Số Phận Mỗi Người

Số Phận Mỗi Người – Chương 30



Chương 30: Tai nạn?

Nhật bước vào phòng, nói với Nguyên rằng phải đưa Hiên Trần về trước. Lát nữa anh sẽ nhờ bà Lam cho người đưa cô về. Hơi thất vọng nhưng cô cũng đồng ý. Dặn anh cẩn thận.

Trời đã gần tối. bữa tiệc cưới kết thúc. Linh và Kiên đã lên máy bay hưởng tuần trăng mật. Tâm và Minh do có chút việc bận, nên ngày mai mới đi được. Bà Lam muốn cho người đưa cô về nhưng cô từ chối. Cô muốn đi một mình. Cô muốn tận hưởng niềm hạnh phúc này lâu lâu một chút.

***

Nhật về rồi sao? Cô tự hỏi khi thấy trong nhà có ánh đèn. Hai người vẫn ở nhà cô, chưa mang đồ về bên kia. Vừa tháo dày để đi vào thì cô thấy một đôi bốt cao cổ để bên ngoài. Nhà có khách? Đẩy cửa bước vào. Một cảnh tượng khiến cô bàng hoàng. Một đôi trai gái đang ở phòng khách. Họ đang ôm hôn thắm thiết. Người đàn ông lại là chồng của cô. Đôi mắt mở to. Thoáng qua là ngạc nhiên, nghi ngờ. Cuối cùng, sâu trong đáy mắt là sự hoảng sợ và tức giận. Chiếc túi xách to màu olive rơi xuống đất thành tiếng. Hiên Trần và Nhật cùng quay mặt ra. Khóe môi của Hiên Trần khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ đến nỗi tưởng chừng như không. Chạy nhanh ra cửa, nước mắt của Nguyên giàn giụa trên khuôn mặt bé nhỏ. Có tiếng bước chận chạy theo phía sau. Cô chạy hết sức mình ra tới tận con đường lớn. Chiếc ô tô phóng vụt qua. Cô chỉ còn nhìn thấy ánh đèn pha sáng chói mắt.

Nhật không kịp làm gì. Trước mặt anh chỉ là một màu đen. Một tiếng thét của Nguyên Anh vang lên. Rồi cả thân hình bé nhỏ của cô tung lên khoảng không trung. Rơi xuống nắp cabo xe và lăn xuống đường. Dường như tất cả mọi thứ đều sụp đổ.

***

Ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, lòng Nhật như có lửa đốt. Anh hối hận. Nếu như anh không đồng ý để Hiên Trần về nhà chơi thì sẽ không có chuyện gì to tát xảy ra. Nếu như lúc chiều anh không uống quá nhiều thì cũng sẽ không xảy ra tai nạn. Nếu như anh tự chủ hơn một chút, chỉ một chút thôi. Mọi chuyện sẽ êm đẹp. Tất cả là lỗi tại anh. Mái tóc vàng rủ trên vầng trán cao ngạo. Đôi mắt màu đen cụp xuống đầy tội lỗi. Đối với anh, Nguyên Anh là người quan trọng nhất. Nếu cô có chuyện gì thì ah sẽ không thể chịu được. Lương tâm của anh đầy cắn rứt. Anh cũng biết, Nguyên Anh gặp chuyện thì bà Doãn chắc chắn không tha cho Bạch Nguyệt. Tuy đôi lần Tam Anh hội cần sự trợ giúp của Bạch Nguyệt nhưng nếu muốn, hợp lực các tổ chức bang hội anh em có quan hệ thân thiết khác lại thì quả thực, Bạch Nguyệt sẽ như cám dưới chân Tam Anh hội lẫy lừng mà thôi.

- Nhật. Cậu nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra. Nhanh lên. – Ông Tùng xồng xộc lao vào. Giọng nói của ông vang khắp cả dãy hành lang dài.

- Bố. – Anh vội vàng đứng lên, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Ông Tùng tóm lấy cổ áo anh một cách giận dữ. Con bé đang có thai. Nếu nó và cháu tôi xảy ra chuyện gì thì anh hãy cẩn thận.

Anh trợn mắt lên nhìn ông Tùng và những lời ông vừa nói. Có thai? Anh có nghe nhầm không?

Anh trợn mắt lên nhìn ông Tùng và những lời ông vừa nói. Có thai? Anh có nghe nhầm không?

- 3 tuần. Chiều nay tôi vừa khám cho cô chủ. – Chú Chính thay bộ đồ màu xanh của bác sĩ, nói và vội vã đi vào phòng cấp cứu.

Cả người Nhật như nhũn xuống. Nếu không nhờ lực mà ông Tùng đang túm lấy cổ áo anh thì có lẽ anh đã khụy xuống đất rồi.

Bà Mary vừa đến. Mái tóc được uốn cầu kỳ đã rối tung lên. Bà có nghe nhầm chăng. Có thai? Bà đã làm cái gì thế này? Ngồi phịch xuống chiếc ghế màu xanh, đôi tay bà run lên, ánh mắt hoảng hốt, sợ hãi và hối hận. Tất cả là do bà. Bà sợ rằng Nguyên Anh và Nhật không thể có kết quả nên đã mời Hiên Trần về Việt Nam. Thẩm Hiên Trần thích Nhật. Việc Nhật kết hôn khiến con bé sock. Bây giờ, Nguyên Anh và Nhật đang có vấn đề nên bà đã lợi dụng thời cơ đó để ghép Nhật và Hiên Trần thành một đôi. Khi Nhật uống rượu, bà đã cho người bỏ một ít loại thuốc khiến tâm trí người ta rối loạn vào ly rượu của con. Theo kế, hoạch, Hiên Trần đòi về. Sau đó, bà lấy cớ, nói với bà lam rằng Nguyên Anh có vẻ mệt, nên về nhà nghỉ ngơi sẽ tôt hơn. Thơi gian đều khớp. Mọi chuyện đều hợp rơ với nhau. Nhưng có hai chi tiết bà đã không ngờ tới. Chiếc xe ô tô tình cờ đi qua và Nguyên Anh có thai. Mới đầu bà chỉ muốn Nguyên Anh đệ đơn ly hôn mà thôi. Không ai có thể ngờ được mọi sự lại tới mức này. Nếu Nguyên Anh và cháu bà có mệnh hệ gì thì cả đời này, lương tâm của bà sẽ không bao giờ được yên ổn. Nước mắt của người phụ nữ cứng rắn này trào ra. Bà hối hận. Nhưng tất cả đã muộn.

***

Gần một tiếng sau, đèn phòng cấp cứu tắt. Các vị bác sĩ lần lượt bước ra. Ông Bắc là người mổ chính.

- Viện trưởng, con gái tôi sao rồi? – Ông Tùng chạy đến đầu tiên.

- Về cơ bản thì không sao. – Ông Bắc chậm rãi trả lời, giọng chùng xuống – Chủ yếu là vết thương ngoài da. Bị tai nạn như vậy mà không gãy xương hay trấn thương phần nào đó là rất may mắn rồi. Tuy nhiên, thai nhi còn non qấu, không thể giữ được. Ngày mai chủ tịch có thể đưa con bé ra viện.

- Còn có thể có thai được không? – Bà Mary vội vàng hỏi trước khi ông Bắc đi mất.

- Có thể. Xảy thai không phải là lớn lắm. Hơn nữa, mới mang thai lần đầu nên mọi người đừng lo lắng quá. Còn nhiều cơ hội mà. – Ông Bắc chào rồi đi về phía cầu thang.

Nguyên được đưa từ trong phòng cấp cứu ra. Vẫn còn hôn mê. Khuôn mặt của cô tái nhợt. Cả cánh tay trái cuốn băng trắng toát. Chiếc băng ca đưa cô ra ngoài. Nhật nhìn theo. Anh khóc.

Nguyên được đưa từ trong phòng cấp cứu ra. Vẫn còn hôn mê. Khuôn mặt của cô tái nhợt. Cả cánh tay trái cuốn băng trắng toát. Chiếc băng ca đưa cô ra ngoài. Nhật nhìn theo. Anh khóc.

***

Giấc mơ kinh khủng đó lại đến. Gần một tuần nay, đêm nào nó cũng cũng tái diễn. Thằng bé còn đỏ hỏn nằm trong nôi bị một lão già có hàng râu quai nón trùm khắp mặt giết chết. Khi khẩu súng đựa đưa ra, dí sát vào thằng bé, nó khóc thét lên. Giọng vang khắp cả một vùng rộng lớn. Rồi một dòng sông máu màu đỏ. Nguyên hét lên kinh sợ. Giật mình chồm dậy, cô thấy cả người đau nhức. Căn phòng vẫn sáng đèn. Một con người ngồi ở chiếc ghế cuối giường, hai tay khoanh trước ngực. Mái tóc màu vàng rủ trước chán che đi đôi mắt đang nhắm nghiền đầy lo âu. Một thoáng các hình ảnh lướt qua. Nhanh chóng. Rồi một cảm giác đau nhói ở bụng dưới. Nguyên nhớ ra tất cả. Hai hàng nước mắt lăn xuống gò má tái nhợt. Nhật khẽ cựa quậy, đôi mắt anh mở ra. Nhìn thấy Nguyên Anh đã tỉnh lại, anh vội vàng đi tới, dỡ cô nằm xuống:

- Em tỉnh rồi hả?

- Buông em ra. – Cô hất tay anh ra khỏi người mình. – Nói cho em biết, con em… – Giọng cô run run.

- Nguyên Anh. – Nhật giữ chặt lấy hai vai cô, tránh cho cô cử động mạnh.

- Không còn đúng không?

- Nguyên Anh, chúng ta còn có thể có những đứa con khác mà. Bình tĩnh đi. – Anh cố gắng trấn tĩnh cô.

- Không còn đúng không? – Cô bình thản nhắc lại rồi hét lơn, hai dòn nước mắt cứ chảy ra – Trả lại cho em. Anh không yêu em thì hãy nói một câu. Chúng ta ly hôn. Đâu cần phải làm như vậy? Trả con cho em.

- Xin lỗi. – Anh ôm chặt cô vào lòng, ghì chặt đôi vai bé nhỏ đang run lên vì sợ hãi và tuyệt vọng.

- Tại sao anh nỡ làm vậy. Đó cũng là con của anh cơ mà. Tại sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như thế. tại sao? – Giọng nói yếu ớt vang lên bên tai anh. Đôi bàn tay bé nhỏ đập đập vào lưng anh như trách móc. Tất cả cũng là lỗi tại anh. Anh biết. Rồi đột ngột, cô đẩy anh ra – Hãy tới chỗ Hiên Trần đi. Cô ta mới là người anh yêu đúng không? hãy đến chỗ cô ta đi. Em không cần. Không cần gì cả. Anh hiểu không?

- Tại sao anh nỡ làm vậy. Đó cũng là con của anh cơ mà. Tại sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như thế. tại sao? – Giọng nói yếu ớt vang lên bên tai anh. Đôi bàn tay bé nhỏ đập đập vào lưng anh như trách móc. Tất cả cũng là lỗi tại anh. Anh biết. Rồi đột ngột, cô đẩy anh ra – Hãy tới chỗ Hiên Trần đi. Cô ta mới là người anh yêu đúng không? hãy đến chỗ cô ta đi. Em không cần. Không cần gì cả. Anh hiểu không?

- Nguyên Anh. Bình tĩnh nào. – Đôi tay của Nhật như hai gọng kìm giữ chặt tay cô. – Anh biết anh sai. Anh có lỗi. Nhưng em đừng thế này được không? Em nghĩ rằng em sẩy thai mà anh không đau sao? Em gặp tai nạn mà anh không buồn sao? Em là vợ của anh và em có con với anh.

- Vậy tại sao anh còn làm cái trò đó. – Mặt của Nguyên đanh lại. Đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng về phía Nhật. – Anh hãy về với cô ta. Cô ta cũng yêu anh. Em biết chứ. Nếu anh muốn ở bên cô ta thì chỉ cần nói một câu. Em sẽ ly hôn.

- Em là vợ của anh. Anh phải cô trách nhiệm với em. – Nhật gằn từng tiếng.

- Nếu là thứ trách nhiệm đó thì em không cần. Em cần một người chồng biết yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho em chứ không phải một người sống cùng vợ nhưng luôn nghĩ về người khác. Ngày mai, em sẽ gọi luật sư. Em sẽ làm theo ý anh. Được chưa? – Cô nói một tràng dài. Từng lời nói cương quyết. Nhưng ai biết được rằng, phía dưới lớp chăn, đôi tay cô đang run lên đầy sợ hãi.

- Anh phải làm sao để em tin? – Nhật giữ chặt gương mặt bé nhỏ của cô đang cố gắng quay đi.

- Làm sao để tin ư? Đâu có sự thật để mà tin. Trong cuộc hôn nhân này, không có gì là thật hết.

- Em nhầm. – Đột nhiên, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng. – Anh yêu em. Đó là sự thật.

một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi bé nhỏ, xám ngoét đang run rẩy. Mắt Nguyên mở to. Cô có nghe lầm chăng?

Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 31
Chương trước Chương tiếp
Loading...