Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 15



"Sở...."

Nàng một chữ cũng chưa kịp nói xong, liền bị một thân thể ấm áp nhét đầy cõi lòng.

Côn Lôn nở nụ cười, bàn tay xoa nhẹ đầu nàng, hỏi: "Sao lại mất hứng rồi, ân?"

"Không có."

Côn Lôn xoa nhẹ hai chân mày sắp dính vào nhau của nàng, phụ họa: "Được, vậy ngươi vì sao hừ một tiếng rồi bỏ chạy?"

"Ta đói bụng, muốn đi ăn cơm." Tiểu Sở Tỳ nói.

"Được rồi." Côn Lôn giả ý thỏa hiệp, cánh tay ôm lấy thắt lưng của nàng, tỏ vẻ buồn ngủ.

"Ân."

Ánh trăng xuyên qua song cửa chiếu vào trong phòng, Tiểu Sở Tỳ lại không hề buồn ngủ, nhìn ngân sương trên mặt đất mà trở nên trầm tư. Nàng cũng không phải là hoàn toàn không tín nhiệm Khương Ương, từ lúc nàng nhìn thấy nguyên hình của Khương Ương liền sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu, sau đó theo như lời của Khương Ương trước khi Côn Lôn sưu hồn nàng gần như là vô thức lựa chọn tin tưởng nàng ấy.

Như vậy còn Côn Lôn thì sao?

Ánh mắt Tiểu Sở Tỳ dừng lại trên người nữ nhân đã ra vẻ ngủ say. Lúc thức phiêu nhiên như tiên nhân, dường như tùy thời đều sẽ rời khỏi ngươi, lúc ngủ cũng như vậy, mặt mày tinh tế phủ lấy sương mù, dường như vẫn luôn xem không thấu.

Côn Lôn sớm biết nàng là một nửa nguyên thần của Sở Tỳ kia, nên mới có thể dốc lòng chăm sóc nàng đi. Nếu như nàng không phải? Lại nếu như, người kia vĩnh viễn không trở về? Nàng ấy có thể cảm thấy thương tâm khổ sở hay không?

"Côn Lôn, buổi chiều ngươi ở thư phòng, vì sao lại khóc?" Tiểu Sở Tỳ đột nhiên hỏi.

Côn Lôn mở mắt, thanh tĩnh nói: "Bởi vì thấy được một ít việc không tốt."

Tiểu Sở Tỳ đè thấp giọng nói: "Là về nàng sao?"

"Không, về ngươi." Côn Lôn nói: "Ngươi cùng nàng vốn là một, đơn giản là bởi vì ký ức cùng nguyên thần khiếm khuyết khiến ngươi thành một người khác, nàng là ngươi của trước kia, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, cũng hy vọng ngươi không cần vì vậy mà canh cánh trong lòng. Trên thế giới không có nàng, cũng không có ngươi thứ hai."

Tiểu Sở Tỳ chớp đôi mắt.

Ngón tay Côn Lôn chạm đến mặt nàng, chăm chú nói: "Chờ ngươi trưởng thành, sư phụ sẽ cưới ngươi, có được hay không?"

"Không được, ngươi mới không phải sư phụ ta."

Côn Lôn bật cười: "Tốt lắm, chờ ngươi trưởng thành, ta cưới ngươi, có được hay không?"

"Cũng không được, ngươi phải gả cho ta."

Côn Lôn kiên trì đổi giọng: "Tốt, chờ ngươi trưởng thành, ta gả cho ngươi, như vậy được rồi chứ?"

"Đã nói rồi, không cho ngươi đổi ý."

Tiểu Sở Tỳ thoả mãn, dán đến hôn lên mặt nàng.

Đôi môi thiếu nữ mềm mại thơm ngát không cần phải bàn.

Côn Lôn nghiêng đầu nhìn nàng, Tiểu Sở Tỳ cũng nghiêng đầu, hiếu kỳ cùng nàng đối diện, đôi mắt sáng quắt, Côn Lôn một lúc không lên tiếng, cuối cùng đem người ôm chầm đến hôn lên trán một cái, tiếp tục ôm vào trong ngực.

"Côn Lôn, ngươi khí tức bất ổn, là khó chịu sao?"

Côn Lôn: "Không, ngươi xem hiện tại không phải rất tốt sao?"

"Côn Lôn, ta cảm thấy tim đập hơn nhanh, ta cũng nghe thử tim ngươi đập đi...Ai? Vì sao tim ngươi không đập?"

"Bởi vì đập quá nhanh nên chạy loạn trong thân thể, hiện tại vừa mới chạy xuống lòng bàn chân."

"Thật thần kỳ."

"Cũng không thần kỳ gì, ta còn gặp qua người không có tim đây."

"Không có tim sẽ thế nào?"

Côn Lôn ngửa đầu nhìn trướng mạn, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không biết sẽ thế nào."

Tiểu Sở Tỳ hiển nhiên đối với việc người bên cạnh không có tâm không hề hứng thú, trong lòng nàng vẫn nhớ đến những lời của Khương Ương, thẳng thắn nói vào việc chính: "Khương Ương nói, muốn ta tu bổ toàn bộ nguyên thần, mở phong ấn trọng lâm tam giới, ngươi muốn ta đi sao?"

Côn Lôn hỏi nàng: "Chính ngươi muốn đi sao?"

Tiểu Sở Tỳ ở trong lòng nàng xoay qua xoay lại, đầu từ ngực nàng ngẩng lên, cùng nàng đối diện: "Côn Lôn, nếu như... Ta nói là nếu như, nếu như ta đi, ta sẽ trở thành một người khác sao?"

"Dĩ nhiên sẽ không, ngươi vẫn là ngươi."

