Sau Khi Xuân Phong Nhất Độ Với Nhiếp Chính Vương

Chương 13



Tôi tớ Bình An Hầu phủ không được mấy người, lại đều là lão nhược bệnh tàn, cho đến khi Tạ Yến ra khỏi phố Tuế Bình, trong phủ cũng không có ai phát hiện ra hắn.

Do mưa rơi nhỏ, người đi trên đường thưa thớt, gánh lanh ngày xưa bày hàng ở dọc đường cũng sợ hàng hóa bị nước mưa xối, đã sớm về nhà. Tạ Yến đi dọc theo con đường lần trước xe ngựa đi, dựa vào ký ức rời rạc đi về phía trước, thường thường dừng lại lắng nghe một chút tiếng chim non nhỏ trong tay áo có còn hay không.

Chưa đến vài bước đi, xiêm y đều đã bị nước mưa xối ướt.

Đầu óc hắn lộn xộn, đầu nặng trĩu, trên người đã không biết là lạnh hay là sốt đến nóng lên, tóm lại không biết đi bao lâu, hết mưa rồi, khi ngẩng đầu lên là một ngã rẽ. Lần trước xe ngựa đi đến chỗ này, hắn ngủ gật, đường sau đó nhớ không rõ.

Tạ Yến tùy tiện chọn một đường, lại đi đến cửa hông không biết là của nhà ai, trước cửa cũng không có người gác, đang nôn nóng quanh quẩn tại chỗ hoảng hốt nghe thấy có người kêu tên của hắn.

“…… Tạ Yến?”

Tạ Yến quay người lại, một góc vạt áo sam màu xanh biển lướt qua trước mắt, hắn nhìn nhìn lên trên, còn chưa thấy rõ mặt người tới, liền thấy hơn mười nô bộc cường tráng nâng rương đi theo sau lưng hắn.

Đối phương thấy hắn nhìn về phía sau mình, thần sắc có chút khẩn trương, giống như sợ bị người khác phát hiện đột nhiên bắt lấy tay hắn, đẩy hắn đi vào phiến cửa hông kia.

Ngay sau đó mười mấy tên nô bộc kia cũng nối đuôi nhau vào, sau khi vào viện lặng yên không một tiếng động tan đi. Trước khi đi, hắn từ trong rương lấy ra một vò rượu treo ở trên eo chính mình, để phòng ngừa sau khi bị người khác nhìn thấy còn có thể lấy danh say rượu che giấu.

Sau khi những người đó giải tán sạch sẽ, hắn nhẹ nhàng thở ra.

Hắn còn bóp tay Tạ Yến, thấy nơi xa có tôi tớ lại đây, liền kéo Tạ Yến vào dưới đình hàng lang không người, lo lắng đề phòng dò hỏi: “Yến hội ở Quỳnh Anh uyển, ngươi ở cửa hông này làm cái gì? Chỉ có một mình ngươi?”

Tạ Yến không đáp, như là có chút sốt ruột mơ hồ.

Hắn nói ánh mắt chuyển hướng qua mặt Tạ Yến, vừa nhìn thấy, thần sắc nguyên bản cẩn thận dần dần bị kinh ngạc thay thế, ánh mắt lập tức dính ở trên người Tạ Yến, trở nên một chút ái muội.

Này cũng quá…… Diêm dúa.

Tạ Yến một đường bị mưa xối ướt, lúc này bước chân hư nhuyễn, thấy ngoài mái hiên chính là hồ nước, sự sợ hãi rơi xuống nước hít thở không thông vẫn còn sâu thẳm trong ký ức, bản năng hắn cảm thấy sợ hãi, phía sau lưng dính sát vào cây cột.

Khi rút cánh tay mình về, hắn nhìn chằm chằm mặt đối phương, hoảng hốt nhớ tới người này là người lúc trước buộc hắn ăn viên hương ở Nguyên Tiêu yến, hắn cả giận: “Không, không cần ngươi lo. Ta muốn tìm Vương gia……”

Dưới đình hành lang tỳ nữ đi ngang qua, thấy hai bóng người gần như trùng điệp, sắc mặt đỏ lên, nàng nhận ra người mặc sam màu xanh biển kia là công tử nhà Định Nam Hầu tới dự tiệc, vội cúi đầu kêu một tiếng “Thôi thế tử”.

Nửa người Thôi Hữu chặn Tạ Yến, tỳ nữ kia chỉ nhìn thấy một chiếc bạch sam, không dám dừng lại lâu làm hư “Chuyện tốt” của quý nhân, vội vàng chạy ra xa.

“Không cần ta quản?” Người nọ cười hai tiếng, buông lỏng tay, Tạ Yến liền choáng váng đầu lảo đảo nghiêng sang một bên, khi suýt nữa té vào trong ao, liền bị hắn bắt lấy. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Tạ Yến, “Không cần ta quản, ngươi đứng được sao?”

Lá gan Thôi Hữu càng lớn hơn, quay đầu không ngừng đánh giá hắn, ngữ khí ngả ngớn: “Ngươi một mình trộm đi ra đây? Bộ dáng này của ngươi.... Trên đường tới đây có bao nhiêu người thấy? Hay là vừa rồi đã bị nam nhân khác kéo vào ngõ nhỏ, làm xong chuyện tốt rồi? Người nọ có mạnh hay không, bằng không sao chân ngươi lại mềm như vậy?”

“……” Tạ Yến không hiểu lắm, nhưng ghi hận hắn lần trước bóp mặt mình, nhét viên vào, liền cảm thấy hắn nói khẳng định không phải lời gì hay, vì thế đột nhiên ném tay hắn ra, rũ mắt chạy chậm vài bước về hướng địa phương có ánh sáng.

Không đi được hai bước, lại bị Thôi Hữu giữ chặt.

“Chạy cái gì mà chạy, nói trúng rồi, thẹn quá thành giận?”

“Ngươi buông ra.” Tạ Yến bị hắn túm sinh đau, cúi đầu cắn cánh tay hắn một cái, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, “Ta không cần ngươi.”

Thôi Hữu ăn đau, vốn nên tức giận, nhưng nhìn sắc thái đuôi lông mày ửng đỏ của Tạ Yến, ngược lại ngơ ngẩn một lúc. Khi hắn mười bốn tuổi đã có đại nha đầu dạy hắn nhân sự, mấy năm nay cũng hưởng qua tư vị hoa khôi sở quán, nhưng không biết như thế nào, đêm nay lại cảm thấy những cô nương kia đều kém hơn Tạ Yến trước mắt.

Trước kia khi ở Thái Học, Tạ Yến nổi bật vô song, kiếm thuật cưỡi ngựa bắn cung thi phú sách luận mọi thứ đều đứng nhất, khắp nơi đè đầu hắn.

Thôi Hữu nơi nào chịu phục, Tạ Yến hắn chỉ là con tin biệt quốc, kẻ hèn chức hầu suông! Lại được - sủng - ái, tương lai còn không phải chỉ có thể ăn no chờ chết, nơi nào so được với nhà Định Nam Hầu bọn họ, xác xác thật thật nắm quyền bính.

Nhưng hắn thân là thế tử nhà Định Nam Hầu, khó tránh khỏi nơi chốn bị người ta lấy ra so sánh với Tạ Yến, một năm hai năm ba năm, càng so chênh lệch lại càng lớn. Tạ Yến còn rất giỏi tạo niềm vui cho đế hậu, ngày ngày ban thưởng không ngừng. Kết quả những nhóm cậu ấm ban đầu vây quanh nịnh bợ hắn, gió chiều nào theo chiều ấy, đều vọt tới chỗ Tạ Yến.

Hắn ghen ghét Tạ Yến ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi.

Hiện giờ……

Thôi Hữu nhìn mỹ nhân mềm như bông dưới lòng bàn tay mình đến cả việc tránh thoát hắn cũng khó khăn, trong lòng một trận khoái ý: Sao trước kia không phát giác Tạ Yến đẹp như vậy chứ?

Tạ Yến như bây giờ ngốc, cái gì cũng không phân biệt được, với việc để hắn trở thành thú vui đồ chơi của người khác, chi bằng để mình nếm thử mới mẻ trước —— chim hoàng yến được tiên đế phủng ở trong lòng bàn tay rốt cuộc là tư vị gì?

Hắn bước về phía trước một bước, Tạ Yến liền lui về phía sau một bước, thần sắc khẩn trương nhìn hắn.

Thôi Hữu cười, bình thản ung dung sờ mặt hắn: “Ngươi khẩn trương cái gì, đây là chuyện vui. Bất quá ngươi nếu ngoan ngoãn khóc lóc cầu xin ta, khóc dễ nghe một chút, có lẽ lát nữa ta sẽ nhẹ nhàng một ít, để ngươi cũng có chút vui vẻ.”

Tạ Yến cúi đầu, tránh bàn tay hắn, đôi mắt có hình dáng đẹp nhăn lại.

Thôi Hữu sờ soạng không được, cũng không tức không bực, càng sáp lại gần, ngón tay nắm ở trên đai lưng hắn, chậm rãi vuốt ve giống như làm nhục: “Ngươi mặc như vậy tới, có phải muốn đi câu dẫn Bùi Quân hay không? Bình An Hầu thật sự rất nỗ lực nha, trước kia ngươi đấu với tên khốn Bùi Quân đó như vậy. Hiện giờ triều đại thay đổi, liền muốn đổi chỗ dựa? Nhưng mà không nói, ngươi xem bộ dáng này của ngươi, kỹ - nữ trong thanh lâu cũng sẽ không câu dẫn như ngươi.”

Thân thể Tạ Yến không biết là lạnh hay là thẹn, run lẩy bẩy, hắn nhấp môi cũng không nói lời nào.

Tầm mắt Thôi Hữu ở trên người hắn dao động, lại châm chọc nói: “Ngươi nói eo này của ngươi, sao có thể nhỏ như vậy?” Hắn làm như kiểu bừng tỉnh đại ngộ, “Đừng nói là Nam Nghiệp lừa trên gạt dưới, đưa tới không phải công tử, mà là công chúa chứ? Một lát nữa phải để ta xem thử, xem có thể mang long chủng Nam Nghiệp cho bổn thế tử hay không……”

Tạ Yến nghe thấy chữ “Mang”, rốt cuộc cũng mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Như vậy liền có thể mang thai sao?”

Từ khi chim nhỏ trong nhà có trứng, gà mái trong nhà cũng ấp ổ, hắn vẫn luôn hỏi A Ngôn cùng Bảo Bình, chúng nó có trứng như thế nào, chỉ cần hai con chim đè lên nhau ngủ một giấc là được sao. Nhưng A Ngôn hai cái đều ấp úng nói không rõ, luôn nói “Tả hữu đại khái không sai biệt lắm chính là có thai như vậy”.

Tạ Yến hiểu rõ, lại giống như không quá hiểu, nhưng không trách bọn họ, lường trước bọn họ cũng không hiểu được?

Hóa ra cái Thôi thế tử này hiểu rất rõ!

“……” Thôi Hữu đang kéo đai lưng hắn, nghe vậy sửng sốt một chút, tiện đà cười to, “Như thế nào, ngươi thật sự đúng là muốn mang thai cho bổn thế tử sao?”

Ánh mắt Tạ Yến sáng lên, tiếp tục truy vấn: “Ngươi làm này đó với ta, là ta có thể mang thai sao? Kéo vạt áo sau đó thì sao, còn muốn làm cái gì nữa? Ngươi nói rõ một chút.”

Thôi Hữu bị lời nói vô liêm sỉ của hắn làm cho kinh sợ, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, trêu đùa: “Ngoài miệng nói làm cái gì, ngươi tự mình tới thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Nhất định là ngươi nếm được về sau còn muốn nếm nữa, trực tiếp gọi bổn thế tử là "Hảo ca ca", về sau sẽ coi thường nữ nhân.”

Thôi Hữu thấy hắn không hề phản kháng, lập tức ngo ngoe rục rịch, duỗi tay cởi đầu vai áo hắn.

Đang muốn cúi đầu âu yếm, bỗng nhiên Tạ Yến đẩy hắn ra bên ngoài.

“Vẫn là không cần ngươi.” Tạ Yến túm túm xiêm y, nghiêm túc lắc đầu, “A Ngôn nói, chim nho nhỏ trong trứng sẽ lớn lên giống chim a cha, ta không muốn mang cho ngươi, ngươi xấu.”

Thôi Hữu: “…………”

“Kỹ - nữ! Ngươi chơi ta?!” Một lúc lâu sau, Thôi Hữu mới nhận ra mình bị trêu đùa, hắn tím mặt mắng to, bắt lấy tay Tạ Yến, vặn cánh tay hắn ra phía sau, dùng đai lưng của hắn trói chặt, “Muốn chạy cũng đã muộn! Đợi bổn thế tử hưởng dụng xong, liền ném ngươi ra đường cái bên ngoài, cho những tên khất cái hạ tiện đó cũng được nếm thử tư vị của Bình An Hầu!”

Hắn tháo bầu rượu bên hông xuống, sau đó bóp lấy cằm Tạ Yến, khiến cho hắn hé miệng, đổ toàn bộ vào. Một bầu rượu đầy, nửa vò theo khóe miệng chảy vào trong cổ áo, nửa vò bị Tạ Yến sặc nuốt xuống.

Trước kia Tạ Yến ngàn ly không say, nhưng đâu phải ai vừa sinh ra là có thể uống rượu, đều là luyện ra trong mỗi lần yến hội, hiện giờ đã 5 năm hắn không chạm vào rượu, tửu lượng tự nhiên giảm xuống, hiện giờ gần như tương đương không có.

Chỉ nửa vò rượu mạnh, không bao lâu ánh mắt liền bắt đầu mê mang, cổ cũng chậm rãi mềm, không tự giác dựa vào người bên cạnh.

Ửng hồng trên mặt càng thêm mĩ diễm, làm lòng người rung động.

Thôi Hữu thấy hắn say, hành vi càng thêm làm càn, ném vò rượu rỗng ngay tại chỗ, ôm lấy eo Tạ Yến đi sâu vào trong núi giả hẻo lánh.

Trên đường lgấp không chờ nổi mà dừng lại, vén mái tóc đen vương trên vai hắn, muốn đi thử đôi môi nhất phẩm diễm lệ mềm mại kia.

—— còn chưa kéo hắn vào phía dưới núi giả, bỗng dưng trước mắt sáng ngời!

Vang lên vài tiếng chất vấn.

“Người nào! Các ngươi đang làm cái gì!”

“Ngươi ngươi các ngươi…… Còn ra thể thống gì?”

Thôi Hữu hoảng sợ, bản năng giơ tay lên chắn, nhìn xuyên qua khe hở ngón tay, thấy là vị Ngụy Vương không học vấn không nghề nghiệp kia, mà đi theo bên người hắn chỉ có một người hầu đê hèn, tâm nhấc lên tới cổ họng liền nuốt nuốt xuống.

Hắn ôm ôm người vào trong lòng ngực: “Làm cái gì, Ngụy Vương điện hạ chẳng lẽ không nhìn thấy sao?”

“……” Ngụy Vương theo ánh đèn trong tay người hầu cẩn thận nhìn lên, từ màn đêm thấy rõ người trong lòng ngực hắn quần áo bất chỉnh, lại kinh hãi, “Tạ Yến?”

Tạ Yến dựa trên vai hắn, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp nặng nề.

Loại sự tình này, Ngụy Vương một tay già đời trong chuyện phong nguyệt, tất nhiên biết hai người bọn họ muốn đi làm cái gì.

…… Nhưng kia chính là Tạ Yến.

Ngụy Vương khi còn nhỏ không thiếu lần chạy sau mông hắn, vẫn có chút tình nghĩa cùng nhau chọi gà bắt điểu, lớn hơn một chút hắn chuồn ra cung lén gặp mỹ nhân, Tạ Yến còn từng giúp hắn ngụy trang.

Hắn cũng đã nhiều năm không gặp Tạ Yến, nghe nói hắn bệnh ngu ngốc, không biết hắn mấy năm nay đang làm cái gì, lại như thế nào ở cùng với Thôi Hữu.

Nhưng nghĩ như thế nào, Tạ Yến một nhân vật như vậy, cho dù hắn ngốc tột đỉnh, cũng không thể xem trọng Thôi Hữu. Bằng không hắn nhìn trúng chỗ nào của Thôi Hữu? Nhìn trúng dung mạo bình thường giống củ khoai tây của hắn, hay là dáng người thô lùn tựa trái bí đỏ?

Trước kia trong yến tiệc riêng, phàm là lớn lên trông tầm thường một chút, cũng không có tư cách ngồi gần Tạ Yến!

Thôi Hữu này là cái thá gì!

Từ khi ở Thái Học, Ngụy Vương đã rất là coi thường Thôi Hữu, gia hỏa này ruột gà cẩu bụng, không phải thứ gì tốt.

Sao nhiều năm như vậy rồi, còn chưa bị người ta đánh chết?

Đang chửi thầm, một vật nhỏ từ trong áo lót Tạ Yến rớt xuống, rơi ở dưới chân Ngụy Vương, nện ra một mảnh mưa nhỏ.

Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua, biểu tình ngay sau đó bị chấn động vì cái này.

…… Này, này này không phải là túi thơm đông châu của Ngũ hoàng huynh sao!

Ham muốn hưởng thụ vật chất của Bùi Quân rất nhạt, không có đồ vật gì đặc biệt yêu thích, cũng vì phòng ngừa người phía dưới phỏng đoán ý trời, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân tới lấy lòng hắn. Quải sức ngọc bội trên người đều mang một thời gian rồi sẽ đổi đi.

Thời điểm tháng chạp năm trước, phủ Đông Giang phái người tiến cống trăm viên đông châu, phủ Đông Giang thủ quan ải biên cương bắc bộ, thập phần quan trọng, Bùi Quân vì rõ ràng đối phủ Đông Giang coi trọng, cố ý sai người lấy trong đó mười hai viên đặt ở trong túi thơm, đeo mỗi ngày.

Khi đại yến đón giao thừa trong cung, hắn chính mắt thấy cái túi thơm này ở trên người Nhiếp Chính Vương, bởi vì đông châu quý giá, hắn hâm mộ vô cùng, cho nên nhìn chằm chằm một hồi lâu, nhất định sẽ không sai.

Cho nên túi thơm của Nhiếp Chính Vương, sao lại xuất hiện ở trên người Tạ Yến?

Nhiếp Chính Vương mặc dù ban thưởng cho thần tử, nhiều nhất cũng chỉ là ban thưởng một ít vàng bạc ngọc sức hoặc là vật trang trí, nhất định sẽ không thể đem vật bên người mình ban cho ngoại thần. Huống chi Tạ Yến ngu dại nhiều năm, không có công tích gì để ban thưởng cho a.

Trừ phi, trừ phi……

Ngụy Vương nhặt lên túi thơm trên mặt đất, vượt lên trước một bước, hoảng loạn ngăn cản Thôi Hữu đang ôm lấy người rời đi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi đứng lại!”

Thôi Hữu sách một tiếng: “Ngụy Vương cản đường, chẳng lẽ là cũng cảm thấy hứng thú với hắn? Bất quá Bình An Hầu thân kiều thể nhược, chỉ sợ chịu không nổi hai người cùng lúc. Ngụy Vương điện hạ nếu cũng muốn dùng, hay là lần sau……”

“Ai muốn dùng hắn!” Ngụy Vương thẹn quá thành giận, “Tóm lại ngươi không thể đi, để hắn lại!”

Thôi Hữu không kiên nhẫn nói: “Ngụy Vương một hai phải làm người xấu phá hư chuyện tốt?”

Ngụy Vương không nghe, hắn một hai phải phá hủy, nói xong đi lên kéo Tạ Yến: “Ngươi có biết đây là ai hay không, ngươi cũng dám chạm vào!”

Thôi Hữu kéo Tạ Yến giẫy ra khỏi hắn: “Chẳng lẽ là người của Ngụy Vương? Mặc dù là người của ngươi, theo trình độ có mới nới cũ của ngươi, ngủ được hai lần cũng liền ghét bỏ, hôm nay nhường cho ta ngủ một giấc như thế nào? Ta không chê dơ. Ngủ xong liền cho ngươi.”

“Đánh rắm! Ta dám ngủ với hắn sao?” Ngụy Vương mắng, “Nếu ngươi lại xuất khẩu cuồng ngôn, ai cũng không cứu được ngươi!”

Thôi Hữu thấy hắn như thế trong lòng run sợ, trong lòng cũng có chút suy đoán, nhưng tay ôm Tạ Yến lại vẫn không buông ra.

Hắn nhéo nhéo cằm Tạ Yến, thấy hắn mê ly mở mắt ra nhìn chung quanh một cái, lại thở ra một hơi dày đặc mùi rượu rũ xuống, mê người đến kỳ cục, ý cười càng sâu: “Chẳng lẽ ngươi cũng không ngủ được, là Bùi Quân đắc thủ trước? Vậy ta đây trước khi dùng sẽ tẩy rửa sạch sẽ, bằng không tâm ta chán ghét.”

Ngụy Vương cả kinh nhìn trái nhìn phải, thấp giọng quát: “Ngươi còn dám nhắc đến cái chữ kia! Ngươi mau đưa hắn cho ta!”

Khi nói chuyện, hướng Quỳnh Anh uyển bỗng nhiên bốc lên một chuỗi ánh lửa, ngọn lửa đỏ tận trời!

Ngay sau đó liền vang lên tiếng hỗn độn, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng chén bàn lật úp.

“Ha ha, không cho thì sao?” Thôi Hữu thấy thế, thần sắc đại hỉ, qua một trận cười lạnh, lời nói việc làm càng thêm không kiêng nể, “Đêm nay Bùi Quân tự thân khó bảo toàn!”

“Ngụy Vương, nếu nói tiếp, chuyện tối nay có thể thành, còn phải đa tạ ngươi một hai phải làm trận Thiên Tuế yến này, nếu không chúng ta còn không biết phải chờ tới khi nào mới có cơ hội. Ta cũng khuyên ngươi, chọn lương chủ khác sớm cho kịp, bằng không ——”

“—— bằng không như thế nào?”

Thôi Hữu thân thể cứng đờ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...