Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 44: Thiên Tai Thời Mạt Thế 30
Phiên ngoại thứ hai. Từ sau khi nhà Ngũ Hằng Nhạc trốn đi, cuộc sống của bọn Ngô Xuân Nghiên không còn thấy được ánh sáng mặt trời. Không có thức ăn, không có cách nào để đi ra ngoài, đói khát, bệnh tật phát sinh cùng lúc làm nảy sinh nhiều mâu thuẫn... Đến khi bị bắt đi đến bước đường cùng, sợ hãi sẽ biến thành sức mạnh. Bọn họ quyết định đi đoạt đồ ăn của đám người thôn Từ gia! Đồ ăn này vốn dĩ thuộc về khách sạn, nên mọi người đều có phần! Hà Ngụ đã sớm có đề phòng, nhưng anh ta cho rằng đám người rời rạc ở dưới lầu kia chẳng thể làm được cái gì. Đời này, anh ta cảm thấy mình giống như là người đứng trên vạn người cho nên không hiểu rõ đạo lý “con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người” của những con người anh ta cho là thấp kém. Cuối cùng cả hai bên đều bị thương trầm trọng, người của lầu dưới còn cướp được một nửa thức ăn và quay trở lại lầu dưới ở. Nhưng thức ăn vẫn không đủ. Ngô Xuân Nghiên lo lắng đến sốt ruột, ban đêm cũng không thể ngủ ngon, dịch chua trong dạ dày không ngừng trào lên lại thêm việc bị mất ngủ khiến cô khó chịu, còn không bằng việc cô ngủ đến không biết gì. Cô đi ra khỏi phòng rồi đi lung tung không có mục đích. Mấy ngày trước có một trận mâu thuẫn bùng nổ, khiến cho hành lang này luôn có mùi máu tanh quanh quẩn bên mũi. Nôn khan mấy cái, bây giờ Ngô Xuân Nghiên đến dịch chua cũng không ói ra được. Đói quá, đói quá đi. Bỗng nhiên cô nhớ lại cuộc sống trước kia, khi mà người của thôn Từ gia chưa tới đây, cô của ngày đó… Khi ấy, khách sạn có rất nhiều người, mỗi ngày, ống nước ở đây đều không bị nghẹt, mỗi ngày đều thay ga giường, gia đình này cãi nhau với gia đình kia… Bọn họ đều gọi cô là chị Ngô, khi có việc thì đều tìm đến cô, mỗi ngày đều bận rộn giống như là con quay vậy, nhưng cuộc sống lại rất đầy đủ. Khi ấy, cấp dưới đều rất nghe lời cô, cô luôn đem công việc phân chia cho họ một cách thỏa đáng, cho dù là người vô cùng gian xảo như Trần Xảo cũng phải nghe lời cô. Khách vào đây ở, tuy rằng cũng có người không nói đạo lý, nhưng về tổng thể, họ cũng rất nghe lời quản lý của khách sạn. Hơn nữa, lúc ấy cũng không thiếu cái ăn cái mặc, nguyên vật liệu luôn đầy kho. Trước đây có cấp trên tạo áp lực, về sau cô không cần phải báo cáo công tác với người khác, cũng không phải lo lắng về việc bị khách khiếu nại. Hiện tại, mọi việc đều là do cô quyết định! Lúc mới bắt đầu, thứ mà cô muốn nhất chính là bảo vệ khách sạn này. Đợi đến sau khi thiên tai đi qua, giám đốc sẽ nhìn thấy tâm ý của cô, những việc này sau này sẽ trở thành công trạng của cô. Sau đó, cô lại nghĩ: Thật ra, nếu tiếp tục như vậy cũng không tệ. Trước khi thiên tai diễn ra, cô chỉ là một trong số những nhân viên ở khách sạn Tứ Quý Xuân này, tiền lương của cô không cao cũng không thấp, không đến mức để người khác ngưỡng mộ nhưng cũng không bị ai chê bai. Cô thích cuộc sống như vậy, có thể hưởng thụ được cảm giác thành tựu từ nó. Thế nhưng mọi thứ lại thay đổi, trong nháy mắt, cô từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, mà tất cả đều là do người của thôn Từ gia. Cô ôm chặt bụng rỗng đang đau đớn vì đói lại, trong mắt lộ ra một chút ý oán hận. Cô không nên để họ vào! Không nên cung cấp thức ăn cho họ! Những người đó đều là những người độc ác, hung tàn! Bỗng dưng Ngô Xuân Nghiên ngẩn người ra, cô nhớ tới Ngũ Hằng Nhạc. Cậu đã từng nói cái gì, cái gì mà… Đói bụng khiến đầu óc của cô hoạt động rất chậm, cô sửng sốt, không tưởng tượng được. Có một mùi hương thổi đến, thơm quá! Ục ục ục Dạ dày cô kêu lên mãnh liệt, bước chân từ từ nhanh dần, ở đâu? Là ở đâu? Là ai có đồ ăn mà cô không biết! Thơm quá! Thơm quá! Bước chân cô ngày càng nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, vòng qua góc để xuống lầu, quẹo vào… Cô đi đến lầu ba, nước đã hạ xuống lầu hai, do nước vừa rút xuống nên lầu ba có mùi hôi thối không chịu được, gạch ở trên mặt đất còn trơn trượt, có một lớp rêu xanh mỏng bám lên trên. Ngô Xuân Nghiên đi theo mùi hương, vịn vào mặt tường, vội vàng đi tới rồi dừng lại ở trước một cánh cửa. Do thời gian ngâm nước quá lâu nên tay nắm của cánh cửa này bị rỉ sắt, khóa cũng bị hỏng rồi. Cũng vì như thế mà Ngô Xuân Nghiên thuận lợi mở được cửa mà đi vào, mùi hương ngày càng mãnh liệt hơn, đôi mắt cô mở càng ngày càng lớn. Cô đi vào phòng bếp thì nhín thấy năm người đang đứng xung quanh một cái chảo, họ đang nấu ăn. Chiếc nồi cỡ lớn đang được đặt ở trên bếp cồn, nồi súp đang sôi sùng sục. “Anh, các anh...” Giọng của cô khiến cho năm người kia sửng sốt, cả năm người đều quay đầu lại cùng lúc. Nếu mà năm người kia có một chiếc gương thì họ đã nhìn thấy được ánh mắt đói khát đến cực độ của họ giống như con sói vào mùa đông. “Chị Ngô? Sao chị lại tới đây?” “Các anh lấy thịt từ đâu ra?” Giữa nồi súp đang sôi sùng sục, có thể nhìn thấy được từng cục thịt. Trong đó có một người là người quen, đó là Vương Tự Dũng, gã nhếch miệng, chỉ tay vào một góc: “Ở đó, nếu cô muốn nhìn thì đến đó mà nhìn.” “Này!” Mắt của Vương Tự Dũng nhìn thẳng, nói: “Không sao, dù sao cũng không phải là do chúng ta giết, chúng ta chỉ là vớt lên thôi! Sợ hãi cái gì!” Những người khác quay đầu lại nhìn nồi súp, lâu lâu lại quấy vài lần. Chẳng mấy chốc, bọn họ nghe được tiếng nôn mửa của Ngô Xuân Nghiên, Vương Tự Dũng nở nụ cười, cầm lấy muôi múc một chút canh ăn thử: “Vị mặn vừa đủ, có lẽ là chín rồi.” Trong sự im lặng cùng tiếng nôn khan của Ngô Xuân Nghiên. Vương Tự Dũng múc súp ra chén, bên trong có một khối thịt, khối thịt ấy có màu sắc giống như món kho vậy, súp đậm đặc hiện lên màu đen, hình như là bỏ thêm nước tương vào. Hắn vừa gắp miếng thịt lên, thì liền bị một bàn tay lấy đi mất. Ngô Xuân Nghiên thét lên: "Đây là thịt người đó…! Tại sao anh lại dám ăn!" Vương Tự Dũng nhặt khối thịt trên mặt đất lên một cách máy móc, bỏ vào trong chén, "Chả thế thì sao? Chết đói à?" Hắn cúi đầu, nghiêm chỉnh ăn khối thịt ở trong chén, cuối cùng nhai xong mới ngẩng đầu lên nhìn Ngô Xuân Nghiên, ánh mắt mang theo sự mê hoặc lôi kéo cô đi vào địa ngục: “Ăn ngon lắm, cô có muốn ăn hay không?” Ngô Xuân Nghiên cảm thấy mọi thứ đều rất đáng sợ, những người khác luống cuống tay chân bắt đầu ăn, mặt hiện lên sự thỏa mãn. Đầu óc cô rất hỗn loạn, bài xích, đi về phía trước, buồn nôn… Mãi cho đến lúc bọn Vương Tự Dũng đã ăn xong hết nồi súp, lúc họ bàn bạc việc nấu thêm một nồi khác, cô quay đầu vội vàng chạy ra ngoài, chạy đến cuối hành lang. Thậm chí cô không dám quay đầu, ở phía sau cô có một hương thơm đáng sợ có thể kéo cô xuống địa ngục. Cô không biết rằng mình leo lên lầu bằng cách nào, cô lảo đảo cả một ngày, khi cô đi ra khỏi cửa một lần nữa thì gặp một đám người đang đi xuống lầu. “Anh, các anh muốn đi đâu?” Cô nhìn qua đám người này, đây đều là những người vào khách sạn từ sớm. “Chị Ngô, chúng tôi muốn rời khỏi đây.” “Nước đã rút rồi, chúng tôi muốn về nhà.” “Sáng sớm nay, người của thôn Từ gia đều đã đi hết rồi...” Những gia đình đi theo bên cô, rất ít gia đình vẫn còn có đủ số thành viên. Bọn họ đi qua cô, những bước chân mệt lả mang theo những giấc mộng đẹp của Ngô Xuân Nghiên. Người đi hết rồi. Liễu Quốc Huy nói: “Chị Ngô, em cũng muốn mang Trần Xảo đi đến nơi khác tìm thức ăn.” Trang Tiểu Yến quyết định đi cùng với bọn Liễu Quốc Huy. Ngô Xuân Nghiên từ chối đi cùng, thế là ba người bọn họ tách ra. Khách sạn này từng che chở cho không biết bao nhiêu người, ngoại trừ Ngô Xuân Nghiên, cũng chỉ còn lại nhà Vương Tự Dũng và bốn người đàn ông khác. Bốn người đàn ông này đã cùng với Vương Tự Dũng ăn loại đồ ăn đó ở lầu ba. Sau khi tất cả mọi người rời đi, hành vi của bọn họ càng thêm trắng trợn, từ những nơi như vũng nước, các xó xỉnh họ nhặt về các loại thi thể kinh khủng, cả khách sạn bị tràn ngập bởi một mùi hôi thối. Ngô Xuân Nghiên trốn ở trong phòng lấy sợi bông từ trong chăn ra ăn. Trên bếp cồn là nồi nước xanh đen được mang từ đường phố về. Cô đi ra bên ngoài, đi đến đống đồ bỏ hoang ở trong lầu để tìm thức ăn, cho dù là đồ ăn đã thối rữa, cô cũng mang về ăn. Sống tiếp, cô nhất định phải sống tiếp để bảo vệ khách sạn này. Sau này, cô không còn nhìn thấy hai mẹ con Vương Tự Dũng nữa, rõ ràng là lúc trước cô có nghe thấy tiếng của em bé khóc. Nhưng tình cảm của cô đã bị một lớp sương mù che phủ, không còn dư sức để quan tâm đến chuyện của người khác. Cô cứ cho rằng mình sẽ chờ như vậy, cho đến một ngày vô tình nghe được bọn họ nói chuyện. “Tôi không ăn được, thật khó ăn.” “Này, sau khi ăn loại thịt đó, loại thịt được ngâm trong nước thải thế này thật sự không thể ăn được.” Ngô Xuân Nghiên che miệng lại. “Vẫn là thịt mới chết ăn mới ngon, thịt còn chắc, nhai dai.” “Các anh nói nhỏ một chút, Vương Tự Dũng đang ngủ bên trong đấy.” “Này, anh sợ cái gì, không phải đến người nhà hắn, hắn cũng ăn rồi sao. Thành thật mà nói, hắn thật sự rất lợi hại, dám ăn luôn cả mẹ cùng con của mình.” “Vừa ăn vừa khóc ha ha ha.” Ngô Xuân Nghiên chầm chậm lùi lại, không dám nghe thêm, kết quả là nghe được một người chần chờ nói ra một câu: “Các anh cảm thấy là chị Ngô ở trên lầu có còn sống hay không?” Sự yên tĩnh đến đáng sợ, những khác hiểu được ý của hắn, thấp giọng nói: “Chết! Khẳng định là chết đói rồi!” “Chưa đâu, hôm qua tôi vừa thấy cô ta ra ngoài.” “Ở bên ngoài có gì ăn được, đều là rác rưởi. Cô ta nhìn thấy cảnh chúng ta ăn thịt người liền sợ đến phát khóc ha ha.” Sau khi phá vỡ kiêng kỵ, bọn họ trắng trợn lấy lần đầu tiên ăn thịt người ra để đùa giỡn. “Vậy, chờ cô ta chết rồi lại…?” “Tôi chờ không nổi.” Ngô Xuân Nghiên gắt gao che miệng lại, chậm rãi men theo cầu thang xuống lầu, tay cầm túi nhựa đụng vào tường, đồ hộp vất vả mới tìm được đập vào tường, tạo ra âm thanh vang giòn. “Tiếng gì thế?” “Đi xem thử đi.” “Không có ai cả, là tôi nghe nhầm sao?” Ngô Xuân Nghiên vội vàng chạy đi, không tránh khỏi những vũng nước ở trên mặt đất. Cô chạy như điên về phía trước, tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng, yết hầu trở nên nóng bỏng. “Này, cô không sao chứ?” Cô ngồi co quắp dưới đất, có người đi đến nói chuyện với cô: “Ầy, cái này cho cô này, đừng khóc.” Người kia ngồi xổm xuống, nhét cái gì đó vào ngực cô rồi rời đi. Cô cúi đầu nhìn xuống, là một khối bánh quy ướt nhẹp, dán thành một miếng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của người kia đang khom lưng xuống đất bắt đầu chọn lựa, sau đó đi vào một cửa tiệm. Chỉ chốc lát sau người kia đi ra, cô nhìn thấy khuôn mặt chính diện của cô ấy, khuôn mặt bẩn, rất gầy nhưng vẫn có thể nhìn ra là một người phụ nữ, không nhìn ra được tuổi tác. Sau khi người nọ ra ngoài, nhìn thấy Ngô Xuân Nghiên lại tiếp tục đi đến: “Cô bị làm sao thế, không nên ngồi ở trên mặt đất quá lâu, đường rất bẩn, ngồi lâu sẽ bị bệnh đấy.” Ngô Xuân Nghiên nhanh chóng đứng dậy, siết chặt bánh quy ở trong tay, đưa về phía người phụ nữ kia: “Cái này.” Người phụ nữ kia nghiêng đầu: “Cô không ăn sao, nếu tôi nghe không lầm thì bụng cô đang kêu đấy.” Ngô Xuân Nghiên có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn cô.” Đây là cô tìm được khi ra ngoài tìm đồ, trong quá trình chạy trốn thì bị vứt lại. Cô cầm chiếc bánh quy ăn hết. Người phụ nữ kia cười rộ lên: “Vậy tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại.” “Này, cô đi đâu thế?” “Tôi định đi về hướng Bắc” “Nhà cô ở hướng Bắc sao?” Người phụ nữ nói: “Không, chỉ là tôi cảm thấy địa hình ở hướng Bắc cao, nhất định là nước rút nhanh hơn so với bên này, khả năng cao là có cứu viện nên muốn qua đó xem thử xem, ở đây đã không còn gì để ăn nữa rồi.” Ngô Xuân Nghiên đắn đo một lát, sau đó quyết định: “Tôi có thể đi chung với cô không?” “Có thể chứ.” “Tôi tên là Ngô Xuân Nghiên, còn cô tên là gì?” “Tôi tên là Trần Vân.” Hai người cùng nhau lên đường. Sau khi trải qua thiên tai, thành phố bốc lên mùi hôi thối, có rất nhiều người đi nhặt rác giống như họ. Vì thiếu thức ăn, thiếu thuốc nên trên đường đi họ thấy rất nhiều thi thể, cũng có thể bắt gặp người nhặt thi thể. Ngô Xuân Nghiên nhìn thấy mí mắt liền nhảy lên. Khi bọn họ đến trạm thu nhận, nghe nói là do hướng Bắc xuống cứu trợ, cung cấp cho họ một ngày thức ăn. Ngô Xuân Nghiên đi theo đội ngũ làm việc, dọn sạch đường phố. Sau này cô cùng với một số người phụ nữ khác bị điều ra ngoài, hợp thành một đội vệ sinh, tiếp thu một khóa đào tạo, sau đó làm công việc bảo vệ. Từng bước từng bước, theo sự xây lại của thành phố, cô dần dần tìm lại được sự tự tin của ngày xưa. Sau này cô tình cờ nhìn thấy được Vương Tự Dũng, không biết tại sao cô lại đi theo, nhìn thấy Vương Tự Dũng che miệng một đứa trẻ kéo vào một cái hẻm vắng người. Lại một lần nữa nhìn thấy hành vi bị nghiêm cấm là ăn thịt người và giết con người để làm thức ăn. Hành vi bất đắc dĩ trong thiên tai, sau thiên tai lại trở thành một thói quen khó bỏ. Bước chân của cô dừng lại, do dự giữa việc báo tin cho đội Dân Vệ hay tự mình đi. Nếu cảnh sát dân sự được thông báo, nếu Vương Tự Dũng thực sự… thì anh ta sẽ chết. Thời gian trôi qua đã lâu, ký ức cùng với sự sợ hãi lúc đầu đã phai dần đi. Vả lại, Vương Tự Dũng cũng không có nói là muốn ăn cô mà là bốn người kia. “Mình sẽ đi xem một chút, nếu là thật, mình sẽ ngăn cản anh ta và giúp anh ta thay đổi.” Sau khi quyết định, Ngô Xuân Nghiên liền đi theo. Buổi tối, Trần Vân đã nấu xong cơm, đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy Ngô Xuân Nghiên trở về, đi ra cửa, cô ấy thấy ánh chiều đỏ thẫm như máu ở cuối chân trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương