Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng

Chương 68



Sau khi tập thứ hai của《 Du lịch bất hảo 》được phát sóng, mặc dù ratings cũng đồng thời giành được vị trí đầu trong cùng kỳ nhưng rõ ràng là không thể so với tập đầu tiên.

Không chỉ ratings mà cả phản hồi trên mạng và độ đề tài cũng không bùng nổ như tập đầu tiên.

Chương trình cũng vậy, nhưng khách mời có ngạnh không và việc họ có thể tạp ngạnh hay không sẽ khiến chương trình trở nên hoàn toàn khác.

Trong tập trước, Lâm Yên Nhiên không cố ra vẻ hay tạo ngạnh, nhưng bản thân anh chính là bảo bối, hiệu quả của chương trình cũng trực tiếp nổ mạnh, thu hút rất nhiều người qua đường đến xem.

Nhưng mà khi nhóm người xem tập thứ hai, họ mới biết Lâm Yên Nhiên kỳ thật chỉ là khách mời, cũng không phải khách mời chính.

Bởi vậy sau khi anh vắng mặt trong tập này, khán giản xem mà cảm thấy cứ thiếu thiếu gì đó nên đã để loại lời nhắn trên Weibo của tổ tiết mục, bày tỏ thiện chí, hy vọng tổ tiết mục có thể mời Lâm Yên Nhiên quay lại.

Tại sao những đạo diễn trong giới giải trí lại làm tổng nghệ?

Đương nhiên là vì làm một tổng nghệ nổi tiếng và trở thành đạo diễn tổng nghệ số một trong nước chứ sao!

Bây giờ Lâm Yên Nhiên rất phù hợp với chương trình của họ, quả thực chính là mật mã tài phú để đảm bảo ratings.

Ngay cả khi khán giả không để lại lời nhắn, ông ta cũng sẽ nghĩ mọi cách để đào Lâm Yên Nhiên tới tiếp tục tham gia mấy tập!

Sau khi lừa đảo thành công, Trương Sơn Phong dạt dào đắt ý gửi tin nhắn cho bạn tốt của mình là Tống Anh Minh khoe khoang.

Trương Sơn Phong: Lão Tống à, tôi mượn Yên Nhiên hai ngày để ratings hừng hực nhe

Tống Anh Minh đang bận vì đêm chung kết của《 Siêu cấp thần tượng 》, tóc ngày thêm thưa thớt, sau khi nhìn thấy yên lặng nhấn vào lựa chọn cho đối phương vào danh sách đen.

Nhưng Trương Sơn Phong như con giun trong bụng Tống Anh Minh, lập tức gửi lời cảnh cáo.

Trương Sơn Phong: Không được block (đầu chó)

Tống anh minh:...

Chậc.

Lão nam nhân trung niên giảo hoạt này tóc còn thưa thớt hơn cả mình!!!

"Tống đạo, ông xem có chổ nào cần sửa không."

Tiểu Lý từ tổ kế hoạch của chương trình đưa cho Tống Anh Minh một bản sao lịch trình chương trình sẽ ghi hình vào ngày mai.

Tống Anh Minh nhìn qua biểu đồ lưu trình, trongn đầu nhớ lại ngữ khí khoe khoang vừa rồi của Trương Sơn Phong, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia cảm hứng.

Ông ta chỉ vào một trong những cái lưu trình, "Phần tương tác với đạo sư này, nội dung đổi một chút."

Nói xong, ông ta nói những suy nghĩ của mình cho đối phương.

《 Siêu cấp thần tượng 》đã bước vào giai đoạn kết thúc, cuộc cạnh tranh bình chọn và vị trí ra mắt cũng tiến vào gay cấn.

Trong khoảng thời gian vừa qua, tổ tiết mục gần như dồn toàn bộ sự tập trung cho các thực tập sinh, nên việc đạo sư ghi hình và bố trí máy quay tương đối ít.

Thật sự rất hiếm khi gặp được người đạo sư giống Lâm Yên Nhiên, không đi đường bình thường mà nổi tiếng trong mấy tập trước.

Xét cho cùng, loại tổng nghệ tìm kiếm tài năng này, đạo sư chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm, còn điểm thu hút lớn nhất vẫn là các thực tập sinh.

Vì vậy, trong hai tập gần đây, tổ tiết mục đã tập trung vào việc giới thiệu 28 thực tập sinh còn lại, cho bọn hắn cá nhân và dành thời gian để người hâm mộ của thực tập sinh bỏ phiếu, đánh sâu vào cơ hội ra mắt cuối cùng của họ.

Lần biểu diễn loại trừ cuối cùng sẽ không còn lấy hình thức PK đạo sư phân tổ, tổ tiết mục sẽ kiểm tra thành quả cuối cùng của các thực tập sinh trong đoạn thời gian đào tạo này.

Cho nên sân khấu công diễn lần thứ ba này sẽ do chính các thực tập sinh tự hoàn thành và đạo sư sẽ không nhúng tay để giúp đỡ.

Bất quá dù công diễn trận chung kết cuối cùng không liên quan đến đạo sư, nhưng trong đêm ra mắt đó sẽ có một sân khấu kết hợp giữa thực tập sinh và đạo sư để mở màn.

Trận chung kết đang đến gần, hôm nay tổ tiết mục đã tập hợp các đạo sư đến cùng nhau để chuẩn bị cho phần hợp tác sân khấu, các đạo sư phân tổ.

Lâm Yên Nhiên đến rất sớm, nhưng không lập tức đi ghi hình mà đến nhìn Ultraman trước.

Sau khi chuyển nhà, anh đã muốn đưa Ultraman về nhà.

Nhưng nhân viên công tác tổ tiết mục nói với anh một hộ gia đình gần đó có liên lạc với họ, nói rằng con chó bị lạc ở nhà rất giống Ultraman, phải đợi họ đi du lịch về muốn tự mình đến xác nhận có phải là cùng một con không, vì thế họ nhờ anh chờ trước hai ngày.

Khi Lâm Yên Nhiên cách ngôi nhà nhỏ của Ultraman gần 20 mét, Ultraman đã tung ta tung tăng chạy tới nghênh đón anh.

Cả chú chó đều có biểu tình đặc biệt hoạt bát vui vẻ.

"Mang cho mày một món đồ chơi mới."

Dứt lời Lâm Yên Nhiên xoay món đồ chơi keo ở trên đầu nó một vòng.

Ultraman dường như rất thích món đồ chơi hình khúc xương này, cái đầu nhỏ của nó theo tay Lâm Yên Nhiên xoay vài vòng.

"Ô ô ô, ngao ngao."

Ultraman kích động vươn móng vuốt nhỏ của mình ra hận không thể lập tức chộp lấy và chơi, Lâm Yên Nhiên chính là ý xấu không cho nó.

"Đi giúp tao nhặt về."

Thấy Ultraman sốt ruột không đợi được, Lâm Yên Nhiên chơi với nó một lúc mới ném đồ chơi ra.

Đôi mắt của Ultraman dán chặt vào món đồ chơi, gần như ngay khi Lâm Yên Nhiên ném nó đi, nó liền chạy như bay ra ngoài.

Vài giây sau, nó ngậm món đồ chơi phóng tới chân Lâm Yên Nhiên, phe phẩy cái đuôi để khoe công với Lâm Yên Nhiên.

"Đứa bé lanh lợi."

Lâm Yên Nhiên duỗi tay đi sờ sờ đầu Ultraman, xem như khen thưởng cho nó.

Ultraman đặc biệt thích Lâm Yên Nhiên sờ nó, híp mắt vô cùng hưởng thụ dùng đầu cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay của Lâm Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên lại bồi Ultraman chơi trong chốc lát, đồng hồ báo thức trên điện thoại lại reo.

"Tao phải đi quay rồi."

Ultraman thấy Lâm Yên Nhiên phải đi, đôi mắt to đen láy của nó lại lộ ra vẻ mặt có phần đáng thương.

Nó đặt móng vuốt nhỏ của nó lên tay Lâm Yên Nhiên, không cho đi.

"Qua mấy ngày nữa chờ tao quay xong trở về, nếu không có người nhận mày, tao liền đưa mày về nhà, được không?"

Lâm Yên Nhiên lại sờ sờ đầu nó để an ủi, đối phương lúc này mới miễng cưỡng thu hồi móng vuốt.

Sau khi nhìn Lâm Yên Nhiên rời đi như thường lệ, Ultraman liền trở lại trong phòng nhỏ của mình chơi với món đồ chơi mới.

Nó mới chơi được một lúc thì có người dừng lại trước phòng nhỏ của nó.

Ultraman nhạy bén dừng động tác, theo sau cảnh giác nhìn ra ngoài, nhanh chóng lùi về phía trong cùng của phòng nhỏ.

Nhưng mà động tác của nó vẫn là chậm một nhịp.

Một bàn tay vói vào phòng nhỏ của nó, tát vào mặt nó một cách nhanh chóng lại tàn nhẫn.

Ultraman đau đến cuộn tròn, phát ra tiếng thút thít thảm thiết.

Mà ở bên ngoài phòng nhỏ của nó, lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

"Chó chính là chó, làm cái gì cũng không biết liếm người."

Sau khi Lâm Yên Nhiên rửa tay, đi đến trường quay.

Nhân viên công tác sau khi nhìn thấy anh, lập tức bước tới nói trước cho anh lưu trình hôm nay phải đi.

"Đúng rồi Yên Nhiên lão sư, buổi giao lưu hôm nay đạo sư có khả năng sẽ cần thể hiện một chút tài nghệ."

Mỗi lần tới ghi hình chương trình đều sẽ có buổi giao lưu với đạo sư, Lâm Yên Nhiên đảo cũng quen luôn rồi.

"Tài nghệ là chính mình chuẩn bị sao? Có yêu cầu cụ thể không?"

"Không có yêu cầu gì cả, sự tình đạo diễn đã sớm an bài, đến lúc đó anh chỉ làm theo là được."

Nhân viên công tác nói xong vội giải thích với Lâm Yên Nhiên để anh đỡ lo, "Này đó hẳn là sẽ không khó đâu, anh yên tâm."

Nhân viên công tác giải thích xong, Lâm Yên Nhiên liền đi vào hậu trường trang điểm.

Ngay sau đó, tổ đạo diễn đã gọi tất cả các đạo sư và thực tập sinh đến đại sảnh ghi hình.

Khác với buổi ghi hình và phá sóng đầu tiên hoành tráng với sự tham gia của 60 thực tập sinh trước đây, đại sảnh vốn có vẻ hơi chật chội khi mọi người ngồi cùng nhau, giờ đây lại trông vô cùng rộng rãi.

Sau hơn ba tháng thi đấu, hiện giờ chỉ còn lại 28 người cuối cùng.

Các thực tập sinh lại bước vào trường quay, trong mắt ai cũng có chút xúc động.

Và trong tương lai không xa, 28 người họ sẽ sớm phải chia xa, mỗi người sẽ có một cuộc sống khác nhau.

"Các thực tập sinh thân mến, đây sẽ là hoạt động ghi hình tập thể cuối cùng của các bạn trước khi biểu diễn."

Tống Anh Minh đứng ở bên cạnh sân khấu, chờ sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, mới bật micro trong tay.

Các thực tập sinh vốn vì cảm thấy ít người mà có hơi buồn, nghe Tống Anh Minh nói đây là hoạt động tập thể cuối cùng, một số cảm xúc bất đắc dĩ lần lượt dâng lên.

