô nghĩ như thế?”

Kagome mỉm cười nhẹ nhàng . Một đợt gió thổi ngang mặt

“Vì.. nó có thể gắn kết hai tâm hồn”

Kuroi cúi gầm mặt rồi bật cười lớn - cười khanh khách. “Trên đời này có sự trùng hợp như thế sao?” Ông tự hỏi lấy bản thân mình.

“Eh?”

“Cô thật thơ ngây –“

“Tôi—“ “Chính vì thế cô rất giống cô ấy”

Kagome sững người , tròn mắt nhìn cha Kikyou. Và chỉ một thoáng thôi cô bắt gặp một gương mặt như ngấn lệ của ông. Lập tức Kuroi quay phắt người đi

Kagome sững người , tròn mắt nhìn cha Kikyou. Và chỉ một thoáng thôi cô bắt gặp một gương mặt như ngấn lệ của ông. Lập tức Kuroi quay phắt người đi

Kagome cũng thôi không nói nữa. Cô thích sự yên tĩnh giữa mình mà ông ấy.

“Đã khuya rồi. Cô còn muốn ở lại đây sao?”

“Phải” Kagome ngước nhìn bầu trời đầy sao , “Tôi muốn ngắm sao..”

Một vật gì đó âm ấp hình như được choàng lên vai cô. Kagome nhìn tại ông.

“Đêm khuya ở đây rất lạnh. Tôi không muốn diễn viên đóng thế bị cảm ...” Dáng cha Kikyou xa dần khỏi tầm mắt cô. Cô vẫn còn tần ngần vì hành động của ông ấy . Tiếng cười kia như vẫn còn vang vọng bên tai cô xen kẽ một câu hỏi trổng nơi ông ‘ Có sự ngẫu nhiên thế sao?”

Kagome cúi nhìn chiếc áo khoác trên vai mình, khẽ siết chặt nó vào người...

Ấm quá.....

~Trên đời này không có gì là ngẫu nhiên, mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn.

~“Thưa cô hai đã về !”

“Mẹ tôi còn thức không?” Kagura cởi chiếc áo khoác ngoài đưa cho người hầu cận.

“Phu nhân vừa uống thuốc xong ạ”

“... Shuichiro?”

“... cậu ba vẫn chưa về..” Giọng người quản gia nhỏ lại hẳn.

Kagura chỉ còn biết thở dài. Đôi mắt chán nản ngước nhìn bức chân dung gia đình trước sảnh lớn. Một cậu bé trạc mươi tuổi ôm con gấu bông cười hồn nhiên đứng bên cạnh người mẹ.

Ánh mắt cô buồn bã ‘Từ lúc nào em đã thay đổi?’

“Cô hai ăn chút gì chứ?”

“Cô hai ăn chút gì chứ?”

“Không bác ạ.. tôi không đói” Nói rồi cô đi thẳng một mạch lên phòng. Cánh cửa khép lại, ngay lập tức cô ngồi sụp xuống, nhắm nghiền hai mắt.

Cô đã đến giới hạn của mình chưa?

Tít.

Tiếng báo hiệu tin nhắn trên chiếc máy tính đánh thức cô.

Chị Kagura sẽ đến dự ngày sinh thần của cha em chứ? Em có nghe nói rằng cha sẽ mời gia đình chị và nhà Taisho. Có lẽ năm nay sẽ không làm lớn như những kỳ trước.

Mong chị sẽ đến dự.

Thân.

Kikyou.

Kagura mỉm cười. Cô và Kikyou quen nhau chưa được bao lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô phải nhìn nhận rằng : cô rất quí cô gái này. Dù chỉ là một thoáng thôi, Kikyou như tấm gương soi rọi con người quá khứ nơi cô. Một con người đã bị hao mòn theo năm tháng và trở thành Kagura Kazekan hiện tại. Đôi mắt ấy trong quá, đầy sức sống. Cứ như thể cô đang trò chuyện với con người trước đây của mình.

Cô không thích nơi náo nhiệt và những buổi tiệc tùng. Tuy nhiên lần này nhất định cô sẽ đi.

Kagura ngoảnh nhìn về phía ban công. Cô bước ra ngoài tiến đến chậu hoa trước mặt. Nụ hoa vẫn còn e ấp trong cuống lá. Kagura nhẹ nhàng đưa tay hứng lấy đài hoa non nớt. Vẫn chưa đến lúc bồ công anh thực sự là bồ công anh. Dưới ánh trăng tròn, sắc hoa nhợt nhạt của nó chìm hẳn trong vầng sáng trên cao, chỉ lưu lại chiếc bóng ngả mình xuống hiên.

“Hãy nở mau nhé.. trước khi ngày đó đến..” Cô thì thầm nói chuyện

Ngày mai, nhất định cô sẽ đi ... ngày mai sẽ là ngày cuối cùng hình ảnh bồ công anh còn tồn đọng trong cô.
Chương trước
Loading...