Sát Nhân Đích Tâm Khiêu
Chương 1: Nhịp Tim Giết Người
Phái Điểm Thương là một trong sáu trụ cột của "Đao bính" hội.Khâu Đoạn Đao là trụ cột của phái Điểm Thương, người trên giang hồ đồn rằng nếu không có ông ta, Điểm Thương chỉ là một phái nhỏ như mấy trăm năm về trước. Ngày nay Điểm Thương đã là một trong sáu trụ cột của Đao Bính hội tại Giang Nam.Đao Bính hội tại Giang Nam là đầu não của bạch đạo võ lâm, tiếng tăm tuy chưa bằng phái Thiếu Lâm, Võ Đang với cơ nghiệp hàng trăm năm, nhưng về thực lực thì hơn hẳn. Cho nên có người bảo Khâu Đoạn Đao chẵng những là của báu của phái Điểm Thương mà võ công và thực lực của ông ta còn hơn cả chưởng môn của phái này là Chung Thác. Do vậy cứ mỗi lần đến kỳ tỷ thí giành Kim ấn giữa hay phe hắc bạch trên ngọn Phi Lai hằng năm, ông ta đều thay mặt phái Điểm Thương ứng chiến. Vũ khi của Khâu Đạon Đao là một thanh đao gãy.Thanh đao của ông ta được gọi là "Trảm tận thiên hạ ác nhân chi thủ" ( chém hết đầu của kẻ ác trong thiên hạ)Dù đi đâu, ông của mang theo thanh đao này, đao của ông không có vỏ, ông không cần dùng vỏ.Đi đâu cũng kè kè thanh đao, bởi vậy người ta gọi tên ông là "Đoạn Đao".... Đêm nay Khâu Đoạn Đao giết người.Bảy tên lưu manh bức hiếp một cô gái nhà lành trong ngõ tối,ông bắt gặp, liền ra tay giết người.Giết bảy người ông chỉ cần chém hai nhát đao.Giết người xong, ông chợt nhận ra bao năm qua, ngày nào hai tay cũng vấy máu.Đêm đã khuya, mảnh trăng tàn ló ra trên khoảng không của ngõ nhỏ, lòng người giang hồ có chút cô đơn, Khâu Đoạn Đao thấyhơi bùi ngùi.Bùi ngùi thì bùi ngùi, ông ta cũng không hối tiếc, cũng chưa từng hối tiếc, có lẽ hễ bước chân vào giang hồ thì chẳng có chỗ cho tâm trạng hối tiếc, cũng giống như khi bị bắt, tên trộm tiếc sao mình không mau chân hơn chứ không phải tiếc vì mình đã là m trộm.Khâu Đoạn Đao thở dài.Lúc này trong ngõ nhỏ tối om, hăng hắc mùi hôi bỗng vang lên một âm thanh nho nhỏ.Khâu ĐoạnĐao chột dạ: Là mèo ư? Hay chuột? Cô gái lúc nãy vẫn còn khóc rưng rức nhưng giờ này chợt im bặt, Khâu Đoạn Đao cúi xuống sờ mũi nàng mớt biết nàng đã chết.Ông giật thót tim.Lúc nãy nàng rất sợ hãi nhưng không đến nỗi tắt thở thế mà bây giờ...Khâu Đoạn Đao cảnh giác, nạt một tiếng:- Ai?Ông đã giết không ít người, nghĩ tới trong xó tối nhưng có vô số hồn ma dữ tợn, tim ông ta đập nhanh hơn.Ông có thể cảm nhận được trong xó tối đúng là có người, hầu như ông nghe được tiếng thở ma quái của người đó.Ông giở thanh đao gãy, gằn giọng quát:- Ai?Ông kinh hãi đến nỗi hơi thở cũng trở nên bất thường, lồng ngực nhói đau như bị xiết chặt, mồ hôi tuôn ròng ròng. Ông trợn mắt đầy hăm dọa nhìn trừng trừng vào bóng đêm.