Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 7:



Ngày hôm sau Cố Sanh bị báo thức đánh thức.

Cô trợn mắt nhìn thời gian, đã 9 giờ 40 phút. Tối hôm qua Chu Lê An bị một cuộc gọi khẩn cấp gọi đi, sau đó cũng không trở về. Cố Sanh ăn chưa hết một cái hamburger, thật sự ăn không vô đồ ăn nhiều dầu mỡ như vậy, nên cô quyết định đi ngủ.

Không biết là do quá mệt mỏi, hay do không khí nơi này đặc biệt tốt, Cố Sanh ở chỗ này ngủ đến quên trời quên đất.

Điện thoại là do vũ đoàn bên kia gọi tới. Phía vũ đoàn chủ yếu là Diêm lão sư gọi cô, vừa mở miệng liền hỏi khi nào cô đến.

Cố Sanh tức khắc giật mình, thanh tỉnh: “Chờ em nửa giờ, em lập tức đến.”

Cô tức tốc buộc tóc, một chân tê dại mà từ trong chăn bò ra, nhảy xuống giường hấp tấp đi rửa mặt chải đầu. Dấu vết trên cổ dấu quá nhiều, cũng không có thời gian cẩn thận che lại, chỉ có thể tìm một cái khăn quàng cũ quấn quanh. Lấy quần áo cho vũ công, cô vùi đầu xuống lầu.

Cám ơn trời đất, khách sạn Hilton cách vũ đoàn mị sắc không xa lắm, có tàu điện ngầm đi thẳng đến đó.

Khi cô đến vũ đoàn vừa lúc là 10 giờ 10 phút, nói chờ cô nửa giờ, thật sự là đúng nửa giờ, một phút không nhiều không ít. Vào phòng luyện tập, Cố Sanh mới phát hiện không khí ở vũ đoàn có chút kỳ quái.

Bình thường các lão sư sẽ không đồng thời xuất hiện cùng một lúc, hôm nay tất cả đều ở đây.

Sáu thành viên của tổ A cũng có mặt, hoặc đứng hoặc ngồi, biểu tình khác nhau.

Cố Sanh đi vào, ai ai cũng hướng tầm mắt về phía cô.

Da đầu của cô trong nháy mắt căng thẳng, không rõ nguyên do, cẩn thận mà chào hỏi ba vị lão sư.

Diêm lão sư thấy cô liền vẫy tay: “Cố Sanh, em đã đến rồi.”

Cố Sanh ở mị sắc đã ba năm, thường xuyên đến trễ, chuyện này toàn bộ vũ đoàn đều biết. Người phụ trách đến nay còn chưa đuổi cô, ít nhiều cũng nhờ năng lực của cô. Toàn bộ vũ đoàn, trước mắt người có thể độc vũ hơn cô, dường như không có ai.

Bất quá trước kia đến trễ, người lớn mắt nhắm mắt mở, không ai nói đến, Cố Sanh cũng vì thế mà đi trễ tiếp. Hiện tại bị Diêm lão sư tự mình gọi điện thoại thúc giục, Cố Sanh cảm thấy ngượng ngùng, cũng nhịn không được mặt đỏ bừng.

Cô cúi thấp đầu, yên lặng đi qua.

Cũng may Diêm lão sư cũng không rảnh so đo với sự trì hoãn của cô, tựa hồ có việc thương lượng. Mấy lão sư đầu dựa vào đầu, nhỏ giọng mà bàn bạc vài câu. Trao đổi ánh mắt với nhau, đều gật đầu.

“Cố Sanh, video điệu nhảy “nở rộ” này em xem qua chưa?” Tần lão sư là người phụ trách chính của vũ đoàn, lên tiếng hỏi cô.

Bên cạnh có vài ánh mắt bén nhọn nhìn qua.

Cố Sanh không quay đầu lại nhìn, thành thật mà lắc đầu: “Dạ chưa.”

“Là thế à.” Diêm lão sư liếc mắt một cái đứng bên tay phải cô như hổ rình mồi, biểu tình có chút nghiêm khắc.

Lý Oánh Oánh gục đầu xuống, cô ta mới tiếp tục nói, “Lúc này đây cuộc thi quốc tế được tổ chức lại, mị sắc định dùng điệu nhảy “nở rộ” này dự thi. “nở rộ” là một bài độc vũ, rất khó, đối với vũ giả chuyên nghiệp cũng yêu cầu phải có những tố chất đặc biệt. Nếu vũ đoàn dự thi, tất nhiên là quyết tâm đoạt giải. Tôi cùng hai vị lão sư chuẩn bị cho mọi người nhảy một chút để chọn một người dự thi.”

Chuyện Mị Sắc muốn tham gia cuộc thi quốc tế, không phải bí mật trong đoàn. Cố Sanh vừa nghe chuyện này, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

“Đây là video “nở rộ”, em lấy về đi.” Diêm lão sư đưa một cái máy tính bảng màu đen qua: “Cho em mười ngày, mười ngày sau, chúng ta sẽ đấu với nhau, đến lúc đó em nhảy cho chúng ta xem.”

Trước kia từng có rất nhiều lần thi đấu, trong đoàn đều cử Cố Sanh đại diện Mị Sắc dự thi, Cố Sanh đều từ chối. Lần này Diêm lão sư cố ý trước mặt mọi người nói với cô như thế, sao cô từ chối được.

Nhưng mà các lão sư hiển nhiên suy nghĩ nhiều, Cố Sanh trước kia từ chối là vì Lục Nhạn Chu. Sợ tham gia thi đấu, chính mình vừa đi vài ngày, Lục Nhạn Chu ăn uống không quy luật sẽ tái phát bệnh bao tử.

Hiện tại sẽ không.

Khi nhận máy tính, Cố Sanh cảm giác sau lưng bị ai đó trừng mắt nhìn. Cô liếc mắt nhìn mấy cô gái của tổ A, rũ mắt, gật đầu: “Tốt.”

Các lão sư gọi cô đến, chính là vì chuyện này.

Thấy Cố Sanh đồng ý, Diêm lão sư lại tập trung hướng dẫn học sinh mấy động tác. Diêm lão sư ở vũ đoàn đợi đến 11 giờ liền rời đi.

Lão sư vừa đi, mấy cô gái của tổ A vây quanh Cố Sanh, biểu tình có chút không tốt.

Lý Oánh Oánh tức giận đến muốn mệnh, chất vấn Cố Sanh: “Không phải cô nói cô không định dự thi sao? Hiện tại lại tới làm gì?”

“Tôi chỉ nói tạm thời không muốn thi, chứ không nói là không dự thi. Cô nếu có gì bất mãn, có thể tìm ba vị lão sư để nói.”

Cố Sanh ôn hòa, cũng không phải là quả hồng mềm.

“Cô!” Nếu lời nói của cô ta có tác dụng, vừa rồi cô ta đã nói rồi.

Bị nghẹn một chút, cô ta tức khắc càng bực bội: “Cười chết, Cố Sanh mấy năm cô không nhảy chính, mỗi ngày ở đây múa may. Còn tưởng rằng bản thân là thiên tài về nước của bốn năm trước sao? Cô nên tự lượng sức, “nở rộ” khó như vậy, cô đừng có xoay vài vòng đã té ngã, tự làm mất mặt!”

“Vậy không cần cô lo lắng.” Cố Sanh nhếch miệng.

Lý Oánh Oánh tức giận bỏ đi.

Cô ta vừa đi, mấy cô gái tổ A cũng đi theo.

Vương Phi ngồi xếp bằng trong góc, chậm rì đứng lên. Khi đi ngang qua Cố Sanh, đột nhiên hỏi một câu: “Cố Sanh tỷ, mấy năm chị không đứng trên sân khấu lớn rồi?”

Vương Phi Dư là học trò cưng của Diêm lão sư, mấy năm nay trưởng thành lên, đã là trụ cột của Mị Sắc.

Trên cơ bản, Mị Sắc tham dự các cuộc thi lớn bé, đều là cô đi diễn chính. Ngẫu nhiên Vương phi Dư chưa đủ năng lực, mới để Lý Oánh Oánh thể hiện. Cô nương này cùng Lý Oánh Oánh tính cách không giống nhau, ngày thường không giao lưu với người khác. Độc lai độc vãng, người rất thanh cao.

Cố Sanh nâng mi mắt nhìn về phía cô ấy.

“Em nhớ rõ khi chị vừa đến đoàn, còn đứng trên sân khấu lớn vài lần. Sau lại giống như không xuất hiện nữa.” Vương Phi Dư một đôi hẹp dài, vóc dáng rất cao.

Cố Sanh tâm phảng phất bị thứ gì siết chặt, trong nháy mắt đau đến tay chân tê dại.

Nói đến này, Vương Phi Dư liền không nói nữa. Giơ tay vỗ bả vai của Cố Sanh, lướt qua cô rồi rời khỏi phòng luyện tập.

Cố Sanh thẫn thờ mà đứng tại chỗ, cảm giác tay chân lạnh lẽo hồi lâu. Hồi lâu, tuột huyết áp làm cô dần ngất đi, cô mới lấy lại tinh thần.

Cô còn có thể nhảy được không, cô cũng không biết.

Ăn hai thanh chocolate, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen cũng rất tuyệt.

Vừa lúc đó, người môi giới nhắn tin cho cô.

Người môi giới rất có trách nhiệm, có lẽ ngày hôm qua bộ dáng quẫn bách của Cố Sanh làm cho anh ta ấn tượng khắc sâu. Sáng sớm anh ta đã xem thử ba căn phòng. Đều cách đây không xa, tính an toàn của phòng ở cũng không tồi. Hỏi Cố Sanh khi nào có thời gian, tốt nhất mau chóng đi xem.

Cố Sanh không thể ở cùng với Chu Lê An mãi, giải quyết nhà là vấn đề chính yếu.

Đón xe, cô trực tiếp đi tìm người môi giới.

Người môi giới làm việc cũng rất nhanh nhẹn, cầm theo chìa khóa, cưỡi xe đạp điện lập tức chở cô đi xem phòng.

“Trong đó có một phòng giá cả hơi cao, nhưng môi trường sống thật sự không tồi. An ninh, thiết bị ở tiểu khu, là tốt nhất khu này. Lúc trước nghe cô có nói qua là mặc kệ giá cả, tôi mới đem theo chìa khóa phòng đến đây luôn.”

Ba phòng ở, mỗi phòng có cái lợi và cái hại riêng. Cố Sanh cuối cùng cũng chọn được, trùng hợp là được người môi giới nói phòng này thuộc tiểu khu khá xa hoa .

Giá cả tuy cao, nhưng môi trường sống xác thật không tồi. Nguyên nhân chính, là Cố Sanh định quay lại với đam mê nhảy, nên cô yêu cầu một cái phòng trống để làm phòng luyện tập. Cái phòng này là phòng ở số hai. Là phòng trống, vừa lúc có thể sử dụng. Bất quá gia cụ bài trí đều không tiện nghi. Có thể sử dụng phòng này hay không, còn phải đợi chủ nhà đồng ý.

Người môi giới thuyết phục chủ nhà, cuối cùng được cho phép, Cố Sanh liền cùng người môi giới ký hợp đồng thuê nhà.

Giao tiền đặt cọc, sau đó nhận chìa khóa. Cố Sanh cũng không kéo dài, lập tức liền bắt đầu chuẩn bị đồ đạc mới. Chờ cô thu dọn chỗ ở, quét tước phòng ở sạch sẽ, trời đã tối đen.

Ánh đèn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Cố Sanh ngồi bệt dưới đất, hậu tri hậu giác mà ý thức được cả ngày này không ăn gì.

Liên tục hai ngày để bụng đói như vậy, dạ dày của cô đau giống như bị lửa đốt. Cô xoa bụng, trước đi ra ngoài ăn một chút gì.

Cùng lúc đó, Chu Lê An đã trở lại chỗ ở, người đã rời đi.

Vali màu đen được mở ra, bên trong là quần áo nữ được xếp lộn xộn. Chu Lê An liếc mắt một cái, có chút mong Cố Sanh còn ở lại. Bất quá vào phòng xem, lại không có người.

Nhấc mi, anh đến sô pha ngồi xuống. Từ trong túi lấy ra hộp thuốc, rút ra một điếu, bậc lửa. Khuỷu tay đặt trên chỗ tựa lưng, cả người dựa về sau, lười nhác mà hút một ngụm thuốc.

Hôm nay anh liên tục làm ba cuộc giải phẫu, từ buổi sáng 9 giờ đứng đến 7 giờ rưỡi chiều. Sau khi kết thúc liền gấp gáp trở về, đến bây giờ một giọt nước cũng chưa uống. Chu Lê An ngưỡng cổ, phun ra một vòng khói. Lông mi buông xuống, che khuất con ngươi, lại che không được vẻ đượm buồn trong đáy mắt.

Bốn phía yên tĩnh làm anh phiền lòng.

Đứng dậy đến phòng khách cầm một ly nước đá.

Lộc cộc rót rượu xong. Dập thuốc, quăng vào thùng rác cách đó 3 mét một cách chuẩn xác. Gọi điện kêu phục vụ đưa đồ ăn lên, còn anh xoay người vào phòng tắm.

Làm liên tục 30 tiếng đồng hồ, người làm bằng sắt cũng áp lực rất lớn. Mấy ngày nay giải phẫu nhiều, cơ hồ anh không có nghỉ ngơi quá. Nước ấm trong phòng tắm tuôn xuống làn da, không thể rửa sạch hết mỏi mệt của anh, ngược lại nóng đến nỗi Chu Lê An giật mình, trợn mắt.

Cau mày nhìn về phía điều tiết độ ấm, Chu Lê An có chút kinh ngạc, độ ấm của nước ấm trong phòng tắm sao cao như vậy?

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Chu Lê An đem chỉnh lại độ ấm của nước, lau sạch sẽ, mặc một áo ngủ đi ra.

Cửa mở ra, Cố Sanh quẫn bách mà nhìn nước còn vương trên người của Chu Lê An. Anh một đầu tóc đen rũ xuống do bị ướt, che đi gương mặt sắc bén. Bọt nước theo sợi tóc chảy xuống, rớt vào trong áo ngủ, nhanh chóng làm ướt một mảnh.

“Ách……” Cố Sanh kỳ thật ở bên ngoài bồi hồi thật lâu, chuẩn bị tâm lý hết 10 phút, mới dám ấn chuông cửa.

“Tôi đến lấy vali.”

Chu Lê An không nói chuyện, lười nhác mà giương mắt nhìn cô.

Cố Sanh gương mặt không kìm chế được có chút nóng, tối vậy mà còn đến đây lấy vali, thấy thế nào cũng có mục đích không trong sáng, “Đúng rồi, anh ăn chưa? Tôi tiện đường còn mang đồ ăn cho anh.”

Cố Sanh xấu hổ mà giơ lên hộp đồ ăn trong tay. Vừa rồi ăn xong hoành thánh, thuận tiện đóng gói một phần.

Cô rụt cổ, rõ ràng chỉ là tới lấy vali, đối với đôi mắt của Chu Lê An liền không đứng vững. Cô lại lần nữa cường điệu: “Hôm nay có việc đi vội, chưa kịp mang vali theo, tôi có thể vào lấy không?”

Chu Lê An tư thái lười nhác mà dựa vào ngăn tủ trên cửa, không chút để ý mà nhếch miệng: “Chỉ là tới lấy vali?”

Cố Sanh trong nháy mắt đỏ mặt: “Đúng vậy.”

“Vào đi.”

Chu Lê An ngắn ngủi mà cười một tiếng, nhường đường cho cô đi vào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...