Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma!
Chương 3: Cậu Là Người Tốt.
Không suy nghĩ liền buột miệng nói ra, Kỷ Ức dường như nhìn thấy trên đầu mình có bầy quạ đen bay qua.. "Hứa Việt là anh trai mày?" "Ha ha ha ha ha." Mọi người ôm bụng cười to. Kỷ Ức nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng. Ở trong tiềm thức của cô, trong cốt truyện này nhân vật trâu bò nhất là vai ác lão đại Hứa Việt, toàn trường đều biết đến tên cậu ta, liền nghĩ nói ra như thế cũng có thể hù một số người không phải sao? Đường tắt truyền tới một giọng nói hài hước: "Hứa ca, đó là em gái cậu?" (mình giữ nguyên Hứa ca nhé vì xưng hô này giống như đại ca Hứa Việt gọi tắt là Hứa ca chứ không phải là anh Hứa đâu nhé! Nghe Hứa ca thì oai hơn nhỉ) Hứa Việt thu hồi tầm mắt, ánh mắt bình tĩnh giống như một hồ nước lặng, không một tia gợn sóng. Cậu ta nói: "Không quen biết." Kỷ Ức: "..." Bị tát vào mặt quá nhanh như một cơn gió. Nhưng nhìn thấy mấy cô gái mặc váy ngắn bên cạnh, nhuộm tóc rồi hút thuốc.. Tim Kỷ Ức đập liên tục, ôm lấy cặp liền chạy. Mắt Hứa Việt nhìn thẳng, lại đột nhiên có thân ảnh nhỏ xinh đụng vào người cậu. Nhất thời không phòng bị, hai người cùng lúc té ngã, mà giờ phút này Kỷ Ức đè ở trên người Hứa Việt. Ánh mắt mọi người xung quanh đồng thời nhìn về phía bọn họ. Kỷ Ức xoa xoa đầu, quay đầu vừa thấy, tầm mắt dừng ở trên mặt Hứa Việt dường như đang tích tụ mưa gió sấm chớp đầy trời, vội vàng từ bên chân cậu ta đứng dậy: "Thực xin lỗi!" Ánh mắt Hứa Việt đen lại, tay nắm thành quyền giơ cao lên. "Hứa Việt lại muốn đánh người?" "Cô gái kia cũng thật xui xẻo." Tất cả mọi người biết Hứa Việt là kẻ điên không dễ chọc, ở trong mắt cậu ta không phân biệt nam nữ, chỉ cần chọc tới cậu ta tuyệt đối không nương tay! Kỷ Ức dùng một con mắt nhìn cậu ta, trước một giây động tác rơi xuống làm ra một chuyện khiến mọi người không thể tưởng tượng. Cô dùng đôi tay ôm chặt lấy nắm tay của Hứa Việt! Ấp úng nói: "Cậu là người tốt, cậu không thể đánh tôi." "Tôi từng đưa dù cho cậu." Giọng nói càng về sau càng nhỏ dần, nhưng đây là lý do duy nhất cô có thể nói ra. Hứa Việt hạ mi mắt, liền thấy cô gái ngẩng đầu, dưới tóc mái lộ ra một đôi mắt sáng ngời, xinh đẹp giống như có thể nói. Một đôi mắt biết lừa gạt người. "Xuy.. Ai nói với cô tôi là người tốt?" Trong mắt cậu đầy châm chọc. Người tốt? Trước nay cậu đều không phải. Cậu cũng không nhớ rõ bộ dáng kia, chỉ là giọng nói trước mặt giống với cậu nghe được hôm đó, nhẹ nhẹ thanh thanh không có nửa điểm công kích, véo một cái đều sẽ khóc kêu "Đau", không hiểu sao lượn vòng thật lâu bên tai cậu. Lần này rốt cuộc cậu thấy rõ ràng được mặt cô, thì ra là cái.. cô gái xấu xí. Nắm tay Hứa Việt cuối cùng không có dừng ở trên người cô, nhưng lại đẩy cô ra một cách vô tình, sức lực lớn đến mức làm cô không đứng vững, trực tiếp đụng vào tường. Bạn học bên