- Ai ở đó?Bóng đêm vẫn lặng như tờ.Khâu Đoạn Đao thở hổm hển gào to:_ Ngươi không ra, ta sẽ...Lúc này ông chợt thấy không ổn.Dẫu gì ông cũng trải qua hàng trăm trận chiến, nhưng sao hôm nay lại mất bình tĩnh như thế? Ông giết người như ngóe, sao lại thất sợ hãi đến thế? Lẽ nào chưa động thủ mà hơi thở đã rối loạn? Nghĩ đến đây, ông cố trấn tĩnh, nhưng không được nữa rồi, ông nghe hình như nhịp tim của mình trở nên gấp gáp, quả tim lồng lên như con trâu điên đòi lao ra khỏi chuồng.Ông thở dốc giở thanh đao lên, vạch thành một luồng ánh sáng.Bàn tay ông run lẩy bẩy, luồng ánh sáng nhấp nháy bất định.Nhát đao của kẻ giết người như nghóe nhẹ hều như như nhành liễu vờn gió xuân.Khâu Đoạn Đao rên rĩ:- Rốt cuộc... ngươi là ... ai"Ông ta nói câu ấy khó nhọc như người già lấy hết sức tàn nhấc một chiếc cối xay bằng đá.Đột nhiên giọng nói của ông tắt nghẹn như người bị hen suyễn, quả tim của ông chẳng khác gì một liệt nữ lao đầu vào tường để giữ trinh tiết, ông thấy như máu me đang tràn ngập buồng tim mình.Thật sự máu tươi cũng trào ra miệng, máu cứ phun ra òng ọc như vòi nước cho tới khi ông ngã xuống vũng máu trong ngõ vắng tối tăm.... Đao bất lưu nhân Khâu Đoạn Đao chết rồi!Người ta phát hiện xác chềt trần truồng của Khâu Đoạn Đao trong ngõ vắng, bên cạnh là xác của một cô gái trẻ trung, cũng chẳng tấc vải che thân.Chuyện đó đồn ra, lại được thêm mắm dặm muối để thêm phần hấp dẫn.Khâu Đoạn Đao chết vì " tim ngừng đập"Đó là phán đoán của đại phu Tổ Phù Trầm, người của Đao Bính hội.Tổ Phù Trầm có thể dựa vào bộ hài cốt đã chôn vùi dưới đáy biển hai mươi lăm năm đễ phán đoán rằng nạn nhân chết bởi loại độc gì, bằng mắt điện tay thần, ông có thể ráp mảnh vụn thành bảy thanh đao, chẳng hề có vết mẻ nào. Lâu nay phán đóan của ông luôn chính xác.Trên người Khâu Đoạn Đao chẳng hề có vết thương nào, chết vì " tim ngừng đập", có nghĩa là sao? Khi người ta cười cười nói nói, mặt đều có nét khác lạ, đàn ông châu đầu ghé tai không cho đàn bà nghe, đàn bà rỉ tai nhau không cho trẻ con biết, thật ra họ đều nói cùng một chuyện.Cho nên Mạnh Thanh Lâu rất vui mừng.... Mạnh Thanh Lâu vui mừng là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Khâu Đoạn Đao chết rồi, y trở quan trọng hơn, người ta sẽ để ý đến hắn hơn, điều có có lợi cho phái Quát Thương. Thứ hai, tình trạng chết của Khâu Đoạn Đao sẽ khiến đồng môn đồng đạo, người trong giang hồ sẽ thay đổi các nhìn về hắn, kẻ vốn được gọi là " quen tật phong lưu, phóng đãng thành thói, không biết kiểm điểm, trêu hoa gọi cỏ".Khâu Đoạn Đao xưa nay không thèm tửu sắc, chẳng qua là ngụy quân tử, trong trong thiên hạ lẽ nào chỉ mình ta là chân tiểu nhân?... Mạnh Thanh Lâu nghĩ thế.Nhưng cái chết của Khâu Đoạn Đao của có hai điều hại đối với hắn.Thứ nhất, hai phái Điểm Thương và Quát Thương liên minh với nhau, Khâu Đoạn Đao chết sẽ là tổn thất to lớn cho phe ta trong trận chiếm giành Kim ấn với Hắc đạo. Thứ hai tuy hai phái bằng mặt chẳng bằng lòng nhưng vẫn phải cùng chống kẻ địch. Cáh chết của Khậu Đoạn Đao làm nản chí người đồng đạo.Mạnh Thanh Lâu lắc đầu thở dài, lòng thầm mắng Khâu Đoạn Đao,nếu ông ta bớt ngụy quân tử một chút thì đã không mắc bị thượng mã phong, cuối cùng ra nông nổi này.Còn bản thân hắn thì khác hẳn, nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Lâu nở nụ cười bí hiểm, so với nụ cười chiến thắng, có thêm một chút tự hào đắc ý. ...Mạnh Thanh Lâu không chỉ có địa vị trong giang hồ mà cả trong lầu xanh kỹ viện.Hắn có thể uống rượu mà không biết say, ra tay rộng rãi mà lại dịu dàng, tướng mạo cũng thuộc hàng tuấn tú, cho nên là vị khách được mến mộ nhất trong bất cứ cuộc vui nào.Đêm nay hắn tới "Xuân lai triều", trái ôm phải ấp, Xuân Lan, Kim Phụng, Tú Nương, Mỹ Dung, Tứ đại mỹ nhân vừa cười đùa lả lơi vừa hỏi về cái chết kỳ lạ của Khâu Đoạn Đao. Hắn vừa kể vừa ngả ngớn trêu đùa, còn hai nàng hầu rượu xinh đẹp như hoa Tú Trân và Tú Châu đang châm rượu và đút thức nhắm cho hắn. Sau Khi Mạnh Thanh Lâu cười to một tràng mới thấy không ổn.Hắn như bị một cây dùi đâm vào buồng tim. Tuy cảm giác này chỉ thoáng qua nhưng tim là một trong những bộ phận yếu nhất trong cơ thể con người, bị muỗi đốt nhẹ cũng đã khó chịu huống chi là... Mạnh Thanh Lâu giật bắn người nhưng hắn không muốn tỏ vẻ khác thường, vẫn ăn uống nhồm nhoàm, nhưng chợt bàn rượu phía sau hắn, cách một bức bình phong mà yên ắng lạ thường, lạ thật.Hắn muốn quay đầy nhìn lại.Nhưng lúc này hắn có cảm giác như gai đâm sau lưng.Hắn biết ngay có người ngồi sau bức bình phong nhìn hắn, chắc hẳn đó là nhân vật rất đáng sợ, nếu không ánh mắt của của kẻ đó chẳng làm hắn rợn da gà, chẳng rút kiếm nổi.Hắn định xoay người lại, tay đã đặt vào chuôi kiếm. Đáng tiếc hắn không xoay người được, kiếm cũng chẳng thể ra khỏi bao.Cổ họng hắn tắt nghẹn, như có một khúc xương gà chẹn lại giữa cổ, còn buồng tim cứ như bị một cây thương đâm vào từng nhát, máu tuôn ra.Mạnh Thanh Lâu gầm to, hai tay tóm vạt áo.Bọn kỹ nữ thấy y mặt tái xanh, môi tím tái, nức toét và rướm máu, mắt lồi ra như cá ươn, lưỡi thè ra dài cả nửa thước, ai nấy đều bưng mặt kêu tóang lên bỏ chạy. Lúc này Mạnh Thanh Lâu đã sùi bọt mép trắng phếu.Trong cơn hỗn lọan nên chẳng ai để ý sau bức bình phong có một người cao gầy thong thả rời "Xuân lai triều"....Cái chết của Khâu Đoạn Đao khiến Tần Yến Hoành rất buồn bực.Tần Yến Hoành với Khâu Đoạn Đao về công là chiến hữu, về tư là chỗ tri giao, Khâu Đoạn Đao là nhân tài xuất chúng của phái Điểm Thương, Tần Yến Hoành cũng là người nổi bật trong các đệ tử của phái Nhạn Thang.Tần Yến Hoành và Khâu Đoạn Đao từng khuyên Mạnh Thanh Lâu đừng quá phóng đãng kẻo người ta mất lòng tin với "Đao bính hội". Tần Yến Hoành rất hiểu con người Khâu Đoạn Đao, cho nên bà không tin ông xảy ra chuyện như thế.Thậm chí bà còn nghi ngờ cái chết của Khâu Đoạn Đao có liên quan đến Mạnh Thanh Lâu hoặc Thập nhị đô thiên thần sát của Hắc đạo, cho nên bà đến "Xuân lai triều" để theo dõi Mạnh Thanh Lâu, bà chẳng chú ý đến người cao gầy lúc nãy, chỉ biết trên mặt y có nốt ruồi thật lớn, khi đi lướt qua bà, y còn ném lại tia nhìn lạnh lẽo.Khi Tần Yến Hoành đi được bảy tám bước, ánh mắt lạnh lẽo đó vẫn còn lưu lại trong đầu thậm chí in sâu vào tâm khảm khiến bà có cảm giác chột dạ, bà vội ngoái đầu lại nhìn, người ấy đã khuất dạng.Sau đó bà mới biết Mạnh Thanh Lâu chết bất ngờ.... Tần Yến Hoành lập tức đuổi theo.Người qua kẻ lại chật như nêm, biết tìm người bí ẩn đó ở đâu? Tần Yến Hoành len lỏi trong đám đông, đuổi qua vào ngõ nhỏ, cuối cùng tới một bức tường đá vắng vẻ, bà ngẫm nghĩ:" Nếu cái chết của Khâu Đoạn Đao là ngẫu nhiên, vậy cái chết của Mạnh Thanh Lâu không phải là vô tình. Mạnh Thanh Lâu là nghĩa đệ của Quách Đại Giang, chưởng môn phái Quát Thương, mà Mạnh Thanh Lâu, Khâu Đoạn Đao và mình được chọn tỷ thí với Hắc đạo trong cuộc chiến Kim ấn..." nghĩ đến đây, nhịp tim Tần Yến Hoành đập nhanh hơn: " Khâu Đoạn Đao đã chết, Mạnh Thanh Lâu cũng chết, chả lẽ người kế tiếp là mình?" Bà cảm thấy nên mau chóng báo chuyện này cho minh chủ Đao bính hội, chủ nhân của Phi ngư đường Thẩm Tinh Nam, ít nhất cũng phải thông báo cho hai người đồng đạo cùng tham gia ứng chiến là Anh Tiêu Sát và Tống Vãn Đăng để họ phòng hờ... nghĩ tới đây, tim bà lạ nhói lên.Bà muốn đi ngay, nhưng tứ chi bủn rủn, đầu váng mắt hoa, phải dựa vào tường.Bà chợt tỉnh ngộ, mình chỉ đuổi theo người bí ẩn kia một chặp, với công lực của bà, dù có đánh ba ngày ba đêm cũng chưa mệt nhọc như thế này.Đôi mắt lạnh lẽo đó lại thoáng hiện lên trong đầu bà, bà cố nhấc chân, nhưng tim cứ đập mạnh liên hồi, bà rú lên, hai tay dốc hết sức chống mạnh vào tường, nhưng bức tường cứ như có phết keo, hút chặt người bà vào.Tần Yến Hoành chợt nghe tim mình đập。Ngoại trừ tim mình cứ đập thình thịch, thình thịch, còn có nhịm tim của người kia.Nhịp tim của người kia nghe rất nặng nề, cứ bình bịch, bình bịch vang lên đều đều, Tần Yến Hoành dực lưng vào tường, nhịp tim của người ấy như từ bên trong bức tường vọng ra từng hồi, gõ vào tim bà, khiến tim bà đập theo hệt như con bọ nhảy trong lồng hấp, bà không còn kiểm soát được hơi thở nữa.Đương nhiên bức tường đá chẳng có tim.Nhưng chắc chắn bên kia bức tường có một người đang đứng, mà người đó áp ngực vào tường.Hai người cách nhau một bức tường nhưng nhịp tim người đó khống chế nhịp tim của Tần Yến Hoành.Tần Yến Hoành kêu lên thảm thiết, miệng rịn máu tươi, người bà đã mềm nhũn nhưng vẫn cố rút kiếm, xem ra bà muốn đâm xuyên kiếm qua bức tường hòng giết chết đối phương, nhưng mũi kiếm chỉ chạm vào tường rồi rung lên bần bật, rơi xuống đất đánh "keng" một tiếng.Vì tim nhói lên nên máu tươi tuôn ra cửa miệng Tần Yến Hoành, rưới lên tường thành một bức tranh rợn người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương