Sau Khi Xuyên Thành Làm Tinh Tôi Oán Trời Oán Đất Không Gì Không Làm Được
Chương 5: Hào Môn Ôm Nhầm (5)
Làm sao có thể sẽ là thời gian này? Nguyên bản bầu không khí còn náo nhiệt lập tức trở nên ngưng tụ, mọi người nhao nhao buông chén xuống xem Nguyên Ích. Nguyên Ích chính mình cũng rất không có chuẩn bị. Nguyên Ích là nhóm người nghiện ma túy nhỏ nhất trong trường cai nghiện. Ban đầu, hắn bị chẩn đoán sai trong xét nghiệm máu vì sử dụng morphine. Tuy rằng sau khi đi vào cũng đích xác bị nghiện ma túy, nhưng cũng không nghiêm trọng. Hơn nữa bản thân hắn cực kỳ chán ghét ma túy, cho nên ngoại trừ mấy lần ban đầu sẽ có phản ứng cai nghiện, nghiện ma túy phía sau cơ hồ chưa từng phát tác qua. Nhưng không biết vì sao, sẽ ở thời điểm hiện tại này. "Trình ca..." Nôn khan vài tiếng, Nguyên Ích vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trình Hoan, không biết mình nên làm cái gì bây giờ, nhưng ngay sau đó từ sâu trong thân thể bộc phát thống khổ khiến hắn khó có thể tự khống chế ngã trên mặt đất. - Trước ôm cậu ấy vào phòng! Trình Hoan phản ứng rất nhanh. Đối với người nghiện ma túy, khó khăn nhất không chỉ là nghiện ma túy, mà còn là phản ứng cai nghiện khó khăn. Chỉ riêng đau nhức cơ bắp chuột rút và đau dạ dày co thắt là đủ cho một người mơ. Thân thể Nguyên Ích căng chặt, không tự chủ được bắt đầu phát run, tim đập thình thịch càng nhanh dọa người, nhưng hắn ngay cả mở miệng thở dốc cũng không dám, sợ vừa mở miệng chính là rên rỉ thống khổ. - Không sao chứ! Đây là giờ cơm, mấy người làm thuê ở chung phòng với Trình Hoan cũng đã trở về. Bọn họ thấy sắc mặt Nguyên Ích khó coi dọa người, đều thân thiết hỏi vài câu. Dù sao mấy người Trình Hoan nhìn giống như là đứa nhỏ lớn, lại mang theo bệnh nhân, bọn họ cũng coi như là chiếu cố. Nhưng không nghĩ tới, lúc này mới một ngày, dĩ nhiên lại bị bệnh một người nữa. "Không sao, tôi chính là đau dạ dày." Nguyên Ích miễn cưỡng trả lời. Mà những người khác nhìn thấy hắn nhẫn nại như vậy, trong lòng cũng khó chịu không chịu nổi. Hận không thể tìm đám súc sinh trường cai nghiện liều mạng! Bọn họ đều hiểu, không chỉ là Nguyên Ích, mà ngay cả bản thân bọn họ cũng có cố kỵ. Bọn họ ngủ ở chung giường lớn, trong phòng này ngoại trừ bảy người bọn họ còn có năm người khác. Nguyên Ích không lên tiếng, mọi người có thể cảm thấy hắn bị bệnh. Nếu như lên tiếng, một khi có ý tứ hỏi, chờ đợi bọn họ không nhất định là kết cục gì. Thật vất vả mới thoát ra được, Trình ca lại nghĩ đến phương pháp kiếm tiền, mắt thấy cuộc sống liền tốt lên, nói cái gì cũng không thể buông tha. Có thể chịu đựng được, tôi chắc chắn có thể chịu đựng được! Nguyên Ích gắt gao cắn môi, thân thể cuộn lại thành một đoàn. Có vẻ như cái này sẽ làm chậm cơn đau thân thể. Nhưng đó chỉ là tự lừa mình dối người. Đau đớn chẳng những không chậm lại, ngược lại càng trở nên kịch liệt hơn. "Trình ca, làm sao bây giờ?" Tô Diệp nhíu mày chặt. "Không sao." Trình Hoan để cho những người khác trước bình tĩnh lại, sau đó xem mạch cho Nguyên Ích, "Tô Diệp, đi bắt thuốc!" "Được." Trình Hoan vội vàng cầm bút viết ra thuốc cần dùng. Bình thường thường dùng mấy loại thuốc cai nghiện Methadone, a phiến, Dextropropoxyphen, Cyclazocine, Buprenorphine này, nhưng Trình Hoan lại không có cách nào gọi người đi mua. Bởi vì những tên thuốc này đều quá nổi danh, phàm là cùng hai chữ bác sĩ này dính vào, liền biết là làm cái gì. Mà Trình Hoan bọn họ hiện tại, lo lắng nhất chính là sợ bị người phát hiện. Bất quá cũng may cai nghiện không phải chỉ có một con đường Tây y, Đông y cũng có biện pháp đối phó. Trình Hoan rất nhanh đã quyết định dược liệu mình cần, "Xuyên Thược, Câu Đằng, Khương Hoạt, Diên Hồ Sách, Phụ Tử... Dương Kim Hoa, mua những thứ này đi." "Mua bao nhiêu?" "Mỗi loại 300 gram, không mua ở một nhà. Đi nhanh!" Trình Hoan ở trong thế giới thực từng tham gia vào quá trình cai nghiện ma túy của một cựu chiến binh nằm vùng tam giác vàng trở về. Cụ thể muốn dùng thuốc gì, cậu so với ai cũng rõ ràng hơn. Nhưng mặc dù vậy, Trình Hoan không dám đánh cược, cậu sợ có người quen thuộc với Đông y nhìn ra phương thuốc này dùng để làm cái gì. Dựa theo thời gian của thế giới ban đầu, cha Trình còn có một tháng mới có thể về nước, trong một tháng này, Trình Hoan bọn họ không thể có nửa điểm sai lầm. Dù sao người em họ đưa cậu vào trường cai nghiện vẫn còn đó! Nói vậy lúc này đầu Yên Kinh đã nhận được tin tức cậu mất tích cụ thể, hơn nữa đám người bọn họ căn bản không thấy ánh sáng. Một khi bị bắt, bao gồm cả Trình Hoan, xét nghiệm máu đều không thông qua được. Cho nên Trình Hoan mới bảo Tô Diệp tách ra bắt thuốc. Phòng ngừa chu đáo. Tô Diệp cũng giật mình, ra ngoài liền cải trang. Hơn nữa còn đi đến hai cửa hàng thuốc Đông y khác hoàn toàn khi bọn họ mua nguyên liệu dược thiện. Tô Diệp chạy nhanh, chờ thời điểm cầm thuốc trở về, Trình Hoan đã châm cứu cho Nguyên Ích xong. Cơn đau được khống chế một chút, nhưng phản ứng đường tiêu hóa càng thêm khó chịu cũng theo đó mà đến. Trong dạ dày Nguyên Ích đã sớm nôn ra, nôn ra đều là mật đắng. Chăn cũng không bọc được, đầu đầy mặt đầy mồ hôi khó chịu. "Đi sắc thuốc." Tiếp nhận gói thuốc Tô Diệp cầm về, Trình Hoan thuận tay từ bên trong chọn ra phân lượng cần thiết. Cái bếp kia đã được nhóm lên, thuốc nhanh chóng xuống. "Nhẫn nhịn một chút, thuốc lập tức là tốt rồi." "Trình ca, em không sao." Nguyên Ích nhếch miệng, hướng Trình Hoan lộ ra một nụ cười khó coi. "Đứa trẻ tốt." Trình Hoan sờ sờ đầu hắn, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì. Thuốc rất nhanh đã tốt, Tô Diệp đỡ Nguyên Ích dậy, Trình Hoan đem thuốc thổi lạnh từng ngụm từng ngụm đút cho hắn. Thuốc này vừa chua vừa đắng vừa chát. Nguyên Ích cơ hồ uống ngụm đầu tiên sẽ nghẹn ra. Nhưng hắn nhanh chóng nhịn xuống. Chờ một chén thuốc rót xuống, Nguyên Ích vốn sắc mặt đã khó coi càng thêm trắng bệch. "Khó chịu cậu liền nôn ra." Trình Hoan đại khái biết Nguyên Ích có cảm giác gì, vội vàng ôm hắn lên vỗ vỗ lưng. "Lãng phí..." Nguyên Ích nhịn nửa ngày, mới nói ra câu như vậy. Bọn họ chính là liên lụy, sau khi đi ra một đường đều dựa vào Trình Hoan nuôi dưỡng, lại dựa vào Trình Hoan chiếu cố. Trình Hoan kiếm tiền không dễ dàng, thuốc này đắt lắm, cậu nói cái gì cũng không thể nôn ra. Trình Hoan đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo trong lòng liền cùng bị hung hăng véo một cái đau như vậy. Sự hận thù đối với trường cai nghiện ma túy cũng được nâng lên một tầm cao mới. Trong thế giới nguyên, sáu thiếu niên này, ngoại trừ Tô Diệp điên rồi ra, một người cũng không sống sót. Nếu như không có cùng Nguyên Ích bọn họ ở chung qua, Trình Hoan có lẽ chỉ là tiếc nuối, nhưng hiện tại ở chung qua rồi, cậu thật sự là... Thở dài một hơi, Trình Hoan ôm Nguyên Ích vào trong ngực. Cậu có tiết tấu xoa bóp huyệt đạo sau lưng Nguyên Ích, giúp hắn giảm bớt gánh nặng cho thân thể. Vẫn qua hồi lâu, phản ứng cai nghiện chấm dứt, Nguyên Ích kiệt sức lúc này mới lâm vào ngủ say. Trình Hoan đem người buông xuống bảo bọn họ tìm cho Nguyên Ích một thân quần áo sạch sẽ thay. Nguyên Ích đổ ra rất nhiều mồ hôi, chăn và ga trải giường nguyên bản cũng ướt đẫm, Trình Hoan dứt khoát để cho hắn ngủ ở vị trí của mình. Chính mình tính toán canh giữ một đêm. Mấy người khác nghe được đều cảm thấy không được. "Trình ca, ngày mai anh còn phải ra đường, bên này chúng em canh giữ là được." "Chính là, chính là, nếu có chuyện gì chúng em trước tiên đánh thức anh." Trình Hoan nghĩ cũng đúng, dứt khoát thuận theo ý tứ của bọn họ nằm xuống. Hai ngày nay cậu cũng rất mệt mỏi, cơ hồ dính gối liền ngủ thiếp đi. Tô Diệp thấy cậu mệt mỏi đến quá sức, thật cẩn thận đem chăn đắp tốt. Hơn bốn giờ sáng Trình Hoan tỉnh lại, việc đầu tiên cậu làm chính là đi xem tình huống của Nguyên Ích, kết quả lại phát hiện Tô Diệp nên canh giữ Nguyên Ích ngủ thiếp đi, ngược lại Tô Thiều tựa vào bên cạnh nhìn thẳng. "Ngực buồn bực không ngủ được sao?" Trình Hoan thương nhớ đến trái tim Tô Thiều. "Không có, em chính là vừa lúc tỉnh nhìn cậu ấy một hồi. Mọi người đều mệt rồi, em vẫn có thể ngủ vào ban ngày." Tô Thiều nhỏ giọng giải thích với Trình Hoan. Trình Hoan không có phản bác, nhưng rốt cuộc vẫn là bắt mạch cho y trước, thấy không có biến hóa gì lúc này mới yên tâm. Sau đó Trình Hoan lại bắt mạch cho Nguyên Ích một lần, xác định không có việc gì mới lặng yên không một tiếng động ra cửa. Ngày hôm qua ban ngày ra đường bày sạp đều mệt mỏi quá rồi, buổi tối Nguyên Ích lại giày vò, mấy tiểu nhân lo lắng sợ hãi cũng là nghỉ ngơi không tốt. Trình Hoan cân nhắc để cho bọn họ ngủ thêm một chút, tự mình đến trong viện thu thập dược liệu hôm nay muốn dùng. Bất quá trước đó, cậu trước tiên phải chuẩn bị tốt thuốc cho Nguyên Ích cùng Tô Thiều. Trình Hoan bên này bận rộn sống, nhưng chỉ một hồi, cửa phòng liền mở ra, là Tô Thiều đi ra. "Đi vào phòng nằm, bên ngoài lạnh." "Em mặc áo khoác!" Tô Thiều quấn áo khoác dày của Tô Diệp, từng bước từng bước di chuyển đến bên cạnh Trình Hoan. Vóc người y nhỏ hơn Tô Diệp rất nhiều, vừa làm như vậy, giống như một con hamster nhỏ tròn vo. Trình Hoan nhìn y ăn mặc dày cũng không ngăn cản y, vẫy tay để y ngồi xuống bên cạnh mình. Tô Thiều vừa mới mười lăm tuổi, thiếu niên nhỏ tuổi này chính là lúc thích chơi đùa thích chạy. Trình Hoan còn nhớ rõ Tô Diệp từng nói qua, Tô Thiều trước kia đi học còn tham gia đội bóng đá, chạy cũng đặc biệt nhanh. Chỉ là đáng tiếc, trái tim bị tổn thương, cho dù điều dưỡng thật tốt, về sau muốn vận động kịch liệt như vậy cũng không thích hợp. Nhưng Tô Thiều lại giống như không thèm để ý nhìn Trình Hoan bận rộn. Đối với y mà nói, có thể sống đã là ông trời phù hộ, chuyện sau này, sau này nói sau. Y hiện tại muốn ở cùng Trình Hoan một hồi như vậy. Ngón tay thon dài đùa nghịch dược liệu xám xịt, ai có thể nghĩ đến những thứ khiêm tốn này, một lần lại một lần cứu mạng bọn họ, lại mang đến cho bọn họ hy vọng sống sót? Tô Thiều nghiêm túc nhìn, qua một thời gian dài mới nhịn không được cảm thán một câu. "Trình ca thật lợi hại." Nhưng lại một lát sau, y lại cẩn thận hỏi một vấn đề khác, "Trình ca, anh lợi hại như vậy vì sao vẫn mang theo chúng em?" Tô Thiều tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại thập phần mẫn cảm, cho nên so với những người khác càng để ý chuyện này. Nhưng Trình Hoan lại hỏi ngược y lại một câu, "Khi đó cậu vì sao giúp tôi chắn dùi cui điện?" Tô Thiều bị hỏi sửng sốt, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm một câu, "Chúng ta là cùng một chỗ..." "Tôi cũng giống vậy." Trình Hoan nói xong, liền tiếp tục công việc trong tay. Nhưng một giây sau lưng trầm xuống, đã bị Tô Thiều nhào tới. "Trình ca..." "Làm gì? Lớn như vậy còn làm nũng?" Trình Hoan cười trêu chọc y. Tô Thiều cũng không biệt nữu như Tô Diệp, ngược lại thuận thế thân mật cọ cọ sườn mặt Trình Hoan. "Ừm, Trình ca dỗ dành em." Thiếu niên nhỏ bệnh nặng mới khỏi, bộ dáng mềm giọng giống như cún con mới tìm được nhà, trái tim Trình Hoan cũng mềm nhũn không chịu nổi, quay đầu học theo bộ dáng vừa rồi của Tô Thiều cọ cọ một chút, đổi lấy một nụ cười thỏa mãn của Tô Thiều. Mà Tô Diệp vừa mới đứng lên đứng ở cửa nhìn, bất giác liền đỏ mắt. - Đây là hai anh trai ruột của cậu? Cùng phòng thấy tình cảm của bọn họ tốt, tò mò hỏi một câu. Tô Diệp mím môi, "So với anh ruột còn thân hơn." Ngày cuối cùng, thời gian Trình Hoan và Tô Diệp ra ngoài còn muộn hơn trước một chút. Hơn nữa bởi vì ngày hôm qua Nguyên Ích xảy ra chuyện, Trình Hoan liền đem mọi người lưu lại trông nhà, chỉ mang theo Tô Diệp đi. Xe đẩy tay vốn không dễ dàng kéo lên, phía trên lại có rất nhiều thứ. Lúc sắp tới, trên trán Tô Diệp đều là mồ hôi. "Vất vả rồi." Trình Hoan lau cho hắn một phen, thuận tay đặt một khối kẹo vào miệng hắn. Vị ngọt bất thình lình làm Tô Diệp hoảng sợ, chờ đến lúc phản ứng lại, đã thấy Trình Hoan mang theo nụ cười chói mắt. "Thêm một ngụm nữa?" "Không cần, tôi cũng không phải con nít." Tô Diệp cứng rắn trả lời một câu, tiếp theo có thể cảm thấy giọng điệu của mình không tốt, lại bổ sung giải thích, "Đường cái gì đó giữ lại cho Tô Thiều cùng Nguyên Ích đi. Cả hai đều phải uống thuốc." "Hai người bọn họ muốn uống thuốc, hạ đường huyết của cậu cũng phải chú ý." Trình Hoan nói xong, từ trong túi áo lấy một túi đường phèn nhỏ bỏ vào trong túi của Tô Diệp. "Quay đầu lại mua cho cậu một con thỏ trắng lớn." Đây là xem hắn làm con nít mà trêu chọc! Tô Diệp không được tự nhiên quay đầu, lỗ tai lập tức đỏ lên. Hôm nay sinh ý so với ngày hôm qua còn tốt hơn, bất quá thay vì nói là dược thiện bọn họ làm rất tốt, không bằng nói là Trình Hoan một tay y thuật tốt. Đầu năm nay có quá nhiều nhân viên văn phòng khỏe mạnh. Trên người một chút tật xấu nhỏ đi bệnh viện khám cũng có chút hoảng hốt chi phí quá lớn, Trình Hoan này bán dược thiện không đắt còn có hiệu quả. Ngày hôm qua không ít người sau khi ăn xong đều cảm thấy rất tốt, cũng vui vẻ dành chút thời gian chiếu cố việc làm ăn của Trình Hoan. Đồng thời cũng thích nghe Trình Hoan lẩm bẩm vài câu dược kinh. Đây không phải mới sáu giờ, gian hàng bên Trình Hoan đã xếp hàng không ít người. Phía trước là một thanh niên thần sắc u ám. "Chứng thực úc cũng có rất nhiều loại, tinh thần áp lực lớn, khuynh hướng trầm cảm đích xác có thể, nhưng cũng có thể là do sức khỏe phụ gây ra. Bây giờ công việc bận rộn như vậy, cạnh tranh lớn như vậy, sức khỏe phụ đã là một vấn đề rất phổ biến." "À! Vâng, đó là cách nó xảy ra! "Thanh niên gãi gãi đầu, bán tín bán nghi. Hắn cũng là nghe đồng nghiệp nói, nói đầu trạm xe buýt có một anh trai nhỏ bán thuốc, bắt mạch có thể nhìn ra tật xấu, một thân bản lĩnh tốt. Nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút hơi giảm xuống. Trình Hoan xem mạch cho hắn, lại nhìn rêu lưỡi. "Gần đây cậu có phải suy nghĩ nhiều hay không, đầu váng thần mệt mỏi, ngẫu nhiên còn có thể tim đập nhanh, gặp chuyện khiếp đảm không bằng trước kia quyết đoán. Hơn nữa còn sẽ mất ngủ hay quên." Đó là sự thật. Đúng là vậy! Thanh niên liên tục gật đầu. "Tâm tỳ lưỡng hư." Trình Hoan chậm rãi giải thích cho hắn, đồng thời gói một gói long nhãn cho hắn. "Sau khi trở về cùng đậu lăng, hạt sen trắng, đường trắng, gạo nếp nấu cháo cùng nhau, uống vài ngày sẽ hòa hoãn. Làm việc và nghỉ ngơi cố gắng giữ bình thường. Nếu không thành, cậu lại đến tìm tôi." "A, vậy được." Thanh niên thanh toán gói thuốc bỏ đi. Cụ ông phía sau hắn cũng nhanh chóng đi lên một bước. "Trình nhi hôm qua con kê cho ông một gói thuốc kia ở đây." "Dì dùng còn được không?" "Ừm, huyết áp thật sự khống chế được." "Được! Bất quá lần này ăn xong ngài phải cho dì tới đây một chuyến, con sẽ tự bắt mạch cho dì, để tiện cho cắt bớt thuốc." "Được được được." Cụ ông đáp ứng, giao tiền, xách túi thuốc rời đi. Đằng sau ông, còn có vài người. Nguyên bản Đông y này đối với người cao tuổi mà nói lực tin phục so với Tây y còn lớn hơn, mà gói thuốc Trình Hoan tiện nghi lại thấy hiệu quả, phụ cận này cho dù không có việc gì đại thúc đại mụ cũng vui vẻ đến Trình Hoan mua ly trà uống, để cho cậu xem mạch. Cứ như vậy, bất quá chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai tuần, đám tiểu nhân Trình Hoan này trong mắt mọi người xung quanh nhà ga liền biến thành đại bảo bối! Cho dù là một mảnh chủ quán bán đồ ăn sáng khác cũng đều thích Trình Hoan không chịu nổi. "Tôi nói Trình ca, cậu phát hiện không, dì bán bánh kếp bên cạnh hình như mấy ngày không tới." Hôm nay bọn họ đang thu dọn sạp hàng, Tô Diệp đột nhiên nhảy ra một câu như vậy. Trình Hoan nghe hắn nói, cũng cảm thấy có chút không thích hợp. Ngược lại đại thúc bán bánh bao bên cạnh tiếp một câu, "Con gái nhà cô ấy bị bệnh, mang theo đi khám bệnh rồi." "Bệnh gì?" "Không biết, hình như rất nghiêm trọng. Không phải tất cả chúng ta đều sống trong một chỗ sao? Tối qua chú nghe hai vợ chồng họ nói là chữa vẫn không kịp. Còn nói đi Yên Kinh không kịp gì đó." "Dì kia ở đâu?" Bọn Trình Hoan ở đây bày sạp, dì kia vẫn thập phần chiếu cố, Trình Hoan cân nhắc có nên qua xem một cái hay không. Đại thúc kia ngược lại vui vẻ, lập tức mang theo Trình Hoan đi về bên kia. Nơi cô ở cách nhà ga không xa, cũng chỉ cách đó năm phút. Nhưng mà đám người Trình Hoan vừa đi tới cửa sân, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng khóc thê lương. "Con gái! Con gái ơi!" Tác giả có một cái gì đó để nói: Trình Hoan: Đã đến lúc thể hiện công nghệ thực sự! Chú thích: Morphine [吗啡阵] là một loại thuốc giảm đau thuộc họ thuốc phiện được tìm thấy tự nhiên trong một số thực vật và động vật, bao gồm cả con người. Morphine tác động trực tiếp lên hệ thần kinh trung ương để giảm cảm giác đau. Nó có thể được dùng để điều trị cho cả đau cấp tính và đau mãn tính. Methadone [美沙酮]: Methadone thuộc nhóm thuốc giảm đau gây nghiện, hoạt động trong não nhằm thay đổi cách cơ thể cảm nhận và phản ứng với cơn đau. A phiến [阿片酊]: Thuốc phiện hay á phiện, a phiến, nha phiến được chiết xuất từ các hạt trong vỏ mầm cây anh túc hay cây thẩu Papaveraceae. Dextropropoxyphen [右丙氧芬]: là thuốc giảm đau dạng opi có cấu trúc liên quan đến methadon. Tuy hơi kém chọn lọc hơn morphin, nhưng dextropropoxyphen gắn chủ yếu vào thụ thể muy, làm giảm đau. Tên chung quốc tế: Dextropropoxyphene. Loại thuốc: Thuốc giảm đau gây nghiện. Cyclazocine [环唑星]: Thuốc giảm đau và thuốc đối kháng gây mê; thường được sử dụng để điều trị nghiện ma túy. (Trích từ Baidu.) | Thuốc giảm đau có hỗn hợp các đặc tính chủ vận-đối kháng với chất gây nghiện. (Trích từ Google) Buprenorphine [丁丙诺非]: được sử dụng để làm giảm cơn đau liên tục và nghiêm trọng (chẳng hạn như do viêm khớp, đau lưng mãn tính). Buprenorphine thuộc nhóm thuốc giảm đau gây nghiện. Thuốc tác động lên não để thay đổi cách cơ thể bạn cảm nhận và phản ứng với cơn đau. Xuyên Thuyên [川芍 - Xuyên Thược], biệt danh Hàng Thuyên, mảy thấm. Chức năng là bình can giảm đau, dưỡng huyết điều kinh, liễm âm chỉ mồ hôi. Chủ yếu được sử dụng cho đau đầu chóng mặt, đau hạ vị, đau bụng, đau chân tay, héo máu vàng, kinh nguyệt không đều, tự đổ mồ hôi, ra mồ hôi trộm. Mang thai có thể ăn. Tác dụng của Xuyên Thuyên: Hoạt huyết tăm; Hành khí khai úc; Tiêu phong giảm đau Chủ trị: Kinh nguyệt không đều; Kinh nguyệt đau bụng kinh; Đau bụng kinh sau sinh; Khối u nề; Đau ngực; Đau nhức; Đau đầu chóng mặt; Phong hàn thấp liệt; Chấn thương té ngã; Mụn nhọt, Phụ nữ mang thai kiêng dùng. (Trích từ Baidu.) Câu đằng [钩藤]: Tên gọi khác: Vuốt mèo, Thuần câu câu, Gai móc câu | Họ: Cà phê (Rubiaceae). | Tên khoa học: Uncaria spp. - Rubiaceae | Giới thiệu: Câu đằng là một loại dây leo, thường mọc nơi mát. Lá mọc đối có cuống, hình trứng đầu nhọn, mặt dưới như có phấn, ở mặt lá có gai mọc cong xuống trông như lưỡi câu nên có tên câu đằng. Mùa hạ nở hoa nhỏ màu vàng trắng, hình cầu. Ở nước ta, cây Câu đằng mọc hoang nhiều ở vùng thượng du Cao bằng, Hoàng liên sơn. Hiện nay trên thị trường có cả Câu đằng thu hái trong nước và nhập từ Trung Quốc. Cây mọc ở rừng thứ sinh, dọc đường đi vùng núi cao các tỉnh Lào Cai, Lạng Sơn. Khương Hoạt [羌活]: là phần rễ phình ra thành củ của cây khương hoạt (Notopterygium incisium Ting Mss.). Khương hoạt có chứa tinh dầu, acid hữu cơ, alkaloid... Theo Đông y, khương hoạt vị cay, đắng, tính ôn; vào kinh bàng quang, can và thận. Diên Hồ Sách [延胡索 - Diên Hồ Tác]Tên khác của Diên Hồ Sách: Huyền hồ sách, Nguyên hồ sách, Khuê nguyên hồ, Sanh diên hồ, Sao diên hồ, Vũ hồ sách, Trích kim noãn | Diên Hồ Sách là