Sau Ánh Bình Minh

Chương 26: Đoạn Minh Dương Có Lẽ... Là Thích Anh



Lúc anh nói câu này là vốn dĩ cố ý muốn châm thêm lửa, nhưng mà không ngờ lại làm nổ cả một quả bom hẹn giờ.

Lúc hoàn hồn lại, anh đã bị Đoạn Minh Dương đè trên giường hôn đến mức nói chuyện cũng không rõ ràng nữa rồi.

Hai cánh môi ướt át sưng lên, vẫn đang chịu sự gặm nhấm ngang ngược của Đoạn Minh Dương, cằm dưới bị ghì chặt, anh chẳng thể nào khép miệng lại được, chỉ có thể mở ra mà thôi. Anh bị hắn lật qua lật lại, liếm láp từ trong ra ngoài, anh mơ mơ màng màng hút lấy nước bọt của đối phương.

Trong tưởng tượng của Lê Lạc, cho dù là hôn người khác, Đoạn Minh Dương cũng sẽ chỉ hôn qua loa chạm môi một cái như chuồn chuồn đạp nước mà thôi, hắn sẽ không lưu luyến quá nhiều, nhưng anh không ngờ là hắn lại bạo đến như thế. Anh bị hắn hôn đến mức cả người mềm nhũn ra, cánh tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Đoạn Minh Dương, đầu ngón tay không khống chế được mà run lên.

Anh rất muốn nói với Đoạn Minh Dương, đây là nụ hôn đầu của anh, có thể dịu dàng một chút được không? Nhưng mà anh lại cảm thấy khi nãy mình lớn gan trêu ghẹo người ta, bây giờ lại nói là không có kinh nghiệm, sĩ diện không cho phép mà.

Cho nên anh chỉ đành phối hợp Đoạn Minh Dương đưa lưỡi ra, học theo động tác của đối phương mà quấn quýt lấy, ngậm lấy cái lưỡi của Đoạn Minh Dương, ngại ngùng mà đáp lại một cách nồng nhiệt.

Anh không biết là cách hôn của bọn anh có đúng hay không, cũng không biết được là kỹ năng hôn của Đoạn Minh Dương là giỏi hay tệ, anh chỉ biết là bản thân mình thoải mái đến mức như được ngâm trong bồn nước nóng ấm áp, mỗi một lỗ chân lông trên người đều nở ra, nhận lấy sự xâm nhập ướt át của đối phương.

Nếu anh biết được là cảm giác hôn nó sảng khoái đến như thế này từ trước, thì lần đầu tiên anh gặp Đoạn Minh Dương, anh nên kéo hắn đến con hẻm tối phía sau quán bar rồi.

Sau khi hôn xong một nụ hôn dài miên man, Lê Lạc ngửa mặt nằm trên giường, tóc tai rũ rượi, nước bọt dây ra, một hồi lâu vẫn chưa thở đều được. Anh nhúc nhích cánh tay, mới phát hiện là cả người mình đầy mồ hôi lạnh, bộ đồ ngủ dính sát lên người, khi nãy uổng công đi tắm rồi.

Đoạn Minh Dương đè trên người anh cũng không tốt hơn được chút nào, hơi thở nóng rực khiến cho gương mặt hắn đỏ bừng, nhưng hắn vẫn đang tỉ mỉ hôn sườn mặt của anh.

Lê Lạc vuốt chùm tóc ướt chưa lau khô trước trán hắn ra, nhìn vào đôi mắt đen láy sáng bóng của hắn, liếm bờ môi ướt át của mình, giọng anh ngọt đến mức bản thân anh nghe vào cũng thấy ngại thay: "Hôn một lần nữa..."

Sau đó Đoạn Minh Dương hôn anh rất nhiều lần.

Hai người họ hôn nhau không biết mệt mỏi trong buổi chiều tối mùa hè, trong bầu không khí nóng nực đầy rung động, giữa hai đôi mắt nóng rực của nhau, hai bờ môi không ngừng ma sát qua lại, đến cuối cùng thì hòa tan vào nhau, cùng một nhiệt độ, tim cũng cùng một nhịp đập.

Lê Lạc chưa bao giờ cảm thấy mình thích quấn lấy người khác như vậy giờ, hôn xong anh cũng không chịu buông tay, vẫn ôm lấy cần cổ của Đoạn Minh Dương, hai chân kẹp lấy eo hắn, nhẹ nhàng mà cọ cọ, gọi tên hắn một cách mập mờ:

"Minh Dương..."

Đoạn Minh Dương đè xuống, ngậm lấy cánh môi dưới của anh, nói: "Đừng nhúc nhích."

Lúc này Lê Lạc mới phát hiện ra mình đụng phải thứ cưng cứng ở phía dưới, không chỉ là của anh, mà còn của Đoạn Minh Dương nữa.

Phát hiện này khiến cho anh càng cứng hơn.

Chuyện Đoạn Minh Dương có dục vọng với anh, so với chuyện có dục vọng càng khiến cho anh hưng phấn, vui vẻ hơn nhiều.

Lê Lạc cười thấp, lồng ngực dán sát vào Đoạn Minh Dương cùng rung lên: "Xem ra "thử" cũng khá là vừa ý, đúng không?"

Đoạn Minh Dương dùng hành động thực tế trả lời anh.

Anh bị lật người lại, nâng eo cao lên, quỳ trên giường, bộ đồ ngủ lỏng lẻo bị kéo xuống, để lộ ra một mảng làn da trắng nõn.

Động tác của Đoạn Minh Dương gấp gáp, không có chút nào giống với dáng vẻ cấm dục lạnh lùng bình thường cả. Lê Lạc càng ngày càng thích ý cười thoải mái, bờ vai đẹp đẽ nhô lên, hai vai hơi run run, vòng eo mềm mại cũng run lên.

"Cười cái gì?" Tay của Đoạn Minh Dương đỡ lấy eo anh, chầm chậm mà sờ qua sờ lại.

Lê Lạc sợ nhột, né người sang một bên, quay đầu lại nhìn hắn, đuôi mắt vẫn còn chút ửng đỏ chưa kịp tan, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt: "Cười cậu cũng bị vẻ đẹp của tôi quyến rũ, không chịu nổi nữa rồi đúng không?"

"Cũng?" Đoạn Minh Dương bắt lấy chữ quan trọng, cúi người đè lên lưng anh, kề sát bên tai anh, giọng nói trầm thấp, hơi mang theo sự nguy hiểm, "Còn ai nữa?"

Lê Lạc rụt rụt cổ: "Đừng nói chuyện bên tai tôi, nhột..."

Nhưng Đoạn Minh Dương vẫn không chịu buông tha, trầm giọng ép hỏi: "Còn quyến rũ ai nữa? Giang Lưu Thâm?"

"Sao mà có thể... Ể? Sao cậu biết hắn? Hôm đó ở quán bar cậu nhận ra hắn sao?"

Đoạn Minh Dương không tiếp lời, bẻ mặt anh qua, tiếp tục một nụ hôn sâu.

Lê Lạc bị hắn hôn đến mức mơ mơ màng màng, câu hỏi gì cũng bay hết lên chín tầng mây rồi, anh mở miệng chuyên tâm quyến luyến cùng hắn.

Lưỡi Đoạn Minh Dương thực là vô cùng bá đạo, lưới cứ luôn không ngừng đưa vào nơi sâu nhất, ép anh ngậm lấy, giống như là cướp mà lùng sục, đoạt hết nước bọt trong miệng anh, lờ mờ còn có chút cảm giác chiếm anh làm của riêng rất dã man, nhưng mà lại không khiến cho anh phản cảm.

Ngược lại... anh còn rất hưởng thụ.

Trong lúc ý loạn tình mê, Lê Lạc dường như cảm giác có một bàn tay phủ lên lồng ngực anh, ngang ngược mà nắn vuốt ve hạt đậu cứng trước ngực anh, đầu ngón tay nóng bỏng chà sát trên làn da mềm mại, thỉnh thoảng lại ve lại rồi kéo ra ngoài.

