Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Chương 46: Đèn Lồng.



"Hoa Mã Lan, hoa Mã Lan, Mã Lan nở hoa hai mươi mốt, hai năm, sáu, hai năm, bảy, hai tám hai chín ba mươi mốt. . ."

Tôn Nhạc Dao nghe thấy một trận tiếng ca liền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bắt gặp hai con gái đang nhảy dây ở trong sân.

Một đầu dây thun buộc ở trên eo Huyên Huyên, một đầu buộc ở trên một chiếc ghế dựa.

Huyên Huyên nhìn chị gái nhảy, hai người đồng thời hát ca.

Tôn Nhạc Dao bỗng trở nên hoảng hốt, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục dệt khăn quàng cổ trên tay, gần đây thời tiết chuyển lạnh, khăn quàng cổ rất dễ bán, nàng cố gắng dệt nhiều thêm một ít.

"Chị ơi, ngày hôm qua em thấy ở trên đường có bán kẹo bông nha."

Lúc này, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của Huyên Huyên, không khỏi dừng công việc trong tay lại một chút.

"Chị cũng nhìn thấy rồi, em muốn ăn sao?" Vãn Vãn hỏi.

"Muốn." Huyên Huyên trả lời vô cùng lớn, tràn đầy chờ mong.

"Nhưng mà chị cũng không có tiền." Vãn Vãn nói.

"Ai ~" Huyên Huyên có chút thất vọng thở dài.

"Nhưng mà sắp đến tết rồi, chờ qua năm mới, ba ba cho chúng ta tiền mừng tuổi, chúng ta cũng có thể đi mua." Vãn Vãn cười nói.

"Oa, vậy em muốn mua thật nhiều thật nhiều kẹo bông." Huyên Huyên nói.

"Không nên mua nhiều, mỗi lần mẹ đều lấy tiền, nói là phải để dành, để sau này chúng ta lên đại học dùng." Vãn Vãn nói.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Huyên Huyên nghe vậy, nhướng mày lên, cực kỳ lo lắng sẽ không được ăn kẹo bông.

"Vậy. . . Vậy chờ ngày mai lúc đi chợ với mẹ, chúng ta đồng thời tìm mẹ đòi tiền được không?" Vãn Vãn suy nghĩ một chút rồi nói.

"Mẹ sẽ cho chúng ta sao? Mẹ nói kiếm tiền rất khổ cực, mẹ cũng không có tiền." Huyên Huyên có chút lo lắng.

"Vậy chúng ta liền đi tìm ba ba." Vãn Vãn suy nghĩ một chút lại nói.

"Được."

Huyên Huyên tin tưởng tìm ba ba nhất định có thể xin được tiền, bởi vì ba ba luôn đồng ý tất cả mọi chuyện với nàng.

"Chị, chị để em chơi một hồi."

"Em biết nhảy sao?"

"Không biết." Huyên Huyên chống nạnh, lẽ thẳng khí hùng nói.

"Vậy em còn chơi cái gì? →_→ "

"Chị dạy em nha."

"Chị dạy cho em thì ai sẽ kéo dây thun?"

"Lại chuyển một cái cái ghế ra."

. . .

"Em có phải là rất thông minh hay không?" Huyên Huyên đắc ý hỏi.

"Hừ, chị cũng rất thông minh, em chờ chị, chị đi chuyển cái cái ghế ra." Vãn Vãn tức giận nói.

. . .

Tôn Nhạc Dao nghe hai con gái nói chuyện, thầm nghĩ ngày mai sau khi bán hàng có nên mua kẹo bông cho hai cô con gái hay không.

"Mẹ, ba ba lúc nào trở về vậy?" Vãn Vãn chạy vào từ bên ngoài, ngồi đối diện ở trước cửa sổ hỏi Tôn Nhạc Dao.

Ánh mặt trời chạng vạng, chiếu lên người Vãn Vãn, biến cả người nàng thành màu quýt.

Nàng mặc một chiếc áo len màu vàng, bên ngoài là cái quần yếm lớn, tóc thắt bím đuôi ngựa, nhìn qua vừa hoạt bát vừa đáng yêu.

Tôn Nhạc Dao ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường.

"Hẳn là sắp trở về rồi."

Lưu Trung Mưu là giáo viên Trấn Trung, thời gian này cũng sắp tan học rồi.

"Chị, chị có tới không."

Bên ngoài Huyên Huyên không thấy chị gái, liền bắt đầu sốt ruột, lớn tiếng ồn ào.

"Lập tức tới ngay." Vãn Vãn lớn tiếng ồn ào một câu, xách một cái ghế chạy ra ngoài.

"Chậm một chút, cẩn thận ngã chổng vó." Tôn Nhạc Dao nhắc nhở một câu.

Suy nghĩ một chút, lại nhắc một câu, "Trông em gái cẩn thận."

"Biết rồi." Vãn Vãn ở ngoài phòng lớn tiếng trả lời một câu.

Tôn Nhạc Dao cúi đầu tiếp tục bận bịu công việc trong tay.

Trong lòng cứ luôn cảm thấy quên cái gì đó, nhưng chính là không nhớ ra được.

Thời gian cũng không biết đã qua bao lâu, trong nhà dần dần đen kịt lại, Tôn Nhạc Dao đang chuẩn bị đứng dậy bật đèn, đồng thời cũng gọi hai chị em trong sân trở về.

Liền nghe hai cô nhóc lớn tiếng hoan hô.

"Ba ba trở về rồi."

Tôn Nhạc Dao thả xuống công việc trong tay xuống, đang chuẩn bị đi ra ngoài, đã nghe thấy giọng nói vui mừng của Huyên Huyên.

"Có nhớ ba không?" Lưu Trung Mưu hỏi.

"Nhớ." Huyên Huyên lớn tiếng nói.

Vãn Vãn thì hàm súc hơn nhiều.

"Nhớ nơi nào?"

"Nhớ bụng bụng."

"Ba thấy con là đói bụng rồi đúng không?"

Sau đó là tiếng cười vui của ba cha con.

Đúng lúc này, lại nghe Huyên Huyên tò mò hỏi: "Oa, ba ba, đây là cái gì?"

"Đây là đèn lồng, con chưa từng thấy sao?" Vãn Vãn nói.

"Không có nha, đèn lồng thật là đẹp, ba ba, nhanh cho con xem một chút, nhanh cho con chơi đùa một chút." Huyên Huyên sốt sắng nói.

"Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng." Lưu Trung Mưu cẩn thận căn dặn một câu.

Tôn Nhạc Dao đi ra cửa, nhìn thấy trong tay Huyên Huyên đang cầm một chiếc đèn lồng nhỏ rất tinh xảo, chạy tới chạy lui ở trong sân.

Vãn Vãn theo ở phía sau, không ngừng nói với em gái rằng nàng cũng muốn vui đùa một chút.

"Mua ở đâu vậy?"

Tôn Nhạc Dao đi lên trước, tiếp nhận túi công văn màu đen trong tay chồng mình.

"Trở về đi qua chợ, thấy một ông lão đang bán, nhìn rất tinh xảo, tiện tay mua một cái, cho bọn nhỏ chơi." Lưu Trung Mưu không để ý lắm nói.

"Anh lại lãng phí tiền, đèn lồng lại không phải đồ chơi, hơn nữa dễ mang điềm xấu." Tôn Nhạc Dao thuận miệng nói một câu.

Sau đó hơi nghi hoặc một chút, nói: "Hiện tại cách tết cũng không còn bao nhiêu thời gian, có bán đèn lồng rồi sao?"

"Ai biết."

Lưu Trung Mưu cũng không để ý, Tôn Nhạc Dao đương nhiên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Chờ ăn xong cơm tối, bầu trời đã đen kịt lại.

Lưu Trung Mưu tìm được một cây nến đầu, sau đó đốt đèn lồng.

Huyên Huyên cầm ở trong tay, không ngừng chuyển động trong sân đen kịt, ánh đèn màu vỏ quýt giống như một con đom đóm bay lượn, tiếng cười vui vẻ phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

Vãn Vãn ngồi ở trước cửa, nâng cằm, nhìn em gái không ngừng chạy tới chạy lui.

Mà phía sau nàng, Lưu Trung Mưu bưng chén trà,trên mặt mang theo nụ cười nhìn các nàng.

Bên cạnh, Tôn Nhạc Dao cúi đầu, tiếp tục đan len sợi.

Tất cả đều rất tốt đẹp. . .

Cây nến rất nhanh đã cháy hết, Huyên Huyên chạy cũng đã mệt rồi, nhấc theo đèn lồng đã tắt trở lại trong phòng.

Sau đó ngồi dưới chân ba mẹ cùng với chị gái, nghe ba ba kể chuyện xưa.

"Ba nói cho hai người các con một chút về lai lịch của đèn lồng đi?"

"Đèn lồng, là một loại đèn đóm cổ đại của chúng ta, từ Đường Triều đã có ghi chép về sử dụng đèn lồng rồi."

"Ba ba, cái gì là Đường Triều? Ngọt hay không?" Huyên Huyên ngây thơ hỏi.

"Đừng nói chuyện, nghe ba ba nói."

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì thấy vui, nhưng cũng nhận ra được những kiến thức này có chút sâu đối các con gái.

Thế là suy nghĩ một chút lại nói: "Theo truyền thuyết, sau khi Khương Tử Nha Phong Thần, cũng không cho mình thần chức, sở dĩ hắn chỉ thay ca cho thần tiên lúc các vị thần tiên du lịch. Trong ngày thường sẽ không đề cập tới, chỉ là mỗi lần đến đêm 30, chúng thần đều trở về vị trí cũ, mỗi người có các nơi để đi, nhưng mà Khương Tử Nha lại không có chỗ có thể đi. Hắn đành phải du đãng ở nhân gian. . ."

"Oa, Khương Tử Nha, con biết, con biết."

Lưu Trung Mưu còn chưa nói hết, Huyên Huyên đã tay giơ lên cao ồn ào.

Trên ti vi mỗi ngày đều chiếu Phong Thần Bảng, nàng đương nhiên biết Khương Tử Nha là ai.

"Ha ha, vậy con nói xem tới, Khương Tử Nha là ai?"

"Ông lão bán đèn lồng." Huyên Huyên ngây thơ nói.

"Ha ha ~ "

Cả nhà đều cười lên vui vẻ.

------

Dịch: MBMH Translate
Chương trước Chương tiếp
Loading...