Mặc dù trong lúc thi đấu bọn họ có xích mích với nhau rất nhiều, nhưng trong lúc luyện tập cũng rất nổ lực, đối mặt với áp lực của cuộc thi lớn đến mức gục ngã không biết bao nhiêu lần.

Nhưng khi thật sự bước đến chặng đường cuối cùng và nghĩ đó thực sự là lần cuối cùng, những thứ đã từng trải qua, hiện tại nhớ lại cũng là trong chua xót mang theo vài phần vị ngọt.

Những lời này đã khơi dậy sự miễng cưỡng và xúc động của nhiều thực tập sinh.

Tống Anh Minh cuối đầu nhìn lướt qua mọi người, sau đó nghiêm mặt nói, "Cho nên chúng ta nhất định phải quý trọng cơ hội này."

Mọi người nghe xong đều cho rằng kế tiếp Tống Anh Minh khẳng định là chuẩn bị một làn sóng lừa tình.

Có luyện tập sinh tuyến lệ tương đối phát triển, nước mắt đều chuẩn bị tốt, chỉ chờ ông ta nói xong là bắt đầu chảy.

Nhưng mà Tống Anh Minh luôn không làm hoài một kịch bản, đột nhiên cười xấu xa, "Cho nên hoạt động tập thể cuối cùng, chúng ta phải làm một cái gì đó khác đi."

Mọi người nghe được Tống Anh Minh nói đều cảm thấy kì quái, lập tức tò mò nhìn về phía ông ta.

"Cái gì khác biệt a Tống đạo."

Mấy thực tập sinh báo hướng ngoại lại nghịch ngợm trực tiếp đưa tay lên miệng để khuếch đại, lớn tiếng hỏi Tống Anh Minh.

Tống Anh Minh đưa mắt nhìn về phía vị trí đạo sư, dẫn đường cho mọi người nhìn họ, sau đó nói, "Trước đây nhiều tập như vậy, đều là các đạo sư xem thực tập sinh biểu diễn và thi đấu."

"Cho nên hôm nay..." Tống Anh Minh dừng ở đây một chút, cố ý chừa một khoảng trống.

Nghe đến đó, các thực tập sinh nếu lại đoán không ra Tống Anh Minh muốn nói cái gì, quả thực chính là đồ ngốc.

Vì thế giây tiếp theo, những tiếng la hát nổ ra từ hàng ghế thực tập sinh.

"Oa oa oa ~~"

"Là muốn cho chúng ta xem các lão sư biểu diễn sao???"

"Tống đạo làm thật đẹp!!"

"Đường lão sư, tới hiện trường!!"

"Tôi muốn xem Yên Nhiên lão sư biểu diễn!!! Làm phiền đạo diễn an bài để anh ấy là người đầu tiên lên sân khấu!!"

"Tống đạo, hôm nay ông thật đẹp trai!!"

Tống Anh Minh nghe được câu "Tống đạo, ông thật đẹp trai" kia, vuốt đầu tóc thưa thớt của mình, tự tin nói: "Cảm ơn, không cần khích lệ lớn tiếng như vậy, tôi rất đẹp trai, tôi biết mà."

Quả nhiên, Tống Anh Minh da mặt dày trực tiếp chọc đến mọi người cười ha hả.

Sau khi đạt được hiệu quả chương trình, Tống Anh Minh thu lại ý cười trên mặt, bắt đầu đi vào chủ đề chính của buổi ghi hình hôm nay, "Tiếp theo, chúng ta tổ chức một cuộc thi đấu tài nghệ của các đạo sư đi."

Trước khi Tống Anh Minh đưa ra thông báo, nhóm đạo sư kỳ thật cũng đã biết đại khái quy trình, nhưng không biết nội dung cụ thể.

Hiện tại nghe Tống Anh Minh nhắc tới, Lâm Yên Nhiên cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, tự hỏi rốt cuộc hôm nay ông ta lại muốn làm gì.

Tống Anh Minh sau khi nói xong, mười hạng mục lập tức hiện trên màn hình lớn phía sau ông ta.

1. Thần khúc xuyến thiêu

2. Chụp liên tục 10 kiểu dễ thương

3. Nhảy khúc chủ đề của《 Siêu cấp thần tượng 》

4. Bạn vẽ tôi đoán

5. Trò chơi mèo

6. Sáng tác tại chỗ

7. Làm nũng bán manh

8. Thế vai

......

Lâm Yên Nhiên xem xét từng trò chơi nhỏ này và phát hiện ra mặc dù một trong số các trò chơi có chút tương đối không phù hợp, nhưng độ khó tổng thể thực sự thấp hơn anh tưởng tượng.

Quét một vòng mấy cái trò chơi, Lâm Yên Nhiên cảm thấy tương đối hứng thú với "bạn vẽ tôi đoán", liền chuẩn bị chọn cái này.

Nhưng mà ai biết Tống Anh Minh, một người đam mê rút thăm, lần này lại ôm một hộp rút thăm trúng thưởng đi lên.

Nhìn đến cái hộp này, Lâm Yên Nhiên biết lại có một cuộc rút thăm trúng thưởng thay cho màn trình diễn này.

Quả nhiên Tống đạo vẫn là Tống đạo.

Đang lúc khi Lâm Yên Nhiên chuẩn bị đứng dậy đi lên rút thăm, Tống Anh Minh lại ôm chát cái hộp rút thăm trúng thưởng vào trong ngực.

"Các cậu cho rằng lần này tôi lại muốn rút thăm sao??"

Tống Anh Minh vẻ mặt đã nhìn thấu điểm này của mọi người có chút suy tư, đôi mắt cười lại chỉ còn lại có một cái phùng.

Ông ta lắc đầu, "Kịch bản của tôi có dễ bị các người đoán ra như vậy sao?"

Nhóm thực tập sinh:...

Nhóm đạo sư:...

Nghe những lời này, Lâm Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy không ổn, vội ngẩng đầu nhìn Tống Anh Minh lần nữa.

Chỉ thấy đối phương đang nhìn các thực tập sinh, từng câu từng chữ một tuyên bố: "Lần này mỗi đạo sư biểu diễn cái gì sẽ do các thực tập sinh bình chọn! Mỗi đạo sư sẽ biểu diễn hai hạng mục, không hoàn thành sẽ được phạt nhe!"

Nói xong quy tắc, Tống Anh Minh vội bỏ lại một câu, "Muốn xem cái gì các cậu có thể lựa chọn!" Nói xong, liền nhanh chóng bay xuống sân khấu.

Tống Anh Minh chạy nhanh đến nỗi ban đầu mọi người cũng không nhận ra là chuyện gì đang xảy ra.

Kết quả khi hiểu được lý do tại sao, các thực tập sinh hét lên đầy hưng phấn.

Nếu ở lâu thêm một giây, Tống đạo nghĩ ra chủ ý này, sợ không phải là sẽ bị mấy đạo sư gi.ết c.hết bằng ánh mắt!

"Kíc.h thích!"

"Tống đạo, ông thật ngầu!!"

"Tống đạo, ông thay đổi rồi! Ông không còn là Tống đạo tràn đầy kịch bản ngày trước nữa."

"Tống đạo kịch bản của ông ngày càng thâm!!"

"Tôi rất thích!!"

các thực tập sinh hiển nhiên phá lệ hài lòng với cách dàn dựng tiết mục này, các loại la hét vỗ tay, đã bắt đầu âm thầm thảo luận làm thế nào cho các lão sư phối hợp.

Nhưng mà, thực tập sinh càng vui vẻ bao nhiêu thì tim các đạo sư càng siết chặt bấy nhiêu.

Sau khi biết các thực tập sinh sẽ bỏ phiếu về nội dung của màn trình diễn, Lâm Yên Nhiên, người trước đó một chút không giả, lần đầu tiên có loại cảm giác da đầu tê dại.