rễ củ đã chế biến khô của cây Diên Hồ Sách (Corydalis Ambigua) có tác dụng Hoạt huyết, hành khí, chỉ thống. Dùng trị Đau ngực, sườn, thượng vị, vô kinh, bế kinh, ứ huyết sau khi sinh, sưng đau do sang chấn. Dương Kim Hoa [洋金花 - Hoa Vàng Dương] (tên khoa học: Datura metel) là một loại cây cà tím, một loại thảo mộc thường được sử dụng trong y học Cổ truyền Trung Quốc, có độc tính và không thể được dùng quá liều. Dương Kim Hoa chủ yếu phát triển ở rìa làng, lề đường, đất hoang, ở vùng đất ẩm ướt hướng dương là phổ biến hơn. Loài hoa này có nguồn gốc từ Đông Ấn Độ[1] hoặc Châu Mỹ và được coi là cây cảnh ở Bắc Mỹ, trong khi Hồng Kông gọi nó là một trong "Bốn loại cỏ độc lớn của Hồng Kông". [2] (Trích từ Wikipedia.) | Cà độc dược còn gọi là mạn đà la, tên khoa học là Datura metel, thuộc họ Cà. (Trích thêm cái này là vì hoa này còn có bí danh khác.) Chứng thực úc [郁证]: Chứng thực úc, tên bệnh của y học Cổ truyền Trung Quốc. Bằng chứng trầm cảm là do tình cảm không thoải mái, khí cơ trì trệ, với tâm trạng trầm cảm, tâm trạng không yên tâm, ngực đầy đau, ngực căng thẳng, hoặc dễ cáu kỉnh và khóc, hoặc trong họng như nhồi máu cơ thể nước ngoài là biểu hiện lâm sàng chính của một loại biểu hiện lâm sàng. Theo các biểu hiện lâm sàng của chứng nhận úc và đặc điểm của nó với chấn thương nội tâm tình cảm là nguyên nhân gây bệnh, chủ yếu được tìm thấy trong y học phương Tây suy nhược thần kinh, đờm và rối loạn lo âu. (Trích từ Baidu.)Nhưng mà từ 郁证 này dịch từ Google lại ra chứng phiền muộn. Chứng phiền muộn: Nỗi buồn hay muộn phiền là một cảm xúc tự nhiên của con người. Giống như những cảm xúc khác, nó đến và đi. Đôi khi cảm giác muộn phiền chỉ kéo dài một lúc. Tuy nhiên sẽ có lúc, muộn phiền kéo dài lâu hơn và có thể biến chứng thành trầm cảm.(Trích từ Google.) Tâm tỳ lưỡng hư: Chứng tâm tỳ lưỡng hư là những triệu chứng vì tâm huyết bất túc, tỳ khí suy hư mà biểu hiện ra. Người lo nghĩ quá độ, ăn uống không chừng độ, bị mất huyết kéo dài, hoặc sau khi bị bệnh không điều bổ đều có thể gây ra chứng này. Long nhãn là dược liệu được sử dụng chủ yếu của cây nhãn. Nó có vị ngọt, tính bình, ấm, giúp an thần, chữa mất ngủ, thiếu máu, làm tăng tuổi thọ. Tên khác: Lệ chi nô, á lệ chi, quế viên, mạy ngận, bảo viên, mác nhan (Tày)Tên khoa học: Euphoria longan (Lour.) Steud.Họ: Bồ hòn (Sapindaceae) Đậu lăng [扁豆]: Thiết đậu hay còn gọi đậu lăng, là một loài thực vật có hoa trong họ Đậu. Loài này được Friedrich Kasimir Medikus miêu tả khoa học đầu tiên năm 1787. Thiết đậu là một phần của chế độ ăn của con người từ thời kỳ đồ đá mới tiền gốm, là một trong những cây họ đậu đầu tiên được thuần hóa ở vùng Cận Đông. Trăng: Cảm giác như trôi qua một đời vậy.(????)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương