Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ Tỷ Của Nam Chính
Chương 27: Hiểu Lầm
Quà an ủi cho mấy cô phải lên trường, mừng quốc khánh trễ nhé[....]Tô Thịnh Nam bị sốt, cộng thêm suy nhược cơ thể nên bị bác sĩ bắt ở lại kiểm tra và truyền dịch.Sau khi kiểm tra xong đã là chín giờ, Tô Thịnh Nam còn phải qua một lần truyền dịch. Phải mất bốn tiếng để truyềnVu Tịnh Nhã không nỡ để cô bé ở đây một mình nên cùng ngồi đợi. Giai Thi Hàm càng không muốn về, chủ động xin ở lại cùng hai ngườiNửa đêm trời lạnh Vu Tịnh Nhã tỉnh giấc, cô nhìn bình dịch đã truyền gần xong, lại nhìn về hai cô nhóc đang say sưa ngủ không biết trời đất chợt cười nhẹHóa ra cảm giác có con gái là như vậy...Cô nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế, tiến về phía bao táo mà cô và Thi Hàm mua lúc sáng chưa kịp đụng tớiỞ trong đó có con dao gọt hoa quả, Vu Tịnh Nhã nghĩ mình sẽ ăn một tráiCùng lúc đó cửa phòng bệnh mở cái ầm ra, Vu Tịnh Nhã bị người ta dùng lực khá mạnh đẩy làm cho loạng choạng. Con dao trong tay chả hiểu làm thế nào mà đâm vào lòng bàn tay cô, máu tươi thi nhau chảy dọc xuốngVu Tịnh Nhã nhíu mày, dùng bàn tay khác cố bám lấy mép giường để đứng lên, nhìn người mới tiến vào, mặt cô hơi sửng sốt, nhiều hơn là phần cảnh giácNgười kia cũng đang nhìn cô, bằng thần sắc bi thương kèm theo phẫn nộCô cũng không hiểu hắn đang phẫn nộ vì điều gì, rõ ràng chính cô mới là người bị thương- Giai Trạch Dương, cậu làm sao vậy?Sao lại đột nhiên nổi điên thế kia..- Tịnh Nhã... chị còn muốn đóng giả làm người tốt tới bao giờ? Chị làm tôi thấy kinh tởm quá đấyGiai Trạch Dương tiến tới giường bệnh nhìn Thịnh Nam đang mệt mỏi ngủ, lại nhìn đầu sỏ gây ra chuyện đứng trước mặt cậu- Vết thương trên người cậu ấy lại là do chị gây ra đúng không?Nghe lời cậu ta nói Vu Tịnh Nhã mới giật mình quay đầu nhìn lại Tô Thịnh Nam. Trên cánh tay cô bé quả thật có những vết thương chằng chịtCha mẹ Tô Thịnh Nam rất thương con bé, vậy lẽ nào việc này là do người khác gây raBạo lực học đường...Lũ trẻ phải ghê gớm tới mức nào mới có thể làm ra những việc như vậy?- Anh...Giai Thi Hàm bị tiếng nói chuyện ồn ào làm cho tỉnh lại, ngơ ngác nhìn hai người- Thi Hàm, anh cấm em lần sau không được đi với chị ta nữa. Loại phụ nữ độc ác tâm cơ này không hợp để làm bạnGiai Trạch Dương từ trên giường bế em xuống, căng thẳng dặn dòGiai Thi Hàm đã biết anh mình đang hiểu lầm, cuống quýt lên giải thích- Anh, không phải đâu-Giai Trạch Dương chặn lời em, làm như mình đã hiểu tất cả- Em không cần phải nói giúp chị ta. Ngựa quen đường cũ, giang sơn khó đổi bản tính khó dời. Năm ấy chị ta vì đẩy ngã Thịnh Nam xuống hồ mà không tiếc hi sinh thân mình. Bây giờ tranh thủ lúc cô ấy ngủ để sát hại...Vu Tịnh Nhã giật mình nhìn cậu ta, cố nhớ lại trong kí ức nguyên chủ về chuyện nàyHình như là vào năm ngoái, trong bữa tiệc chúc mừng học sinh tốt nghiệp của trường cấp ba cô ấy từng học Vu Tịnh Nhã nguyên chủ mang giày cao gót đứng nói chuyện với Tô Thịnh Nam ở bên hồ. Lúc ấy Giai Trạch Dương đã thích cô bé, điều này vô tình bị nguyên chủ phát hiệnCô ấy đau lòng chất vấn Tô Thịnh Nam, nhưng vẫn đủ giữ lí trí không làm ra hành động gì hại ngườiĐúng lúc đó một đám nam nữ sinh đi ngang qua con đường eo hẹp kia, vô tình đụng trúng vai nguyên chủ khiến cô ấy loạng choạng ngã về phía trướcTô Thịnh Nam lại đang đứng đối diện với cô ấy và xoay lưng về phía hồ, con bé đỡ lấy Vu Tịnh Nhã còn mình lại rơi cái tùm vào hồVu Tịnh Nhã vốn kiêu ngạo, không muốn ai vì mình mà có việc gì, cô ấy vươn tay kéo lấy tay Tô Thịnh Nam. Nhưng vì lực không đủ thành ra cả hai đều rơi vào hồLúc ấy ở đó có rất nhiều người, nhưng chẳng biết ai có hận ý với nguyên chủ, cứ thế tung tin Vu Tịnh Nhã đẩy Tô Thịnh Nam xuống hồ, bôi đen thanh danh của cô ấyTô Thịnh Nam sinh ra ở vùng núi thân thể đã bị công việc cực khổ rèn luyện cho khoẻ mạnh, nên sau khi uống vài ngụm nước chỉ ho khụ khụ rồi tỉnh lạiVu Tịnh Nhã nguyên chủ lại không như con bé. Cô ấy sinh ra ở hào môn, từ nhỏ tay không dính nước, kẻ hầu người hạ sớm đã quen. Cô nàng này lại là con vịt cạn, uống mấy ngụm nước xong lăn đùng ra bất tỉnh, thân thể suy nhược bị điều ra nước ngoài tịnh dưỡngHiểu lầm từ đó nối tiếp cho đến ngày hôm nay Nhìn khuôn mặt đinh ninh chắc chắn mình biết sự thật kia của Giai Trạch Dương, Vu Tịnh Nhã hoàn toàn không có ý định giải thíchDù gì có nói cậu ta cũng không tin. Bây giờ việc tốt nhất cô có thể làm là rời đi, trả lại không gian riêng tư cho bọn họ- Chị, chị đừng đi Giai Thi Hàm hốt hoảng chạy theo nhưng lại bị anh trai kéo lại- Giai Thi Hàm, em đứng lại, em bị cô ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi sao Giai Thi Hàm bị anh chọc cho tức đến nghiến răng. Cô bé giật cái tay đáng ghét kia ra, la oai oái lên- Anh buông tay, cái tên tra nam này. Anh là người em kính trọng nhất, em cũng không muốn hỗn láo với anh. Nhưng nếu bây giờ không nói thì tức chết em mất. Giai Trạch Dương, ngày xưa ba mẹ sinh anh ra ông trời quên lắp não hay sao mà bây giờ anh lại ngu đến vậy? Giai Trạch Dương "..."Anh là ca em đấy, em còn lương tâm không
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương