Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 10



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Lúc này Úc Khải còn không biết mình bị người ghi hận, nhưng cho dù biết, cậu cũng không quan tâm lắm.

Sáng sớm ba ngày sau, Úc Khải là đối tượng bảo vệ quan trọng của quốc gia, trực tiếp được máy bay và xe đặc chủng hộ tống tới địa điểm quay.

Địa điểm quay chụp tống nghệ lần này ở một hòn đảo Ngân Nguyệt của Mạc Thành, tiểu đảo này hình dạng đặc biệt, nhìn từ trên xuống dưới như một ánh trắng cong cong, trên đảo có rất nhiều cây lá màu bạc, cho nên đặt tên là "Đảo Ngân Nguyệt".

Tiểu đảo này nằm ở trung tâm dòng sông Mạc, nước bao quanh bốn phía, chỉ có thể đến bằng thuyền.

Là địa điểm du lịch nổi tiếng nhất Mạc Thành, trên đảo đều là kiến trúc cổ kính, đồ ăn cũng rất đặc sắc.

Mà lần này, tổ tiết mục chẳng có gì ngoài tiên trực tiếp bao toàn bộ đảo để quay chụp chương trình tống nghệ lần này.

Khi Úc Khải lên thuyền, có 5 nghệ sĩ khác đã đến, đang ngồi nói chuyện phiếm.

Phân biệt là nữ nghệ sĩ hài Hàn Tinh, nam idol đang hồng Cổ Mạc, ca sĩ Tô Minh Hiên, người mẫu quốc tế Tằng Hi, cùng với ảnh đế Cảnh Vân Trăn.

Chính là anh chàng đẹp trai ngầu lòi mà mấy ngày trước Úc Khải đã từng thấy qua ảnh chụp.

Cảnh Vân Trăn, Cảnh ảnh đế.

Vị này cũng là nhân vật có đề tài rất hot hiện nay.

Nhưng không giống như một người nửa "hắc hồng" như Úc Khải, hắn hồng là vì hắn giỏi.

Vị lão đại này không phải xuất thân từ chính quy, nhưng năm 18 tuổi bất ngờ tham gia một bộ phim điện ảnh liền bắt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất và giải ảnh đế Hắc Mã.

Cho dù về sau không biết vì lý do gì đột nhiên rời khỏi giới giải trí, cũng vẫn thường xuyên được người nhắc tới, mà một năm gần đây lại đột nhiên mạnh mẽ trở lại, một lần nữa bắt đầu đóng phim, bộ phim đầu tiên này ra đời liền đạt được giải ảnh đế quốc tế!

Giải thưởng này có trình độ cực kỳ cao!

Là người thứ ba ở nước Thiên Long đoạt giải thưởng này, hơn nữa hắn hiện giờ cũng mới 25 tuổi.

Làm rạng ranh cho đất nước.

Có thể nói Cảnh Vân Trăn dựa vào bề ngoài và kỹ thuật diễn tuyệt vời chinh phục mọi người, trở thành nam diễn viên được yêu thích nhất đương đại.

Nói tóm lại, giống nhau đều đột nhiên "bạo hồng", nhưng Cảnh Vân Trăn người ta là có vốn liếng.

Nên hắn ngông.

Huống chi ngoài những điều đó, chỉ nói về dáng người và tướng mạo, người đàn ông này đã có rất nhiều vốn liếng để ngông.

Hắn ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trong ảnh, đặc biệt là dáng người, rất đẹp, chiều cao gần 1m9, vai rộng eo hẹp, chân dài miên man, tỉ lệ tứ chi có thể nói hoàn mỹ, giống như một mắc áo di động.

Một chiếc áo khoác màu đen bình thường mặc trên người hắn đều có loại cảm giác giống như hàng hiệu cao cấp.

Trên chân còn đi một đôi giày da màu đen vừa nhìn là biết rất cao cấp, nhưng khi nhấc chân, Úc Khải chẳng may nhìn thấy đế giày......màu đỏ?

Không phải loại màu đỏ sậm bình thường, mà là màu đỏ sặc sỡ ánh sáng chiếu vào chói mù cả mắt!

Thật quyến rũ!

"Xin chào Hàn lão sư, Cổ lão sư, Tô lão sư, Tằng lão sư, Cảnh lão sư ạ."

Úc Khải cực lực khống chế xúc động muốn nhìn về phía đế giày màu đỏ kia, vô cùng lễ phép lần lượt chào hỏi các vị tiền bối, còn tặng một món quà mà Đường Hần Nhiên chuẩn bị giúp cậu cho bọn họ.

Một hộp bánh quy handmade không đường.

Bánh quy mua trong tiệm, khống đáng giá tiền, nhưng rất tinh xảo, là một phần tâm ý.

Tuy hai ngày nay Úc Khải cũng coi như "bạo hồng" trong giới giải trí, nhưng đối với mấy vị lão đại có tư lịch này mà nói, hiển nhiên không đủ nhìn, biết rằng chút nhiệt độ này của cậu rất nhanh sẽ bị người quên đi.

Khánh mời ban đầu đột nhiên không tới được, cho nên bọn họ chỉ cho rằng tổ tiết mục lâm thời tìm một nghệ sĩ dạo gần đây đang hot không có lịch trình thay thế.

Nhưng dù sao mấy ngày tới phải ở chung dưới một mái nhà, cho nên đều biểu hiện khá thân thiện.

"Chào cậu chào cậu."

Đặc biệt là Úc Khải nhìn ngoan ngoãn, còn lễ phép như vậy, lập tức cảm tình tăng gấp bội.

"Tới đây nào Úc Khải, lại đây ngồi đi."

"Vâng." Úc Khải ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.

Đối diện là Cảnh Vân Trăn, bên phải là Tô Minh Hiên.

Khi Úc Khải ngồi xuống, Tô Minh Hiên dùng khuỷu tay đụng đụng Cảnh Vân Trăn, ý bảo hắn xem di động.

Ở ngay cạnh hắn còn gửi Wechat, điên à?

Tô Minh Hiên: "Cảnh ca, mau xem! Người mới này không tồi nha, người thật còn đẹp hơn ảnh chụp, giá trị sắc đẹp này có thể so sánh với cậu năm 18 19 tuổi, có thể suy xét đào tới công ty của chúng ta."

Cảnh Vân Trăn:?

Lúc này hắn mới thuận thế đánh giá người mới này một chút.

Thoạt nhìn tuổi không lớn, làn da trắng, mặt nhỏ, đôi mắt rất to, lông mi vừa dài vừa rậm, mũi cao thẳng, cằm nhỏ nhắn tinh xảo, trên vành tai có một nốt ruồi màu đỏ, mặc áo sơ mi trắng và áo lông cổ chữ V sáng màu, lộ ra đường cong hầu kết thật xinh đẹp, eo cũng rất nhỏ, giống như có thể nắm bằng một tay.

Ánh mắt của Cảnh Vân Trăn dừng trên eo Úc Khải vài giây, hầu kết lên xuống, mới dời tầm mắt thu hồi về, đánh chữ trả lời.

"Cũng bình thường thôi."

"Quá gầy."

"Vóc dáng cũng không cao."

"Làn da quá trắng, nhìn quá non, con đường diễn xuất hẹp."

Tô Minh Hiên: "......"

Vị đại gia này đang chọn cái quái gì vậy?

Dáng người bắt mắt như vậy, nói người ta gầy? Nói ra thằng nhỏ này cũng cao tầm 1m8, lùn ở đâu? Vốn dĩ tuổi còn nhỏ, da dẻ trắng nõn không phải rất bình thường sao? Mặt đầy collagen chẳng lẽ muốn cậu ta đi diễn ông già bà già gì sao?

Cảnh Vân Trăn đang nhai cao su, đưa ra kết quả: "Kém xa tôi."

Tô Minh Hiên: "......"

À, đây mới là trọng điểm.

"Hơn nữa......" Khi Cảnh Vân Trăn đang định tiếp tục lôi mấy thứ ra chứng minh kết luận: Cậu ta kém tôi, đột nhiên nhận ra nốt ruồi đỏ trên vành tai của Úc Khải.....

Hình như có chút quen mắt.

Hắn nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?

Nhưng trước kia hắn cũng không quen cái người mới này mà.

Hắn xóa đi phần chữ đang đánh dở, sửa thành: "Này, lúc trước tôi gặp qua cái người mới này sao?"

"Không có."

"Có chút quen mắt, tôi cảm giác tôi đã gặp cậu ta."

"A, Cảnh đại ảnh đế ngài không phải bị mù mặt sao? Khi nào lại thấy quen mắt? không phải cậu đã làm gì với người ta rồi đấy chứ?" Tô Minh Hiên cũng coi như tìm được cơ hội xỏ xiên lại hắn.

"? Muốn ăn đập thì cứ nói."

Không biết vì sao, Cảnh Vân Trăn cứ có chút để ý vấn đề này.

Khi Cảnh Vân Trăn đang tự hỏi, bàn chân của cái chân dài đang vắt chéo dưới gầm bàn còn lắc lắc.

Vì thế đế giày đỏ chót kia liền thoáng qua tầm nhìn ngoại vi của Úc Khải.

Úc Khải: "......"

Sự lấp lánh khiến người không thể bỏ qua.

Cậu chỉ có thể dời lực chú ý đi nơi khác, lấy di động làm một mỹ nam tử an tĩnh, trộm lên mạng lướt web.

Đầu tiên là nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Thẩm Dục.

Bỏ qua.

Sau đó đăng nhập Wechat, lại thấy tin nhắn của đối phương.

Thẩm Dục: "Ngươi phát điên gì vậy?"

Thẩm Dục: "Xin lỗi Lâm Lâm đi."

Bỏ qua x2

Ngoài ra còn thấy mấy tin nhắn chưa đọc.

Đến từ người anh em Thương Tâm Quăng Nhị Đầu Cơ.

A, không đúng, người anh em Thương Tâm Quăng Nhị Đầu Cơ sửa tên, hắn hiện tại tên là......Bắp tay tức giận.

Úc Khải:?

Khung thoại dừng lại ở mấy ngày trước.

Ngày đó sau khi Úc Khải ngủ, đối phương lại gửi vài tin nhắn tới.

Bắp tay tức giận: "Cậu chết chắc rồi!"

Bắp tay tức giận: "Đừng để tôi sau này gặp lại cậu! Nếu không tôi sẽ đánh chết cậu!"

Bắp tay tức giận: "Tôi đánh nhau rất lợi hại!"

Bắp tay tức giận: "Ha hả!"

Cách màn hình đều có thể cảm giác được dáng vẻ tức hộc máu, thậm chí tức giận tới mức sửa cả tên!

Phốc.

Thiếu chút nữa Úc Khải không nhịn nổi cười ra tiếng, đánh nhau lợi hại thì sao chứ? Chẳng lẽ còn có thể từ bên kia đường truyền bò tới đây đánh cậu được sao?

Úc Khải đánh chữ trên khung thoại: "Đừng quên, anh còn nợ tiền tôi đấy."

Lúc gửi đi, hình như cậu thoáng nghe thấy tiếng di động rung lên ở nơi nào đó?

Cậu theo tiếng động nhìn qua, phương hướng kia hư hư thực thực là từ di động trong tay Cảnh Vân Trăn ở phía đối diện.

Úc Khải:......?

Có lẽ chỉ trùng hợp thôi nhỉ?

Úc Khải không dám nghĩ nhiều, lại không biết chính tin tức này đã nhắc nhở Cảnh Vân Trăn.

Hắn nghĩ ra rồi!!

"Tô Minh Hiên, tôi nhớ ra rồi! Tôi đã gặp cậu ta!"

Tô Minh Hiên: "???"

Tô Minh Hiên: "Cái quỷ gì, không phải cậu thật sự có gì đó với người ta đấy chứ? Bạn nhỏ này mới có 20 tuổi thôi, sao cậu có thể cầm thú như vậy?"

"Cậu ta chính là tên ngốc xấu xí gửi meme xấu xí để chế nhạo tôi mà tôi nói với cậu hai ngày trước đấy!"

Ở trong mắt Cảnh Vân Trăn.

Vẻ ngoài bình thường tương đương với xấu.

Nói hắn xấu chính là mắt mù, chính là đồ ngốc xấu xí!

Huống chi cậu ta còn dám gửi meme quỷ súc của hắn.

Không thể tha thứ!

"A?" Tô Minh Hiên ngẩng đầu nhìn qua, người mới kia đang cầm di động, sườn mặt ngoan ngoãn, cảm thấy không thể tin nổi: "Không thể nào."

Cảnh Vân Trăn: "Tuyệt đối là cậu ta."

Người có nốt ruồi trên vành tai khá ít, huống chi còn là nốt ruồi đỏ, ngay cả chiều cao dáng người cũng tương tự.

Ha, cuối cùng bắt được cậu rồi!

Người đàn ông giẫm cái đế giày đỏ chót sáng lấp lánh lên mặt đất một cái, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đang định đứng lên.

Người phụ trách chương trình tới đây, khách khí thương lượng: "Ngài quá, Lâm Nghệ lão sư bị trễ máy bay, còn một lúc nữa mới tới được đây, hay là chúng ta cứ quay VCR trước?"

Dù sao ngồi không cũng lãng phí thời gian, quay sớm một chút thì kết thúc công việc sớm một chút, tự nhiên mọi người cũng không có ý kiến gì.

Nhưng trên thuyền chỉ có hai phòng thay quần áo, phải xếp hàng.

Khi đến lượt Úc Khải, cậu đang định đi thay, đột nhiên phát hiện một bóng người đang tựa ở khung cửa, nháy mắt với cậu.

Là Cảnh Vân Trăn.

Người đàn ông thayd một một y phục cổ trang màu đen nhanh nhẹn dứt khoát, đen toàn tập từ đầu đến chân, cực kỳ rắn rỏi, chỉ có eo và cổ tay thì điểm xuyết một chút trang sức màu bạc.

Khốc đến một đám.

Úc Khải chào hỏi: "Cảnh tiên sinh?"

"Ăn kẹo cao su không?" Cảnh Vân Trăn nói xong không đợi Úc Khải trả lời, liền trực tiếp lấy ra một viên đưa cho cậu.

"Cảm ơn." Úc Khải ngoan ngoãn tiếp nhận kẹo cao su.

Phát hiện là một loại kẹo có màu xanh lục rất tươi đẹp chưa từng thấy từ trước tới nay.

"Là khẩu vị mới, cậu nếm thử?"

Úc Khải nhét vào trong miệng, còn chưa nếm ra mùi vị, liền nghe thấy Cảnh Vân Trăn đột nhiên không hề trải thảm mà đã đổi sang một đề tài khác.

"Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu rồi không?"

Úc Khải thiếu chút nữa phun cả kẹo ra: "Khụ khụ, khụ khụ khụ......"

"Không phải chứ, phương thức tiếp cận này của cậu cũng quá lỗi thời rồi nhỉ?"

Úc Khải:?

Cái gì, y không cẩn thận nói lời trong lòng ra miệng sao?

Ngẩng đầu nhìn, là Tô Minh Hiên.

À, vậy thì không sao.

"Lỗi thời?" Cảnh Vân Trăn nhìn hắn một cái, nâng nâng cằm, cao ngạo hỏi ngược lại: "Từ trong miệng tôi nói ra, cậu cảm thấy những lời này còn lỗi thời sao?"

Tô Minh Hiên: "......"

Thật không hổ là cậu.

Úc Khải:?

Khoan đã, loại cảm giác "Ông đây dũng cảm nhất thế giới, thiên hạ đệ nhất lì lợm" quen thuộc này sao zậy?

Úc Khải còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Cảnh Vân Trăn lại lấy ra một cái kính râm không biết từ đâu đưa cho cậu: "Tới, cậu đeo đi."

"Hả?" Úc Khải không rõ nguyên do, nhưng đối mặt với lão đại tiền bối cậu vẫn vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn nhận lấy đeo lên, sau đó liền thấy vẻ mặt Cảnh Vân Trăn thay đổi.

"Quả nhiên......tôi biết mà tôi tuyệt đôi sẽ không nhận nhầm." Hắn nhìn chằm chằm Úc Khải, giống như phát hiện thứ gì đó thú vị, khóe môi nhếch lên, cười như không cười hỏi: "Người mới à, cậu hay đi quán bar?"

Quán bar? Không có. Úc Khải cái hiểu cái không đang định trả lời, nhưng ngay lúc đó, cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Hình như cậu biết cái cảm giác quen thuộc kia là sao rồi.

Cậu vội vàng gọi tiểu hệ thống: "Đệch, hắn là người ta gặp buổi tối hôm đó sao?"

Chuyện này không có thể nào đâu!

Tiểu hệ thống tàn nhẫn mà đánh nát một tia may mắn cuối cùng của cậu: [Đúng vậy đấy, chính là hắn.]

Úc Khải: "......"

Đậu xanh! Úc Khải choáng váng, cái tên ngốc đánh nhau trên đường xong rồi cùng nhau trốn trong buồng WC với cậu, rồi còn kéo đứt khóa quần của cậu cư nhiên thật đúng là Cảnh Vân Trăn???

Là cái người thoạt nhìn cuồng bá khốc huyễn ngông nghênh tràn ngập hơi thở lão đại Cảnh Vân Trăn???

"Hắn bị nhân cách phân liệt?!"

[Không, dù sao ở trước mặt công chúng, phải giữ một chút.]

Có ai mà không ngụy trang chứ.

Được rồi, cuối cùng Úc Khải cũng biết vì sao cậu gửi meme quỷ súc Cảnh Vân Trăn, đối phương lại tức đến giậm chân.

Úc Khải: "......Sao ngươi biết mà không nhắc nhở ta?"

[Là cậu không cho người ta chủ động mở miệng nói chuyện mà!] tiểu hệ thống rất ủy khuất.

Úc Khải: "......Về sau nên nói liền nói! Sao hắn lại nhận ra ta?"

[Ta không biết, nhưng hắn nói qua gặp lại cậu sẽ đánh chết cậu.]

Úc Khải: "......"

Úc Khải đột nhiên nhớ tới cảnh tượng buổi tối hôm đó 4 tên lực lượng còn bị đánh như bao cát.

Hiss—— não bổ một chút, đổi thành cậu, nếu có người ném ra ảnh chụp ngươi vung gậy ma pháp, nhảy quảng trường mưa, múa ương ca hay thậm chí là ăn shit......

Có lẽ cậu sẽ dùng một khẩu súng ma thuật Barbara bắn chết cái đồ con rùa ấy, trực tiếp tiễn đưa hồn hắn về tây thiên, tro cốt thì ném bồn cầu.

Tuy quốc gia sẽ bảo vệ cậu, nhưng nghĩ tới uy lực nắm đấm của Cảnh Vân Trăn, nhìn nhìn Đường Hân Nhiên ở ngoài phạm vi quay chụp, ở phía sau còn có hai nữ trợ lý gầy yếu và chuyên viên trang điểm.

Úc Khải rụt rụt cổ, cậu hiểu rồi, cậu nhận ra rồi!

Dục vọng cầu sinh khiến thanh niên tháo kính râm xuống, lộ ra ánh mắt tô siêu vô tội của mình, chớp chớp: "Cảnh tiên sinh, ngài đang nói gì vậy? Tôi từ trước tới nay không đi quán bar."

Cậu, tuổi trẻ, có tư cách bán manh!

Nhưng Cảnh Vân Trăn cũng không ăn một bộ này.

Người đàn ông lấy di động ra, chuyển 3.888 đi, khóe môi nhếch lên, thong thả ung dung nói: "Người mới, đừng giả vờ, nhận tiền đi, nhận tiền xong chúng ta liền thanh toán xong."

Tuy cười rất thân thiện, nhưng Úc Khải cứ cảm thấy vị lão đại này đang nói 'Thanh toán xong, vậy tới tính toán nợ nần đi, cậu, cổ rửa sạch chưa?'

Cũng may Úc Khải có thói quen cài chế độ yên lặng cho điện thoại, cho nên không bị lộ tẩy ngay tại chỗ.

Úc Khải tiếp tục tỏ ra vô tội: "Cảnh tiên sinh, sao tôi nghe không hiểu gì cả vậy ạ ~"

"Chậc chậc." Cảnh Vân Trăn nhìn dáng vẻ anh bạn nhỏ đầy ngoan ngoãn của Úc Khải, không khỏi cảm thán: "Người mới, không ngờ cậu còn có hai bộ mặt đấy?"

Nhìn rất ngoan, ngầm bên trong cư nhiên cuồng vọng như vậy!

Úc Khải: Anh có tư cách nói tôi sao??? Rốt cục là ai có hai bộ mặt đây!? Tay nải ảnh đế của anh đâu?

Nhưng người nào đó trong lòng đang trọng quyền xuất kích, nhục mạ một vạn lần, mặt ngoài lại chỉ dám nhỏ giọng phản kháng: "Cảnh tiên sinh, tôi thật sự không biết ngài đang nói gì, ngài nhận lầm người rồi thì phải?"

Úc Tiểu Khải không biết ngươi đang nói cái gì, cậu chỉ là một người mới mà thôi.jpg

Cảnh Vân Trăn lại xì cười một tiếng, giống như bị chọc trúng điểm cười, không nhịn nổi, trực tiếp không quan tâm hình tượng mà cười ngã trái ngã phải.

"Ha ha ha ha ha ha ha! Người mới, sao cậu lại làm diễn viên?"

Úc Khải:???

Này có hơi quá đáng rồi, mạnh mẽ lột áo choàng của cậu cũng thôi, sao còn công kích cá nhân?

[Cái kia......ký chủ, cậu không cảm thấy kỹ thuật diễn của cậu hơi có chút ố dề sao?]

Úc Khải: "Ố dề sao?"

[Là có rất nhiều chút.]

Úc Khải: "......"

Tô Minh Hiên không nhìn nổi: "Cảnh ca, cậu làm gì thế, nhìn cậu khiến Úc Khải người ta sợ tới mức đỏ bừng mặt kia kìa."

Kỳ thật không phải sợ tới mức đỏ mặt, mà là vì đế giày của Cảnh Vân Trăn......đế giày......phản quang.

Úc Khải: "......"

Cho nên vì sao giày cổ trang của anh cũng là màu đỏ thế!
Chương trước Chương tiếp
Loading...