cạnh Hứa Việt nhìn cảnh này từ đầu tới cuối đều đang cười, nhảy đến bên cạnh Kỷ Ức hỏi: "Hắc, cô ở lớp nào? Tên là gì?" "Kỷ.. Kỷ An An." Sợ nói ra tên thật sẽ gặp phải tình cảnh "Nháy mắt bị hạ gục", vì thế cô lại nói dối. Sau khi xuyên sách Kỷ Ức liền muốn sống thật tốt. Điều kiện đầu tiên là Hứa Việt không bị bôi đen, liền tính bị bôi đen cũng không thể ghét cô, nếu không cô cuối cùng còn phải đi nhặt rác lưu lạc đầu đường.. Vì giữ được mạng nhỏ, cô liền phải điên cuồng tạo hảo cảm ở trước mặt Hứa Việt, ít nhất làm chút chuyện để cho Hứa Việt quên chuyện bị sỉ nhục trước kia, đề phòng vai ác lão đại sau này tính sổ. Cũng may trước mắt Hứa Việt không nhận ra cô là Kỷ Ức, như vậy cô còn có cơ hội. Kỷ Ức lén lút định ra một kế hoạch sống xót, cô không phải nữ phụ, không thể giống nữ phụ bi thảm cả đời còn bị người đẩy vào vũng bùn. * * * "Dì Tô, máy uốn tóc nhà của chúng ta ở đâu?" "Cô hai chờ một lát, tôi đi lấy cho cô." Dì Tô làm việc chu đáo, nói lấy máy uốn tóc cho cô, trực tiếp ôm tới một cái hộp, bên trong máy uốn tóc lớn, máy uốn tóc nhỏ, máy mini chuyên môn cuốn tóc mái, còn có lô cuộn tóc. "Con dùng cái này thì tốt rồi, cảm ơn." Từ bên trong cô chọn lựa một cái máy uốn tóc nhỏ. "Cô hai không cần khách sáo." "Mấy thứ này đều là để chỗ nào? Sau này con dùng tới có thể tự đi lấy." "Ở cách vách phòng cô cả." Dì Tô nói. Kỷ Ức nhướng mày: "Tất cả đều của Kỷ Tâm Phi?" Dì Tô chần chờ một lát, mới theo tiếng: "À.. Là cô cả mua về." Dì Tô nhớ tới lúc Kỷ Ức mới vừa về nhà thích tranh đồ với Kỷ Tâm Phi, sử dụng máy uốn tóc không đúng nên làm cho đầu tóc hư hết, còn suýt bị phỏng. Sau đó Kỷ Ức ném toàn bộ máy uốn tóc vào phòng chứa đồ, là bà đi nhặt về, nhưng Kỷ Ức vẫn luôn không dùng tới. Kỷ Ức để lại máy uốn tóc nhỏ, lúc Dì Tô đi rồi thì tìm đặt mua cái mới. Cô không thích cắt tóc mái là bởi vì đang đợi nó dài ra một chút, hiện tại vừa vặn. Từ ở giữa cô lấy ra một loạn tóc, phần dư ra thì dùng kẹp tóc kẹp ở hai bên, lại uốn lấy phần tóc thưa, sau khi tạo hình xong cho tóc mái, cả người thoạt nhìn trở nên thoải mái rất nhiều, vừa vặn cũng che đi vết sẹo trên thái dương. Chỉ là khuôn mặt này.. "Aizz.." Đối diện gương vỗ vỗ khuôn mặt, dưỡng da cũng không phải một hai ngày có thể đẹp lên được. Nhưng cô nhìn kỹ gương mặt của nữ phụ, thật ra có chút giống với gương mặt trước đây của cô, nếu đời trước cô dưỡng được như vậy, thì bây giờ chắc hẳn cũng không kém bao nhiêu. Lúc này Kỷ Ức còn không biết bản thân bị Hứa Việt dán lên hai chữ "Xấu xí". Trường Nhất Trung là trường cấp ba tốt nhất Nham Thành, trường học nhanh chóng khai giảng, ngày hôm trước báo danh thì buổi chiều hôm sau phải đi trường học nhận sách, sau đó tiết tự học buổi tối bắt đầu một học kỳ mới. Giáo viên cho các bạn tự chọn chỗ ngồi, đi sớm chọn chỗ trước, đi trễ không chọn được nữa. Mọi người tìm chỗ ngồi vừa ý, sau đó bắt đầu làm quen người xung quanh. Kỷ Ức ngồi ở vị trí gần hành lang cửa sổ, đến lượt cô tự giới thiệu, cô hơi hơi mỉm cười: "Chào mọi người, mình tên Kỷ Ức." "Cậu tới từ lớp một?" "Đúng vậy." Kỷ Ức thong thả gật đầu. Bạn học bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt. Tên Kỷ Ức hiện giờ ở khối mười một tuyệt đối là cái tên làm mọi người chán ghét nhất, lớn lên xấu còn tưởng bở, liền ỷ vào trong nhà có tiền nên kiêu căng, ở trước mặt bạn học thích ra oai, mọi người chán ghét cô chết đi được. Tuy rằng người ở lớp tám vốn không tiếp xúc với cô, nhưng nghe thấy tên liền muốn cách cô xa xa. Bốn phía sôi nổi quay đầu, nữ sinh mới vừa ngồi ở bên cạnh Kỷ Ức cũng dọn sách chính mình rồi đi khỏi, chỉ để lại bàn học trống trải. Kỷ Ức: "..." Thôi được rồi, cô bị chán ghét. Cũng may tiết tự học buổi tối đầu tiên là tự học tập, giáo viên nói vài câu liền đi rồi. Mơ hồ có thể nghe thấy bạn học khác sôi nổi trò chuyện, chỉ chỉ trỏ trỏ với cô, Kỷ Ức lẳng lặng mà nghe một chút cũng không tức giận. Cô viết tên mình lên sách mới, tùy ý cầm một quyển sách giáo khoa xem, phát hiện nội dung bên trong đều rất quen thuộc. Thật ra hiện tại cô hoàn toàn có thể trực tiếp tham gia thi đại học, nhưng thời gian không cho phép! "Bịch! Bịch! Bịch." Có người gõ cửa sổ. Kỷ Ức quay đầu vừa nhìn thấy, bên ngoài đứng hai nữ sinh, là người hôm qua kéo cô vào đường tắt. Thôi chết, họ tìm tới tận nơi này? Kỷ Ức vội vàng dời mắt làm bộ không thấy, còn lấy sách giáo khoa để đứng lên. Chỉ chút lát sau cô nghe được di động đinh một tiếng, người gửi tin nhắn tới tên Lý Kinh Mỹ: "Hứa Việt bị bao vây ở đường tắt, xem chuyện vui thì tới nhanh." Kỷ Ức ngốc một chút, rốt cuộc nhớ tới thân phận người này. Nữ phụ không chịu học tập, lại thích cùng mấy cô gái hư hỏng ở bên ngoài quậy phá, cũng từng cùng Lý Kinh Mỹ chỉnh Hứa Việt hai lần. Hiện tại không biết bọn họ muốn làm cái gì, nhưng từ tin nhắn thấy được, tình huống bên Hứa Việt không ổn. Kỷ Ức nắm chặt tay, cuối cùng vẫn buông sách giáo khoa đi ra khỏi phòng học. Chờ cô đi theo hai cô gái kia rời đi, người trong lớp học chỉ chỉ trỏ trỏ. "Lúc đầu nhìn giống học sinh ngoan, kết quả vẫn tụ tập cùng với những người đó." "Tớ đã nói rồi, cô ta là Kỷ Ức đội sổ lớp, người xấu xí gây chuyện nhiều, sau này cách xa cô ta ra." "May mắn tớ không ngồi cùng bàn với cô ta." Nhưng bọn họ còn không biết một ngày trong tương lai, học sinh toàn khối, tất cả đều bị tát vào mặt. Kỷ Ức đi theo hai cô gái đến khu dạy học, lại thấy các cô đi ngược hướng về phía bên trái cổng trường. Kỷ Ức khó hiểu hỏi: "Chúng ta không phải muốn đi ra ngoài sao? Đi ra ngoài bằng cách nào?" Lý Kinh Mỹ liếc cô một cái: "Sao? Ngày hôm qua mày thật khó hiểu, hôm nay như là thay đổi thành một người khác, lại đi hỏi vấn đề ngu ngốc này." "Khụ." Kỷ Ức ra vẻ bình tĩnh: "Tớ thuận miệng nói vậy thôi, đi nhanh đi còn kịp." Kết quả