Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 20: Kế Hoạch Truy Thê (5)



Rạng sáng 4 giờ Chử Tiểu Du bị tỉnh giấc, bởi vì bụng lớn nên xoay người khá khó khăn, không xoay người thì máu không tuần hoàn được. Chử Tiểu Du cau mày chống tay ngồi dậy, kết quả đánh thức đứa nhỏ trong bụng, tiểu tử giống như con cá, quẫy đạp gần túi nước ối, đạp bụng Chử Tiểu Du liên tục, làm cậu sợ tới mức không dám động đậy.

Một lúc sau tiểu gia hỏa mới chịu yên lặng.

Chử Tiểu Du muốn động cũng không dám động, lại không thể gọi Lâm Cận Ngôn tới giúp, chỉ có thể chờ mong tiểu gia hỏa ngủ ngoan, gian nan đứng dậy dựa vào giường.

Nếu một tháng trước có người nói cậu dựa dẫm vào kim chủ, cậu chắn chắn không đồng ý. Nhưng bây giờ Chử Tiểu Du thật sự rất nhớ hắn, muốn hắn nằm ở trên giường ôm cậu, an ủi cậu, còn giúp cậu trở mình xoay người nữa.

Không thể được.

Cậu còn phải đối mặt với sự thật rằng có khả năng bảo bối của cậu bị dị dạng.

Chử Tiểu Du càng nghĩ càng đau. Dạo gần đây bụng lớn làm cậu thèm ăn, cũng không đi vệ sinh nhiều nữa, mang thai thời kỳ này bắt đầu xuất hiện những thay đổi, những cơn co thắt từ tử cung, xuất hiện chất lỏng màu trong suốt, chân và mắt cá chân bắt đầu sưng lên xảy ra hiện tượng phù nề, xuất hiện các vết rạn trên bụng, đùi và hông.

Da Chử Tiểu Du rất trắng, cũng rất nhạy cảm, bây giờ bụng lớn làm da căng, trông như quả bóng thổi thêm một chút nữa sẽ nổ. Các vết rạn trên bụng và đùi giống như các con tằm bò đầy bụng cậu, trông rất dọa người.

Không thoải mái chút nào cả, còn phải nhờ người dìu mới đi được.

Chử Tiểu Du nghĩ luẩn quẩn đến rạng sáng, đến tận 6 giờ không chịu nổi nữa đứng dậy ra ngồi trước cửa sổ, thật ghen tị với những người đang chạy bộ tập thể dục buổi sáng.

Là trạch nam thế mà cũng có ngày Chử Tiểu Du muốn đi dạo phố ⊙﹏⊙∥

Đến 8 giờ sáng, Lâm Cận Ngôn rốt cục cũng dậy, mỗi ngày Chử Tiểu Du chỉ có thể nói chuyện với y, nhìn thấy Lâm Cận Ngôn đi vào mắt liền sáng lên.

Nhưng ngay lập tức cậu nhìn thấy trên tay Lâm Cận Ngôn cầm một tờ giấy, Chử Tiểu Du thấp thỏm biết điều Lâm Cận Ngôn định nói, hào hứng trong mắt nhanh chóng tiêu tan, cúi đầu chờ Lâm Cận Ngôn đi tới.

“Kết quả kiểm tra có rồi, nhưng không khả quan cho lắm.” Lâm Cận Ngôn đã chuẩn bị sẵn những lời muốn nói, tuy giọng nói nghe không có bình tĩnh nhưng vẫn có sự kiên định.

Nhưng Chử Tiểu Du không chịu nổi đả kích, trong lòng đau từng cơn một, không nói nổi một chữ.

Lâm Cận Ngôn trong mắt đầy tơ máu, rõ ràng một đêm không ngủ: “Tiểu Du, đây là kiểm tra sàng lọc, muốn chuẩn đoán chính xác phải kiểm tra thêm.”

“Còn kiểm tra gì nữa?” Chử Tiểu Du lập tức hỏi.

