Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 27



Tôi cười thầm, không thể ngờ rằng mình còn có thể có thêm một tin vui nữa.

Cô ấy không nói về thời gian, mà tôi cũng không hỏi, chỉ hẹn ngày mai gặp mặt.

Khi quay trở lại nhà họ Tân, cả gia đình đang ở đó, đều đang đợi tôi về để ăn tối. Lạy chúa, Tân Hiểu Lan cũng có ở đó.

Thấy tôi quay lại, bà cụ lập tức bưng đồ ăn lên, nói: “Ăn cơm thôi! Đã lâu rồi Hoa Dao không về ăn cơm.”

Tôi cười và nhanh chóng đi rửa tay bê thức ăn giúp bà, cả gia đình trông rất vui vẻ và hòa thuận.

Trong bữa ăn, ông Tân hỏi Tân Hạo Đình về dự án trong thành phố Lâm, anh ta chỉ trả lời một cách qua loa. Bà cụ Tân vô tình hỏi Tân Hiểu Lan một câu: “Con đi theo anh trai con đã làm được gì rồi?”

Bà vừa dứt lời, có thể thấy rõ ràng là Tân Hiểu Lan đã hơi ngẩn ra, liếc nhìn Tân Hạo Đình một cái, anh ta lập tức hỏi: “Em cũng đến thành phố Lâm ư?”

Tân Hiểu Lan sững người một lúc, như không có phản ứng gì rồi đáp: “À... em đi chơi với bạn bè.”

“Thế sao con lại nói là đi cùng anh con?” Bà Tân vẫn hỏi dồn.

Tân Hiểu Lan lập tức tỏ ra khó chịu: “Nếu con nói con đến thành phố Lâm thì mẹ có cho con đi không? Cả ngày mẹ cứ theo dõi con như theo dõi trộm ấy.”

Nghe bọn họ nói chuyện, không biết tại sao trong lòng tôi có một cảm giác khác thường, nhưng không nói ra được đó là cảm giác gì. Tóm lại là bỗng nhiên tôi thấy, trong lòng Tân Hạo Đình, chưa chắc tôi đã quan trọng bằng Tân Hiểu Lan.

Cũng đúng, trong nhà ngoài mấy người bọn họ ra, chỉ có tôi là người ngoài.

Mỗi lần cùng ăn cơm cũng đều chỉ nói đến mấy chuyện đó, trọng điểm vẫn là thúc giục Tân Hiểu Lan nhanh chóng tìm bạn trai, tôi lặng lẽ săn sóc Điềm Điềm ăn cơm, không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Sau khi dùng bữa tối xong, Tân Hiểu Lan thu dọn đồ chuẩn bị ra ngoài, Tân Hạo Đình hỏi ngay: “Đã muộn thế này rồi em còn định đi đâu đấy?”

“Anh quản em hả? Anh chiều vợ chiều con mà không cho phép em được ra ngoài hóng gió hả? Em đi tìm bạn trai đấy, được chưa?” Cô ta cáu kỉnh nói rồi đi giày vào và bước thẳng ra khỏi cửa. Tân Hạo Đình còn gào lên một câu: “Em nhớ về sớm một chút.”

Tôi nhìn Tân Hạo Đình, trong lòng thầm nghĩ, người anh trai này đúng thật là biết lo lắng cho em gái quá.

Buổi tối về nhà, lúc tắm rửa cho Điềm Điềm, đột nhiên tôi phát hiện ra có hai vết bầm tím ở bên trong bắp đùi của con bé, da trẻ con rất non mềm, xung quanh vẫn còn đỏ ứng, vừa nhìn đã biết đây là vết thương mới.

Tôi hỏi con bé: “Con nói cho mẹ biết, là ai đánh con?”

Điềm Điềm tỏ ra trốn tránh, không cho tôi đụng vào, nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn ngấn nước mà không nói gì.

“Con nói cho mẹ biết đi Điềm Điềm.” Tôi an ủi vỗ về con bé, Điềm Điềm liền òa lên khóc, nói: “Là cô ạ, cô nói mẹ lạc đường không quay về nữa, con nói cô là đồ xấu xa, cô liền véo con. Bố dặn không được nói cho mẹ biết ạ.”

Nghe Điềm Điềm thút thít kể lại hết mọi chuyện, lửa giận trong người tôi lập tức bùng lên. Tôi gào lên: “Tân Hạo Đình!”

Anh ta lập tức lao vào nhà tắm, tôi ôm Điềm Điềm đang khóc thút thít đầy ấm ức, chỉ vào những vết bầm tím trên đùi con bé, nhìn Tân Hạo Đình, nói: “Anh mở to mắt ra mà xem đi, anh đừng nói với tôi là anh không biết nhé? Tân Hạo Đình, em gái anh Tân Hiểu Lan có còn là người không? Hả? Một mình anh nói dối thì thôi đi, anh còn dạy con bé nói dối nữa?”

Tân Hạo Đình nhìn vết bầm tím trên đùi Điềm Điềm, tỏ ra áy náy đưa tay ra muốn bế con bé: “Anh đã trách mắng nó rồi, em đừng tức giận! Anh không để Điềm Điềm nói cho em biết là vì sợ em nổi giận.”

“Đây là chuyện tôi có nổi giận hay không hả? Tân Hạo Đình, tôi hỏi anh, có phải em gái anh còn quan trọng hơn con gái anh không? Sao anh quan tâm cô ta đến như vậy, cô ta gần gũi với anh hay là con gái anh gần gũi với anh hơn? Đây còn là tôi phát hiện ra nhé, nếu tôi không phát hiện ra thì sao? Lăng Hoa Dao tôi đã làm gì có lỗi với Tân Hiểu Lan mà cô ta đối xử với con gái tôi như vậy? Cô ta còn dám ra tay với một đứa trẻ ư!”

Tôi gầm lên, lúc này tôi thật sự muốn xé xác Tân Hiểu Lan, cô ta thật sự quá quá đáng.

“Được rồi, em đừng làm con bé sợ. Anh thực sự đã mắng Hiểu Lan rồi, em cũng không thể bảo anh véo lại nó, đúng không?” Tân Hạo Đình tỏ ra khó chịu.

Những lời anh ta nói khiến trái tim tôi lạnh lẽo, một lúc lâu sau tôi mới thốt lên một câu: “Tân Hạo Đình, anh đã khiến tôi quá thất vọng về anh rồi.”

Tôi quấn khăn tắm cho Điềm Điềm, bế con bé lên phòng.

Lúc này, tôi thật sự không muốn cãi cọ với anh ta nữa, cũng không muốn nói chuyện với anh ta, vì trái tim anh ta không hề hướng về mẹ con tôi.

Ngày hôm sau, sau khi đến công ty báo cáo tôi liền rời đi ngay, lập tức đi tìm Y Mộc.

Cạnh cô ấy còn có một người nữa, chính là tin tức tốt mà cô ấy nói với tôi. Người này là một thám tử tư chuyên nghiệp và đáng tin cậy, thu thập chứng cứ vừa nhanh vừa chuyên nghiệp hơn.

Nhưng tôi biết, càng đến gần với sự thật hơn, tôi càng đi xa hơn trên con đường mất đi gia đình này, tôi có còn đường rút lui hay không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...