Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 40: Cả thế giới rời bỏ chúng ta



"Nhiễm, cậu đừng quá bướng bỉnh như vậy." Lạc Tử Tinh cố gắng thuyết phục cậu, chính mình cũng không chịu nổi, nhưng cô biết mình không thể cũng xúc động theo, "Cho dù chúng ta có làm sáng tỏ, thì chúng ta vẫn ở cùng một chỗ, chẳng qua tạm thời không thể công khai mối quan hệ mà thôi, không cần vì mình mà làm cho mọi người khó xử, như vậy mình sẽ không vui."

"Cậu không cần phải nói, chuyện này mình sẽ giải quyết." Giọng nói của Diệp Hiên Nhiễm đặc biệt kiên định, "Tiểu Tinh, mình thích cậu."

Trái tim của Lạc Tử Tinh rung lên, thoáng chốc mềm mại hẳn ra, cô bất giác hơi giương khóe miệng lên: "Mình cũng vậy, mình cũng rất thích cậu."

Cúp điện thoại, Lạc Tử Tinh liền gọi điện cho Lâm Mộng, còn chưa nói gì, liền nghe tiếng Lâm Mộng thở dài: "Dì biết điều này sẽ xảy ra mà, hai người các con, ah, rất không biết điều."

"Dì à, con xin lỗi." Lạc Tử Tinh nói xin lỗi, "Sự việc còn có biện pháp để giải quyết không ạ?"

"Công ty rất tức giận." Giọng Lâm Mộng có chút mệt mỏi, sự tình phát triển đến bây giờ đã khiến thần kinh của bà đang rất căng thẳng, "Anh chàng Nhiễm này, rất cố chấp, ý tứ của công ty là mở họp báo tuyên bố tin tức, để cậu ấy làm sáng tỏ rằng hai người các con không phải là quan hệ yêu đương, nhưng Nhiễm không đồng ý."

"Con vừa mới nói chuyện với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không đồng ý." Lạc Tử Tinh cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa buồn rầu, thật sự không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, "Nếu không, con sẽ khuyên cậu ấy một lần nữa."

"Được, con nói với cậu ấy, công ty bên này để dì." Lâm Mộng nói, "Nếu Diệp Hiên Nhiễm hiểu chuyện như con thì tốt rồi."

Lạc Tử Tinh mỉm cười yếu ớt, nếu Diệp Hiên Nhiễm giống cô, thì không phải là Diệp Hiên Nhiễm nữa.

Lạc Tử Tinh vẫn hình dung Diệp Hiên Nhiễm giống như một quả cầu lửa, sáng ngời, thuần túy, toát ra bộ dáng im lặng mà nhiệt huyết, ấm áp mà yên tĩnh. Mà cô giống như là một vũng nước, mềm dẻo, dễ dàng thỏa hiệp, nhưng ngoài mềm trong cứng, một lòng vì TK suy nghĩ. Giống như lần này, Lạc Tử Tinh nghĩ rằng, phải giảm thiểu những ảnh hưởng tiêu cực đến TK xuống mức thấp nhất, huống hồ sự việc vốn là do cô mà ra, nhưng cô để ý thấy Diệp Hiên Niễm ở bất kỳ thời điểm nào, đều kiên định đi cùng bên cạnh cô.

Sáng sớm hôm sau, Úy Trì An Minh gửi tin nhắn nói cho Lạc Tử Tinh rằng cậu đã giúp cô xin nghỉ phép, Lạc Tử Tinh vừa định hẹn Diệp Hiên Nhiễm nói chuyện một chút, đột nhiên lại nhận được một cuộc gọi lạ.

Giọng nói của người phụ nữ đó dịu dàng uyển chuyển, giống như người mẹ trong tưởng tượng, nhưng những lời nói ra lại làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt: "Tiểu Tinh, mẹ thực sự xin lỗi con, cũng hi vọng có thể bù đắp cho con, mẹ nghe nói con với ba có cuộc sống vô cùng khó khăn, mẹ sẽ gửi một số tiền cho con, nhưng, con có thể chia tay với Diệp Hiên Nhiễm không? Nhà họ Diệp vốn đã không quá hài lòng với mẹ, nếu con cùng Diệp Hiên Nhiễm ở cùng một chỗ, mẹ sẽ càng thêm khó xử."

Lúc này lòng Lạc Tử Tinh giống như rơi vào vết nứt băng tuyết, cả người lạnh thấu xương, cô thật không ngờ, người phụ nữ đó còn có mặt mũi để nói những lời như vậy. Nếu không phải nhiều năm qua cô vẫn kiên cường đối mặt, giờ phút này chỉ sợ sẽ bị đả kích nặng nề, cô nói: "Tôi hỏi bà, bà có từng xem tôi là con gái không?"

"Tiểu Tinh, con nói gì vậy, nhiều năm qua, mẹ luôn nhớ tới con." Giọng nói của người phụ nữ hơi vội vàng, giống như phát ra từ đáy lòng.

Nhưng Lạc Tử Tinh cũng không tin tưởng: "Không, bà không có, bà từ đầu tới cuối, đều là nghĩ cho chính mình. Nếu bà xem tôi là con gái, thì cũng không lựa chọn bỏ đi khi tôi cần bà nhất, nếu bà xem tôi là con gái, thì cũng sẽ không ngay lúc này mà khuyên tôi rời khỏi Nhiễm, nếu bà xem tôi là con gái, lại càng không dùng tiền để sỉ nhục tôi!" Lạc Tử Tinh nói xong lời cuối cùng, gần như khàn cả giọng.

"Tiểu Tinh ——."

"Đừng gọi tôi, Lâm phu nhân, tôi nghĩ chúng ta cũng không quen thuộc đến mức bà có thể gọi tôi là Tiểu Tinh. Tôi còn có việc, tạm biệt." Nói xong, Lạc Tử Tinh không chút do dự cúp điện thoại.

Ôm đầu gối dựa vào vách tường, Lạc Tử Tinh cảm thấy lạnh run, cô giống như một con nhím, dùng toàn thân đâm tới, hung hăng chống lại số phận bất công, nhưng ai cũng không biết, lòng của cô rất mềm mại, rất dễ bị tổn thương, đôi khi, tim đang đổ máu, nhưng bề ngoài lại giả bộ kiên cường.

Lạc Tử Tinh cũng không khóc, cô đã sớm thề sẽ không vì người phụ nữ đó mà rơi nước mắt nữa, cô không nghĩ, tin tức lại truyền đi nhanh như vậy, gia đình Diệp Hiên Nhiễm cũng biết rồi. Bọn họ sẽ đối xử như thế nào với cô đây, họ cũng sẽ khuyên Diệp Hiên Nhiễm chia tay với cô sao?

Vì sao chứ, bọn họ chỉ nói chuyện yêu đương thôi mà, sao cả thế giới lại bỏ rơi bọn họ?

Lạc Tử Tinh nằm ở trên giường, một lúc sau mới bấm điện thoại gọi Diệp Hiên Nhiễm, nhưng sau khi điện thoại được kết nối, thật lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Lạc Tử Tinh đột nhiên kịp phản ứng: "Nhiễm, cậu lại không thể nói chuyện, phải không?"

“Ừ......" Diệp Hiên Nhiễm cố gắng nói chuyện, sau một lúc lâu mới phát ra tiếng.

Hiện tại Lạc Tử Tinh rất muốn nhìn thấy cậu, hỏi: "Cậu đang ở chỗ nào? Gửi tin nhắn cho mình."

Sau đó cúp điện thoại, chỉ trong chốc lát, Diệp Hiên Nhiễm liền gửi tin nhắn cho cô, nói đang ở bệnh viện.

Lạc Tử Tinh thay quần áo, nói một tiếng với Lạc Văn Viễn, liền đi đến bệnh viện, dọc theo đường đi, cây cối dần dần lùi lại, Lạc Tử Tinh nhẹ nhàng tựa đầu trên cửa kính xe, thất thần nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Đến bệnh viện, Lạc Tử Tinh vội chạy đến chỗ Diệp Hiên Nhiễm, thế nhưng ở cửa phòng bệnh lại đụng phải một cô gái trẻ.

Bộ dạng cô gái này có chút tương tự với Diệp Hiên Nhiễm, một đầu tóc đen gọn gàng ở sau đầu, khuôn mặt tinh xảo mà lạnh lùng, là một cô gái cực kỳ lạnh lùng. Sau khi nhìn thấy Lạc Tử Tinh, nghi hoặc một chút, sau đó hình như lập tức nhận ra cô, ánh mắt liền thay đổi biến thành chán ghét.

Lạc Tử Tinh không biết cô là ai, chỉ có thể nhìn cô gật đầu chào hỏi, nhưng cô gái này lại nói: "Tôi biết cô, Lạc Tử Tinh, cô chính là bạn gái của anh trai tôi, đúng không?"

Lạc Tử Tinh có chút kỳ quái, nhưng mà lại thản nhiên gật đầu: "Tôi là Lạc Tử Tinh, xin hỏi cô là ai?"

"Tôi là Diệp Thi Thi, em gái của Diệp Hiên Nhiễm." Giọng của Diệp Thi Thi cũng rất lạnh lùng, "Bỏ qua cho việc tôi nói thẳng, hai người không thích hợp ở cùng một chỗ."

Hai tay Lạc Tử Tinh dừng một chút, hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì cô cùng với ước mơ của anh ấy, chỉ có thể chọn một." Diệp Thi Thi xoay người, nói với Lạc Tử Tinh, "Đi theo tôi."

Cửa phòng bệnh đóng chặt, cũng không biết Diệp Hiên Nhiễm có nghe được hai người nói chuyện hay không, Lạc Tử Tinh nhìn cửa phòng một cái, rồi đi theo Diệp Thi Thi.

Rừng cây dưới lầu của bệnh viện, những lá cây vốn dĩ có màu xanh lá lại vì mùa đông đến nên mang một chút u ám, nhưng vẫn quật cường trụ lại trên nhánh cây, không chịu đầu hàng trước những cơn gió lạnh. Không biết tại sao, năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, lúc Lạc Tử Tinh ra cửa không mặc nhiều quần áo, hiện tại có chút lạnh đến mức phát run.

"Anh trai rất thích cô, nhưng sự tồn tại của cô lại khiến cho anh ấy phải trả giá rất lớn." Diệp Thi Thi bình tĩnh phân tích, "Bởi vì quan hệ hai người chưa sáng tỏ, anh ấy đã chịu đựng một áp lực cực lớn, đến từ công ty, gia đình, lúc anh ấy theo đuổi ước mơ âm nhạc, cả nhà vốn đã không đồng ý, hiện tại lại bởi vì chuyện của hai người, mà làm cho rối bời. Cô có biết vì sao anh ấy đột nhiên nói không ra tiếng không, bởi vì đêm qua, vì muốn chứng minh tình cảm của anh ấy với cô, mà đứng ở trong gió suốt bốn tiếng."

Tim Lạc Tử Tinh run lên: "Làm sao có thể?"

"Thật khó tin, phải không?" Diệp Thi Thi mỉm cười, nụ cười này cũng không mang theo độ ấm, đôi mắt đen của cô sắc bén nhìn Lạc Tử Tinh, như thể đâm thẳng vào lòng người, "Anh trai vì cô, ngay cả ước mơ cũng có thể vứt bỏ ở một bên, cô có cảm thấy việc cô ở cùng một chỗ với anh ấy, là một loại gánh nặng hay không?"

Lạc Tử Tinh vô thức lùi lại từng bước, lắc đầu phủ nhận, nhưng không có sức lực, bởi vì cô biết, Diệp Hiên Nhiễm đã phải chịu một áp lực lớn biết bao.

"Tiểu Tinh, chuyện này không thể trách cô, chúng tôi sẽ không giận chó đánh mèo. Nhưng bây giờ, hai người chỉ có tách ra, thì anh ấy mới có thể thỏa hiệp để mở họp báo tuyên bố tin tức, mới có thể an tâm đi nước ngoài trị liệu, nếu không, anh ấy sẽ vì lo lắng cho cô, mà trở nên không giống anh ấy. Diệp Hiên Nhiễm nếu không phải Diệp Hiên Nhiễm, thì nên làm cái gì bây giờ đây?" Diệp Thi Thi nhìn Lạc Tử Tinh, "Bởi vì tình trạng của anh ấy đột nhiên trầm trọng hơn, đã không thể đợi được lễ mừng năm mới, ở đây vài ngày, anh ấy sẽ ra nước ngoài để trị liệu, mà chuyện tình của hai người, mấy ngày nay cũng phải giải quyết cho xong. Lạc tử Tinh, tôi biết cô thực sự yêu anh ấy, cho nên, cô nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác. Tôi đã nói hết những lời muốn nói, tạm biệt."

Diệp Thi Thi nói xong, xoay người rời đi, tóc dài màu đen bị gió thổi, tạo thành một vòng cung xinh đẹp.

Lạc Tử Tinh đứng trong gió rét, cúi đầu, giống như đứa bé bị toàn bộ thế giới từ bỏ, cô đơn làm lòng người đau đớn.

Cô nghĩ, tại sao Diệp Thi Thi lại lợi hại như vậy, có thể dễ dàng phân tích rõ ràng toàn bộ sự việc, tại sao cô ấy có thể tàn nhẫn như vậy, trực tiếp đâm một phát vào nỗi sợ hãi của cô.

Cô biết Diệp Hiên Nhiễm cố chấp, bởi vậy cô cũng biết, Diệp Thi Thi nói rất đúng, nếu cô không thỏa hiệp, Diệp Hiên Nhiễm lại càng không đồng ý. Nhưng mà Nhiễm đã sinh bệnh, không thể bởi vì cô mà chịu đựng thêm nhiều áp lực nữa.

Tuy rằng chia tay sẽ làm tổn thương Diệp Hiên Nhiễm, nhưng Lạc tử Tinh không còn cách nào khác.

Cô lấy điện thoại di động ra, đột nhiên một cơn gió thổi qua làm tay cô lạnh cóng, làm cho gần như gõ không ra chữ, hai mắt cô mơ hồ, không thấy rõ màn hình, qua thật lâu, đều không gõ xong năm chữ.

Di động nhận được một tin nhắn, là Diệp Hiên Nhiễm, hỏi Lạc Tử Tinh có phải đã xảy ra chuyện gì không, tại sao còn chưa tới. Lời nói dịu dàng hoàn toàn đánh vào trái tim Lạc Tử Tinh, cô ngẩng mặt lên, đối diện với bầu trời màu xám, cố gắng nuốt nước mắt trở về, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Mộng: "Dì, con nghĩ kỹ rồi, con ở cùng một chỗ với Diệp Hiên Nhiễm chỉ cản trở sự phát triển của cậu ấy, cho nên con quyết định chia tay Nhiễm."

"Tiểu Tinh." Lâm Mộng thở dài, "Con như vậy, quá cực khổ."

"Không cực khổ, dì." Lạc Tử Tinh hận mình chỉ là một học sinh trung học, không có quyền lực, đối mặt với tình huống như vậy, chỉ có thể dùng tổn thương để bảo vệ, "mấy ngày nữa Nhiễm sẽ ra nước ngoài, con không hy vọng Tinh Nghệ bởi vì sự việc của mấy ngày này không được giải quyết mà có ấn tượng xấu với cậu ấy."

"Được rồi, con quyết định là tốt rồi." Lâm Mộng không biết khuyên cô như thế nào, "Tiểu Tinh, con sẽ không hối hận chứ?"

Lạc Tử Tinh nắm di động, giọng điệu kiên định giống Diệp Hiên Nhiễm: "Con sẽ không hối hận."

Sau khi nói chuyện với Lâm Mộng, Lạc Tử Tinh nhìn màn hình di động, rốt cục có sức lực gõ xuống năm chữ: Chúng ta chia tay đi.

Đây là những gì cô có thể làm cho cậu ấy, sự nỗ lực cuối cùng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...