Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 37: 37: Trận Bóng



“Tôi cầu xin cậu, nhường Quý Kiều cho tôi.”

Hạ Thì Lễ nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Quý Kiều, đột nhiên mắc nghẹn.

Cách lần trước đã mấy tháng rồi, nhưng chỉ cần nhớ lại, sự ám muội tối hôm đấy dường như tức khắc hiện lên trong đầu anh.

Hạ Thì Lễ hơi hé miệng: “Là vì…”

Vừa nói được hai chữ, Quý Kiều ở trước mặt đã nhanh chân hôn vào cằm anh một cái.

“Là vì cái này.” Cô nhẹ giọng nói xong, lập tức cúi đầu chuồn về phòng của mình.

Khuôn mặt hồng như quả cà chua lướt qua.

“Cạch” một cái, cửa phòng đóng lại.

Hạ Thì Lễ đưa tay lên khẽ xoa cằm.

Xúc cảm mềm mại dường như vẫn còn sót lại.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, anh khẽ bật cười.

Quý Kiều ở cách một cánh cửa vừa về phòng liền nhảy lên giường, chôn mặt vào cái chăn mềm mại.

Tim đập rộn ràng.

Chiến thuật của bản thân bị anh phát hiện ra, Quý Kiều có chút ảo não.

Sau này chiêu này không dùng được nữa rồi.

Tên rác rưởi Diêu Húc, còn hãm hại người ta.

Quý Kiều lúc thì mắng thầm Diêu Húc trong lòng, lúc lại phiền não vì bản thân che dấu không tốt, có lúc lại nghĩ vì chuyện này Hạ Thì Lễ sẽ có cách nghĩ gì về cô.

Lúc đang miên man suy nghĩ, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Mấy tiếng “cộc cộc” không nặng không nhẹ.

Quý Kiều giật mình ngồi dậy.

Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng lễ độ của Hạ Thì Lễ từ bên ngoài cửa: “Quý Kiều, cậu có xem đá bóng nữa không?”

“Tôi…” Quý Kiều xoa xoa mặt của mình, sau khi khẽ hắng giọng nói, “Xem.”

Cô vội vàng leo bò ra khỏi giường, chỉnh trang lại trước cái gương toàn thân trong phòng một chút, sau đó mở cửa “cạch” một cái.

Hạ Thì Lễ ở ngoài cửa dường như không ngờ động tác của cô nhanh như thế, khuôn mặt ngạc nhiên vài giây.

Quý Kiều giương mắt nhìn anh, biểu cảm của anh có chút không tự nhiên dời mắt đi.

Cô cúi đầu nhìn quần áo của bản thân.

Từ nhỏ cô đã rất sợ nóng, bây giờ đang mặc đồ bộ ngắn màu trắng ngà.

Mặc dù không phải là bộ đồ khoét ngực sâu vô cùng gợi cảm nhưng cổ áo cũng không hề cao.

Khóe môi Quý Kiều khẽ cong lên, đi theo sau Hạ Thì Lễ đến phòng khách.

Đây là trận đấu giữa đội tuyển Đức và Mỹ.

Trận bóng sắp bắt đầu, trên TV đang phát tiết mục trước khi trận đấu diễn ra.

Người MC trong tiết mục đang giải thích và đưa ra một vài dự đoán ở trận đấu sắp tới với khách quý.

“Trận đấu này có lẽ đội tuyển Đức vẫn dùng đội hình 4-2-3-1, thông qua hai trận trước đó chúng ta có thể thấy, các tiền đạo vẫn rất hữu ích với bọn họ…”

Trên TV truyền đến dự đoán và phân tích có lý có căn cứ của khách quý.

Quý Kiều ngồi trên sô pha, giả vờ vô ý nhìn Hạ Thì Lễ: “Cậu đoán đội nào sẽ thắng?”

Hạ Thì Lễ ngừng môt chút, phân tích chi tiết: “Theo như thực lực mà nói, khả năng thắng của đội Đức rất lớn.”

Quý Kiều khẽ gật đầu: “Ừm, tôi cũng thấy vậy.”

Trong lòng Hạ Thì Lễ hơi rung động, chần chờ nhìn Quý Kiều: “Cậu…thích đội tuyển Đức sao?”

“Thích chứ!” Quý Kiều cười thần bí.

Đợt này quán quân là ai trong lòng cô đã biết rồi.

Bây giờ cô thậm chí còn có thể nói cho Hạ Thì Lễ cô cá là đội Đức là quán quân.

World Cup năm nay đội Đức vốn là một trong những đội tuyển được mong chờ sẽ đạt chức vô địch, tỷ lệ đặt cược rất lớn.

Cô trực tiếp cá bọn họ thắng nghe có vẻ cũng không quá là bất ngờ.

Hạ Thì Lễ nhìn ý cười trên mặt cô, sau khi sững sờ hai ngây liền đáp: “Hình như rất nhiều cô gái đều thích đội tuyển Đức.”

Quý Kiều cười từ chối cho ý kiến.

Trận chung kết diễn ra vào tháng sau, đến lúc đó anh liền biết.

Trong lúc nói chuyện, sau một tiếng còi trận đấu trên TV đã bắt đầu.

Đời trước Quý Kiều đã xem trận này rồi, nhưng mà đã lâu như vậy cô đã không còn nhớ rõ nữa.

Bây giờ xem lại một lần nữa lại có một cảm giác mới lạ khác.

Hạ Thì Lễ lại không hề để tâm lên trận bóng.

Anh dựa vào gối, ánh mắt hướng về phía Quý Kiều ngồi bên cạnh.

Cô mặc áo hai dây bó sát người, làn da trắng nõn lộ ra ngoài một mảng lớn.

Cái quần rất ngắn, đôi chân thon dài liền lộ ra ngoài.

Cô thực sự không đề phòng anh cái gì cả, cô nam quả nữ mà cũng dám mặc ít như vậy.

Nếu như ở nhà người khác thì sao, cô cũng mặc như vậy sao?

Nghĩ như vậy, Hạ Thì Lễ bất giác nhíu chặt mày lại.

“Cậu đang nghĩ cái gì?” Bên cạnh bỗng vang lên giọng nữ.

Ngay sau đó, hương thơm thanh mát phả vảo mặt anh.

Quý Kiều dịch người, ngồi sát lại gần anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào anh.

Vốn dĩ hai tay Hạ Thì Lễ đang đang tự nhiên bên cạnh người.

Quý Kiều vừa dựa sát vào như vậy, tay anh đang đặt trên sô pha liền chạm vào chân cô.

Cả cánh tay giống như bị thiêu đốt, Hạ Thì Lễ bỗng giơ tay lên, đặt lại lên chân của mình.

Quý Kiều dường như không hề nhận ra sự bối rối của anh, vẫn mỉm cười nhìn anh.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, quanh cơ thể cô gái như được bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt, càng làm nổi bật lên làn da mịn màng nõn nà.

Đột nhiên Hạ Thì Lễ cảm thấy miệng lưỡi hơi khô.

“Không, không có gì.”

Anh lảng tránh ánh mắt Quý Kiều, cầm chai nước khoáng trên bàn uống một ngụm lớn.

Quý Kiều khẽ cười nhẹ, cũng không tiếp tục trêu anh nữa, lưng dựa ra sau tiếp tục xem trận đấu.

Lúc trận đấu diễn ra được nửa hiệp, đội tuyển Đức cuối cùng cũng vào được một quả.

Lúc này đã là rạng sáng rồi, Quý Kiều không kìm nổi ngáp một cái.

“Buồn ngủ rồi sao?” Hạ Thì Lễ nhận thấy động tác của cô, thấp giọng hỏi.

Quý Kiều đáp một tiếng, không hề khách sáo mà dựa vào vai anh.

Cả người Hạ Thì Lễ nhất thời cứng lại.

Quý Kiều nghiêng mặt nâng mắt nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Thì Lễ.

Cho dù là ở góc chết như này, góc cạnh khuôn mặt anh vẫn đẹp tới kinh người.

Cằm góc cạnh, mày cùng mũi khéo léo nhưng lại không nữ tính.

Sắc màu trên TV lập lòe chiếu lên mặt anh, trong đôi mắt anh dường như ánh lên hai bức ảnh nho nhỏ.

“Ực” một cái, Quý Kiều thấy hầu kết anh khẽ lăn lộn.

Quý Kiều khẽ ngạc nhiên, trong lòng cười thầm, giả vờ cái gì chứ?

Trên mặt thì là đang tập trung xem TV, trong lòng chắc chắc là đang lo lắng ánh mắt của cô đi?

Quý Kiều không kìm được sức hấp dẫn của sắc đẹp, giơ tay sờ lên hầu kết của Hạ Thì Lễ.

Gân xanh trên trán Hạ Thì Lễ khẽ giật, mím môi nắm lấy cổ tay thon gầy của cô.

Anh rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn Quý Kiều, giọng khàn khàn hỏi: “Làm gì?”

Quý Kiều nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Thì muốn sờ chút…”

Hạ Thì Lễ nhìn khuôn mặt vô tội của cô, ngọn lửa trong lòng lại càng bùng lên mạnh mẽ.

Cô cọ tới cọ lui trên người anh, sợi dây áo trên vai cũng sắp bị rơi xuống.

Bởi vì do tư thế nên tạo thành hai đường xương quai xanh thật sâu.

Vải chỗ ngực càng bị kéo xuống, lộ rõ ra đường cong phập phồng.

Dây thần kinh trong đầu Hạ Thì Lễ căng như muốn đứt ra, TV đang chiếu cái gì anh cũng không còn tâm tư để nghe nữa.

Anh dời mắt đi một cách gian nan, tiện tay cầm tấm chăn mỏng trên sô pha phủ lên người Quý Kiều.

Quý Kiều kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào tấm chăn mỏng màu xám trên người.

“Làm gì vậy? Tôi không lạnh mà.”

Hạ Thì Lễ quay mặt đi, thấp giọng nói: “Dây áo sắp rơi rồi.”

Quý Kiều kéo chăn ra nhìn một cái.

Ồ….

Hầy, thật là không trêu được mà.

Quý Kiều từ bỏ, chuẩn bị yên ổn đợi đến chung kết World Cup.

Trận đấu trên TV vẫn tiếp tục diễn ra.

“Chúng ta có thể thấy, khoảng thời gian này đội tuyển Mỹ vẫn cố gắng để gỡ hòa…”

Sau khi được đắp chăn, mí mắt Quý Kiều lại càng nặng hơn.

Cùng với tiếng thuyết minh trận đấu trầm lắng rõ ràng, cô mơ màng buồn ngủ.

Hạ Thì Lễ thấy tiếng hít thở của cô gái bên cạnh càng ngày càng ổn định.

Anh cúi đầu nhìn một cái, Quý Kiều đã ngủ thiếp đi rồi.

Mái tóc cô rủ xuống, tấm chăn che mất cổ, đôi môi xinh đẹp hơi hé ra, chiếc cằm trông càng nhỏ xinh.

Hạ Thì Lễ ngồi yên, để cô dựa vào vai mình mà ngủ một lúc.

Lúc trận đấu sắp kết thúc, tiếng hít thở của cô lại càng nhẹ nhàng, dường như đã ngủ say rồi.

Hạ Thì Lễ khẽ thở dài, bế thân hình lả lướt xinh đẹp cùng tấm chăn lên.

Một cánh tay của anh dán lên đôi chân có hơi lạnh của cô gái, tay kia ôm lấy eo cô, tư thế không thay đổi lắm so với lúc ngồi trên sô pha.

Đầu Quý Kiều dựa vào cổ anh, hơi thở nhè nhẹ phả vào tai anh.

Cô ngủ rất say, ôm lên cũng không có phản ứng gì.

Mãi đến lúc được thả lên giường, dường như do trọng lực mà cô mới tỉnh một giây.

Hé mở đôi mắt mơ màng nhận ra là anh lại yên tâm nhắm mắt lại.

Hạ Thì Lễ đắp chăn cho cô, che lại dáng người thướt tha xinh đẹp.

Anh không phải tên ngốc, Quý Kiều hiện giờ và Quý Kiều ở đời trước có rất nhiều chỗ khác nhau.

Thậm chí ở phương diện tình cảm, cũng phóng khoáng hơn nhiều.

Cô và lời của cô hôm đó lại hiện lên trong đầu anh.

Vậy nên, cô vốn không quá thích anh phải không?

Có lẽ là đang ở giai đoạn có cảm tình thôi.

Thực ra cũng không sai, Hạ Thì Lễ thử thuyết phục bản thân không cần để ý.

Nhưng làm sao đây?

Dường như anh không thể thoải mái tự nhiên như vậy được.

Cho dù rất khác so với kí ức, nhưng anh dường như vẫn thích cô.

Hóa ra con người thực sự sẽ lặp đi lặp lại việc thích một người.

Trong lòng Hạ Thì Lễ hiểu rõ, vụ cá cược chỉ là cái cớ của anh thôi.

Dường như có vụ cá cược đó là sẽ một lí do để tiếp nhận việc Quý Kiều cũng không thích anh đến như vậy.

Ngày hôm sau Quý Kiều ngủ đến gần 9 giờ mới dậy.

Vừa ra khỏi phòng liền thấy có một phần ăn sáng ở trên bàn.

Còn Hạ Thì Lễ thì đã ăn mặc chỉnh tề, đang nghe điện thoại ở ban công.

Thấy Quý Kiều rửa mặt xong, anh chỉ chỉ đồ ăn sáng trên bàn, ý bảo cô ăn.

Quý Kiều khẽ gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.

Vừa ăn được mấy miếng, Hạ Thì Lễ đã nghe xong điện thoại quay trở lại rồi.

“Mấy giờ cậu dậy?” Quý Kiều tiện mồm hỏi.

“Chắc khoảng 7 giờ.” Hạ Thì Lễ trả lời.

Quý Kiều ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Dậy sớm vậy không buồn ngủ sao?”

Hạ Thì Lễ khẽ lắc đầu: “Không buồn ngủ.

Tôi quen rồi.”

“Ừm, tinh thần cậu tốt thật đấy.” Quý Kiều vừa ăn vừa nói.

Trên mặt Hạ Thì Lễ có chút không tự nhiên, hơi ngập ngừng hỏi: “Tối nay cậu có xem nữa không?”

Quý Kiều lắc đầu: “Tối nay không được.

Chiều mai tôi phải đi chụp ảnh, phải ngủ sớm chút.”

“Chiều mai…” Hạ Thì Lễ suy tư, “Sáng mai tôi phải đến trường gặp giáo viên.

Chiều tôi đưa cậu đi nhé.”

Quý Kiều cắn một miếng: “Chiều mai cậu không có việc gì sao?”

Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Ừm…đưa đón cậu có tính không?”

Động tác ăn của Quý Kiều hơi khựng lại, bỗng bật cười.

Hôm qua cô trêu anh không có phản ứng gì, hôm nay lại chủ động muốn đưa đón cô.

Làm gì vậy chứ?

Tâm trạng vốn có chút uể oải của cô lại vui vẻ lên.

Sau khi ăn sáng xong, Hạ Thì Lễ trở về nhà của mình một chuyến.

Quý Kiều ở lại đây chuẩn bị cho cuộc thi.

Hai người ai làm việc đấy, một ngày nhanh chóng trôi qua.

Đến tối, Quý Kiều đã quay lại phòng đi ngủ từ sớm.

Lúc tỉnh dậy, Hạ Thì Lễ đã đi rồi.

Trong điện thoại hiện lên tin nhắn của anh.

“Bữa sáng ở phòng bếp, tôi đến trường rồi.

Trưa sẽ quay về cùng nhau ăn cơm”

Quý Kiều vừa cười vừa trả lời, lại nằm ỳ trên giường một lát rồi mới dậy.

Cùng lúc đó, Hạ Thì Lễ đã đến trường rồi.

Trên đường đi đến khu trung tâm kỹ thuật, ngoài ý muốn anh bắt gặp bóng dáng Thường Ninh Viễn.

Thường Ninh Viễn đi cùng với vài đàn anh năm ba, nhìn vào có vẻ gầy đi rất nhiều.

Hạ Thì Lễ hơi cau mày, trong lòng có cảm giác hơi khác thường.

Nếu như anh nhớ không nhầm, đời trước Thường Ninh Viễn vẫn chưa có hứng thú với những hạng mục như thế này.

Hạ Thì Lễ đè lại cảm giác khác thường trong lòng, lên tầng tìm giáo viên.

Từ văn phòng giáo viên đi ra, đã hơn 10 giờ rồi.

Hạ Thì Lễ vội vàng đi xuống, định về sớm chút ăn cơm cùng Quý Kiều.

Lúc đi đến cửa thang máy, Thường Ninh Viễn gọi anh lại.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.” Sắc mặt anh ta bình tĩnh nói.

Khoảng cách hai người rất gần, Hạ Thì Lễ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh ta.

Anh vô thức từ chối: “Không có gì để nói.”

Hạ Thì Lễ quay người, vừa đi được hai bước, cánh tay bị người nắm lại.

Hạ Thì Lễ quay đầu, đối diện với anh mắt sâu thẳm của Thường Ninh Viễn.

“Không được ở bên Quý Kiều.” Mặt anh ta vô cảm, nhưng giọng điệu lại rất kiên định.

Hạ Thì Lễ vung cánh tay, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta.

“Thường Ninh Viễn, cậu việc gì phải như vậy.” Anh khẽ chau mày, “Cậu nghĩ tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu sao?”

Hành động này rất vô vị.

“Ừm, sẽ không.” Thường Ninh Viễn khẽ gật đầu, rồi lại cười khổ.

Anh ta khẽ nhếch miếng: “Nếu như tôi cầu xin cậu thì sao?”

Hạ Thì Lễ ngạc nhiên: “Cái gì?”

Thường Ninh Viễn nhìn anh, nói từng chữ một: “Tôi cầu xin cậu, nhường Quý Kiều cho tôi.”

------oOo------
Chương trước Chương tiếp
Loading...