“Chọc ối(*), dùng kim nhỏ để đi qua thành bụng, qua cơ tử cung, lấy nước ối gửi xét nghiệm…”

[(*)Chọc ối là một xét nghiệm tiền sản, trong đó một lượng nước ối được rút từ tử cung qua thành bụng bởi 1 kim rất nhỏ, dưới sự hướng dẫn của siêu âm. Dịch ối này sẽ gửi đi để phân tích về di truyền. Chọc ối để tìm kiếm các bất thường về di truyền của thai nhi, trong đó có hội chứng Down.]

Hóa ra con cậu nằm trong nước ối(*) a.

[(*)Trong thai kỳ, thai nhi được bao bọc xung quanh bởi nước ối. Nước ối chứa nhiều chất trong đó có các tế bào da của thai nhi bong tróc, alpha- fetoprotein…, các chất này cung cấp những thông tin quan trọng về tình trang sức khỏe thai nhi.]

Chử Tiểu Du nghe Lâm Cận Ngôn miêu tả, đầu ngón tay trắng bệch ôm bụng: “Sẽ không làm tổn thương đến bảo bối đâu đúng không?”

“Sẽ không, tuy vẫn có nguy cơ nhưng rất nhỏ: dưới 1% khoảng 1/200 – 1/400 chọc ối gây sảy thai. Tổn thương cho thai nhi, cho mẹ, nhiễm trùng hay sinh non có thể xảy ra, nhưng rất hiếm… Nhưng sinh non căn bản là do thai nhi có bất thường nhiễm sắc thể(*).”

(*)Bất thường nhiễm sắc thể: Hiện tượng bất thường, rối loạn, dị thường hay đột biến nhiễm sắc thể là việc thiếu, thừa, hoặc có một phần ADN nhiễm sắc thể không bình thường.

Chử Tiểu Du tự cho mình thuộc nhóm thai nhi có bất thường nhiễm sắc thể, sắc mặt cậu càng thêm khó coi. Chử Tiểu Du tận lực đè nén tâm tình, không để cho bản thân hoảng loạn: “Có thể không làm được không?”

“Tiểu Du, chúng ta cần chẩn đoán chính xác…”

“Không thể không làm sao?” Chử Tiểu Du ngẩng đầu, nói: “Dù thế nào cháu cũng vẫn sinh, không làm không được thật sao? Cháu không muốn tổn thương đến bảo bối.”

“Tiểu Du, nhỡ đâu kết quả chuẩn đoán là âm tính, bảo bối của cháu không có vấn đề gì, cháu có thể yên tâm sinh nó ra. Nhưng nếu là dương tính, chúng ta có thể chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước.”

Chử Tiểu Du nghe hai chữ chuẩn bị đứng bật dậy, giống như con mèo xù lông cảnh giác nhìn Lâm Cận Ngôn: “Chuẩn bị cái gì? Giống như cha mẹ cháu vì bọn họ mà phải làm một người con ngoan sao? Ngoan ngoãn để bọn họ điền giấy khai sinh là giới tính nữ?”

Lâm Cận Ngôn nổi giận: “Chử Tiểu Du! Cháu nói bậy nói bạ cái gì đấy? Cháu là loại người như vậy chắc? Chú cũng là người như thế sao?”

Tất nhiên bọn họ không phải người như vậy, nhưng trước khi kẻ xấu làm điều trái lẽ thường, có mấy người biết mình sẽ bị biến thành một con người khác.

Chử Tiểu Du quay đầu, cậu không ngồi chờ chết được, dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng sẽ sinh bảo bối ra, nếu không cậu và bảo bối cùng chết.

Sinh ra một đứa trẻ dị tật, nó cũng sẽ giống cậu, ngày đêm sợ hãi nhìn mọi người nói to nói nhỏ về cậu, những ánh mắt nhìn cậu, kỳ quái, đồng cảm, tất cả các ánh mắt khi dễ đều nhìn về phía cậu, đem roi quất lên người cậu đầy thương tích.

Chính những người này làm Chử Tiểu Du càng ngày càng tự ti, nhát gan, thậm chí làm cậu không dám lộ diện đứng trước mặt người khác, sống co ro chui lủi như một con chuột.

Ngoài thời gian ở cùng kim chủ cậu được thể hiện mình, cho tới bây giờ cậu vẫn ghen tị khi nhìn thấy người khác vui vẻ.

“Cháu không cần làm kiểm tra.” Chử Tiểu Du khịt mũi cố làm cho mình không khóc: “Cháu không làm kiểm tra.”

Lâm Cận Ngôn cũng đứng dậy: “Cháu nhất định phải làm kiểm tra, con mẹ nó cháu phải tin tưởng khoa học, hơn nữa cho dù có ra sao đi chăng nữa chả lẽ chú với cháu không nuôi sống được nó?”

Nghe được câu này, Chử Tiểu Du siết chặt lòng bàn tay, trong mắt lóe lên ngọn lửa cháy rực: “Phải nuôi như nào mới được? Chả lẽ như cháu, nhưng cháu có lòng tự trọng không? Cháu sống được mấy ngày vui vẻ?”

Không khí đột ngột trở nên bị đè nén đến khó thở.

Chử Tiểu Du cũng không biết cậu muốn nói gì, muốn làm gì, cậu cảm giác thật mông lung, tâm trí hỗn độn, cậu không nghĩ sẽ làm tổn thương bảo bối, nhưng có lẽ sinh ra bảo bối chính là tổn thương lớn nhất dành cho cậu.

“Chú Lâm, nếu mai sau đứa bé hỏi cháu vì sao lại sinh ra nói, chẳng lẽ cháu nói cho nó biết là vì cháu sợ chết nên mới sinh ra nó?”

Cho đến hiện tại, Chử Tiểu Du phát hiện ra căn bản cậu không có dũng khí để đối mặt với bảo bối, một quái vật chào đời, nó là con cậu, vì là con cậu nên nó có thể sẽ bị phân biệt đối xử.

Giống như Lâm Cận Chí, coi như không oán hận Lâm Cận Ngôn, yêu thương y hết mực nhưng cả đời lại bị vạ lây, đây là sự thật không thể chối cãi.

Cậu muốn bảo bối trở thành một Lâm Cận Chí thứ hai… Hoặc là sự kết hợp giữa Lâm Cận Chí và Lâm Cận Ngôn?

Một người còn khốn khổ hơn bọn họ.

Vào lúc này, Chử Tiểu Du muốn cùng đứa con trong bụng cậu cùng chết.

Bàn tay Lâm Cận Ngôn gần như phát run.

Y thật sự không còn cách nào đối với Chử Tiểu Du.

Chử Tiểu Du kính trọng y, tin tưởng y, coi trọng y, nhưng lại không gần gũi với y. Chử Tiểu Du cũng không có cách nào để có tiếng nói chung với y, càng không có cách nào để cùng đối mặt với nhau.

Y không bảo vệ được Chử Tiểu Du, bao nhiêu năm qua y cố gắng sống như một con người, nhưng vẫn chỉ như vậy, giống như một con mèo bị thương không thể bảo vệ đồng loại của mình, nếu có một cơn mưa tới, y cũng không thể đưa cho cậu một cái ô giúp cậu che mưa.

Y chỉ có thể kéo chú mèo này vào lòng mà thay cậu che mưa chắn gió nhưng kết cục thì cả hai cùng bị ướt.

Lâm Cận Ngôn run rẩy lấy hộp thuốc lá, ngập ngừng nói: “Tiểu Du à, coi như chú xin cháu, chúng ta nhất định phải đi làm kiểm tra, dù có việc gì đi chăng nữa, chú cháu ta cũng cùng nhau đối mặt.”

Chử Tiểu Du không nói lời nào.

Lâm Cận Ngôn tính tình vốn mạnh dạn, ngày thương độc mồm độc miệng, ngạo kiều hết sức, không bao giờ nghĩ trước khi nói. Nhìn Chử Tiểu Du không chịu nhúc nhích ngồi kia không hề để lời y nói vào tai, rõ ràng không có thái độ muốn hợp tác, y cảm thấy thật áp lực, hai mắt đỏ bừng.

“Chử Tiểu Du, chú nói cháu nghe này, người song tính không phải truyền từ mẹ sang con, cháu việc gì phải ngày nào cũng u buồn trong phòng suy nghĩ linh tinh hả?”

Chử Tiểu Du đến tận bây giờ mới lần đầu thấy Lâm Cận Ngôn tức giận đến vậy, cậu nhất thời ngẩn người.

“Cạch” một tiếng, Lâm Cận Ngôn hậm hực mở cửa đi ra.

Chử Tiểu Du sắp sụp đổ mất.

Trước mặt Lâm Cận Ngôn cậu còn có thể miễn cưỡng duy trì biểu hiện giả dối nhưng từ khi mang thai phải chịu biết bao đả kích, Chử Tiểu Du có cảm giác trước mắt cái gì cũng đen tối, tương lai mù mịt vô cùng.

Lúc biết mình mang thai, cậu có thể xử lí được, dù phải rời xa kim chủ, cậu cũng có thể làm được, thất tình hay khổ đau cậu chịu được hết. Nhưng lần này thật sự quá sức, Chử Tiểu Du  cảm thấy cậu sắp không chống đỡ được bao lâu nữa.

Mệt mỏi quá.

Nhưng cậu còn chưa kịp khóc thì Lâm Cận Ngôn lại xông vào. Lần này Lâm Cận Chí liều mạng lao đến ngăn y, hiển nhiên là vừa mới khuyên giải Lâm Cận Ngôn ở bên ngoài nhưng y cố chấp không chịu nghe. Đang cãi nhau không ai quan tâm đến Lâm Tiếu, thằng bé núp sau cách cửa, đầu nhỏ ngó vào trong sợ hãi nhìn gia đình đại chiến.

Chử Tiểu Du dự cảm không ổn, theo bản năng trốn ra đằng sau.

Lâm Cận Ngôn đến gần định kéo Chử Tiểu Du ra lại bị Lâm Cận Chí nóng nảy dùng thân mình ngăn y lại: “Em để cho Tiểu Du vài ngày bình tĩnh suy nghĩ đi đã, không nhất định hôm nay phải đi.”

“Chờ vài ngày nữa? Anh có biết em lo lắng nhiều thế nào không? Mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng buồn bã chất đầy phiền muộn đến muốn sinh cả bệnh!” Lâm Cận Ngôn vô cùng nóng nảy, mang thai là chuyện vô cùng hệ trọng, hơn nữa Chử Tiểu Du thân thể vốn đặc biệt thì lại càng phải chú ý. Lâm Cận Ngon là đàn ông vốn chẳng bao giờ khóc, hôm nay lại xúc động đến mức nước mắt cứ trực trào tuôn rơi.

“Ai cũng lo hết, người lo lắng nhất hiển nhiên là Tiểu Du, em phải cho cháu nó thời gian để chấp nhận chuyện này chứ.” Lâm Cận Chí sợ em trai vì quá xúc động mà bỏ nhà đi biệt tăm biệt tích như năm xưa, hấp tấp dỗ dành: “Ngôn Ngôn, em nghe anh nói này…”

Lâm Cận Ngôn ỷ vào việc anh trai y sẽ không dùng vũ lực với mình, liền vọt ngay tới trước mặt Chử Tiểu Du đỡ lấy cậu, vừa đỡ vừa kéo cậu ra cửa.

Chử Tiểu Du bị dọa sợ đến mức sắp ngất đi. Cậu vốn nhát gan, lại sợ trong lúc giãy giụa sẽ làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng nên đành sợ sệt, lo lắng để Lâm Cận Ngôn đỡ ra ngoài. Mắt thấy đã ra đến cửa lớn, Chử Tiểu Du càng lúc càng khẩn trương, giống như ngoài cửa có quái thú đang đợi để ăn thịt cậu vậy.

Lạch cạch một tiếng, cửa bị Lâm Cận Ngôn mạnh mẽ mở ra.

Trịnh Tranh mang theo mười mấy bảo tiêu từ trong thang máy đi ra vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Ánh mắt của hắn lạnh lại, mang tia sát khí đầy nguy hiểm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...