Siêu Cấp Hệ Thống Đô Thị
Chương 8: Nhân Sinh Thật Đúng Là Muôn Màu
Bất quá buổi chiều hôm đó hắn cũng phải nghỉ học thêm một buổi nữa, lý do ư? Chính là mẹ hắn diễn tiếp vở kịch hồi sáng. Mà cũng vì vậy mà mẹ hắn giống như cha hắn, không ngừng tặng điểm số khiếp sợ! Cái này chính là thiên tài quật khởi ah! ... Sáng hôm sau, ánh bình minh bắt đầu ló dạng, tiếng chim hót quanh khu biệt thự khiến người nghe như lạc vào một thiên đường bồng lai, từng đạo gió mát thổi nhẹ qua khung cửa sổ, ánh mặt trời ban mai xuyên qua kẻ lá chiếu vào bên trong. Điền Lâm hai mắt mơ màng, sau đó dụi dụi rời giường, chuẩn bị đi học. ... Trước cổng trường THPT Bắc Thịnh, một chiếc Ferrari màu đen dừng lại, dáng vẻ của nó làm người khác không khỏi hâm mộ! Từ trên xe, một thiếu niên tầm 16, 17 tuổi bước xuống, một thân đồng phục, lưng mang ba lô đen khí phách vô địch, mặt mang kính râm phong vân khinh đạm. Đầu vuốt keo thẳng đứng, từ xa nhìn vào chỉ có một chữ, soái! Từ gần nhìn đến chính là một chữ, khốc! "Ah, ai mà đẹp trai vậy ah?! Tôi muốn làm bạn gái cậu ta!" Một nữ sinh lớp 12 nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên lập tức kích động hô to. "Nhìn bảng tên cậu ta cũng chỉ mới lớp 10 thôi mà?!" Một nữ sinh bên cạnh nhắc nhở lên tiếng: "Chẳng lẽ cậu muốn làm bà già ăn thịt trẻ em à?" "Ăn cái đầu cậu ấy!" Nữ sinh kia khinh bỉ nói: "Tình yêu không phân biệt tuổi tác có biết không?" "Đúng đđúng, tình yêu không phân biệt tuổi tác." Nữ sinh vừa mới nhắc nhở dở khóc dở cười nói. Tất nhiên, thiếu niên này không ai khác chính là Điền Lâm ca ca! Mà lúc này, trong lòng hắn đang liên tục rỉ máu ah! Con mẹ nó, cái hệ thống này đúng là có thiên phú đi cướp ngân hàng mà! Nửa tiếng trước... Điền Lâm một mực sửa sang lại cơ thể sao cho đẹp nhất có thể, thế nhưng sau khi hệ thống biến đổi hạ luôn chỉ số hắn xuống mức trung bình, à không, còn kém hơn cả trung bình thì dù hắn có sửa soạn kiểu gì cũng không thể đẹp lên được. Bất quá cũng chỉ có thể giúp hắn khi người ta lần đầu gặp mặt sẽ không có xách dép co dò chạy mà thôi! Cho nên không còn cách nào khác hắn mới liên hệ hệ thống, dù gì cũng không ai muốn ngày đầu thể hiện liền mang bộ mặt xấu trai bày ra đúng không? Mà ai ngờ tên hệ thống này đưa ra một bộ làm đẹp lên hốt đi gần 2000 điểm khiếp sợ ah! Nhưng không thể không nói dụng cụ hệ thống cho rất đầy đủ, nào là giày hiệu cao cấp, keo vuốt tóc, chai xịt thơm, lăng nách,... Mà trong đó bá đạo hơn nữa là còn có cây son đủ loại bảy sắc cầu vồng ah! Trời ơi tin được không?! Hắn thật sự hết nơi nổi ah! Lão tử là trai thẳng chín hiệu dù có dùng mười hai cây sắt cũng không thể bẻ cong ah! Ngươi thế nào lại đưa ta cây son bảy sắc cầu vồng?! Bất quá cũng nhờ bộ làm đẹp này của hệ thống mà trông hắn nhìn oách hơn ah! Nhưng nếu lộ ra bộ mặt thật ngươi có lẽ vẫn sẽ chạy mất dép.. Điền Lâm: "..." Khóc không nên lời ah! ... Trông khi hai nữ sinh vẫn còn đang cảm khái Điền Lâm, một nam sinh dáng người trung đẳng chạy đến bên cạnh hai nàng, nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ hai bà không biết hắn chính là Điền Lâm sao?" Không thể không nói ánh mắt tên này rất tốt, nhìn một cái liền phát hiện! Nó giống như Thánh Nhãn phát hiện yêu ma ah con mẹ nó! Lão tử che giấu cẩn thận như vậy cũng bị ngươi nhìn ra! "Chính là tên Điền Lâm uy vọng thiểu năng toàn trường?" Nữ sinh kia nghe vậy kinh ngạc bật thốt. "Đúng vậy." Tên nam sinh gật đầu ứng tiếng. Sau đó nữ sinh lớp 12 mới vừa hô hào muốn làm bạn gái, trực tiếp xoay mặt 180 độ: "Cái tên thiểu năng như hắn có ma mới thèm lấy ah!" Điền Lâm: "..." Ta nói này đại tỷ, cái mặt của ngươi lật còn nhanh hơn cả bánh tráng nướng ah! Thế nhưng không thể phủ nhận, cái uy lực bộ trang điểm này của hệ thống không thể dùng hai chữ trâu bò để hình dung được nữa, mà phải nói là thần kỳ, bá đạo, uy lực hơn cả thần tiên ah! Trừ khi những người có thể nhìn ra thân phận thật sự của hắn, bằng không chỉ nhìn vẻ bề ngoài đều cảm thấy điêu đứng, mà có nữ sinh còn trâu bò hơn nữa: "Em muốn sinh con cho anh!" Sau đó trực tiếp bị đưa lên văn phòng tiến hành thẩm án... Điền Lâm: "..." Muốn sinh con cho ca sao?! Chờ vài năm nữa đi ca cho ngươi lên bờ xuống ruộng sinh mười đứa trẻ ah! Rất nhanh, hắn liền đứng ngay tại bên dưới cổng trường THPT Bắc Thịnh, nhìn lên tấm bảng trường, không khỏi cảm khái. Nếu như lúc trước có người hỏi hắn, tại Việt Nam, tỉnh nào nghèo nhất thì hắn liền sẽ không do dự mà trả lời đó là tỉnh Tây Nguyên! Mà tại tỉnh Tây Nguyên, thì ngôi trường nghèo nhất mà hắn biết không gì khác chính là Bắc Thịnh. Nơi đây mặc dù gọi là trường học, nhưng cũng chỉ có ba phòng học mà thôi, giáo viên cũng chỉ có hai người, bởi vậy mà không có lớp nào chân chính có một người chủ nhiệm, lý do vì hai người đều thay phiên dạy cả ba lớp, nói không quá đáng chứ cả hai người có thể được xem là chủ nhiệm của cả hai lớp. Mà số lượng học sinh lại còn thảm hơn, trên dưới cũng chỉ có khoảng 20 đứa. Thế nhưng bây giờ thì sao? Chính là nằm trong những ngôi trường nổi tiếng trong nước ah! Nếu nói trước kia trường Bắc Thịnh ngay cả hạn chót top 1 triệu ngôi trường cũng không vào được thì bây giờ đã sừng sững nằm trong top 10 rồi. Nhân sinh thật đúng là muôn màu! Điền Lâm cất bước tiến vào bên trong sân trường, thế nhưng đi chưa được năm bước, bên tai liền truyền đến thanh âm gõ mõ tiếng vang, trống đánh từng hồi. Liếc mắt qua, cả người đều cảm thấy sững sờ, bởi vì cách khoảng 100 mét bên cạnh chính là một đoàn lân đang múa cột! À không, là trèo cột! Cũng không, là nhảy cột! Con mẹ nó, nói chung là bay qua bay lại mấy cái cột ah! Thế nhưng, nhà trường cho phép sao?! "Bạn học này, đây là có chuyện gì vậy ah?" Điền Lâm tiến lại chỗ đó, nơi đây hiện giờ tụ tập không ít người, hắn tùy tiện chọn một nam sinh trạc tuổi mà hỏi. Nam sinh kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, khinh thường nói: "Đến ngay cả ngày lẽ thành lập trường ngươi cũng không biết, ăn học kiểu gì vậy?" Điền Lâm: "..." Ca ăn học kiểu gì kệ ca, ta chỉ hỏi ngươi thôi có cần phải nặng lời như thế không hả? Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra mọi trường, hôm nay là lễ thành lập trường ah, cho nên nhà trường đã bỏ tiền ra mướn một đoàn lần cùng vài nghệ sĩ nữa về biểu diễn. Dù gì cũng nằm trong top 10 trường học danh tiếng của đế quốc nếu làm sơ sài quá cũng không được đúng không? Nên nhà trường trực tiếp bạo nổ, chi phí ước tính lên đến con số 500 triệu! Hơn nữa còn không kể mấy dụng cụ lặt vặt khác nữa. Rất nhanh, đoàn lân liền xong biểu diễn, sau đó một đám nghệ sĩ bắt đầu hò hét bay lên, hơn hai tiếng sau, bọn họ bắt đầu tổ chức một trò chơi. Bọn họ sẽ ném một quả cầu gỗ nhẹ, ai bắt được người đó liền đi lên biểu diễn trước mặt toàn trưởng, ca nhảy gì cũng được. Hai phút sau, quả cầu liền được hoàn thành, sau đó một tên ca sĩ nổi tiếng trên thế giới gọi Vinh Minh Chí cầm micro lên nói: "Xin chào các bạn, sau khi tôi ném quả cầu này, bạn nào bắt được đều phải lập tức lên biểu diễn ah, bằng không chúng tôi sẽ không đến đây biểu diễn nữa, các bạn có thể lựa chọn ca nhảy tùy theo sở trường, bạn nào làm tốt sẽ được thưởng phần quà của chương trình, ngoài ra, các bạn có thể hát một ca khúc do mình sáng tác, nếu tốt, phần thưởng tăng lên gấp ba. Được rồi, bắt đầu ném." Thanh âm vừa dứt, quả cầu gỗ trong tay Vinh Minh Chí liền được ném ra ngoài, quả cầu xoay trên không trung vài vòng rồi rơi xuống. Điền Lâm đứng nhìn quả cầu, thần sắc không mảy may biến hóa, ca đến đây chỉ nhìn, không muốn chơi ah! Tại vì ca còn đang bận ngắm gái! Đang trong lúc đứng ngắm một cô nàng nữ sinh lớp 11, dáng vẻ mi thanh mày tú liền bất tri bất giác có một thứ rơi vào trong tay! Lúc nhìn lại, hắn không khỏi đờ người ra... Điền Lâm: "..." Con mẹ nó! Quả cầu gỗ này ở đâu ra vậy?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương