Sau Khi Bị Tra

Chương 47



Không phải tôi là chú cáo nhỏ của chị ấy sao?

Sau khi chấm dứt công chiếu lần đầu, 《 Nữ tiên sinh 》 chính thức công chiếu khắp rạp cả nước, công tác của Tả Tĩnh U cũng liền càng thêm bận rộn.

Cơ hồ là mỗi một ngày, nàng đều phải đối mặt đủ loại kiểu dáng chương trình giải trí, gặp mặt, còn có thông cáo không đếm được...... Lịch trình dày đặc như vậy, làm người vốn đã bận rộn căn bản không có cách nào bớt thời giờ nghỉ ngơi một chút.

Thời gian rất nhanh đã trôi đến giữa tháng 10, ở lần nọ tham gia xong chương trình giải trí, trên mặt Tả Tĩnh U trang dung tinh xảo cởi giày cao gót, mệt mỏi dựa ở xe ghế sau gọi điện thoại video cho Doãn Bạch.

Ghế sau chật chội, dưới ánh sáng tối tăm, Tả Tĩnh U dựa đầu vào trên cửa sổ xe, giơ tay nhéo giữa mày thập phần mệt mỏi nói: "Hôm nay quay thật lâu a......"

Doãn Bạch mặc áo ngủ, dựa ngồi ở đầu giường, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Tả Tĩnh U trong video, đau lòng đến không xong.

Ánh đèn ái muội mê ly đánh vào gương mặt vốn dĩ tinh xảo của Tả Tĩnh U càng có vẻ thêm tinh tế. Doãn Bạch nhấp chặt cánh môi, ánh mắt nhìn Tả Tĩnh U đều là quan tâm: "Chị cũng thật sự quá vất vả, về sau nếu bận mà còn có công tác trễ như vậy, có thể không nhận thì không cần nhận đi."

Theo lý thuyết Tả Tĩnh U cũng là nữ diễn viên lâu năm rất có địa vị, sao cô lại cảm thấy so với Tiêu Niệm khi mới ra mắt thì Tả Tĩnh U lúc này còn phải chịu tội nhiều hơn chứ.

Tả Tĩnh U giơ tay, nới lỏng chỗ cổ cơ bắp, dựa vào trên cửa sổ xe nhìn về phía đôi mắt Doãn Bạch trong video, chứa đầy ánh sáng nhu hòa: "Làm đạo diễn cùng làm diễn viên vẫn không giống nhau, hơn nữa tôi cũng muốn bộ điện ảnh này có thành tích tốt một chút, vất vả một chút cũng là rất bình thường nha."

Doãn Bạch nhìn mỏi mệt trong mắt nàng, đau lòng đến nhấp chặt cánh môi, có chút không mấy vui vẻ nói: "Thành tích hiện tại của chị cũng đã tốt, phòng bán vé cũng đã hơn bảy trăm triệu, tôi cũng kiếm được nhiều tiền từ chỗ của chị nha!"

Lại nói tiếp, Tả Tĩnh U còn rất may mắn. Khi đang quốc khánh đa số là chiếu phim gia đình, là phim tặng cùng bắp rang.

Vốn dĩ năm trước Hạ Chí Văn cũng quay một bộ phim dân quốc, chuẩn bị chiếu ở Quốc khánh năm nay. Nhưng bởi vì chuyện hít ma túy bị tống vào ngục giam hồi giữa năm, bộ điện ảnh này cũng chỉ có thể bị tuyết tàng.

Không có phim cùng thể loại cạnh tranh, hơn nữa Tả Tĩnh U ra sức tuyên truyền -- thậm chí nàng còn đồng ý cho người đại diện xào CP, xào nhiệt của bộ điện ảnh này lên cao, hấp dẫn không ít khán giả đi xem. Huống chi bản chất của bộ phim này cũng tốt, khán giả xem xong cảm thấy đáng tiền mua vé, sau khi xem xong quay về cũng cho đánh giá không tồi, bán một đợt an lợi.

Bởi vậy tuy rằng phòng vé 《 Nữ tiên sinh 》 không đặc biệt nổi bật ở năm nay, nhưng cũng tương đối khả quan.

Đặc biệt dưới sự khống chế chi phí tinh tế của Tả Tĩnh U, tiết kiệm tới cực điểm, lợi dụng tài nguyên lớn nhất. Như vậy làm người đầu tư lớn nhất như Doãn Bạch coi như tránh được bồn mãn bát mãn.

Nghe được "Nhà tư bản lớn" Doãn Bạch nói chuyện phòng vé thì Tả Tĩnh U cong môi cười một chút, trong mắt hàm chứa nhỏ vụn ánh sáng: "Kiếm tiền sao, có thể né được bao nhiêu thì né nha.... Huống chi, tránh được nhiều thì chi phí bộ phim sau của tôi cũng được rót."

Doãn Bạch nghe được nàng nói lên "Bộ phim sau", hai mắt lại sáng ngời. Cô ngồi ngay ngắn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tả Tĩnh U: "Ý của chị là, chị muốn quay một bộ nữa sao là muốn quay cái gì?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, cắn môi suy nghĩ một chút: "Có một ý tưởng đại khái, kịch bản cũng chỉ là đại cương thô sơ giản lược, còn phải đi thu thập một ít tư liệu......"

Doãn Bạch vui vẻ chụp đưa tay lên, vô cùng cao hứng nói: "Được nha, có ý tưởng là chuyện tốt rồi! Chị muốn quay thì cứ quay, không cần lo vấn đề lắng tài chính, cứ tìm tôi đầu tư, tôi ra tiền, tôi ủng hộ chị, chị dắt tôi đi kiếm tiền!"

Tả Tĩnh U cười cong mắt, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, trong thanh âm lộ ra một cổ kiều khí ít khi có: "Nào có người đầu tư hào phóng như em vậy chứ, kịch bản cũng còn chưa ra hình, sao em biết đầu tư cho tôi sẽ không lỗ vốn đây?"

Doãn Bạch cười tủm tỉm trả lời: "Những người khác tôi không biết, nhưng nếu đầu tư cho chị thì nhất định sẽ không lỗ vốn!"

Tả Tĩnh U người này, bản thân cô ấy đã là sự bảo đảm cho tất cả a.

Tả Tĩnh U bị thái độ ủng hộ vô điều kiện này của cô lấy lòng đi rồi, nàng giơ tay vén mấy sợi tóc rơi xuống lên sau tai, thở dài: "Cho dù có em đầu tư, tôi cũng không nhanh quay phim điện ảnh thứ hai như vậy."

"Tôi đang thiếu không ít nhân tình, qua khoảng thời gian này thì vẫn còn nợ nhân tình người ta."

Một ít đạo diễn khách mời vâng vâng, nàng đều phải bận bận rộn rộn đi tiếp.

Doãn Bạch cảm thấy mấy này chỉ là râu ria, cô cười tủm tỉm nói: "Không sao nha, mấy chuyện này còn thời gian thì chậm rãi đến thăm hỏi."

"Đúng rồi, có phải tháng 11 chị đã hoàn thành hết công việc hiện giờ hay không?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, cùng Doãn Bạch nói: "Đúng là như vậy, tham dự giải thưởng Hoa Mẫu Đơn xong thì gần như đẩy hết lịch trình tháng 11 đi."

Doãn Bạch nghe đến đó, hai mắt tức khắc sáng lên, hưng phấn nói cùng Tả Tĩnh U: "Nói cách khác đại khái chị có thời gian một tháng nhàn rỗi? Vậy như vậy được không, đã nhàn rỗi vậy thì chúng ta đi ra ngoài chơi đi!"

Tả Tĩnh U ngẩn ra một chút, tiếp theo liền nhìn đến Doãn Bạch cao hứng phấn chấn trong điện thoại nói: "Đã hơn nửa năm chị chưa có có nghỉ ngơi, lúc nghỉ hè tôi dắt Đồng Đồng đi chơi thì chị cũng chỉ rút ra được thời gian hai ngày! Lần này chúng ta đi Nam bán cầu nghỉ phép được không, đi bờ biển, có thể bơi lội cũng có thể phơi nắng!"

"Đương nhiên, nếu chị không thích chơi kiểu mùa hè, chúng ta còn có thể một lần Châu Âu, đi đến đảo băng kia, nói không chừng còn có thể nhìn thấy cực quang!"

"A! Như vậy rất tốt, chị nói lịch trình của chị cho tôi, tôi đây liền để cho Hướng Thu sắp xếp hành trình!"

Lúc này Doãn Bạch giống như là bạn nhỏ đang cùng bạn mình vạch ra kế hoạch đi du lịch, cao hứng đến không được.

Tả Tĩnh U nhìn tươi cười trên mặt cô, cuối cùng vẫn mở miệng, tàn nhẫn ngắt ngang kế hoạch của Doãn Bạch: "Doãn Bạch......"

Trong mắt Doãn Bạch nhìn nàng đều là ánh sáng: "Làm sao vậy, có phải chị có khác kế hoạch khác không, có thể nói nói với tôi."

Tả Tĩnh U nhấp môi, khẽ thở dài một tiếng, nhìn người kia đang lo lắng như đứa nhỏ chờ mình đưa ra quyết định, lo cao hứng cho bản thân mình liền có chút bất đắc dĩ nói: "Tuy rằng tháng sau tôi nhàn rỗi, nhưng tôi không thể cùng em đi ra ngoài chơi với nhau."

Doãn Bạch tức khắc ngây ngẩn cả người, cô ngơ ngác nhìn Tả Tĩnh U, ánh mắt đều là không biết làm sao: "Aiz? Vì sao? Không phải chị không có thông cáo sao? Vì sao không thể đi chơi với tôi?"

Nghe được chính mình bị cự tuyệt, cả người Doãn Bạch trong chốc lát liền rũ xuống, đáng thương hề hề giống như tiểu cẩu bị người vứt bỏ. . Truyện Hệ Thống

Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng như tiểu cẩu "Bị vứt bỏ" này của cô, nội tâm nổi lên một cảm giác tội ác.

Vậy phải làm sao bây giờ, chỉ nhìn đến cô mất mát liền có chút không đành lòng. Thậm chí cũng dâng ý muốn vứt bỏ lời hẹn cùng người khác, lựa chọn đi du lịch theo Doãn Bạch.

Khi ý tưởng này dâng lên thì đã bị Tả Tĩnh U đè ép trở về. Tả Tĩnh U cắn cánh môi, có chút khó xử nói: "Em nói đã hơi muộn, trước đó tôi đã đáp ứng đàn chị tốt của tôi, tháng sau đi theo cô ấy đi thu thập tư liệu phong tục cho nên mới đẩy hết thông cáo tháng sau đó......"

Đàn chị? Thu thập phong tục? Tháng sau?

Thời gian một tháng, đều ở bên cạnh người kia?

Tả Tĩnh U vì người khác, bỏ qua lời mời của cô?

Trong đầu Doãn Bạch đều là ý nghĩ hỗn loạn, cô phản ứng một hồi lâu mới hoàn hồn nhìn Tả Tĩnh U hỏi: "Đàn chị của chị...... Là đàn chị Từ Nếu Phong sao? Cả một tháng hai người đều đi thu thập phong tục hả?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, cùng Doãn Bạch giải thích: "Lúc trước nói chuyện cùng nhau thì chị ấy đã muốn hợp tác một bộ điện ảnh với tôi, cho nên tháng sau tôi sẽ cùng đoàn đội của chị ấy đi thu thập phong tục......"

Nga...... Có đoàn đội hợp tác a, vậy còn được......

Doãn Bạch cân nhắc một hồi, tiếp theo lại hỏi: "Vậy khi nào chị chuẩn bị xuất phát?"

"Ngày 2 liền bay, làm sao vậy?"

Ngày 2? Vậy dự tính của cô chẳng phải sẽ thất bại?

Doãn Bạch một mình tiêu hóa một hồi lâu, dựa vào đầu giường ngơ ngác không có phản ứng gì. Tả Tĩnh U nhìn biểu tình cô còn chưa có từ trong đả kích khôi phục lại, có chút áy náy nói: "Doãn Bạch, lần sau được không? Lần sau tôi sẽ hẹn em, tôi cùng em đi ra ngoài du lịch với nhau được không?"

"Lần này là đã hẹn trước cùng đàn chị, là công việc......" Nàng thật sự không thể hủy hẹn.

Doãn Bạch phản ứng một hồi lâu, mới nâng tinh thần lên, nhấp môi cười một chút nói: "Không có việc gì, không sao, lần sau chúng ta lại hẹn."

"Chị cùng đàn chị của chị đi tìm hiểu phong tục cho xong đi, chụp hình ảnh cho tôi một chút, sau này có thời gian rồi tôi lại hẹn chị."

Không có việc gì, cũng không phải chuyện lớn gì, bất quá chỉ là bận làm việc mà thôi.

Doãn Bạch tỏ vẻ chính mình hiểu được, lại cùng Tả Tĩnh U nói vài câu, thẳng đến Tả Tĩnh U trở lại khách sạn, chuẩn bị rửa mặt ngủ thì Doãn Bạch mới tắt điện thoại.

Chỉ là sau khi treo điện thoại, Doãn Bạch phát điên hung hăng vung lên trên giường, tức giận nắm nắm tay kêu: "A a a a a!!"

"Hẹn cũng hẹn muộn!! Thế nhưng chị ấy lại đi chơi cùng người khác!! Đi chơi cùng người khác!!"

Thân thể Doãn Bạch trượt xuống, lăn vào trong ổ chăn, ôm đồm chăn bao lấy thân thể của mình, hận đến ôm chăn cắn một trận: "Đáng giận đáng giận! Một tháng một tháng! Chị ấy muốn đi chơi với người khác một tháng!"

"Sớm biết chị ấy có thời gian như vậy, tôi nên hẹn sớm một chút! A! Một tháng! Một tháng!"

"Đồng Đồng cũng chỉ vào lúc cuối tuần mới được gặp chị ấy! Vậy người đàn chị từ nơi nào đến, lại có thể bắt cóc chị ấy một tháng!"

Doãn Bạch tức chết rồi, ôm chăn ở trên giường lăn qua lăn lại, phát điên toái toái niệm một buổi tối.

Thật vất vả phát tiết xong cảm xúc, kết quả sau khi Doãn Bạch bọc chăn ngủ nằm mơ đều là cảnh Tả Tĩnh U đi theo Từ Nếu Phong, nào là đến sông băng, đại thảo nguyên gì đó, rồi ở bờ biển nọ cùng nhau lái xe ngồi thuyền du ngoạn.

Tất cả những gì trong mơ đều rất kỳ quái, tình tiết cùng cảnh tượng đều vẫn luôn đang thay đổi, tất cả đều như là mớ hỗn độn không rõ.

Buổi sáng khi tỉnh lại, điều duy nhất Doãn Bạch có thể nhớ rõ chính là, ở đại mạc hoang vắng mờ mịt, Từ Nếu Phong ôm lấy bả vai Tả Tĩnh U dựa vào trên xe jeep, cùng nhau sóng vai xem hoàng hôn buông xuống.

Doãn Bạch ngồi ở trên giường, nhớ tới cảnh trong mơ này liền cắn chặt chăn trên giường.

Tức chết rồi tức chết rồi!

Chẳng lẽ cô không phải là chú cáo của Tả Tĩnh U sao? Vì sao phải vì người khác, bỏ qua lời mời từ người bạn đặc biệt như cô chứ?

Tức chết rồi tức chết rồi!

Giận đến răng khôn cô cũng bắt đầu ẩn ẩn đau!

Sáng sớm tâm tình đã không tốt Doãn Bạch, hơn nữa răng khôn cũng phát đau, sau khi rửa mặt rời giường thì nhìn nơi nào cũng đều không vừa mắt.

Lúc ăn bữa sáng, cô lựa chọn sẽ bắt bẻ, cau mày thập phần không kiên nhẫn nói: "Dì Tống sao lại thế này, sao cháo thịt gà hôm nay bỏ nhiều gừng băm như vậy?"

Trương Ngọc đưa bữa sáng cho cô sợ ngây người: "Boss, ngài nói đạo lý chút được không, hôm qua nói gừng băm không đủ, hôm nay lại chê gừng băm nhiều!"

Doãn Bạch nắm gậy trong tầm tay, hầm hừ nói: "Hôm nay tôi không thích ăn, không được sao?"

Được đi được đi, ngài định đoạt.

Trương Ngọc chỉ cho rằng đây là Doãn Bạch gián đoạn phát tác một lần tùy hứng nho nhỏ, ai biết từ bữa sáng trở đi Doãn Bạch càng làm trầm trọng thêm. Nói cái gì hôm nay Trương Ngọc phối đồ đen trắng nhìn không vui mừng, nhìn không may mắn.

Trương Ngọc phải nói đến cô giận sôi máu, phản bác nói chẳng lẽ tôi ăn mặc rực rỡ mới tính vui mừng sao?

Doãn Bạch tự biết đuối lý, lại duỗi thân gậy ra chỉ đến bình hoa gần đó nói nó khó coi, đổi một cái khác.

Trương Ngọc nghe xong, liền đi thay bình hoa cho cô. Kết quả liền ở dưới chỉ huy lựa chọn khó khăn như Doãn Bạch vậy, Trương Ngọc mang theo Hướng Thu bị cô lăn lộn hết sáng sớm, thay đổi hết các vật trang trí có trong nhà.

Hai người thật vất vả theo cô di chuyển các thứ xong rồi thì Doãn Bạch lại đưa ra ý kiến mới: "Tôi cảm thấy cái bình hoa này đặt ở nơi này khó coi, vẫn là quay về như ban đầu thì tương đối tốt hơn."

Trương Ngọc sắp bị cô làm tức chết rồi, nghĩ thầm ngay từ đầu nên làm vậy đi?

Trương Ngọc phối hợp yêu cầu làm yêu từ sáng sớm đến nay, cuối cùng vẫn là không thể nhịn được nữa, hai tay chống nạnh nhìn Doãn Bạch ngồi ở trên sô pha nói: "Boss, ngài đây là không có việc nên tìm thêm việc sao, xin ngài thương xót, đừng tăng thêm lượng công việc không cần thiết cho chúng tôi được không!"

Doãn Bạch cũng nháo đủ rồi, khẽ hừ một tiếng quay đầu, không rên một tiếng không nói chuyện nữa.

Trương Ngọc cảm thấy cô thập phần khác thường, thở dài đi đến bên cạnh cô, cúi người nhìn đôi mắt cô nhẫn nại tính tình hỏi: "Boss, có phải có ai trêu chọc ngài không vui hay không? Nếu còn cảm thấy không thoải mái thì chúng ta đi ra ngoài độ giả thế nào?"

Trương Ngọc đi theo bên cạnh cô cũng mấy năm, biết Doãn Bạch làm yêu là bộ dáng quỷ gì, nhưng chỉ cần người hống một chút sẽ không có vấn đề gì lớn.

Doãn Bạch cũng biết chính mình không thích hợp, cô dời mắt rầu rĩ nói: "Tôi không có...... Không ai làm tôi không vui."

Không ai làm ngài không vui, vậy ngài lăn lộn chúng tôi làm gì?

Trương Ngọc thở dài, nhìn Doãn Bạch rất nghiêm túc hỏi: "Thật không có?"

Doãn Bạch lắc đầu: "Không có!"

Trương Ngọc không tin cô, nghĩ nghĩ thử hỏi: "Không phải ngài nháo lên mâu thuẫn với cô Tả không?"

Doãn Bạch dừng một chút, một hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Tôi không có......"

Cô mới không có nháo mâu thuẫn! Cô chỉ là...... Cô chỉ là...... nghĩ mình là người bạn chị ấy...... sắp không cần!

Chỉ tưởng tượng như vậy, sẽ cảm thấy trái tim bị bóp đau, đại não đau nhức, xương cốt, răng, thân thể mỗi một nơi đều vô cùng đau đớn!

Doãn Bạch chống gậy, ngửa đầu nhìn Trương Ngọc, cuối cùng bất đắc dĩ nói một câu: "Trương Ngọc, hẹn bệnh viện cho tôi đi, răng tôi đau."
Chương trước Chương tiếp
Loading...