Sau Khi Ở Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Mất Rồi !!!

Chương 30: Chương 30



Cục cảnh sát.

Hạ Lam vội vàng chạy từ bên ngoài vào Cục, cả người bao quanh trong cổ áp suất thấp, trên mặt hiện bốn chữ ‘người sống chớ gần’.

Nhìn thấy cảnh này, Chu Đồng rất có hứng thú nhướng mày, mở miệng ý tứ trêu đùa.

“Nha, kẻ nào không có mắt dám trêu chọc Hạ đại pháp y của chúng ta rồi?”

Đối mặt với sự trêu chọc của Chu Đồng, Hạ Lam vẫn thờ ơ.

Rất nhanh, lực chú ý của cô rơi vào thứ đang hiển thị trên màn hình máy tính.

“Tra được cái gì?”

“A, cậu lại đây xem, vụ án này có vấn đề.” Chu Đồng đối với Hạ Lam không hề có ý muốn giấu giếm, cô nghiêng nghiêng người ra nhường lại tầm nhìn màn hình để đối phương có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung.

“Đây là manh mối mới.

Trần Đại Dũng, công nhân viên đại học mỹ thuật.

Lúc trước Tống Tư Âm căn cứ vào hình ảnh bóng dáng hung thủ nói hắn có điểm không thích hợp với người bình thường cho nên chúng tôi điều tra thêm một chút lại ngoài ý muốn phát hiện hắn xác thực là có xuất hiện tại kí túc xá nữ đêm xảy ra vụ án.

Hơn nữa, khi bắt đầu lấy khẩu cung một chút, hắn vậy mà ngay lập tức nhận tội.

Nhưng mà theo lời kể của hắn, hành vi gây án xuất hiện vài điểm mâu thuẫn.

Sau đó lại qua hỏi thăm phát hiện trong thời gian tử vong của nạn nhân hắn đã trở về kí túc xá nhân viên, có nhiều người làm chứng.”

Hạ Lam nhíu chặt mày.

“Ý của cậu là, nạn nhân không phải hắn giết? Hắn nhận tội thay?”

“Không sai.” Chu Đồng nói tiếp.

“Trước mắt chúng ta phải điều tra xem những người có quan hệ mật thiết mà hắn có thể nhận tội thay.

Chỉ cần lấy mấu chốt là hắn thì có thể tìm ra hung thủ thật sự rồi.”

“Trần, Đại, Dũng?”

Hạ Lam đột nhiên nhớ tới bức tranh cái bóng vừa rồi Tống Tư Âm gửi cho mình, cau mày nói.

“Cậu lập tức điều tra cho rõ cái tên Trần Khoa xem hắn với Trần Đại Dũng có quan hệ gì.”

“Làm sao vậy? Phía bạn học Tống có phát hiện mới?”

Hạ Lam lấy ra tấm ảnh Tống Tư Âm gửi cho mình, trên đó đơn giản vẽ lên bóng dáng mơ hồ, Tống Tư Âm còn nói, cô có cảm giác cái bóng này rất giống đêm hôm đó.

Chu Đồng lập tức gọi người đi tìm hộ tịch Trần Đại Dũng liền phát hiện hai người này vậy mà có quan hệ cha con.

Chẳng qua, hai vợ chồng nhà này sớm đã ly hôn mười mấy năm trước, Trần Khoa từ đó vẫn luôn sống cùng mẹ.

Hai người liếc qua nhau, Chu Đồng lên tiếng.

“Chẳng lẽ, Trần Đại Dũng chủ động đứng ra nhận tội để bảo vệ Trần Khoa?”

Thần sắc Hạ Lam ngưng trọng.

“Rất có khả năng.

Trần Đại Dũng suy cho cùng chỉ là nhân viên sữa chữa, hẳn là sẽ không nghĩ đến việc vẽ lên mặt nạn nhân, mà Trần Khoa là sinh viên mỹ thuật, có khả năng lớn hơn.”

Hơi trầm ngâm một lát, Chu Đồng nằng nề nhấn mạnh từng chữ.

“Tôi lập tức gọi người điều tra xem Trần Khoa và nạn nhân có mâu thuẫn gì trước đó.”

Hạ Lam đột nhiên đứng thẳng dậy, không nói một lời quay đầu rời khỏi Cục cảnh sát.

Hành động bất ngờ đó khiến Chu Đồng giật mình.

“Uầy, đi đâu vậy?”

“Tìm Tống Tư Âm, tôi sợ Trần Khoa sẽ chó cùng rứt giậu*.”

(*chó cùng rứt giậu: Bị dồn vào bước đường cùng nên phải liều lĩnh để thoát thân.)

Hạ Lam mặt vô biểu tình, bước chân càng nhanh hơn, vừa đi vừa nói.

“Cậu trước tiên an bài thêm người, nếu tình huống khẩn cấp tôi sẽ gửi định vị qua.”

Vừa dứt lời đã đi mất tăm.

..............

Sau khi trở lại kí túc xá, cả người Tống Tư Âm rơi vào tình trạng thất thần, chán nản lướt lướt di động như đang chờ đợi điều gì.

Bộ dạng suy sút đó khiến Điền Hiểu Manh không nhìn lọt mắt.

“Âm Âm, cậu rốt cuộc là có tâm sự gì a? Tớ có cảm giác từ khi cậu cách ly trở về cả người thường xuyên trở nên thất thâm.”

“A......!không có gì.” Tống Tư Âm hơi hơi bĩu môi.

“Chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện, không sao đâu, chờ chuyện giải quyết xong thì tốt rồi.”

Lời nói và hành động khác nhau một trời một vực, Điền Hiểu Manh nghẹn lời, trưng bộ mặt bất đắc dĩ nhìn bạn thân mình.

“Vậy đi, vậy đi, nếu cậu còn bận suy nghĩ thì tớ không quấy rầy cậu nữa.”

“Xin chào,.....!cho hỏi một chút, đây là phòng của bạn học Tống Tư Âm phải không?”

Một giọng nói dịu dàng từ bên ngoài truyền vào, Tống Tư Âm theo bản năng dò đầu ra nhìn nữ sinh xa lạ đứng trước cửa phòng.

“Đúng vậy, là tôi.” Tống Tư Âm mang theo hoang mang mở miệng hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

“Chuyện là, chủ nhiệm khoa gọi cậu đến văn phòng, nói là có phiếu thông tin cần cậu điền.” Nói xong, nữ sinh bất chấp tất cả rời khỏi phòng Tống Tư Âm, để lại cô ngồi cau mày.

Điền Hiểu Manh hỏi: “Chủ nhiệm khoa mà tìm cậu thì không biết là có chuyện gì nhỉ?”

“Tớ đi xem thử, phòng ngừa đó thật sự là chuyện quan trọng.”

Chẳng qua, theo tính cẩn thận, trước khi ra khỏi cửa phòng kí túc xá cô vẫn nhớ nên gửi tin nhắn cho chủ nhiệm khoa để xác nhận thông tin.

Nhưng đợi một hồi, chủ nhiệm khoa cũng không có trả lời.

Tống Tư Âm cho rằng chủ nhiệm quá bận cho nên không thể trả lời tin nhắn của cô, lại nghĩ, khoảng cách của office building cũng khá gần, nếu đi chắc chẳng có vấn đề gì, vì thế liền thay quần áo nghiêm túc đi xuống lầu.

Cô mới ra khỏi kí túc xá nữ sinh, ước chừng khoảng mấy chục mét nữa là đến office building thì bỗng dưng trong túi truyền đến tiếng rung thông báo điện thoại.

Nhìn nội dung tin nhắn gửi đến, cơ thể Tống Tư Âm không khỏi run lên bần bật.

【 Giáo sư Vi: tôi không có nhờ học sinh đến kí túc xá tìm trò, có phải có người tìm lầm hay không?】

Một cổ linh cảm điềm xấu tức khắc dâng lên trong lòng, Tống Tư Âm quay đầu, vừa sốt ruột vừa hốt hoảng muốn trở về kí túc xá.

Đáng tiếc, có người sớm đã ở chỗ này chờ đợi.

Nhìn thấy Tống Tư Âm định xoay người rời đi, một cái bóng đen từ sau bóng cây nhảy ra.

Hắn đội mũ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đen tối sát khí.

“Tống Tư Âm!”

Nghe được người đó gọi tên mình Tống Tư Âm vì quán tính quay đầu lại, đồng tử đột nhiên co rút.

Tận mắt cô nhìn thấy người đó mang theo ác ý tiến về phía mình, trên tay còn cầm theo con dao nhỏ.

Cơ thể phút chốc cứng đờ, trên mặt chỉ sót lại biểu cảm sợ hãi.

“AAAAAAAA! Cứu mạng!!!!”

Cô hét lên một tiếng, vội vàng xoay người nhấc chân cố gắng chạy khỏi.

Nhưng cơ thể giống như bởi vì chịu kích động mà chậm một bước, người đồ đen đã bắt được cánh tay Tống Tư Âm.

Con dao nhỏ trong nháy mắt lướt qua cổ.

Trong chớp mắt, một thân ảnh cao cao bỗng nhiên nhảy tới, chặn giữa hai người.

Đầu gối cong lên dụng lực, ‘phịch’ tiếng vang lớn, đã ném kẻ mặc đồ đen thẳng lên bức tường gần đó.

Tiếng hô ‘đau’ đớn cũng vì thế phát ra.

“Chị ơi, sao chị lại ở đây?”

Hạ Lam nhìn thoáng qua Tống Tư Âm, thần sắc thập phần lo lắng.

“Em có sao không?”

Tống Tư Âm vui sướng trong lòng, theo thói quen vươn tay ôm chặt lấy cánh tay Hạ Lam, siết chặt, có chết cũng không chịu buông.

“Không sao ạ, vừa may chị tới kịp lúc.”

Thân thể đột nhiên cứng đờ, Hạ Lam tựa hồ muốn đẩy tay Tống Tư Âm ra tuy nhiên khi nhìn thấy biểu tình sợ hãi của đối phương cô vẫn mềm lòng, cánh tay vươn được nửa đường lặng lẽ bỏ xuống.

Nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng trả lời, nhìn về phía gã đàn ông đồ đen đang ngã nhào xuống đất.

“Trần Khoa, cha của cậu đã thẳng thắng khai báo với cảnh sát, khuyên cậu tốt nhất đừng giãy giụa nữa.”

Trên mặt Trần Khoa đầy vẻ hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm hai người trước mặt, giọng nói nghèn nghẹn phẫn nộ.

“Các người......!phối hợp nhau rất ăn ý nha! Một người dùng tranh dụ dỗ tôi cắn câu, một người lại ở chỗ khác ôm cây đợi thỏ chờ tôi sa lưới.

Được, tôi nhận thua, nhưng mà tôi muốn hỏi một chuyện, tôi nhớ rõ ràng cô không nhìn thấy mặt tôi.

Cô thật sự chỉ bằng hình ảnh cái bóng mờ hồ lướt qua đã biết người đó là tôi sao?”

Câu hỏi này tự dưng khiến Tống Tư Âm kinh ngạc.

Đây là thể loại người gì a?

Một người bị chính tay hắn lấy mạng, khi bị bắt phản ứng đầu tiên không phải là sám hối mà ngược lại còn dò hỏi xem rốt cuộc bản thân có điểm nào làm chưa ‘tốt’?!

Cái này so với cầm thú có điểm gì khác nhau đâu?

“Câu này có ý gì?” Tống Tư Âm nhíu chặt mày, nhịn không được lạnh giọng quát lớn.

“Chẳng lẽ trong lòng cậu không có một chút áy náy hay sao? Một người đang sống sờ sờ bị cậu chính tay lấy mạng đó!”

“Đó là cô ta đáng chết!” Hiện tại ánh mắt Trần Khoa vô cùng điên cuồng, khàn cả giọng mà rống hận.

“Cô ta đáng chết, nếu không phải cô ta đùa bỡn tình cảm của tôi, liên tục đội mũ xanh cho tôi, tôi căn bản cũng chẳng muốn giết cô ta!”

“Đừng nhiều lời ......!tới Cục cảnh sát chịu công đạo đi!”

Thấy Hạ Lam đang đi về hướng mình, Trần Khoa liền biết hắn chạy trời không khỏi nắng, đáy mắt càng trở nên hung hăng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Khoa nhân lúc Hạ Lam không chú ý, nắm lấy con dao nhỏ nằm ngổng ngang gần hắn tiến thẳng đến vị trí Tống Tư Âm đang đứng.

Giọng nói điên cuồng độc ác vang lên.

“Dù sao tôi chết cũng phải kéo thêm cái đệm lưng, phụ nữ mấy người tất cả đều cùng một giuộc, đều đáng chết!”

Cùng với tiếng rít gào hống giận của Trần Khoa, con dao gọt hoa quả xẻ đường thẳng tắp tới chỗ Tống Tư Âm.

Tống Tư Âm nhắm chặt hai mắt lại, khuôn mặt trắng bệch, cả người cứng đờ tại chỗ, hiển nhiên là bị dọa sợ.

Một tiếng ‘phụt’ to, ngay sau đó là tiếng đồ vật loảng xoảng rơi.

Đó là tiếng dao đâm vào da thịt, còn có tiếng nó rơi xuống đất.

Đau đớn trong dự kiến không truyền đến ngược lại là cổ ấm áp nhè nhẹ bỗng nhiên tràn ngập khắp gò má Tống Tư Âm.

Cô giật mình mở to mắt, đồng tử thu hết màn trước mắt khiến cô sợ đến ngây người.

“Chị ơi! Chị ơi!”

“Chị chảy máu!”

Khi nãy, trong khoảng khắc trước khi con dao sắp phóng thẳng vào người Tống Tư Âm, một bàn tay tinh tế trắng nõn nhanh chóng chắn trước mặt cô.

Hạ Lam mặt vô biểu tình, tay nắm chặt lấy mũi dao, máu tươi vì thế mà tóe ra, bay thẳng lên mặt Tống Tư Âm bên cạnh.

Mãi đến lúc này, Hạ Lam cũng chỉ khó chịu kêu đau một câu còn lại mặt vẫn lãnh đạm tựa hồ người chảy máu vốn không phải là cô.

Tống Tư Âm cuống quít cởi áo khoác ngoài, đem nó bao phủ lên bàn tay chảy máu của người kia, luống cuống giúp cầm máu.

Bộ dạng kinh hoảng ngây ngốc đó chọc Hạ Lam hơi nhướng mày.

“Sợ cái gì? Bàn tay chỉ bị thương nhẹ thôi, không chết người được.”

“Chị im đi!” Tiếng rống giận lập tức vang lên, lần này đến lượt Tống Tư Âm tức

Đây là lần đầu tiên cô quát to với Hạ Lam.

Nhìn vết thương có thể thấy rõ đệm thịt, Tống Tư Âm đau đớn đến nỗi khó mà hô hâps, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, ngữ điệu run rẩy mở miệng.

“Sẽ không chết, nhưng mà ......!nhưng mà chị sẽ bị đau, chị bị đau thì em sẽ đau lòng.”

Ngay sau đó là giọng nói gần như cầu xin của Tống Tư Âm.

“Chị ơi, chị đừng nhúc nhích được không? Em sẽ giúp chị xử lí vết thương, thực mau, thực mau sẽ xong.”

Vốn dĩ nên nói ‘không sao đâu’ tuy nhiên lời đó bỗng dưng nghẹn lại trên cổ, Hạ Lam im lặng, không nói không rằng vươn tay ra cho Tống Tư Âm dễ dàng băng bó hơn.

Trần Khoa nhân lúc hai người không chú ý đến mình liền lập tức bò dậy bỏ chạy, đáng tiếc, Hạ Lam đã sớm gửi định vị cho phía Chu Đồng.

“Cảnh sát đây! Giơ tay lên!”

Những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, vô số cảnh sát vội vã từ xa chạy đến, nháy mắt Trần khoa đã bị một hình cảnh chế trụ, hung hăng ấn hắn xuống mặt đất, gương mặt gần như bị vùi xuống, ngay cả muốn nhúc nhích cũng là hy vọng xa vời,

Nhìn máu tươi rơi đầy đất, Chu Đồng vội vàng chạy lại chỗ Hạ Lam đang đứng.

“Thế nào rồi? Hẳn không có việc gì đi? Vừa nãy trên đường có chút kẹt xe, lách ra tốn một chút thời gian.

Xin lỗi, là tôi tới chậm.

Tôi tới giúp cậu rửa sạch......” miệng vết thương.......

Lời còn chưa nói xong, Chu Đồng đột nhiên im bặt, mặt đầy kinh ngạc nhìn ‘bánh chưng tay’ của Hạ Lam, khóe miệng lập tức run rẩy.

Mặt Chu Đồng trở nên cổ quái rồi lên tiếng.

“Bạn học Tống, xin hỏi cái này là....?”

Chớp chớp mắt, Tống Tư Âm đầy thành khẩn mở miệng.

“Khi nãy chị ấy chảy máu rất nghiêm trọng, cho nên em liền xử lí đơn giản qua miệng vết thương.

Đội trưởng Chu, chị có thể đưa chị ấy đến bệnh viện không?

Xử lí, đơn giản.......

Chỉ thấy lúc này đây, lòng bàn tay Hạ Lam bị bao quanh bởi cái áo ngoài, cái tay bị áo cốn thành hình tròn to.

Biết cái đó to bao nhiêu không?

Đại khái so với mặt Hạ Lam còn muốn lớn hơn nửa vòng.

Chu Đồng vô ngữ nhìn về phía Hạ Lam.

Hạ đại pháp y, cậu xác định bản thân mình có thói ở sạch sao? Miệng vết thương bị quấn thành cái bao như vậy vẫn có thể chịu đựng?

Đối với ánh mắt cổ quái của Chu Đồng, Hạ Lam không trả lời mà im lặng quay đầu sang một bên, tựa hồ chấp nhận cam chịu.

Được a, nếu đương sự đã chấp nhận cam chịu vậy mình ở đây ý kiến gì nữa?

Tốt xấu......!cũng cầm máu được đi?

Trong lòng dâng lên sự hiếu kì song Chu Đông vẫn phải hoàn toàn đầu hàng.

“Được, bây giờ tôi lập tức đưa Hạ đại pháp y đến bệnh viện.”

Hạ Lam ngồi lên ghế sau Chu Đồng, Tống Tư Âm vô cùng tự nhiên mở cửa xe ra, dự định đi cùng.

Ai ngờ, cô vừa mới mở cửa xe, giọng nói Chu Đồng bất ngờ vang lên bên tai.

“Bạn học Tống Tư Âm, yêu cầu em đến Cục cảnh sát, bên đó cần bổ sung thêm thông tin để kết luận hồ sơ, Hạ pháp y để một mình tôi đi cùng là được.”

“Chuyện là, em lo lắng cho chị ấy, em có thể đợi một chút rồi đến đó sau được không?” Nghe lời kia của Chu Đồng, trên mặt Tống Tư Âm ngập tràn nôn nóng, vội vàng mở miệng hỏi.

Chu Đồng không trả lời chỉ im lặng quay sang nhìn Hạ Lam.

Mặt Hạ Lam đầy lãnh đạm, lạnh lùng phun ra mấy chữ.

“Không cần, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, không cần phải hưng sư động chúng.”

Lời Hạ Lam nói giống như phán tử hình đối với Tống Tư Âm.

Ánh mắt cô dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy ảm đạm đi hẳn, cả người như cà tím phơi sương vô cùng uể oải.

Chu Đồng không nói gì, ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe rời khỏi.

“Từ từ!” Vào lúc tiếng động cơ xe vang lên, Tống Tư Âm lập tức nhìn vào cửa kính xe chỗ Hạ Lam ngồi.

Ánh mắt rưng rưng.

“Chị ơi, vừa nãy cảm ơn chị đã cứu em, nếu không có chị, bây giờ có khả năng em đã......”

Hạ Lam chẳng trả lời, im lặng nhìn chăm chú đối phương giống như đang chờ đợi câu tiếp theo.

Tống Tư Âm ngẩng đầu thành khẩn mở miệng.

“Chị ơi, chị yên tâm, việc chị bị thương em nhất định sẽ phụ trách đến cùng, vô luận là tiền thuốc men hay cần chăm sóc em đều không từ chối.

Chờ hôm nay lấy lời khai xong, em liền đến bệnh viện tìm chị.”

Dường như đó không phải lời mình muốn nghe cho nên, đôi mắt Hạ Lam hơi hơi trầm xuống, giọng nói lẫn ngữ điệu có chút cứng đờ.

“Không cần.

Bảo vệ quần chúng nhân dân được an toàn chính là chức trách cảnh sát nên làm.”

Khi chữ cuối cùng của Hạ Lam rơi xuống, Chu Đồng trực tiếp giẫm chân ga, xe đột ngột phóng đi, chớp mắt trong không khí chỉ còn sót lại khói xe.

Chức trách của cảnh sát sao.......

Cẩn thận suy ngẫm lại lời nói của Hạ Lam, khóe miệng Tống Tư Âm bất giác cong lên nụ cười khổ.

Cô vươn tay, sờ sờ vết máu dính trên mặt.

Cảm giác ấm áp qua, có nước mắt nữa.

Rõ ràng......!rõ ràng chị Hạ Lam vừa mới cứu mình, vì sao......

Vì sao mình có cảm giác chị ấy xa cách mình như vậy?

Có phải cô đã làm sai cái gì rồi hay không?

Trong khoảng thời gian ngắn, cả người Tống Tư Âm trở nên thất hồn lạc phách, mơ mơ màng màng trở về phòng kí túc xá.

...........

Chiếc xe đang thong thả trên đường đến bệnh viện không bao lâu giọng nói lãnh đạm của Hạ Lam đã vang lên.

“Quay đầu, trở về Cục cảnh sát.”

Lời này mới nói ra, Chu Đồng lập tức sửng sốt, ngay sau đó mắng thầm một tiếng.

“Không phải nói cần đến bệnh viện à? Bây giờ quay đầu về tổng Cục làm gì?”

“Hỏi án tử.”

“Hỏi cái rắm!”

Chu Đồng hùng hùng hổ hổ nói.

“Trong Cục có nhiều người như vậy, cần gì phải gấp, nhanh đến bệnh viện xử lí cái vết thương này.”

“Bản thân tôi cũng là bác sĩ.” Hạ Lam mặt lạnh như sương, gằn từng chữ một lên tiếng.

“Miệng vết thương nằm ở chỗ này tôi có thể tự mình xử lí.”

Khóe miệng cong lên nụ cười bất đắc dĩ, Chu Đồng thấy rõ huyệt thái dương mình run lên thình thịch.

Rồi xong, lại tới nữa......

“Tôi biết Hạ đại pháp y lợi hại, cho dù còn mấy centimet nửa đến cửa quỷ môn quan cũng có thể mặt không đổi sắc bình bình an an trở về.

Nhưng mà, vẫn nên đến bệnh viện xử lí vết thương nhỉ? Vạn nhất để lại sẹo thì không tốt.

Hơn nữa, cái phương pháp y tế của cậu......”

Không đề cập đến còn thấy tốt, nhắc đến chuyện này, Chu Đồng liền cảm thấy bụng mình ẩn ẩn đau đớn.

Nhớ trước đây, lúc Chu Đồng với Hạ Lam phối hợp thực hiện nhiệm vụ ngoài ý muốn Chu Đồng bất ngờ ‘được’ nghi phạm vẽ lên mấy centimet cửa chết.

Tình huống lúc đó nguy cấp, căn bản không đến bệnh viện kịp, vì thế Hạ Lam trực tiếp cầm kim, dưới tình huống không đánh thuốc tê đem miệng vết thương Chu Đồng ra xử lí.

Cuối cùng, cái mạng nhỏ được nhặt về, chỉ là thời khắc kim chọc vào da thịt vô cùng vô cùng đau đớn, hình thành vết sẹo khủng khiếp giữa bụng đồng thời trở thành ác mộng suốt đời Chu Đồng.

Vô luận Chu Đồng khuyên bảo như thế nào đi nữa, Hạ Lam vẫn không chút dao động.

“Nhắc lại lần nữa, trở về Cục cảnh sát, vết thương này tôi tự mình xử lí.”

Cái này, Chu Đồng nổi giận.

“Không được.

Lúc nãy cậu trước mặt người ta cái gì cũng không nói, bây giờ chỉ còn mình tôi nên mới khi dễ tôi chứ gì? Cậu có phải sợ Tống tiểu gia hỏa kia không? Được, nếu hôm nay cậu không chịu đi, tôi lập tức gọi điện cho tiểu gia hỏa đó, cho em ấy kéo cậu tới bệnh viện, được chưa?”

Thoáng chốc, bầu không khí trong xe lạnh xuống mấy độ, Hạ Lam lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Đồng từ phía sau phảng phất muốn đem đối phương đi lột da hủy cốt.

Hạ Lam, tức giận.

Linh cảm mách bảo, Chu Đồng rụt cổ, ngoan ngoãn khóa miệng lại, im lặng vâng lời quay đầu xe hướng đến Cục cảnh sát.

Cô vừa nãy......!hình như vừa đề cập đến vấn đề không nên nói.

..........

Toàn bộ kí túc xá bị bộ dạng Tống Tư Âm dọa sợ đặc biệt là Điền Hiểu Manh.

“Âm Âm, máu trên mặt cậu là chuyện như thế nào? Có phải bị thương rồi không? Mau mau mau, đi lại đây, chúng tớ giúp cậu xử lí miệng vết thương!”

“Không có việc gì, máu này không phải của tớ.” Tẩy rửa vết máu trên mặt, Tống Tư Âm ngây ngây ngốc ngốc ngồi trên giường Điền Hiểu Manh cả người trở nên thất thần.

Bộ dạng thất hồn lạc phách đó khiến Điền Hiểu Manh chịu không cam.

“Tớ nói này, Âm Âm, gần đây cậu gặp phải chuyện gì? Lúc trước cậu đâu phải như thế này? Đây đâu phải là cậu đâu, tỉnh tỉnh lại!”

Liên tiếp mấy câu chất vấn làm Tống Tư Âm trố mắt, ngay sau đó khóe miệng giương lên mạt cười khổ, cả người trở nên bất đắc dĩ.

“Tớ......!tớ không sao, chỉ là có một số việc suy nghĩ mãi chưa ra.

Thật sự bế tắc không biết nên làm như thế nào, cả người hoang mang......”

Tuy rằng không biết Tống Tư Âm đã trải qua chuyện gì nhưng Điền Hiểu Manh có thể cảm nhận được cổ ưu thương từ chị em nhà mình.

Điền Hiểu Manh nắm lấy bả vai Tống Tư Âm, đem đối phương ngồi đối diện trực tiếp với mình, trịnh trọng mở miệng.

“Âm Âm, cậu có còn nhớ lúc trước khi cậu khảo nghệ hay không? Lúc ấy cậu cũng giống như bây giờ, mờ mịt, mất mát, vô định không tìm thấy phương hướng.

Nhưng mà, sau cùng cậu bây giờ dường như trở thành người ưu tú nhất trong đám chúng ta, trở thành sinh viên có thiên phú trong mắt giáo sư.”

“Phải không?” Nụ cười chua xót trên môi càng thêm nồng đậm, Tống Tư Âm nghĩ rằng lời này là Điền Hiểu Manh đang an ủi mình.

“Tống Tư Âm.

Nhìn thẳng vào mắt tớ!” Điền Hiểu Manh cưỡng bách đối phương ngẩng đầu lên.

Gằng từng chữ mở miệng nhấn mạnh.

“Tớ không phải đang an ủi cậu, không phải nói lời hay để chọc cậu vui vẻ.

Tớ chỉ muốn nhấn mạnh với cậu một việc, thời điểm cậu rơi vào mê mang không rõ, chẳng cần quá lo lắng nên làm ra sao, cứ nghe theo tim mình là được.”

Trong mắt hiện lên tia mờ mịt, khoảng thời gian vô định hướng nghiệp lúc còn học cao trung từng chút từng chút hiện lên nơi trí nhớ.

Lúc đó cô đã nghĩ gì nhỉ?

Chẳng biết liệu vẽ tranh sẽ có tiền đồ hay không, chẳng biết mình phải cố gắng lên bao nhiêu bước, càng không biết rốt cuộc bản thân có thích hợp để vẽ......