"Ưm... nhẹ chút..."

Đoạn Minh Dương dường như say mê ngoài dự đoán của anh, bàn tay trêu chọc của hắn có chút khiến anh chịu không nổi, bị xoa nắn đến mức vừa khoái lại vừa nóng ran, anh chủ động ưỡn ngực đưa về phía Đoạn Minh Dương, ngậm lấy đầu lưỡi của đối phương mà nói đứt quãng: "Ưm... Để cho cậu xoa... Đừng vội, nhẹ... nhẹ một chút..."

Rõ ràng là Đoạn Minh Dương không nghe thấy lời anh, thậm chí hắn còn tăng thêm lực đạo, vừa xoa lại vừa ấn, khiến cho hai viên đậu của anh bị chơi đùa đến mức nhạy cảm mà cứng lên, chạm một chút liền run lên, trong cơn tê dại còn mang theo chút đau, nhưng lại khiến cho sự sung sướng không ngừng tăng cao.

"Ưm..."

Eo của Lê Lạc mềm đến không thể mềm hơn, cả người đều chìm vào trong chăn, chỉ có mông là vẫn còn vểnh lên cao, dưới quần ngủ cũng sưng đến phát đau rồi.

Lần đầu tiên anh trải qua chuyện này, không biết nên thể hiện như thế nào mới tốt, nhưng mà anh vẫn có chút tự mình biết mình, biết chắc chắn mình là người đó, nên anh cũng không thắc mắc gì, cánh tay chống lên giường duỗi thẳng về sau, đổi thành dùng vai chống lên giường, quỳ trên giường, nâng mong lên càng cao hơn, bắt lấy cánh tay đang đặt trước ngực của Đoạn Minh Dương, kéo tay hắn mò xuống dưới, anh dùng đôi mắt bị tình dục xâm nhập mà nhìn hắn, tất cả đều nằm trong hành động của anh.

Nhưng mà Đoạn Minh Dương không hiểu tình thú đột nhiên lại rụt tay về.

Tiếp đó hắn khép đôi chân mà anh cố ý hơi mở ra lại, không để một khe hở nào lộ ra, sau đó lột hết quần áo che chắn hai người họ, đem cái thứ đã cương cứng kia của mình nhét vào giữa hai chân của anh.

Lê Lạc cắn cắn môi, có chút ấm ức: "Không làm với tôi sao?"

Bàn tay nắm eo anh của Đoạn Minh Dương đột nhiên siết lại, hầu kết lên xuống: "... Im miệng."

Lê Lạc không cam lòng mà truy hỏi: "Không lẽ cậu thật sự chỉ định thử tôi, chơi đùa tôi đó chứ?"

"Nếu như mà tôi muốn chơi đùa anh," Trong mắt Đoạn Minh Dương lóe lên những tia đỏ hung dữ, "thì anh đã bị tôi chơi nát từ lâu rồi."

Mặt Lê Lạc đỏ lên: "Con người cậu..." Trên giường cũng khá là bạo đó.

Có điều dường như anh có thể nghe ra được chút ý dịu dàng trong câu nói này.

Có lẽ là Đoạn Minh Dương đang thương tiếc cho anh.

Bất giác anh cười nhẹ: "Lẽ nào cậu là kiểu đàn ông thành thực, lên giường rồi thì nhất định sẽ cưới người ta về nhà hả?"

Đoạn Minh Dương không hề phủ nhận.

Còn Lê Lạc rất nhanh cũng chẳng còn sức để chọc ghẹo hắn nữa.

Thứ cắm giữa hai chân anh kia không nói một tiếng nào liền nhanh chóng đâm vào rút ra, vòng eo săn chắc của người đằng sau va chạm khiến cho người anh không ngừng lắc lư, cả người không vững, cũng may là có bàn tay đặt ở vòng eo anh nên anh mới không bị đâm đến mức văng ra ngoài.

Lê Lạc cúi đầu trong những tiếng va chạm "bạch bạch", nhìn rõ dáng vẻ của vật hình trụ cứng rắn kia, anh không nhịn được mà nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy chột dạ.

Cũng may là khi nãy Đoạn Minh Dương tha cho anh, nếu như anh thật sự bị thứ đó đâm, e là bây giờ anh sẽ khóc lóc ỉ ôi xin tha mất...

Chột dạ thì chột dạ, nhưng ngoài mặt anh không thể sợ được.

Đều là đàn ông, đương nhiên hiểu là làm như thế nào khiến cho đàn ông hưng phấn. Lê Lạc vươn tay cầm lấy thứ nặng nề kia, mỗi lần cắm vào đều sẽ vuốt ve giúp hắn một chút, ngón tay thỉnh thoảng ma sát qua quy đầu, quả nhiên rất nhanh anh liền nghe thấy hơi thở nặng nề của Đoạn Minh Dương.

Anh đang đắc ý thì hạ thân đột nhiên liền rơi vào tay kẻ địch.

Thế là lại biến thành một cuộc chiến hỗn loạn.

Vật lộn đến cuối cùng, vẫn là anh đầu hàng trước, anh được Đoạn Minh Dương vuốt ve bắn hai lần, eo mềm nhũn không thể chống đỡ được, toàn là nhờ Đoạn Minh Dương đỡ cho. Làn da chỗ đùi trong vốn dĩ đã mịn màng nhạy cảm, bị dương v*t nóng bỏng cứng rắn ma sát mấy trăm lần, bây giờ đau rát lên.

Nhưng mà đáng ghét là, Đoạn Minh Dương nói không thể làm dơ giường, bôi tất cả những gì anh bắn ra lên người anh, cuối cùng đến lúc hắn bắn thì lật người anh lại, bắn hết lên lồng ngực anh, thậm chí còn có vài giọt bắn lên mặt anh.

Đầu ngực sưng đỏ của Lê Lạc dính lớp chất lỏng màu trắng, mồ hôi túa ra khắp người, chỗ chân mở ra bị ma sát đến đỏ ửng lên, cảm giác sung sướng khi lên cao trào vẫn còn trong đầu, nhiệt độ cả người và thần kinh hưng phấn bình ổn lại một cách chậm chạp.

Rõ ràng là không có làm thật, nhưng anh lại cảm thấy cả người mình tựa như là bị Đoạn Minh Dương chơi một lần rồi vậy.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Đoạn Minh Dương lấy khăn giấy lau đi chất lỏng trắng đục trên người anh, nói: "Bất kể là anh có thật lòng với tôi hay không, nếu như hôm nay tôi không kiềm chế được, làm chuyện này với anh, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, mãi cho đến khi anh thưởng thức đủ sự mới mẻ rồi, ghét bỏ tôi thì thôi."

"Cậu còn không tin tôi sao..." Lê Lạc cau mày, "Có phải là trước khi cậu xác nhận được tấm lòng của tôi, thì cậu sẽ không làm với tôi không?"

"Đúng."

"Con người của cậu thật là... cố chấp."

Lê Lạc nhấc chân, vờ như giận dỗi mà đạp lên lồng ngực hắn, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên ý cười.

"Nhưng mà tôi thích sự có nguyên tắc của cậu."

Đoạn Minh Dương không tiếp lời, lạnh mặt nâng bàn chân anh lên, cúi đầu hôn nhẹ lên lòng bàn chân anh, tựa như là một kỵ sĩ thành kính đang thể hiện sự trung thành với chủ nhân của mình, tiếp đó lại tiếp tục lau người cho anh.

Khoảnh khắc đó, Lê Lạc nghe thấy tiếng rung động mãnh liệt của trái tim mình.

Cho dù là không có bất kì lời hứa nào, cũng không đồng ý quen nhau, nhưng trong lòng anh gần như đã tự mình nhận định.

Đoạn Minh Dương có lẽ... là thích anh.

Bởi vì hắn cũng giống như anh vậy, thứ có thể khiến cho một người kiêu ngạo vô cùng cúi đầu, chỉ có thể là tình yêu hèn mọn mà thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...