Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 48: Người Xách Đèn



**Dịch: Tiểu Thiên Kim**

Đào Tử mơ màng tỉnh giấc nhưng không mở mắt mà duỗi chân ngắn nhỏ sang hai bên đá nhẹ để thăm dò.

Bé thấy không có người liền biết là baba đã rời giường rồi.

Trở mình một cái, giống như một tiểu mao trùng nhắm chặt hai mắt nhúc nha nhúc nhính trên giường.

Một lúc sau mới vươn mình ngồi dậy mơ mơ màng màng dụi mắt kêu baba.

Hà Tứ Hải đang giặt quần áo bên ngoài nghe giọng của Đào Tử liền đi vào.

“Dậy rồi sao, để baba mặc quần áo cho con.”

“Không muốn, để con tự mặc được.”

“Được không đấy? Đào Tử thật giỏi nha.” Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó cầm quần áo hôm nay đưa cho bé.

Một cái quần dài bảy phân và một cái áo ngắn tay.

Bởi vì phải đến công trường nên bình thường Hà Tứ Hải đều không cho bé mặc váy.

Vừa bụi vừa dơ nên mặc quần sẽ tiện hơn.

Nhìn Đào Tử vụng về mặc quần áo, Hà Tứ Hải cũng không hỗ trợ mà muốn nuôi dưỡng cho bé tính cách tự lập., tuy rằng so với những đứa trẻ khác cùng độ tuổi thì năng lực tự lập của Đào Tử đã khá mạnh rồi.

Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn muốn rèn cho bé tính cách chuyện của mình thì mình tự làm.

Hà Tứ Hải phơi quần áo xong thì thấy Đào Tử ôm con gà béo đồ chơi từ trong nhà đi ra.

“Baba lấy kem đánh răng rồi, con đánh răng rửa mặt trước đi.” Hà Tứ Hải liếc mắt nói.

“Baba, con muốn tết tóc.” Đào Tử bỗng nhiên nói.

“Ồ, tóc con dài ra rồi à, để lát baba cắt cho con nha?”

Hà Tứ Hải thấy tóc mái của bé đã dài che khuất mắt, tóc xõa tung thì mới biết tóc bé dài ra rồi.

“Không muốn đâu, con là con gái, con muốn tết tóc cơ.” Đào Tử làm nũng.

“Tết tóc à?” Hà Tứ Hải hơi khó xử.

Một nam nhân như hắn làm sao biết cách tết tóc được, bất quá ngẫm lại thì Đào Tử nói cũng có lí.

“Được rồi, tối nay đi chợ đêm baba sẽ mua cho con dây cột tóc để tết tóc.”

Trong chợ đêm bán rất nhiều những thứ đồ nho nhỏ cho bé gái, ngay cả quầy của Lưu Vãn Chiếu cũng có bán.

Khi bọn họ đang nói chuyện thì có một chiếc The Beatles đi tới.

Lưu Vãn Chiếu tay xách điểm tâm từ trên xe bước xuống.

“Hai người chưa ăn sáng đúng không, tôi có mua một ít nhưng không biết có hợp khẩu vị của hai người không.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Hôm nay thần thái Lưu Vãn Chiếu vô cùng sáng láng, tinh thần tốt một cách kì lạ trừ đôi mắt có hơi sưng đỏ.

“Tới sớm vậy, cô đi làm hả?” Hà Tứ Hải không khách khí thuận tay nhận lấy.

“Không phải, hiện tại đang được nghỉ hè, tôi tới tìm cậu, hên là tới sớm chứ không là không gặp được cậu rồi.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Sau đó lại quay sang chào hỏi Đào Tử.

Hà Tứ Hải lúc này mới nhớ đến hiện giờ là kì nghỉ hè.

“Đúng là giáo viên thật sướng, bình thường có ngày nghỉ lễ không nói, còn có cả kì nghỉ đông và nghỉ hè chứ không giống như chúng tôi, quanh năm suốt tháng 365 ngày đều không có ngày nghỉ ngơi.” Hà Tứ Hải hơi xúc động nói.

“Kỳ thật lấy năng lực của cậu hoàn toàn có thể tìm những việc khác chứ không nhất thiết phải làm ở công trường.”

Lưu Vãn Chiếu nói như vậy cũng không phải vì Hà Tứ Hải là người tiếp dẫn.

Mà là do Hà Tứ Hải có năng lực rất mạnh, đặc biệt là tài ăn nói, không đi làm tiếp thị thì quả thật vô cùng phí phạm.

“Tôi cũng có suy nghĩ này.”

“Tôi có thể giúp đỡ gì không? Có nhu cầu gì cứ việc nói.”

Hiện tại Lưu Vãn Chiếu chỉ ước gì Hà Tứ Hải có chuyện đến tìm nàng hỗ trợ.

Hà Tứ Hải lắc đầu: “Nói sau đi.”

Hắn đã có dự định riêng của mình.

“Baba không có ngày nghỉ ngơi sao?” Đào Tử bỗng nhiên hỏi.

“Ừm... cũng có chứ, chỉ cần trời mưa thì baba sẽ được nghỉ ngơi.” Hà Tứ Hải cười nói.

Mưa to thì tất nhiên không thể làm việc trên công trường được, không nghỉ ngơi thì làm gì.

Nên các công nhân thật sự là vừa yêu vừa hận trời mưa, bởi vì trời mưa thì không cần làm việc nữa nhưng không làm việc lại không có tiền.

“À, vậy con sẽ cầu trời mưa mưa để baba có thể nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thì có thể chơi với con rồi.”

Đào Tử ngẩng đầu mặt đầy mong chờ nói.

“Nói ngốc gì đấy, trời đang đẹp sao lại mưa được.”

Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của bé ngước cổ nhìn bầu trời, tuy rằng trời còn chưa sáng hẳn nhưng đã lấp lóe ánh rạng đông, xem lại lại là “một ngày đẹp trời”.

“Mùa hè năm nay nóng thật, đã nhiều ngày không có một giọt mưa nào rồi.” Lưu Vãn Chiếu đứng bên cạnh cảm khái.

Bọn họ vừa dứt lời thì bầu trời vốn đang vạn dặm không mây bỗng nhiên vang lên tiếng sấm chớp.

“Ơ?”

Hai người kinh ngạc ngước nhìn lên trời.

“Gió nổi lên rồi.”

Bỗng nhiên trời nổi gió, quần áo Hà Tứ Hải vừa phơi đung đưa lắc lư trong gió.

“Hì hì, sét đánh rồi, sắp mưa rồi.” Đào Tử mừng rỡ nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy hơi nghi hoặc cúi đầu liếc nhìn Đào Tử.

“Hôm nay có mưa sao?”

Lưu Vãn Chiếu lấy di động ra nhìn màn hình, phía trên dự báo thời tiết rõ ràng ghi hôm nay trời nắng.

Đương nhiên có thể là do dự báo thời tiết không chuẩn, dù sao chuyện đó cũng thường xảy ra.

Đúng lúc này gió dần dần mạnh lên.

“Về nhà trước đi.”

Hà Tứ Hải vội vàng thu quần áo đem vào nhà.

Cơn mưa đến rất nhanh, bầu trời vừa mới trong xanh trong nháy mắt đã bị mây đen giăng kín, sấm vang chớp giật.

Tuy rằng những cơn mưa mùa hè đến nhanh, đi cũng nhanh nhưng nhanh như vậy thật hiếm thấy.

“A, trời mưa.” Theo lời nói của Đào Tử.

Bên ngoài cơn mưa ào ào đổ xuống.

“Trời mưa rồi, baba có thể chơi với con rồi.” Đào Tử vui vẻ nói.

“Được, lát nữa baba dẫn con đi chợ đêm rồi mua dây buộc tóc cho con tết tóc nhé.” Hà Tứ Hải xoa đầu nhỏ của bé.

Lưu Vãn Chiếu cúi đầu liếc mắt nhìn Đào Tử trong lòng có cảm giác như mình đã quên cái gì đó nhưng không thể nhớ ra được.

Nghe Hà Tứ Hải nói muốn đi mua sắm cô liền vội vàng nói: “Hay là tới nhà tôi đi, buổi trưa mẹ tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa, nhà tôi cũng có rất nhiều dây buộc tóc có thể tặng cho Đào Tử.”

“Chuyện này quá...”

Hà Tứ Hải còn chưa nói dứt đã nhìn thấy ánh mắt đầy cầu xin cùng mong đợi của Lưu Vãn Chiếu nên đành gật đầu.

Lưu Vãn Chiếu lập tức mừng rỡ vội vàng lấy di dộng gọi cho Tôn Nhạc Dao để bà chuẩn bị trước.

“Đào Tử con mau lấy vài thứ muốn mang theo đi, hôm nay chúng ta sẽ đến nhà dì Lưu làm khách.”

Đào Tử nghe vậy liền hoan hô chạy vào nhà lấy sách tranh yêu thích của mình.

Lúc này di động của Hà Tứ Hải vang lên, là Lý Đại Lộ gọi tới, quả nhiên là thông báo mọi người ở nhà nghỉ ngơi chờ mưa tạnh lại tính tiếp.

Hà Tứ Hải xoay người sửa soạn vài thứ.

Bình nước nhỏ, khăn giấy ướt, khăn tay,...

Hắn chợt thấy quyển notebook ở trên bàn.

Tuy rằng quyển notebook rất quan trọng nhưng hắn vẫn hay tiện tay ném lung tung.

Bởi vì trừ quỷ ra thì người bình thường không thấy được quyển sổ này, thế nhưng có vẻ chúng rất sợ nó.

Từ phản ứng lúc trước của Lâm Hóa Long là có thể nhìn ra được.

Hơn nữa chỉ cần Hà Tứ Hải nghĩ đến, không quản bị ném ở bất cứ chỗ nào nó đều sẽ xuất hiện trên tay hắn.

Thế là hắn tiện tay lật ra xem.

“Ồ?”

Hắn chợt phát hiện thù lao tâm nguyện của Huyên Huyên đã không còn là ba dấu chấm hỏi nữa.

Mà đã thành ba chữ “Người xách đèn”.

Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc nhưng chờ khi hắn cầm lên xem liền đã hiểu rõ ràng.

Ngươi vì ta hoàn thành tâm nguyện, ta vì ngươi làm người xách đèn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...