Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta

Chương 37



Ôn Nhã cũng chú ý đến ánh mắt của Từ Kha, cô ta ngước mắt lên, lạnh nhạt đối mặt với anh, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong đẹp mắt.

“Sinh nhật vui vẻ, thím hai, tôi đã cho người đưa quà tặng đến chỗ ở mới của thím rồi.” Từ Kha dời ánh mắt nhìn qua Thẩm Vân Nguyệt, giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để cho đám người bên cạnh nghe rõ.

Những người bên cạnh Thẩm Vân Nguyệt đều là những đối tác bà ta mới tìm được gần đây, bây giờ nghe Từ Kha nói những lời này, ánh mắt nhìn lại Thẩm Vân Nguyệt đã mang theo vẻ nghi ngờ.

Nếu Thẩm Vân Nguyệt đã chuyển khỏi nhà lớn, vậy thì có phải đồng nghĩa với việc địa vị của bà ta ở nhà họ Từ là có tiếng mà không có miếng hay không?

Mặt Thẩm Vân Nguyệt thoáng đen xuống, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại dáng vẻ của người có tiền có quyền, nở một nụ cười vô cùng gượng gạo mà nói: “Vậy thì thật đúng là phải cảm ơn người cháu trai tốt này của thím rồi.”

Bà ta dần dần siết chặt tay Từ Mục Vân, bấm chồng bà ta một cái ở chỗ mọi người không thấy được để xả hết cơn tức của mình ra.

Từ Mục Vân như đã luyện thành thói quen với hành động này của bà ta, ngắm nhìn dáng vẻ thở hổn hển nhưng lại cố kìm nén của bà ta thì trong mắt mang theo vẻ đau lòng nhưng ông ta lại chỉ có thể cười ôn hòa một tiếng, chịu đựng, không nói một câu nào cả.

“Đi đến chỗ Từ Duy Du ngồi đi.” Đôi môi Từ Kha kề sát bên tai cô, khi nói chuyện còn vô tình lướt qua dái tai cô nữa.

Nguyễn Nặc không khỏi lại nhớ đến cảnh anh cắn tai cô vào buổi sáng hôm nay, rất nhanh vành tai đã hiện ra một màu hồng đẹp mắt, làm hành động thân thiết trước mặt nhiều người như vậy mà anh cũng không biết xấu hổ. Nguyễn Nặc buông tay anh ra: “Em biết rồi, anh làm xong việc thì cứ tới đây tìm em.”

“Ừm.” Từ Kha cưng chiều xoa xoa đầu cô rồi mới để cho cô rời đi.

Ở chỗ Từ Duy Du còn có mấy người phụ nữ ngồi bên cạnh, vừa nói vừa cười, câu được câu chăng trò chuyện với nhau, Từ Duy Du thấy Nguyễn Nặc đi đến thì vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh mình ý bảo cô qua đây ngồi.

Vốn dĩ khi Nguyễn Nặc và Từ Kha đi vào đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người, bây giờ người trong cuộc lại ở đối diện nên những người phụ nữ bên cạnh đều đồng loạt nhìn cô với ánh mắt không khách khí.

“Duy Du, đây là con gái nhà ai mà lại may mắn được tổng giám đốc Từ vừa ý như vậy?” Lý Thi Kỳ tự cho rằng mình thân thiết với Từ Duy Du nên rất tự nhiên mở miệng hỏi chị ấy.

Từ Duy Du nhún vai một cái: “Tôi không biết.” Đúng thật là chị không biết, nếu như cứ gắng gượng muốn hỏi về xuất thân của Nguyễn Nặc thì nếu cô đã từng là mèo của Từ Kha, như vậy bây giờ cũng được coi là người của nhà họ Từ rồi.

Thấy Từ Duy Du trả lời mình nên lá gan của Lý Thi Kỳ dần dần lớn hơn, ánh mắt nhìn Nguyễn Nặc giống như giấu dao trong đó, muốn đào ra một vài khuyết điểm từ vẻ bề ngoài của cô, nhưng cô ta quan sát rất lâu, người phụ nữ này lại cứ như là một con búp bê sứ hoàn mỹ vậy. Lý Thi Kỳ khẽ nghiến răng: “Cũng không biết là Từ Kha vừa ý điểm nào ở cô, một người phụ nữ mà đến lai lịch cũng không rõ ràng.”

Đôi mắt phượng của Từ Duy Du liếc nhìn qua, chậc, đúng thật là dám mở miệng mà, cũng không đi hỏi xem kết quả của những người đã đắc tội Nguyễn Nặc: “Tôi có thể không hiểu rõ được tính nết của Từ Kha, nhưng tôi có một thứ tôi có thể nói rõ.” Đôi mắt chị thâm sâu, khi nói chuyện mang theo loại ý vị cảnh cáo: “Tôi nghĩ nó sẽ không thích những loại phụ nữ thích nghị luận ly gián ở sau lưng đâu.”

Lý Thi Kỳ biết người chị ấy đang nói chính là mình. Ở đây cũng có những người phụ nữ khác đang xem kịch, bị Từ Duy Du nói như vậy thì khuôn mặt cô ta lập tức không nén được giận, nhưng đối phương là người nhà họ Từ, cô ta không dám nặng lời, chỉ có thể đứng dậy đi sang bên khác.

“Cảm ơn.” Nguyễn Nặc thấp giọng nói với Từ Duy Du. Khi bọ hỏi thì cô cũng suy nghĩ một hồi, ở đây cô đúng thật là một người vô duyên vô cơ xuất hiện, không có thân phận, cũng chẳng có hậu thuẫn.

“Chờ sau khi em đã bước vào tầm mắt của công chúng thì em sẽ phải học cách trả lời với những loại chuyện như thế này.” Từ Duy Du nhìn cô, ánh mắt liếc qua lỗ tai đỏ ửng không bình thường và cả dấu vết nhỏ bé kia của cô.

Chị ấy còn tưởng là Từ Kha không biết, không ngờ lần đầu tiên yêu đương lại tiến triển nhanh như vậy.

Nguyễn Nặc cảm nhận được tầm mắt của chị ấy đang nhìn lên lỗ tai của mình. Sao mà chị ấy lại đi làm khó dễ cho lỗ tai của cô vậy chứ? Cô xấu hổ nghiêng đầu đi ngăn lại tầm mắt của chị ấy: “Biết rồi, Duy Du.”

Nhìn thấy hành động của cô, Từ Duy Du cười lên một tiếng. Chị nghiêng đầu nhìn về phía Từ Kha bên kia, anh và chú hai đang đứng trong một góc nói chuyện, còn thím hai thì tiếp đón khách mời.

Một bóng dáng hấp dẫn ánh mắt của Từ Duy Du, đối phương nhìn thấy chị nên cũng đi thẳng qua bên này.

Nguyễn Nặc nhận ra anh ta, chính là bác sĩ Lục cô từng gặp được trong đoàn làm phim.

“Cô Từ, đã lâu không gặp.” Bác sĩ Lục lễ độ lên tiếng chào chị ấy, sau đó tò mò nhìn Nguyễn Nặc: “Vị này là?”

“Bạn của tôi, Nguyễn Nặc.” Từ Duy Du cũng giới thiệu anh ta cho Nguyễn Nặc: “Đây là Lục Tu, người học trò giúp đỡ bên cạnh cha tôi.”

“Chào anh.” Nguyễn Nặc lễ phép cười một tiếng. Người này cũng không xuất hiện trong truyện tranh, bây giờ là tốt hay xấu thì vẫn chưa xác định được.

Lục Tu nhìn cô với vẻ ý vị thâm sâu: “Cô Nguyễn, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đoàn làm phim “Một đời gặp tiên” rồi đúng không?”

Anh ta là bác sĩ của đoàn làm phim, cô là diễn viên thì gặp nhau cũng là chuyện bình thường: “Đúng, ở đó tôi chỉ là một vai diễn quần chúng bình thường thôi.”

“Xem ra không phải là tôi nhận nhầm rồi.” Lục Tu đẩy gọng kính trên sống mũi: “Ngày hôm đó đoàn làm phim đi tìm người, mặc dù chỉ là liếc nhìn hình của cô nhưng tôi cũng đã nhớ rõ dáng vẻ của cô rồi.”

Tướng mạo của Lục Tu không tệ, lịch sự, nho nhã, cho nên lời bắt chuyện này được nói ra từ miệng của anh ta thì lại trở nên rất kỳ lạ.

“Xem ra là cần tẩy não cho anh rồi.” Không biết Từ Kha đã đi đến từ lúc nào, tầm mắt vô tư dừng trên người Nguyễn Nặc.

Nghe được những lời của Từ Kha thì Lục Tu có chút nóng nảy, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Anh Từ, ban nãy chỉ là tôi thấy không khí nơi này không phù hợp nên muốn đùa một chút thôi. Thật ra thì tôi không nhớ được gương mặt của cô Nguyễn...”

Nhưng lời của anh ta càng tẩy lại càng đen, sắc mặt Từ Kha trầm xuống, Từ Duy Du đi đến kéo ống tay áo anh ta đi ra ngoài: “Nếu muốn sống thì anh đi nhanh lên.”

Từ Kha ngồi bên cạnh Nguyễn Nặc, bàn tay tự giác ôm ngang eo cô, cả người đều dựa vào cô, động tác mang ham muốn chiếm hữu rất cao: “Có mệt không?”

Cô đã ngồi cả ngày rồi, làm sao mà mệt được: “Không mệt.” Nguyễn Nặc liếc nhìn qua tất cả mọi người có mặt ở đây một lần, hôm nay là sinh nhật của Thẩm Vân Nguyệt, Thẩm Dư Tinh vẫn không xuất hiện, ban nãy cô để ý thấy có người hỏi con gái của Thẩm Vân Nguyệt đang ở đâu, bà ta cũng chỉ trả lời là nghỉ phép ở bên ngoài không về được.

“Từ Kha, Thẩm Dư Tinh đâu?” Khi cô hỏi câu này thì trong lòng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

“Có bệnh thì cần phải chữa.” Từ Kha lãnh đạm nói: “Cô ta ở bệnh viện tâm thần, bác sĩ đã giám định rồi, ở lại bệnh viện tốt hơn là đi lung tung ở bên ngoài.”

Nghe được câu trả lời của anh, Nguyễn Nặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn may là Từ Kha không làm ra chuyện khiến cô phải sợ hãi: “Em muốn về nghỉ ngơi.”

“Được.” Từ Kha dắt tay cô đi lên phòng anh ở tầng hai. Khi cửa phòng đóng lại đã ngăn cách sự ồn ào ở bên ngoài.

Nguyễn Nặc mới đi có mấy bước mà đã bị Từ Kha ấn lên cửa hôn, cuối cùng mới ghé sát vào tai cô nói: “Mới vừa rồi em có biết là có bao nhiêu thằng đàn ông nhìn chằm chằm em không?”

“Hả?” Khi Nguyễn Nặc ở bữa tiệc thì thời gian ngẩn người chiếm đa số, thật đúng là không để ý đến ánh mắt của người khác.

Từ Kha bế ngang cô đặt lên giường, đè cả người lên cô: “Hơn nữa, tầm mắt đều tập trung vào chân của em, đúng là anh không nên để cho em mặc váy ngắn như vậy.”

Cảm giác được anh như có như không sờ bắp đùi của cô, dần dần trên mặt Nguyễn Nặc đỏ ửng lên: “Đừng mà Từ Kha.”

Nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng và luống cuống của cô thì Từ Kha không đành lòng, dừng động tác trong tay lại, cả người lộn một cái nằm bên cạnh cô: “Hình như anh lại ghen rồi.”

Anh dễ ghen như vậy sao?

Nguyễn Nặc không thể tin nhìn anh, sau đó len lén hôn một cái lên trán anh: “Em chỉ thuộc về mình anh mà thôi.”

Bị cô hôn như vậy, vốn dĩ là anh vừa mới ổn định lại, bây giờ tinh thần lại nhảy loạn hết lên, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực ức hiếp một trận rồi mới để cô ngủ.

Một tay Từ Kha vẫn vòng qua eo cô, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ nhưng vệt đỏ ửng trên mặt thì lại chưa tan hết của cô, bỗng nhiên tâm trạng của anh lại tốt lên.

Dưới sảnh tiệc ở tầng một.

Từ Lẫm và Ôn Nhã ngồi một bên chờ Thẩm Vân Nguyệt dặn dò.

Ánh mắt Ôn Nhã nhìn Thẩm Vân Nguyệt cũng chẳng có thiện cảm mấy. Từ sau khi Thẩm Vân Nguyệt nhìn thấy Từ Kha đưa Nguyễn Nặc đến thì bà ta liền bắt đầu chê bai cô ta, thậm chí ngay cả gia thế cũng bị lôi ra trách mắng một hồi.

Hừ, ngay cả Nguyễn Nặc có thân phận như thế nào cô ta còn không biết, vậy mà còn dựa vào suy đoán của bà ta để trách mắng mình, thật đúng là một người ngu.

Khi Từ Kha đi vào thì tầm mắt đã nhìn cô ta, vậy có phải hôm nay phong cách trang điểm và ăn mặc của cô ta rất thành công, thậm chí ngay cả Nguyễn Nặc cũng không sánh bằng.

Ôn Nhã có chút vui vẻ, nhưng vì đang ở bên cạnh Từ Lẫm nên không thể biểu hiện quá hưng phấn, dù sao thì vốn dĩ Ôn Nhã vẫn luôn xây dựng hình tượng sự dịu dàng, trí tuệ trước mặt mọi người.

Căn cứ trong truyện tranh thì cô ta sẽ bị Từ Lẫm và Từ Kha tranh giành, nhưng hôm nay lại vô cùng sai lệch.

Cho nên cô ta muốn đưa câu chuyện quay về con đường phát triển đúng đắn.

Bởi vì là vai chính nên cô ta có hào quang của nữ chính, Nguyễn Nặc chỉ là một vai phụ nhỏ nhỏ xuyên sách qua, làm sao có thể hơn được cô ta cơ chứ.

“Tôi muốn đi vệ sinh một lát.” Trong lòng Ôn Nhã đã quyết định cách làm, muốn đi lên tầng hai tìm Từ Kha.

Từ Lẫm mỉm cười gật đầu một cái, lặng lẽ nhìn bóng lưng Ôn Nhã rời đi.

Ôn Nhã đi đến sảnh tiệc ở bên kia, đang chuẩn bị đi lên cầu thang thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân đang chạy, một người phụ nữ tóc tai bù xù cầm dao cắt bánh ngọt lên xông về phía cô ta.

“Cứu mạng.” Ôn Nhã muốn chạy đi, nhưng không còn kịp nữa rồi, cánh tay đã bị cô ta cắt một đường.

Nhưng cũng may là có một cánh tay khác cướp lấy con dao, ném qua một bên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Thẩm Vân Nguyệt và một đám khách mời đi đến, phát hiện ra Ôn Nhã bị thương, mà người đả thương cô ta lại là Thẩm Dư Tinh.

“Đồ đàn bà xấu xa này.” Thẩm Dư Tinh vung tay lên tát Ôn Nhã một cái, sau khi đánh xong lại đứng ở bên cạnh cười to: “Cuối cùng tôi cũng đánh được cô rồi, cuối cùng tôi cũng đánh được cô rồi.”

Từ Lẫm cũng đi đến, nhìn thấy tình cảnh này thì vội vàng đi đến bế ngang người Ôn Nhã lên: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Nói xong anh ta cũng không quan tâm đến buổi tiệc nữa, đi thẳng ra bên ngoài.

Bị vả mặt liên tiếp khiến sắc mặt Thẩm Vân Nguyệt trắng bệch, nhưng trên môi lại được đánh son màu đỏ tươi khiến giờ phút này bà ta cảm giác được mình giống như một người hề.

“Bắt cô ta lại cho tôi.” Ở đây không thiếu những thương nhân giàu có nổi tiếng, hôm nay coi như là bà ta đã mất hết mặt mũi rồi, nhưng may mắn là không để cho người đàn bà điên này đả thương khách mời.

“Bà Từ, không phải bà nói con gái bà đi du lịch sao, tại sao lại ở đây, hơn nữa lại còn biến thành cái bộ dạng này nữa chứ?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...