"Có thể nào có một ngày ngươi sẽ rời khỏi ta hay không? Ngươi sẽ vẫn ở bên cạnh ta chứ."

"Dĩ nhiên."

Dĩ nhiên sẽ, dĩ nhiên sẽ không.

Văn tự thực sự là một thứ xảo diệu, ít một chút nhiều một chút, sai một ly đi một dặm.

"Được, vậy ta đi." Tiểu Sở Tỳ nói.

Hôm sau lúc Khương Ương có được câu trả lời quả thực sắp "nước mắt đầy trời", cho nên ngay cả thái độ đối với Côn Lôn cũng tốt lên không ít.

Côn Lôn hỏi: "Hôm qua ngươi nói chữa trị nguyên thần, có biện pháp gì?"

Khương Ương cười híp mắt nhìn Tiểu Sở Tỳ, lạnh lẽo nói: "Có a."

Sau đó liền không nói tiếp, nàng kiên trì nghênh tiếp ánh mắt băng lãnh của tiểu tiểu vương, lại không đợi được Côn Lôn nói tiếp, rốt cục thiếu kiên nhẫn hỏi: "Sao ngươi không hỏi xem là biện pháp gì?"

Côn Lôn: "Ta hỏi ngươi sẽ nói sao?"

Khương Ương: "Dĩ nhiên sẽ không."

"Ta đây hà tất muốn hỏi."

Khương Ương còn định nói thêm cái gì, Tiểu Sở Tỳ đã không nhịn được nữa, xốc ngược mí mắt hỏi: "Ngươi trước đây.... Là thuộc hạ của ta?"

Nàng hiện tại trái lại đã thản nhiên chấp nhận bản thân của trước kia, ánh mắt, thái độ không khác gì Sở Tỳ, nếu lớn tiếng một chút thì quả thật chính là Sở vương, Khương Ương dĩ nhiên nhất thời ngây ngẩn cả người, lấy lại tinh thần mới cúi đầu trả lời: "Đúng vậy, vương."

"Vậy ngươi đối với nữ nhân của ta chính là thái độ như vậy?"

Khương Ương: "....."

Côn Lôn thiếu chút nữa không thở nổi.

Tiểu Sở Tỳ chỉ vào Khương Ương: "Đi rót chen trà cho Côn..... Chủ mẫu."

Khương Ương: "....."

Côn Lôn vội vàng xua tay nói: "Không cần không cần."

Chuyển sang oán trách nhìn Tiểu Sở Tỳ một cái, tựa hồ đang trách nàng quá đáng.

"Nga." Tiểu Sở Tỳ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói: "Vậy không cần rót trà nữa, ngươi xin lỗi chủ mẫu đi."

Khương Ương nghiến răng phun ra một câu: "Thần Quân, ta sai rồi."

Côn Lôn quả thực xấu hổ muốn chết, vội vàng nói không cần.

"Ở cực Tây có một ngọn núi, tên là Chung Sơn, trên núi có cây Nguyên Thần Quả, lá xanh thân đỏ, hoa vàng trái đỏ, một vạn năm nở hoa, một vạn năm kết quả, một vạn năm quả chín, một lần chỉ kết một quả. Đem Nguyên Thần Qủa hái xuống ăn tươi là được." Kéo nửa ngày rốt cục trở về chính đề.

"Đơn giản như vậy?"

"Dĩ nhiên không phải." Khương Ương nói: "Năm đó Bất Chu Sơn sụp đổ, trụ trời cũng đổ, thiên địa cách cục đổi chỗ, có rất nhiều chỗ đều biến mất dưới nền đất, trong đó bao gồm Chung Sơn. Còn có ngọn núi này là có sơn thần, tên gọi Tố Cổ, thân người mặt rồng, cũng có khả năng thông thiên triệt địa."

"Bàn Cổ đại thần lúc trước mở thiên địa, cũng không phải là chỉ có Côn Lôn Sơn mới dựng dụng ra sơn thần, Chung Sơn có Tố Cổ, tây nam sơn có Chu Yếm, đều dựng dục ra linh thức hoặc là thú hình hoặc là nhân hình. Đều là mãnh thú, mặc dùng không thể so với Thần Quân ý vị phong độ đến khó nhìn thẳng bóng lưng như ngài. Thần Quân mặc dù được Bàn Cổ đại thần ưu ái, nhưng nếu luận đạo hạnh, một khi rời khỏi Côn Lôn Sơn sợ là sẽ ngang tài ngang sức. Hơn nữa Thần Quân những năm gần đây đã không bằng lúc trước."

Côn Lôn nhíu mày: "Nói cách khác, hiện tại tìm không được Chung Sơn, hơn nữa cho dù tìm được rồi cũng không nhất định có thể lấy được Nguyên Thần Quả."

Khương Ương gật đầu: "Chính là ý này."

Tiểu Sở Tỳ ở bên cạnh nghe được sắc mặt thay đổi: "Nếu như đi, Côn Lôn sẽ có nguy hiểm sao?"

Một khối đá như nàng có thể có nguy hiểm gì, tối đa cũng chỉ bị các mãnh thú khác nuốt mất, nuốt rồi cũng là một tảng đá thối nhai không nát, trái lại chính nàng, trời sinh yêu thể, là thứ đại bổ dưỡng cho mãnh thú.

Vì vậy Khương Ương nói: "Thần Quân không có nguy hiểm, nếu không thành công cũng là sơn thánh thọ cùng thiên địa, xin vương yên tâm hai mươi lần."

Tiểu Sở Tỳ ngửa đầu nhìn nàng: "Ngươi không phải rất lợi hại sao? Vậy ngươi đi giúp ta lấy Nguyên Thần Quả không phải được rồi sao."

Khương Ương: "....."
Chương trước Chương tiếp
Loading...