Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 24: Chương 19.2



Ly Nam Khê đem hết ý nghĩ nói cho tổ mẫu, Lão phu nhân lại hỏi nàng thêm mấy vấn đề. Cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Tây Tây, âu cũng là tạo hóa cũng ngươi.”

Ly Nam Khê khó hiểu. Nàng hỏi Lão phu nhân nguyên do, nhưng Lão phu nhân lại một mực không nói.

Tuy nhiên, Ly Lão phu nhân lại cố ý dặn dò nàng một phen: “Chuyện sau này liền dựa vào lý do thoái thác như ngươi nói với Trúc tỷ nhi, đồ này là ta cho ngươi, nếu có ai hỏi, ngươi cũng chớ có đem mọi chuyện nói ra.”

Ly Nam Khê ngập ngừng: “Nhưng tỷ tỷ và mẫu thân……”

“Cũng đừng nói.” Thần sắc Lão phu nhân đột nhiên trở nên nghiêm khắc, trầm giọng nói: “Ngươi nhớ kỹ, thứ này, chính là ta cho ngươi.”

Ly Nam Khê bị bộ dáng trịnh trọng của Lão phu nhân làm cho giật mình. Nhưng nàng biết tổ mẫu rất thương nàng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với nàng. Cho nên, tuy vì chuyện này mà lừa dối tỷ tỷ cùng mẫu thân nên trong lòng nảy sinh chút bất an, nhưng cũng nghiêm túc đáp ứng.

Ly Lão phu nhân lúc này mới ám thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt hiện ra vài phần ý cười, “Tây Tây hôm nay đi một chuyến sợ là mệt mỏi rồi phải không. Không bằng trở về nghỉ một lát, buổi tối lại đây dùng bữa.”

Nói xong liền kêu Hồng Mai đưa Ly Nam Khê ra sân.

.

Ly Nam Khê đi rồi, Cố ma ma cũng là thập phần khó hiểu, dè dặt hỏi nguyên do.

Lão phu nhân đem đôi khuyên tai Ly Nam Khê lưu lại đưa tới trong tay Cố ma ma, hạ giọng nói: “Ngươi xem phía dưới đôi khuyên tai này khắc cái gì?”

“Phỉ Thúy Lâu?” Cố ma ma tỉ mỉ nhìn, “Dường như là khắc ấn ký của Phỉ Thúy Lâu.”

“Không sai.” Lão phu nhân trầm ngâm nói: “Nhìn nét chạm trổ này, nếu như không sai thì đây hẳn là do Mạc Thất, đương gia trước kia của Phỉ Thúy Lâu, tự mình làm ra.”

“Mạc Thất?” Cố ma ma kinh hãi, “Hắn không phải từ sau khi đem Phỉ Thúy Lâu cho người khác sau liền không động thủ nữa sao?”

“Cho nên nói, nguồn gốc của vật này thập phần quý giá.” Ly Lão phu nhân trầm giọng nói: “Trừ bỏ tân chủ nhân của Phỉ Thúy Lâu, sợ là không ai có thể mời được Mạc Thất làm cái này, nhưng cố tình, không ai biết được vị tân chủ nhân này của Phỉ Thúy Lâu là ai.”

Đồ vật là Tây Tây nhận được ở Quốc công phủ.

Phỉ Thúy Lâu thanh danh vang dội, nữ quyến nhà quyền quý trong kinh đều lấy việc mua được trang sức ở đó làm vinh dự. Mặc dù là vậy, Phỉ Thúy Lâu được sang tên đã bốn, năm năm, nhưng vẫn không ai biết được tân chủ nhân là ai.

Thân phận vị tân chủ nhân kia có thể che đậy được cho tới bây giờ, thì ắt hẳn đó là người quyền cao chức trọng, không thể khinh thường.

Đến tột cùng là người nào mà lại có thủ hạ có thể tự do ra vào Quốc công phủ, còn có thể được đích thân Mạc Thất làm trang sức cho?

Ly Lão phu nhân không dám nghĩ tiếp, cũng không thể suy nghĩ.

“Ngươi lập tức đi tìm Hạnh Mai, nói với nàng ta là chuyện này không được phép lộ ra dù chỉ nửa chữ, chỉ nói đồ kia là ta cho Tây Tây. Lại đem đôi khuyên tai này giao đến tận tay Tây Tây, dặn dò nàng phải bảo quản cẩn thận, nửa điểm cũng không được lơ là.”

Ly Lão phu nhân cầm chuỗi dây bồ đề lăn lăn trong tay, thanh âm trầm ổn mang theo một tia bất đắc dĩ.

Quốc công gia tuy có thủ đoạn, nhưng có một số việc lại không thể tự chủ trương.

Tỷ như việc hôn nhân của chính mình.

Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Từ xưa đến nay đều là như thế.

Không có trưởng bối nào lại để cho nữ nhi của mình đích thân gặp vị hôn phu để bàn chuyện chung thân đại sự, mọi chuyện đều phải thông qua trưởng bối trong nhà. Nếu không nhận được sự đồng ý của trưởng bối, hôn sự căn bản sẽ không thành.

Mặc dù hoàng thân quốc thích xuất thân cao quý, cũng không chạy thoát được vận mệnh này.

Năm đó, thời điểm thánh thượng vẫn còn là Thái tử, vốn đã ái mộ một nữ tử, nhưng cuối cùng, chẳng phải cũng không thể không cưới nữ nhi Trọng gia đó sao. Chỉ là Đế hậu hai người những năm gần đây luôn tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), hoà thuận vui vẻ.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Ly Nam Khê vừa về đến sân viện đã bị mẫu thân kêu đi, hỏi chuyện phát sinh trong cuộc tỷ thí cắm hoa hôm nay. Tứ cô nương vỗn muốn cùng Ly Nam Khê thương nghị xem có nên nói với Lão phu nhân một tiếng hay không.

Trang thị cả giận: “Chuyện này còn cần cùng Tây Tây thương nghị? Nàng mới bao lớn chứ! Nàng mặc dù có chủ ý rồi thì sao? Theo ta thấy, nhất định phải nói cùng Lão phu nhân, không có đạo lý bị người khi dễ đến trên đầu mà còn nén giận.”

Tuy nói Trang thị có đôi khi xúc động quá mức, nhưng lúc này đây Ly Nam Khê không thể không thừa nhận, nàng cùng mẫu thân đều cùng chung một ý nghĩ.

Nhưng nàng còn có chút băn khoăn, “Hiện giờ Trọng Đại phu nhân chỉ sợ là đã nhìn trúng Ngũ tỷ tỷ. Nếu như vậy, tổ mẫu sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”

Lời này của Ly Nam Khê nghe thì có vẻ như không có gì. Nhưng cẩn thận cân nhắc, thì chuyện này đúng là có chỗ không ổn.

Tứ cô nương không dám tin tưởng nhìn Ly Nam Khê, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện hoa nghệ, muội xác định là Ngũ muội muội?” Nếu không phải, vừa rồi Tây Tây sẽ không nói như vậy.

“Ân.” Ly Nam Khê nhẹ nhàng gật đầu.

Hồi nãy Trang thị đã nghe Tứ cô nương nói hết mọi chuyện, lúc này liền nói: “Tây Tây, ngươi chớ có nói bậy. Tuy rằng Lục tỷ nhi nói sự tình là Ngũ tỷ nhi làm, nhưng lời nói của Lục tỷ nhi có thể tin được mấy phần? Không bằng đem sự tình giao cho Lão phu nhân, để Lão phu nhân định đoạt rõ ràng.”

Ly Nam Khê cười khổ không thôi.

Mẫu thân được phụ thân bảo hộ quá tốt, một khi xảy ra chuyện gì liền có ý nghĩ để cho người khác tới hỗ trợ định đoạt.

Nhưng chuyện này Lão phu nhân từ đầu đến cuối đều không tham dự, có thể hỗ trợ định đoạt cái gì?

Ly Nam Khê biết được vu khống sẽ không có cách nào khiến người khác tin phục, liền nói với Tứ cô nương: “Tỷ tỷ còn nhớ rõ mộc phù dung của tỷ và mẫu đơn của Lục tỷ tỷ là màu gì không?”

“Tất nhiên nhớ rõ.” Tứ cô nương nói tiếp: “Mộc phù dung là màu trắng thuần, còn mẫu đơn là màu hồng phấn.”

“Đúng vậy.” Ly Nam Khê chậm rãi nói rõ ràng: “Chỗ cánh hoa mộc phù dung bị xé rách có dính một chút màu đỏ.”

Tứ cô nương nghe vậy, đột nhiên đứng dậy, không dám tin tưởng nhìn Ly Nam Khê.

Lúc ấy, hoa có màu đỏ, chỉ có mân côi của Ngũ cô nương. Nhưng nếu là như thế, trừ phi cánh hoa của Ngũ cô nương cũng bị xé rách, bằng không nước màu đỏ từ cánh hoa sẽ không dính vào đầu ngón tay nàng ta, càng sẽ không dính vào đóa mộc phù dung của nàng.

Chẳng lẽ hoa của Ngũ cô nương cũng bị tổn hại hay sao?

Tứ cô nương trầm ngâm một chút, đột nhiên nhớ lại khi Ngũ cô nương cắm hoa đã cố tình dùng cành lá để che lấp chủ hoa. Nàng vẫn tưởng rằng nàng ta muốn hiệu ứng nửa che nửa lộ, như nữ tử xấu hổ e ấp, nhưng có lẽ mọi chuyện lại không phải như thế.

Nàng ta chẳng qua chỉ muốn che giấu chuyện cánh hoa mân côi của nàng ta bị hỏng mà thôi.

Ly Nam Khê nhìn thần sắc Tứ cô nương biểu lộ hiểu rõ, trong lòng thầm nghĩ, mọi chuyện không chỉ như vậy.

Nàng sở dĩ lưu ý đến điểm đó là bởi vì từ lúc bắt đầu, nàng đã cảm thấy Lục cô nương sẽ không làm loại chuyện này.

Bởi vì mẫu đơn nở vào mùa đông là chuyện cực kỳ khó nên đóa hoa đó cũng thập phần quý báu. Lục cô nương dù có xúc động như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng ném lại đóa hoa mẫu đơn kiều nộn trong tay mà đi tìm mộc phù dung gây chuyện.

Nếu không cẩn thận làm ra chỉ một chút sai lầm thôi, đóa mẫu đơn của nàng ta sẽ gặp phải phiền toái lớn, gia chủ cũng sẽ không cấp cho nàng ta một đóa mẫu đơn khác.

Nghe nói sự tình là do Ngũ cô nương làm, nhưng lại nghĩ tới chuyện hôm nay Ngũ cô nương được Lương thị coi trọng, Trang thị không khỏi có chút nhụt chí.

“Nếu chuyện này phát sinh ở Quốc công phủ, tất nhiên phải nói cho rõ ràng minh bạch với nàng ta!” Trang thị cả giận nói, nhưng một lúc sau, sắc mặt thay đổi, khí thế cũng không còn được như trước,

“Nhưng nếu mai này nàng ta được gả đến Quốc công phủ, sự tình sợ là không đơn giản như vậy.”

Bây giờ là thời điểm mấu chốt, nếu đi tìm nàng ta nháo lên, chỉ sợ ngay cả Lão phu nhân cũng sẽ không nói giúp cho Tứ phòng.

Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, Trang thị vẫn thập phần bực mình, “Nếu không phải nàng cố tình chơi xấu, Trúc tỷ nhi nói không chừng có thể đứng thứ nhất a.” Cái khác không nói, chứ hoa nghệ, trình độ của Tứ cô nương có thể có chút thua kém Lục cô nương, nhưng khẳng định là có thể ăn đứt Ngũ cô nương.

Ly Nam Khê nghĩ nghĩ, nói: “Không sao. Quốc công phủ kia, gả qua cũng không gì tốt.”

Chỉ riêng một mình vị Trọng Đại phu nhân Lương thị thôi đã là người không dễ đối phó.

Lại tưởng tượng đến vị Vệ Quốc công xấu tính nổi tiếng xa gần ……

Trong thâm tâm Ly Nam Khê cảm thấy, sau này các nàng vẫn là tận lực tránh xa Quốc công phủ kia mới tốt.

Thế nhưng Trang thị lại không cảm thấy Quốc công phủ có gì đáng sợ.

Giờ này trong lòng bà bị đè nén, nên cứ ngồi chờ ở trong phủ cũng có chút không thoải mái, huống chi, những ngày tới, không biết Đại phòng cùng Nhị phòng sẽ làm ra loại chuyện gì nữa đâu.

Cân nhắc một hồi, Trang thị nói với hai nữ nhi: “Ngày mai nếu không có việc gì, ta mang hai người các ngươi đi Phỉ Thúy Lâu một chuyến.”

Thứ nhất là có thể tránh đi tranh đấu của hai phòng kia, thứ hai cũng có thể mua cho hai nữ nhi thêm chút trang sức đang thịnh hành.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Trong Vệ Quốc công phủ, nha hoàn dẫn đường sau khi nhìn thấy mấy vị cô nương Ly gia lên xe ngựa rời khỏi Quốc công phủ, nàng liền bẩm báo sự tình mình nhìn thấy và nghe được cho Lương thị nghe.

Đợi cho người hầu kẻ hạ trong phòng toàn bộ đều lui ra ngoài, chỉ còn lại Hướng ma ma, Lương thị mới hỏi Hướng ma ma: “Ngươi thấy như thế nào?”

Hướng ma ma là ma ma quản sự trong phòng Lương thị. Lúc này được hỏi, liền thiệt tình thực lòng nói: “Vẫn nên xem thử ý tứ của Quốc công gia. Nếu quốc công gia để tâm đến vị cô nương nào, sau này phu thê hai người đồng tâm, Quốc công phủ này sợ là không phải của phu nhân nữa.”

Tuy rằng trong miệng là nói muốn xem ý tứ của Quốc công gia, nhưng trên thực tế lại là uyển chuyển nói cho Lương thị, nếu là Quốc công gia nhìn trúng người nào, thì tuyệt đối không được chọn người đó.

Lương thị trầm mặc một lát mới nói: “Chuyện này ta đã có chủ ý.”

Kỳ thật bà ta cũng có ý tưởng như vậy. Bởi vậy lúc Trọng Đình Xuyên chọn hoa của Ly Tứ cô nương đứng thứ nhất, bà ta liền làm ngược lại, đem vòng tay nạm hồng bảo thạch kia cho Ly Ngũ cô nương.

Lương thị lại hỏi: “Vừa rồi mấy món ăn Giang Nam kia là như thế nào?”

Nguyên bản thức ăn của phòng bếp đều đã được chuẩn bị tốt, ai ngờ lúc bày lên bàn lại bỗng nhiên nhiều ra mấy món.

Lúc trước vì mấy vị cô nương ở đây nên bà ta cũng không hỏi nhiều, miễn cho các nàng nhìn ra manh mối. Hiện giờ ngọ yến (yến tiệc buổi trưa) đã tan, cũng không còn cố kỵ gì nữa.

Hướng ma ma nhìn thấy sắc mặt Lương thị không tốt, có chút chần không biết có nên đem tình hình thực tế nói ra hay không. Nhưng nếu bà ta không nói, người khác cũng sẽ nói cho phu nhân, cho nên sau một lúc lâu châm chước, Hướng ma ma vẫn đem lời nói thật nói ra: “Nghe nói là Thường An đại nhân phân phó.”

“Thường An.” Bàn tay Lương thị đang đặt trên đầu gối nháy mắt xiết chặt, làm cho xiêm y xuất hiện những nếp gấp thật sâu, “Trọng Lục, hắn dám đưa người cắm vào phòng bếp của ta!”

Quốc công gia ở Trọng gia xếp thứ sáu trong các vị thiếu gia. Lương thị từ sau khi Lão Hầu gia đem Trọng Đình Xuyên đặt dưới danh nghĩa bà ta, trên cơ bản đều xưng hô hắn là Trọng Lục. Hướng ma ma nghe cũng đã quen.

Bà vội vàng khuyên nhủ: “Mặc dù Quốc công gia quản nhiều, cơ sở ngầm lại bí mật thì như thế nào? Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, hôn nhân đại sự cũng không phải do ngài ấy làm chủ. Quốc công gia mặc dù không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nghe ngài phân phó. Hơn nữa, việc hôn nhân này cũng đã được Hoàng Hậu nương nương gật đầu đồng ý.”

Một phen giải thích của Hướng ma ma làm lửa giận trong lòng Lương thị giảm đi đôi chút.

Đúng vậy. Chỉ cần nắm chắc việc hôn nhân của hắn trong tay, chọn ra một cô nương có lợi với bà ta, cũng không sợ sau này hắn có thể làm ra được chuyện gì.

“Ngươi phải lưu ý nhiều hơn.” Lương thị phân phó Hướng ma ma, “Sự tình bên trong hay bên ngoài phủ đều phải chú ý hỏi thăm cẩn thận. Tuyệt đối không được để xảy ra điều gì sơ sót. Đặc biệt là vị Ly gia Tứ cô nương kia.”

Lương thị thập phần để ý chuyện này.

Vừa rồi Trọng Lục chính là chọn vị Ly Tứ cô nương này đứng thứ nhất, lại còn cho người làm thêm mấy món ăn Giang Nam. Mà vị Ly Tứ cô nương này cũng vừa từ Giang Nam trở về không lâu.

Cái sát thần kia chẳng lẽ là động tâm với Ly Tứ cô nương?
Chương trước Chương tiếp
Loading...