Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tìm Đường Chết Thì Xuyên Về Rồi

Chương 13: Bàn Tay Vàng



Edit: Cá Viên

Đây là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, trước đó họ chưa từng nhìn thấy người này dù chỉ một lần. Vào lúc này, vô số người đồng thời đưa tay bấm vào bức ảnh của cậu thanh niên tóc trắng, họ nhiệt tình muốn biết tên cậu, lai lịch, địa chỉ của cậu, cậu thích gì, ghét gì và muốn biết mọi thứ về người ấy.

Sau khi nhấp vào ảnh, bạn có thể tìm hiểu thêm thông tin chi tiết về các thí sinh, nhưng thông tin chi tiết về người thanh niên tóc trắng thì trống rỗng, chỉ có một cái tên. Xin ủng hộ chúng tôi tại == T RUMTRUYEN.o rg ==

Lục Nhâm Giai.

Lục Nhâm Giai tên này có thể nói đã lan truyền trên nhiều trang mạng với tốc độ nhanh nhất.

Một số cư dân mạng không biết không rõ chân tướng phun tào:【 Người qua đường Giáp? Tác phẩm điêu khắc tên gì, vẻ đẹp nào mà lại lấy cái tên như vậy, thật buồn cười phải không? 】

Nửa tiếng sau, đoạn tin nhắn này được chính chủ nhân đáp lại: 【 Xin lỗi vì vừa nãy thiếu hiểu biết, cái tên này thật là thiên lương, nhẹ nhàng tao nhã, nhìn tên chủ nhân hẳn là một thiếu gia xinh đẹp tuyệt trần, Tuyệt vời! 】

Phản ứng này không phải là duy nhất, trên thực tế, toàn bộ Vương quốc Hạ đã rơi vào một cuộc hỗn loạn ngắn ngủi.

Trạm hỗ trợ của từng thí sinh im ắng lạ thường, các thái thái tất bật chạy đến một trạm hỗ trợ nào đó mới bắt đầu thành lập.

Trong số đó có một số fan khác còn xé nhau tới tối tăm trời đất, đột nhiên nhìn thấy nhau ở cùng một trạm ủng hộ, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

"Lần trước cô đã nói sẽ không bao giờ thích một người với tôi, nếu không sẽ ăn cứt."

"Fuck, Nima's... Tôi chưa bao giờ nói điều đó! Cho dù thế nào, tôi sẽ không để cho cô chiếm tiện nghi!"

Một chủ tịch công ty nào đó phàn nàn trong vòng kết nối bạn bè rằng hôm nay nhân viên không muốn làm việc, ông ấy muốn nhận được sự an ủi từ các chủ tịch khác trong vòng bạn bè.

"Nhân viên không phải lúc nào cũng có thể tập trung làm việc, chúng ta là lãnh đạo thì phải hiểu họ".

"Đúng vậy, sẽ luôn có những trường hợp bất khả kháng. Vào thời điểm đặc biệt này, chúng ta phải hiểu họ và cho họ nhiều thời gian đệm."

Tổng tài đang than thở: "???"

Hắn vô tình xuyên qua, hay những người này bị xuyên qua linh hồn? Đây có phải là điều mà nhóm Chu Bái Bì [1] này sẽ nói sao?

[1] Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.

Tổng tài phàn nàn đã làm mới lại vòng kết nối bạn bè của mình và nhìn thấy một bức ảnh được đăng bởi một người bạn của hắn. Bức ảnh là một bức ảnh ID điển hình, không có gì cầu kỳ, chỉ có một thanh niên tóc trắng đang nhìn thẳng vào máy ảnh.

Vị này tổng tài nháy mắt đồng cảm với nhân viên của mình.

Đúng vậy, việc nhân viên thỉnh thoảng lâm vào trạng thái lơ mơ là điều dễ hiểu. Trong trường hợp này, chỉ có vấn đề nếu họ có thể tập trung vào công việc của mình!

Nhiều cuộc thăm dò đã được đưa ra, hỏi xem ai là người trông đẹp nhất trên thế giới ngoài vị vua của họ, và người thanh niên tóc trắng đã giành vị trí đầu tiên với số phiếu cao.

Có một câu không ai dám nói ra nhưng lại chôn chặt trong lòng.

Người này... thực sự trông còn đẹp hơn cả vua của họ.

————

Trong một khu văn phòng rộng rãi.

"Vương, có việc khẩn cấp." Trợ lý nghiêm nghị cúi đầu, không dám nhìn về phía xa xa sắc mặt của người trước mặt, "Có một ứng viên nhan sắc có vẻ quá cao, có cần xử lý không?"

Đối diện với anh, người đàn ông ngồi trên sô pha có dung mạo tuấn tú, ánh mắt hơi nhướng lên rất dễ làm say lòng người.

Đây là một vẻ đẹp khó quên, nhưng sự khinh thường và kiêu ngạo trong mắt phượng quá nặng, trong mắt hắn mọi người như là rác rưởi vô dụng.

Đây là Hạ quốc vương, Hạ Thúc Phượng.

Hạ Thúc Phượng hơi hơi nhăn lại mi: "Giá trị nhan quá cao?"

"Đúng vậy, đây là ảnh và thông tin của cậu ta, mời ngài xem qua." Trợ lý lấy ra một tấm ảnh từ trong cặp hồ sơ, cẩn thận đặt trên máy tính để bàn.

Hạ Thúc Phượng cầm tấm ảnh lên, nhìn quốc tịch của người thanh niên tóc trắng trên tấm ảnh, càng nhíu mày chặt hơn.

Một lúc sau, một chùm lửa bốc lên từ đầu ngón tay của hắn, thiêu rụi tấm ảnh của người đàn ông tóc trắng thành tro bụi.

"Khi cậu ta tham gia bầu cử, hãy liên lạc với người tổ chức để sử dụng một số biện khiến cậu ta xấu hổ và cố gắng giảm bớt sự nổi tiếng của cậu ta. Khi cuộc bầu cử kết thúc, tôi sẽ cử người đến giết, hiểu không?"

Trợ lý nghiêm túc ngạc nhiên: "À, cái này... Được"

Trợ lý lui đi ra ngoài, trong không gian to như vậy lại chỉ còn lại Hạ Thúc Phượng.

Người máy dọn dẹp đống tro tàn, Hạ quốc vương nhắm mắt xoa xoa giữa lông mày.

Hắn không bao giờ quan tâm đến dung mạo của người khác, cũng không quan tâm đến việc diện mạo của người khác có vượt trội hơn mình hay không, nhưng vào thời điểm đặc biệt này, không thể dung túng cho bất cứ điều gì sai trái.

Hắn phải nén mọi lo lắng trong nôi, và sử dụng năng lượng lớn nhất của mình để đoàn kết với hai người còn lại nhằm đối phó với Chúc Tiêu.

Sau khi đánh bại Chúc Tiêu và yêu cầu Chúc Tiêu đầu hàng mọi thứ, ba liên minh của họ sẽ bị giải thể ngay lập tức, các mũi nhọn sẽ hướng vào nhau, chỉ để chiếm giữ những gì người ấy để lại.

Cuộc chiến diễn ra hết trận này đến trận khác, và hắn không thể giữ một chàng trai có thể dễ dàng thu phục lòng người được.

Chỉ mong chàng trai này chỉ là chiếc gối thêu, nay còn non, không có sóng to gió lớn.

Còn về khuôn mặt của anh chàng này? Hừm, bất quá như vậy, thậm chí cũng so không được với một phần vạn tư sắc chiếc mặt nạ của Văn Thanh Nhạc.

———— Tôi là đường phân cách wattpad chính chủ --------

Ngày chính thức tham gia bầu cử đã đến, Văn Thanh Nhạc cũng vội vàng đến địa điểm. Trong những ngày qua, cậu đã tìm hiểu về cuộc thi, và biết được những quy định chung.

Quan chức sẽ đưa ra một số mô phỏng kịch bản nhất định cho các ứng viên tham gia, mang tiếng là để các ứng viên thể hiện khả năng lãnh đạo của mình, thực chất là để cho mọi người xem ai mạnh hơn, đẹp hơn trong nhiều tình huống khác nhau.

Văn Thanh Nhạc đến hội trường chuẩn bị cuộc thi, cậu muốn nói chuyện với những người khác để xem liệu họ có thể tiết lộ một số thông tin hữu ích hay không. Tuy nhiên, khi các thí sinh khác nhìn thấy cậu, họ đều cứng đờ giống một khối gỗ, cũng không biết là quá khẩn trương hay khinh thường cậu.

Văn Thanh Nhạc bất đắc dĩ, đành phải chờ phải đợi cho đến khi hết giờ để nghe người am hiểu giải thích có về bài kiểm tra.

"Lần này tôi sẽ cho mọi người tản ra mọi ngóc ngách trên bản đồ đảo hoang xem ai sống được trong môi trường khó khăn, giữa hoang đảo có chỗ ở. Các bạn tìm cách tìm nhé.... Mấy ngày nay ở hoang đảo sinh hoạt sẽ phát sóng trực tiếp cho người xem, mong mọi người chú ý hình tượng.

Sau khi giải thích xong, không biết là cố ý hay vô tình, anh ta liếc nhìn Văn Thanh Nhạc thêm vài lần, rồi nhanh chóng rời đi.

Văn Thanh Nhạc nghe hiểu, để họ sống sót trong vùng hoang dã, để họ phải thể hiện khía cạnh đẹp trai của mình trong quá trình sống sót.

Trên mặt đất có Truyền tống trận, cậu trực tiếp bước vào, sau khi trước mặt lóe lên một tia sáng trắng, liền phát hiện mình đang ở trong một khu rừng rậm rạp.

Không sao đâu, điều kiện có vẻ không khó lắm.

Văn Thanh Nhạc đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy một tiếng nổ trên bầu trời, những đám mây đen trải dài, ngăn chặn ánh nắng chói chang.

"Rầm......"

Mưa to tầm tã mà xuống, Văn Thanh Nhạc không kịp phản ứng, mà cây cối xung quanh không có chỗ trú ẩn.

Văn Thanh Nhạc không muốn đứng dưới gốc cây tránh mưa vào một ngày mưa, nếu như bị sấm sét đánh, điều đó thật quá buồn cười.

Tuy rằng cậu cũng có thể dùng dị năng của Chúc Tiêu trực tiếp xây dựng một ngôi nhà xương ngay tại chỗ để chắn mưa, nhưng năng lực của Chúc Tiêu quá đặc biệt, nếu làm được điều này, e rằng Chúc Tiêu sẽ nhận được tin tình báo ngay lập tức, ba đứa nhóc khác cũng sẽ cảnh giác.

Văn Thanh Nhạc vì thế dứt khoát không nhanh không chậm tiếp tục đi, tìm kiếm giữa hoang đảo nơi người giải thích trước kia nói có một chỗ ở.

Mưa to sớm làm Văn Thanh Nhạc ướt đẫm, Văn Thanh Nhạc có hỏa dị năng hộ thể nhưng thật ra rất thích gặp mưa, giống như đang tắm vậy.

Văn Thanh Nhạc thảnh thơi đi tới đi tới, phát hiện không thích hợp:【 Hệ thống...... Tao cảm thấy tình hình trước mắt cái này đối với chúng ta thật là không khéo. 】

Hệ thống hoang mang:【 A? Nơi nào không ổn đâu? Cậu thân thể không ổn sao? Tôi cho cậu mấy viên thuốc chống cảm mạo. 】

Văn Thanh Nhạc biểu tình ngưng trọng:【 Là tân binh, trước nay đều sẽ không có nhiều cảnh đẹp ý vui. Xem phát sóng trực tiếp nhất định cảm thấy hiện tại nhìn tao thực cay đôi mắt. 】

Hệ thống ngữ khí đột nhiên trở nên tự hào lên:【 Sẽ không sao, ký chủ đã quên bàn tay vàng rồi sao? 】

Văn Thanh Nhạc:【......? Tao từng có loại đồ vật này? 】

Hệ thống ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói:【 Chúng ta có bàn tay vàng, ai cũng đừng nghĩ thông qua loại thủ đoạn nho nhỏ này đánh bại cậu! Ngay cả khi người khác là tân binh, cậu phải là bông dâm bụt độc lập nhất trong nước! 】

————

Trong phòng truyền hình trực tiếp.

Trận mưa như trút nước cũng khiến người xem không khỏi choáng váng, nhất là khi họ thấy ở các khu vực khác trời không mưa, chỉ có ở khu vực thanh niên tóc bạc.

【 Tôi phải làm gì nếu Lục ca bị cảm vì mưa, tôi rất muốn dùng khuôn ngực rộng của mình để che chắn cho Lục ca khỏi mưa QAQ 】

【 Có lầm hay không, đến gửi ô và quần áo khô cho anh ấy đi, em áy náy quá! 】

Mưa to quá, ống kính hơi mờ, ống kính bật chế độ đặc biệt ngày mưa, màn hình đen tạm thời nửa phút.

Trên nền đen này, trong cơn đau khổ, đột ngột xuất hiện một tiếng quát lớn: 【 Anh ta đẹp trai ở chỗ nào...Mấy người rõ ràng bỏ qua những khuyết điểm trước đó, chẳng hạn như dáng người và quần áo của anh ta. Rõ ràng, có thể biết rằng bằng cách nhìn vào khuôn mặt liền thấy anh ta có một cơ thể yếu ớt. Và anh ta cũng có thể trang điểm thật dày, đợi xem, dưới cơn mưa nặng hạt, yêu ma quỷ quái sẽ hiện rõ toàn bộ! 】

Lời nhận xét này khiến cho không ít người trong lòng có chút thấp thỏm, lúc này camera cũng được mở lại, mọi người nhìn thấy thanh niên tóc trắng qua phòng phát sóng trực tiếp.

Mái tóc trắng như tuyết ướt sũng dính vào một bên sườn mặt, tuy rằng quần áo lộn xộn, nhưng lại có chút ngoan ngoãn đến không ngờ.

Trong khi lông mi dài của người này đã hoàn toàn ướt và đôi mắt đen của cậu trở nên ẩm hơn, cậu thấy được phương hướng màn ảnh, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Khu rừng này đầy bùn, người đó đi trong bùn, nhưng chưa hề bị ô nhiễm. Nó giống như một tia sáng, chiếu dưới đám mây đen sau cơn mưa nặng hạt này.

——-

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi sẽ cập nhật nó vào lúc 0:00 trong thời gian tới.

Sẽ không mất nhiều thời gian để chú gấu con này phát hiện ra. Cánh đồng Shura yêu quý của tôi cuối cùng đã đi đúng hướng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...