Loại chột dạ cùng bất an này đến từ hai lựa chọn trên màn hình, "chụp liên tiếp 10 kiểu dễ thương" và "làm nũng bán manh".

Lâm Yên Nhiên không phải người duy nhất lạnh sống lưng, hai người Hàn Triết và Bùi Lạc ở đây mặt đều có biểu cảm quỷ dị sau khi nghe xong.

Ba nam nhân lần đầu tiên vô cùng ăn ý nhìn đối phương, đều từ trong mắt lẫn nhau thấy được một phần tên là lo lắng và biểu tình lo âu.

"Tống đạo bây giờ ở đâu?" Hàn Triết nhịn không được đã mở miệng.

"Trốn đi đi." Bùi Lạc tiếp lời, sau đó vén ống tai áo hai bên lên.

Lâm Yên Nhiên cười gật đầu, cũng âm thầm nắm chặt tay.

Ba người mặt lộ vẻ hung quang, đều muốn đem Tống Anh Minh đánh một trận.

Sau khi để lại chút thời gian cho các đạo sư xây dựng tâm lý, Tống Anh Minh lại lén lút lên bên mép sân khấu.

Bởi vì Cố Tư Nghiệp lúc này khoan thai tới muộn, cũng vừa vặn chạy tới đây.

Hắn hôm nay lịch trình có xung đột, cho nên đến muộn một chút.

Bất quá hắn tới vừa vặn tốt.

Vừa mới ngồi xuống, Tống Anh Minh liền trượt đến bên cạnh hắn, "Cố lão sư, cậu muốn cùng tham gia không?"

Mặc dù Cố Tư Nghiệp đến muộn, nhưng lại có thể xem sóng trực tiếp bên này ở hậu đài, vì vậy tự nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi nghe Tống Anh Minh nói xong, hắn không nói gì, mà chỉ nhấc mắt lên liếc nhìn Tống Anh Minh, khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt.

Mặc dù Tống Anh Minh ôm tâm lý may mắn thiết kế Cố Tư Nghiệp cũng biểu diễn trong đó.

Nhưng nghĩ cũng biết đại lão này khẳng định sẽ không đồng ý, nhìn biểu tình này của hắn, vì thế lập tức chuyển sang plan B, đem chuyện mà mình đã sớm tính toán tốt nói ra, "Cố lão sư, cậu không tham gia, coi như cái giám khảo đi."

Nói xong, ông ta lập tức đưa mấy tấm card đánh giá có ABCDF cho Cố Tư Nghiệp.

Sau khi nhận lấy, Cố Tư Nghiệp cầm bốn tấm card BCDF lên hơi nhướng mày, "Cần 4 tấm này? Ông là muốn cho tôi đắc tội ai?"

Các thực tập sinh đã cười phá lên khi thấy Cố Tư Nghiệp vạch trần âm mưu của Tống Anh Minh vô tình như vậy.

Tống Anh Minh, vì sự nổi tiếng và ratings cái gì cũng không sợ, cười hắc hắc buông tay, "Không có biện pháp, ngân sách chương trình eo hẹp, cũng chỉ còn lại mấy tấm đánh giá có thể sử dụng được, Cố ltiết mục kinh phí khẩn trương, cũng chỉ dư lại như vậy mấy trương có thể sử dụng bình xét cấp bậc tạp, Cố lão sư, cậu dùng tạm đi."

Sau khi mọi thứ được sắp xếp xong, Lâm Yên Nhiên và ba đạo sư khác được gọi vào hậu trường.

Các thực tập sinh ở lại trường quay lần lượt cầm lấy thiết bị bầu phiếu và bắt đầu bỏ phiếu cho tiết mục của các đạo sư.

Lâm Yên Nhiên ngồi trên sô pha nhắm mắt lại, yên lặng nhớ lại mấy cái lựa chọn vừa rồi.

Hy vọng các thực tập sinh không cần quá phận, chọn cho anh mấy nội dung biểu diễn bình thường thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...