Khoảng chốc, một cổ nước ấm nóng lặng lẽ dâng trong đầu, ánh mắt Tống Tư Âm bừng sáng, giống như đệ tử giác ngộ dưới chân Phật.

Cô dứt khoát đứng thẳng dậy mặt đầy hứng khởi ôm chầm lấy Điền Hiểu Manh.

“Manh Manh, cảm ơn cậu, tớ đã nghĩ thông suốt rồi! Cảm ơn nhiều nha!”

Nói xong, Tống Tư Âm vội vã chạy khỏi kí túc xá.

Điều cô muốn là gì?

Rất đơn giản, cô muốn ở bên cạnh người kia, người đó rất tốt.

Muốn giúp đỡ, hỗ trợ mọi thứ mà mình có cho người đó.

Chỉ thế thôi!

.............

“Đội trưởng Chu, thật ngại quá, mạo muội quấy rầy một chút.

Xin hỏi chị ấy hiện tại đang ở bệnh viện nào......”

Lời còn chưa nói xong, Tống Tư Âm đột nhiên im bặt.

Vốn là, giờ phút này Hạ Lam đang ngồi ngay kế bên Chu Đồng, trong miệng ngậm khối băng gạc, tay trái cầm chai cồn vừa mới mở, đang chuẩn bị dùng nó đổ trực tiếp lên miệng vết thương còn đang chảy máu đầm đìa.

Chưa hết đâu, không biết Chu Đồng từ nơi nào tìm được cái nghế nhỏ ngồi sang bên dưới, một tay cầm nhíp một tay cầm kim.

Căn phòng nhỏ nghiễm nhiên trở thành phòng giải phẩu nhỏ giản dị.

“Chị, Chu đội trưởng, hai người tột cùng là đang làm cái gì vậy?” kinh ngạc qua đi, thứ còn sót lại chính là sự phẫn nộ.

Tống Tư Âm nhịn không được mở miệng trách cứ Hạ Lam cùng Chu Đồng.

“Nơi này là văn phòng, dòng người qua lại dày đặc, trong không khí còn có vô số vi khẩn và bụi bặm làm sao có thể ở chỗ này sát trùng vết thương? Hơn nữa, vết thương của chị nằm ở tay phải, chẳng lẽ chị dự định dùng tay trái của mình đâm kim xuống à? Không được! Tuyệt đối không được!”

Tràng dài tiếng bước chân vang lên, Tống Tư Âm tiến lại đoạt lấy lọ cồn khử khuẩn trên tay Hạ Lam, cẩn thận thấm vào tăm bông, nhẹ nhàng cẩn thận xoa xoa vành vết thương.

Sạu vài thao tác như nước chảy mây trôi, một bàn tay bánh chưng như mong đợi xuất hiện trên người Hạ Lam.

Toàn bộ quá trình Hạ Lam không nói một câu, làm cho Chu Đồng bên kia rơi vào phẫn uất.

Cái con người kia! Khí phách giáo huấn tôi lúc nãy đâu?

Tính tình hống hách lúc nãy trên xe đâu?

Toàn bộ mất sạch đúng không?

Hóa ra chỉ cho một người mắng thôi, đúng không??

Meme ác quỷ trên đầu Chu Đồng liên tục chất vấn, giống như người bị thương thực chất mới là cô.

Bên kia, Tống Tư Âm vô cùng hài lòng ngắm ngía kiệt tác của mình, hơi hơi gật đầu.

Sau đó lập tức bắt lấy cánh tay lành lặn của Hạ Lam, lôi người ra khỏi Cục cảnh sát.

Cô vừa kéo vừa mở miệng nói.

“Chị, lúc đó chị rõ ràng đã đồng ý với em rằng sẽ đi đến bệnh viện, tại sao chị có tyể tùy tùy tiện tiện ở đây tự giải quyết nó? Vạn nhất miệng vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao bây giờ?”

Ngay từ đầu, Hạ Lam không nói một câu, chờ đến khi hai người đã đến trước cửa Cục cảnh sát nơi không còn một bóng người mới đột ngột dùng lực, trực tiếp hất tay Tống Tư Âm ra.

“Tôi nói không cần đi bệnh viện.”

Thái độ lạnh nhạt quật cường khiến Tống Tư Âm vô cùng bất lực.

Cố tình, cô chẳng biết nên làm sao trong tình huống này.

“Đi! Nhất thiết phải đi! Nếu chị đã xem em là bạn bè thì nhất định phải cùng em đến bệnh viện! Nghe chưa?”

Tống Tư Âm vốn tưởng rằng, một khi cô nói câu này, Hạ Lam nhất định sẽ dao động.

Ai ngờ, Hạ Lam chỉ cong môi vẽ ra nụ cười nhạt, nhướng mày, có chút châm chọc mở miệng.

“Em là bạn bè của tôi, nhưng mà bạn bè chỉ có quyền đề nghị, không có quyền quyết định thay.”

“Vậy, ai mới có quyền quyết định thay?”

“Bạn gái tôi.”

Lời này vừa nói ra, Tống Tư Âm lập tức á khẩu không trả lời được tận nửa ngày.

Hạ Lam nói không có chỗ nào sai.

Làm bạn bè cô nhiều lắm chỉ có thể kiến nghị đối phương đến bệnh viện, không có quyền ép buộc.

Hốc mắt phút chốc đỏ lên, Tống Tư Âm trong lòng nóng như lửa đốt lại chẳng biết nên nói thế nào đành miễn cưỡng quật cường bắt bẻ.

“Kia ......!nếu người đó là bạn gái chị thì cũng không thể bấp chấp pháp luật trói chị đến bệnh viện đi? Nếu làm như thế là lưu manh rồi.”

Đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chăm Tống Tư Âm, nhấn mạnh từng chữ một noi.

“Không, bạn gái của tôi, tôi tình nguyện cưng chiều.

Nếu em ấy muốn tôi chết, tôi sẽ tự sát cho em ấy khỏi chịu tội.”

A a a! Phiền chết mất!

Meme tiểu nhân trên đầu Tống Tư Âm điên cuồng gào thét.

Cả người cô cực kì cực kì khó chịu.

Hiện tại cô y chang dùng tay đánh vào bông, tiến không được lùi không xong, cổ họng nghèn nghẹn.

“Chị ơi! Cầu xin chị!”

Bắt lấy ống tay áo Hạ Lam, Tống Tư Âm liên tục lắc qua lắc lại, khóe mắt kìm nén giọt lệ, hận không thể trực tiếp lăn lên nền đất la lối khóc lóc lăn lộn ăn vạ.

Đương nhiên, vì suy xét đến cánh tay bị thương của đối phương cho nên cô chỉ dám duy trì cường độ lắc lư nhè nhẹ.

Bộ dạng nóng lòng như lửa đốt chực chờ khóc dĩ nhiên lấy lòng Hạ Lam.

Khóe miệng cô bất giác cong lên nụ cười khẽ, trong khoảng khắc nhỏ, cô đã định đồng ý với Tống Tư Âm cùng đến bệnh viện.

Đáng tiếc, cô không thể.

Hiện tại phải tranh thủ thời gian hai người còn gặp mặt để làm cho Tống Tư Âm hiểu rõ, thật ra đối phương thích cô.

Chỉ có trở thành bạn gái của cô thì mới có thể hưởng thụ đặc quyền độc nhất vô nhị.

Thấy Hạ Lam vẫn giữ biểu tình lạnh lùng thờ ơ, Tống Tư Âm thật sự cảm thấy vô pháp, hàng nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.

“Chị ơi, cầu xin chị, đừng đối xử với em như vậy được không......!em rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể đưa chị tới bệnh viện nha? Vết thương cuản chị là do em mà ra, em lại chẳng thể làm gì cho chị.

Em rốt cuộc phải làm sao đây?”

Vả vai theo xúc động mà run rẩy, giờ phút này trông Tống Tư Âm hệt chiếc ly pha lê mỏng manh, chỉ cần đẩy tay liền vỡ nát.

Hơi mấp máy môi, đôi mắt Hạ Lam hơi hơi trầm xuống, chốc lát hô hấp trở nên hỗn độn khác thường, bất tri bất giác quay đầu ra hướng khác.

Không, không được.

Cô nhất định không được mềm lòng, một khi đã mềm lòng thì những gì đã làm sẽ thành củi ba năm thiêu một giờ!’

Cùng đường tuyệt lộ, Tống Tư Âm nắm chạt tay Hạ Lam, lớn tiếng nói.

“Chị ơi! Nếu chúng ta làm đồng nghiệp thì có thể không? Bây giờ em đã là sinh viên năm cuối, sẽ phải thực tập tốt nghiệp, em sẽ lập tức đến đăng kí, sau khi tốt nghiệp liền có thể trở thành đồng đội hình cảnh của chị!”

Đáy lòng đột nhiên run lên, Hạ Lam có chút kinh ngạc nhìn Tống Tư Âm, cô nhạy bén từ trong câu nói đó nắm được trọng điểm.

Trước hết làm đồng sự......

Về sau có khi đứa trẻ này sẽ có khả năng dao động.

Thấy chân mày Hạ Lam dường như giãn nhẹ, Tống Tư Âm ôm chặt lấy cánh tay đối phương nhiều hơn nữa, ánh mắt cầu xin mà nhìn lên.

“Có thể chứ? Chị ơi.

Nếu em là đồng sự của chị mà nói, dù sao đây cũng là Cục cảnh sát, chị có thể cho em chút đặc quyền......!chúng ta đến bệnh viện nha, được không?”

Trong mắt Tống Tư Âm ngập tràn ánh sáng lấp lánh, đầy tia khẩn cầu cùng mong đợi.

Từ biểu tình đó, Hạ Lam có thể đoán ra được, trước mắt mà nói, Tống Tư Âm đã tới cực hạn.

Cuối cùng, Hạ Lam thỏa hiệp.

Trước làm đồng sự cũng được.

Chỉ cần ngày nào cũng giữ chặt người này bên mình, cô có thể chắc chăn mười phần sẽ khiến đối phương yêu cô, trong mắt chỉ còn có cô.

Hít sâu một hơi, Hạ Lam khẽ gật đầu, giọng nói lãnh đạm vang lên.

“Ừ, có thể.

Bây giờ tôi đi cùng em đến bệnh viện.

Nhưng......!em phải nhớ kĩ những lời em vừa nói.”

“Dạ! Được! Không thành vấn đề!”

Tống Tư Âm hưng phấn đến độ hận không thể cất cánh bay tại chỗ.

Cô nắm lấy tay Hạ Lam thật chặt, tung ta tung tăng nhảy nhót dẫn người kia đi ra.

Ừm, nhìn y hệt như đứa trẻ ba tuổi vừa được cho kẹo.

Mới bước đi được mấy bước, giọng Hạ Lam bất tình lình vang lên.

“Chờ đã.”

Nội tâm phút chốc khựng lại, Tống Tư Âm hồi hộp nhìn đối phương.

“Làm sao vậy chị? Có vấn đề gì ạ?”

Cô thật sự vô cùng sợ Hạ Lam sẽ đổi ý, cũng may người kia chỉ câu môi nói:

“Tìm Chu Đồng đến lái xe.”

“Tai nạn lao động, chi trả tiền thuốc men.”

........................

Chiếc ô tô trắng sang trọng, Chu Đồng ngồi trên ghế điều khiển, Hạ Lam và Tống Tư Âm đồng thời ngồi băng ghế phía sau, bầu không khí im lặng quỷ dị cực đoan.

Bên phí sau, Tống Tư Âm ríu rít nói hết cái này đến cái nọ, trên mặt ngập tràn hưng phấn, chờ người kia đáp lời.

Hạ Lam thì sao? Câu được câu không trả lời, thái độ tuy rằng chẳng thể gọi là thân thiện nhưng tóm lại cũng chẳng phải tránh né đập gãy lời nói.

Trái lại Chu Đồng một bên, im lặng lái xe, quanh thân bao phủ cổ hơi thở tối tăm, trên mặt thiếu điều muốn viết rõ to ba chữ “Gặp đại oan”.

Giờ phút Chu Đồng nhìn thấy Hạ Lam với Tống Tư Âm hành xử với nhau chỉ có thể phẫn nộ gít gào.

Bà nội! Dũng khí nói không đi bệnh viện đâu?

Tại sao bây giờ tự dưng đòi đi? Đã vậy còn bắt ‘con’ đến làm tài xế? Xong xuôi còn muốn ‘con’ chi trả hóa đơn?

Người khác khuyên cậu đến bệnh viện cậu liền nhẹ nhàng đồng ý, tôi khuyên cậu đến bệnh viện cậu liền mắng tôi một trận từ đầu xuống chân!

Quả nhiên, nhân loại buồn vui thất thường.

Nghĩ đến đây, Chu Đồng càng thêm chua xót, cả người thấu hiểu rõ ràng.

Bản thân cố gắng bao lâu, nửa đường bị đứa trẻ từ đâu nhảy ra tha đi rồi.

Chu Đồng theo thói quen sờ sờ hộp chứa đồ trên xe, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.

Bỗng chốc, âm thanh thuộc về Hạ Lam cất lên.

“Lái xe không được phép hút thuốc, bỏ tay xuống!”

Thân thể đột ngột vì câu đó mà run lên, Chu Đồng cứng đờ thu hồi cánh tay, ánh mắt càng thêm phần u oán.

Nhiều năm công tác, Hạ Lam liếc mắt một cái liền có thể đoán ra Chu Đồng đang tính toán làm gì.

“Vâng vâng vâng, Hạ đại pháp y.”

Hiện tại Chu Đồng giống hệt tiểu oán phụ bị Hạ Lam vứt bỏ, ngữ điệu cũng trở nên tủi thân.

“Cậu là công dân tiêu biểu gương mẫu chấp hành pháp luật, tôi là kẻ tiểu nhân, được chưa? Cảm ơn Hạ đại pháp y nhắc nhở, về sau tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ hút thuốc khi lái xe!”

Nói xong câu cuối cùng, Chu Đồng nghiến răng nghiến lợi, nhéo lấy cánh tay, gương mặt trắng bệch.

Dường như chỉ có dùng cách đó mới có thể phát tiết hết nổi căm phẫn trong lòng mình.

Hơi hơi nhướng mày, Hạ Lam rất có hứng thú đánh giá Chu Đồng.

“Như thế nào? Gọi cậu đến lái xe đưa tôi đến bệnh viện, là bắt nạt cậu?”

Ngữ khí lạnh buốt khiến cơ thể Chu Đồng đột nhiên run rẩy, cô theo phản xạ có điều kiện nuốt nước miếng, lắc đầu như trống bỏi.

“Không không không, tôi làm sao dám a? Có thể lái xe đưa Hạ đại pháp y đến bệnh viện là diễm phúc tu luyện tám đời của tôi! Tới tới tới, tới bệnh viện rồi nha.

Trong Cục còn có việc, tôi trở về xử lí trước, khi nào xong xuôi hết thảy, còn yêu cầu gì thì Hạ đại pháp y gửi cho tôi tin nhắn Wechat ha!”

Với tốc độ tương tự vận tốc ánh sáng, đợi Hạ Lam với Tống Tư Âm bước xuống xe Chu Đồng lập tức nhấn chân ga, sét đánh không kịp che tai rời khỏi nơi này.

Bộ dạng sốt ruột hoảng hốt giống như đằng sau có lệ quỷ bám theo.

“Khụ khụ!”

Khói ô tô khiến Tống Tư Âm sặc đến mức liên tục ho khan, khóe mắt ươn ướt, cô chớp chớp mắt, đầy hoang mang nhìn phương hướng Chu Đồng khẩn trương rời đi.

“Chị ơi, cơ thể Chu đội trưởng không phải mái hay sao ạ? Em hình như có cảm giác hơi quái quái?!”

“Ừ.” Hạ Lam tùy tiện lên tiếng nhìn qua liền biết đáp lấy lệ.

Tống Tư Âm lại ngây ngốc không biết điểm dị thường trong đó, hóa thân thành cái đuôi nhỏ liên tục đi phía sau Hạ Lam hỏi tới.

“Thân thể không thoải mái tại sao không chịu ở lại bệnh viện kiểm tra một chút? Chẳng lẽ, cái này không tính là tai nạn lao động nên không thể chi trả ạ?”

Hạ Lam: .........

Rinn: lúc Trần Khoa tiến tới tấn công, Tống Tư Âm cứng đờ người không né tránh được là do ‘hiệu ứng nai trước đèn pha’ (có thể tra Google để biết thêm thông tin chi tiết).

Dù sao theo thiết lập nhân vật bả cũng chỉ là sinh viên đại học chưa trải qua mấy chuyện đáng sợ như kiểu người ta muốn cầm dao hại mình đâu.

Có lẽ sau này bả mới trưởng thành hơn, nên đừng mắng bả nhé! Với lại tui là người có tâm hồn mong manh, nếu ai phát hiện lỗi gõ hay chính tả hãy góp ý nhẹ nhàng nhen! Thanks!!!.
Chương trước Chương tiếp
Loading...