ngàn lần không nghĩ tới, mấy cô nhóc này nói ra cổng trường thế nhưng là trèo tường! Mấy cô gái kia động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng trèo lên trên tường. Kỷ Ức nhìn tường cao liền xuất hiện cảm giác sợ hãi, cho tới bây giờ cô chưa làm chuyện gì trái với nội quy trường học. "Ngốc ở đó làm gì? Chạy nhanh lên!" Thấy Kỷ Ức chần chờ, Lý Kinh Mỹ không kiên nhẫn nhíu mày. Các cô đồng ý cho Kỷ Ức đi theo hoàn toàn là bởi vì Kỷ Ức ngốc nghếch nhiều tiền, mỗi tháng có thể lừa được không ít tiền tiêu xài. "Nhanh lên! Nếu không chút nữa xong việc rồi thì sợi lông của Hứa Việt mày cũng không thấy được. Vì dạy cho Hứa Việt một bài học mà lên kế hoạch suốt một kỳ nghỉ hè, quan trọng nhất là tối hôm nay." Cô biết Hứa Việt sẽ không sao, nhưng khoảng cách cứu người so với an toàn bản thân càng khó chọn. Kỷ Ức cắn chặt răng, nhìn theo động tác các cô nhóc kia rồi bắt đầu trèo lên. Có lẽ bởi vì học vũ đạo một năm, thân thể còn xem như nhanh nhẹn, nhưng đối với kinh nghiệm trèo tường này, Kỷ Ức có trèo hai lần cũng không giỏi được. Lý Kinh Mỹ ngồi trên đầu tường cười nhạo: "Phốc, nghỉ hai tháng liền không biết trèo tường." Lúc này đột nhiên cô ta nhận được một cuộc điện thoại, nên không có tiếp tục nhìn Kỷ Ức. Kỷ Ức thật vất vả trèo đến trên tường liền nghe được Lý Kinh Mỹ nghiêm túc nói: "Bên kia truyền đến tin tức nói Hứa Việt chạy thoát." "!" Kỷ Ức mừng thầm: Thật tốt quá cô không cần trèo tường! Nhưng cô còn không có kịp vui mừng, một luồng sáng chiếu tới, đồng thời nghe được giọng quát lớn của bảo vệ: "Ê! Bạn học bên kia đang làm gì!" Nháy mắt Kỷ Ức cứng đờ. "Chạy mau!" Giờ phút này Lý Kinh Mỹ trực tiếp nhảy xuống tường chạy mất. Kỷ Ức cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng đứng, cô ngồi trên tường lung lay không ngừng. Chỉ biết được nếu bị bảo vệ bắt được, cô liền xong đời! "Hứa Việt đáng chết, Kỷ An An tôi đời này chưa làm qua chuyện xấu nào, thế nhưng vì cậu trèo tường còn bị bắt được!" Kỷ Ức không suy nghĩ oán niệm, hít sâu một hơi, cắn chặt răng nhảy ra bên ngoài. Trong giây lát, tim Kỷ Ức như trống đánh. Bên tai hình như có tiếng gió bay qua. Không giống trong tưởng tượng ngã nhào xuống đất, cũng không ngã vỡ đầu chảy máu, mà lại rơi vào một cái ôm ấm áp. Kỷ Ức ôm chặt lấy "Đồ vật" tiếp được cô, chóp mũi đụng vào một vật lạnh lẽo, quét qua mặt cô. Còn chưa nhìn thấy rõ ràng, cô đã ngửi được mùi hương bạc hà dễ ngửi của chàng trai. Tác giả có lời muốn nói: Lala: Xin hỏi Hứa ca, khai giảng ngày đầu tiên cô vợ nhỏ của bạn vì bạn trèo tường, có cảm nghĩ gì? Hứa Việt: Vợ tôi thích ngã vào trong lòng ngực tôi, sao nào? Lala: . (từ trước có tác giả, cô mỗi ngày đều ăn không hết chanh) Tử Ni: Lại edit hết một chương, cố lên! Truyện này chưa tới 100 chương đâu nhé nên mọi người không phải chờ lâu đâu..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương