Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Chương 50



Editor: Cửu Vỹ Hồ

Đi đến cửa bệnh viện, ngoài trời mưa đã bắt đầu rơi. Thiên Thảo ôm lấy cánh tay mình, quả nhiên rất lạnh a, xem ra tối nay sẽ khó vượt qua đây. 

Đang muốn chạy vào trong mưa, cả người nàng đột nhiên bị kéo lại, một kiện áo khoác được phủ lên vai truyền đến cảm giác ấm áp. 

“Hôm nay cô làm sao vậy.” Nghiêm Húc hỏi. 

“Làm sao vậy là sao?” 

“Từ buổi sáng đến giờ em thấy cô có chút là lạ, cả người trông không được khỏe, ngồi trong phòng bệnh cũng không yên lòng. Em ngồi bên cạnh gọi cô rất nhiều lần nhưng cô đều không có nghe thấy, thậm chí chạm vào tay cô cô cũng không có cảm giác. Nếu có chuyện gì thì cô hãy cứ nói ra…Cho dù không muốn nói chuyện với em thì cô có thể nói với bọn Hữu Lệ..” Nghiêm Húc mím chặt môi, ánh mắt nhìn ra màn mưa bên ngoài. 

“Em nói gì vậy. Vì sao cô lại không thích nói chuyện với em?” Thiên Thảo hoang mang hỏi lại 

Nghiêm Húc giật mình:“Em nghĩ là cô sợ người khác hiểu lầm” 

Thiên Thảo khẽ nhếch môi giả bộ nở nụ cười vui vẻ, mưa bên ngoài hắt lên khóe miệng nàng “Em đang nói đến chuyện lần trước sao? Giờ không còn liên quan đến hắn nữa rồi, chúng ta đã chia tay. Cô căn bản không có ý nghĩ sẽ không để ý đến em ” Nói xong Thiên Thảo đem chiếc áo khoác của Nghiêm Húc giơ lên che đầu chạy ra ngoài “Cảm ơn áo khoác của em. Cô về trước”  

Haiz, đi tìm tiệm ăn nhanh nào đó thôi, Thiên Thảo suy nghĩ.  

Ở trong mưa chạy một quãng xa, đợi đến khi tìm được một tiệm ăn thì chiếc áo bành tô của Nghiêm Húc đã ướt sũng thấm cả vào quần áo bên trong của Thiên Thảo. Nàng đi vào quán chọn một vị trí trong góc ngồi xuống, cả người ẩm ướt tuyệt không dễ chịu. Thiên Thảo đánh cái rùng mình, cả thân thể gắt gao co rúm lại trên ghế tựa, từ xa nhìn lại trông thực sự đáng thương. Nàng ôm lấy đầu gối cảm giác ấm áp hơn được một chút, đột nhiên lại phát hiện nhiệt độ cơ thể hạ xuống, cả người cảm giác lành lạnh nhất là bụng truyền đến đau đớn, hẳn là  bị cảm lạnh rồi a.  

Ôm chặt lấy chiếc áo, Thiên Thảo ghé vào trên bàn. Thân thể run run, lúc này nàng thật sự rất mệt, rất đói, rất muốn có một cốc sữa nóng, rất muốn đêm nay nhanh qua đi. 

Chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên nàng giật mình nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, không khỏi lo lắng: chính mình sẽ không mang thai đi?  

Nghiêm Húc đứng trong mưa thời gian rất lâu, hắn luôn luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng ngồi ở góc tiệm ăn nhanh bên kia đường. Có lẽ là bình thường hắn có rất ít cơ hội được nhìn ngắm nàng nên hôm nay thật muốn nhìn thêm vài lần. Hơn nữa câu nói hôm nay của Thiên Thảo ‘chúng ta đã chia tay’ cứ luôn văng vẳng trong đầu hắn, làm cho hắn không kìm nén được vụng trộm vui sướng trong lòng.  

Vậy nên nãy giờ hắn vẫn luôn đi theo phía sau Thiên Thảo, vài lần nhìn đến nàng suýt vấp ngã, hoặc như hiện tại run run ôm lấy bả vai. Vốn là một cô gái luôn tràn đầy sức sống nhưng lúc này nhìn qua lại yếu đuối không chịu nổi, là vì cái gì? Vì nam nhân kia sao? Không biết vì sao nghĩ đến đây hắn lại không thể vui nổi nữa, bởi vì hắn lo lắng cho nàng, đau lòng nàng, rất muốn được chia sẻ nỗi buồn với nàng.  

Vốn hắn còn tưởng rằng nàng sẽ bắt xe rời đi lại không ngờ tới nàng chạy trong trời mưa to tìm được một tiệm ăn nhanh. Hắn đợi ở chỗ này nhìn nàng đã rất lâu, rốt cục phát hiện ra nàng tính ở trong đó trôi qua đêm nay.  

Vì sao mỗi khi có khó khăn nàng lại không thể nghĩ đến hắn? Nghiêm Húc chạy đến bên đường, đi vào tiệm ăn bước đến bên cạnh Thiên Thảo lay nàng tỉnh dậy. Quần áo đã ướt thành thế này nàng còn định cứ thế mà ngủ lại đây sao?  

Kỳ thật Thiên Thảo không phải buồn ngủ mà bởi vì đầu rất đau nên ghé vào trên bàn. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, nàng không ngừng nhớ đến những lời nói chán ghét lúc sáng của Tân Viễn, trên người hết nóng lại lạnh, nàng bình tâm không được, bây giờ chỉ muốn vứt hết mọi thứ lại sau đầu. 

Giá như nàng có thể trốn tránh được tất thảy mọi chuyện trước mắt, bao gồm cả việc xuyên đến thế giới này. Ước gì tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, khi tỉnh lại thì nàng sẽ thoát khỏi nó. 

Thiên Thảo đầu óc mơ màng phát hiện có người đang nhẹ nhàng lay lay. Nàng mở to mắt phát hiện Nghiêm Húc đang đứng trước mặt, vừa muốn hỏi hắn tại sao lại có mặt ở đây thì Nghiêm Húc đã đem nàng ôm vào trong lòng, môi dán lên trán thử độ ấm “Sao lại nóng như vậy” Cả cơ thể Thiên Thảo như bị ôm trọn vào ngực Nghiêm Húc, lây nhiễm độ ấm của hắn, rốt cục cảm thấy ấm áp hơn một chút. Nghiêm Húc bế nàng lên bước ra phía ngoài cửa “Đi đến nhà em đi. Chỉ là em cũng không có ô, cô chịu đựng ướt một chút”  

Thiên Thảo lúc này mới phát hiện nguyên lai không chỉ có mình nàng cả người ướt đẫm....

“Đưa cô đến tiệm thuốc.” Cổ họng Thiên Thảo do phát sốt mà trầm khàn “Giúp cô mua ít dược” 

.............................. 

Đợi đến khi trở về biệt thự Thiên Thảo đã mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không biết. Nghiêm Húc đem nàng đặt lên giường, nhìn thuốc tránh thai trong tay, sắc mặt có chút rối rắm.  

Hắn bước tới cởi bỏ dây lưng áo ngủ của Thiên Thảo. Hắn vốn định giúp nàng cởi ra tránh bị cảm lạnh nhưng đến khi ra tay thì thực bối rối không biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Tiếp tục cởi sao? 

Đấu tranh một hồi, tay hắn run run đem áo ngủ trên người nàng hoàn toàn cởi sạch, lại dùng khăn lông ấm áp giúp nàng lau đi nước mưa.  Thế nhưng toàn bộ quá trình hắn đều không có tâm tư mà suy nghĩ đến mấy chuyện sắc tình… 

Chỉ còn lại cảm giác đau lòng thay nàng…

Trên ngực Thiên Thảo trải rộng dấu hôn, những nơi được áo ngủ che đi toàn bộ nổi lên xanh xanh tím tím. Lúc lau đến bắp đùi, động tác Nghiêm Húc đột nhiên dừng lại. Ở mặt trong đùi Thiên Thảo có vết tụ máu, phải là va chạm kịch liệt cỡ nào mới để lại dấu vết như vậy. Trong lòng có chút chua xót, Nghiêm Húc cúi đầu hôn lên môi nàng. Tuy rằng hắn không chỉ một lần phỏng đoán nàng cùng vị hôn phu vì sao muốn chia tay, nhưng là hắn biết, trong lòng Thiên Thảo chưa từng có một phần nhỏ nhoi nào dành cho hắn cả.

Tuy vậy hắn vẫn không thể khống chế bản thân mình đi yêu nàng, nhịn không được muốn tìm nàng nói chuyện, quan tâm nàng, muốn cùng nàng gặp mặt. 

Từ ngăn tủ tìm ra mấy bộ quần áo của mình thay cho Thiên Thảo, cài xong chiếc nút cuối cùng, Nghiêm Húc có cảm giác bọn họ giống như đôi vợ chồng mới cưới vậy, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thật hạnh phúc. 

Hắn cầm bộ váy ngủ ướt sũng của Thiên Thảo đem đi giặt rồi lại cầm lấy lọ thuốc cẩn thận nghiên cứu hướng dẫn sử dụng, lấy một cốc  nước ấm nhẹ nhàng đút cho nàng uống. Hắn mong sao thời gian lúc này hãy trôi thật chậm thôi…

Có thể là do uống vội quá, Thiên Thảo hớp được một ngụm nước liền bị nghẹn ho khụ khụ. Nghiêm Húc lập tức dừng lại, cầm lấy cái cốc trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đưa lên miệng uống một ngụm, áp môi mình lên miệng Thiên Thảo bón cho nàng. Thiên Thảo có vẻ như rất khát, nhìn bộ dáng sặc nước vừa rồi của nàng là có thể đoán ra cho nên lúc này Nghiêm Húc dùng miệng đút cho nàng, nàng một chút cũng không ghét bỏ thậm chí cố gắng hút lấy nơi nguồn nước. Nghiêm Húc mặt đỏ tai hồng, cứ thế tiếp tục cẩn thật đút cho nàng không để cho nàng bị sặc lần nữa.  

Nhưng là hắn bón nước đến nghiện thì phải làm sao bây giờ? 

Một lúc lâu sau Thiên Thảo rốt cuộc mơ hồ tỉnh, trong nháy mắt ý thức chậm rãi trở về, nàng phát hiện cánh môi có chút ẩm ướt, có người đang hôn nàng, phía sau lưng được đỡ dựa vào một cánh tay rắn chắc, kiên cố. 

Mở to mắt, nàng nhận ra đó là Nghiêm Húc, bất quá tầm mắt vẫn còn mơ hồ, xem ra đầu vẫn còn choáng váng. 

Đụng phải ánh mắt Thiên Thảo, Nghiêm Húc trên mặt lại đỏ như xuất huyết, không nghĩ tới động tác của hắn lại đánh thức nàng. 

“Loại thuốc này không thể uống cùng thuốc cảm nếu không sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc, cho nên em còn chưa đút thuốc cảm cho cô” Nghiêm Húc đỡ Thiên Thảo nằm xuống giường, lại dém gọn góc chăn nhỏ giọng “Vừa rồi cô uống nước bị sặc cho nên…” 

Thiên Thảo đánh gãy lời nói của hắn:“Cũng không phải là chưa từng thân qua.” 

Biết Thiên Thảo là đang ám chỉ chuyện lần trước hắn hôm trộm nàng mà không dám thừa nhận, Nghiêm Húc giả bộ đặt tay lên sống mũi, cố gắng che đi vết hồng trên mặt “Cô nghỉ ngơi đi, em trở về phòng”  

“Ừm.” 

Nghiêm Húc đi rồi Thiên Thảo chuẩn bị ngủ lại nghe được tiếng đẩy cửa, Nghiêm Húc vẻ mặt xấu hổ lại tiến vào,trong lòng còn ôm theo một đống lớn gì đó.  

Đem túi chườm nóng cho Thiên Thảo, lại đưa thêm cho nàng một cái chăn và một cốc nước ấm, hắn nói “Nếu như không thể uống thuốc cảm thì cách này có lẽ sẽ chút tác dụng giảm sốt cho cô”  

Thiên Thảo kinh ngạc nhìn bóng dáng bận rộn của Nghiêm Húc, tuy biết rằng kì thực hắn vẫn là hắn lúc trước mà thôi, bề ngoài không có gì thay đổi cả nhưng không hiểu sao lúc này nàng cảm giác hắn cao lớn hơn so với bình thường rất nhiều, khiến cho người khác không tự giác cảm thấy an toàn. 

Hình ảnh của hắn ở trong lòng nàng đã dần dần trưởng thành lên, mỗi người đều như vậy, đều sẽ dần thay đổi, chỉ cần tinh tế quan sát, bạn sẽ thấy được họ đang biến hóa từng ngày. 

Tỷ như nói đến Hữu Lệ và đầu húi cua, trước ngày hôm nay nàng còn không có phát hiện ra nguyên lai bình thường bọn họ gặp nhau là cãi nhau, đấu khẩu thế nhưng thật ra đó là cách riêng mà họ để ý đến đối phương mà thôi.  

Lại tỉ như, trước ngày hôm nay, nàng cảm thấy không cần thiết phải ỷ lại người khác, cho dù là bạn bè, nàng có thể dựa vào chính năng lực của mình để mà sống sót, ỷ lại sẽ chỉ làm cho người ta yếu đuối.  

Nhưng sau hôm nay, nàng cũng hiểu được không phải bản thân nghĩ không ỷ lại thì thực sự không cần ỷ lại, bạn dựa vào người khác không phải để họ bảo hộ mình hoặc là trở thành nơi cho mình khóc lóc, kể lể mỗi khi bị ủy khuất mà là để giúp bạn nhận ra tình cảm chân thành giữa người với người, trong khó khăn hoạn nạn mới biết được lòng nhau. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...