Sở Tiêu

Chương 8: Vương gia tính cái gì, nên mắng



Tôn Học Thành cầm thước hướng bục giảng gõ một cái, đông một tiếng, nói:

_Tan học.

Thỏa mãn vuốt vuốt râu hoa râm, mang theo sách, đi rồi.

Trong giảng đường, bọn đệ tử như ong vỡ tổ nói nhao nhao, có hô dẫn bằng hữu thương lượng khi về đi đâu chơi, có người mang theo mấy hạ nhân bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Vân La tiểu công chúa liếc mắt một cái thấy Vân Sở, liền chạy tới, ngọt ngào kêu:

_Vân ca ca.

Vân Sở đang thu thập đồ vật, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, hiển nhiên nhớ nàng từng giúp mình mượn đến thực phổ, trong lòng rất cảm kích, lại trông thấy nàng toàn thân phấn hồng, váy dài thắt đai, trên đầu buộc nơ bướm màu hồng nhạt, hơn nữa Vân La thân mình mới tuổi dậy thì, đương nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn, rất đáng yêu, lời nói đến bên miệng, chưa kịp nói ra, lại nhịn không được nhìn kĩ mặt nàng.

Không nghĩ tới tiểu nha đầu lại đỏ mặt, cúi đầu thấp xuống, tay duỗi ra, tóm ống tay áo của Vân Sở, xoắn a xoắn a, qua hồi lâu, mới nói:

_Vân ca ca, hôm qua xem thực phổ, ngươi có thích không?

Một bên Vân Dật có điểm nhìn không được, ngày thường hay diễu võ dương oai, điêu ngoa tùy hứng, được nuông chiều vô lý tiểu công chúa như thế nào liền biến thành bộ dáng một tiểu cô nương thẹn thùng xấu hổ, cố ý muốn chế nhạo nàng, nói:

_Vân La muội muội, ngươi không phải chỉ có một cái Vân ca ca, không biết ngươi đang kêu vị nào a.

Nói xong còn cố tình hướng nàng cười cười.

Vân La quay đầu hung hăng liếc hắn:

_ Kêu ai cũng không gọi ngươi.

Tiểu nha đầu đối đãi với không phải người mình thích luôn như vậy, hơn nữa trước mắt còn là người ngăn trở nàng và người trong lòng bày tỏ tâm sự, oán hận tăng lên gấp bội.

Khi nhìn về phía Vân Sở, Vân La liền thay thành bộ dáng đơn thuần, nói:

_Sở ca ca, chúng ta qua một bên nói chuyện, đừng để ý đến hắn.

Nói xong liền lôi Vân Sở đi.

Vân Dật không cho, bàn tay to ôm chầm vai Vân Sở, đem hắn kéo về phía mình, hướng Vân La khiêu mi, nói:

_Hắn một hồi lập tức sẽ cùng ta về nhà, không rảnh có thời gian theo ngươi nói chuyện, nhất là với một cái tự kiêu cáu kỉnh tiểu nha đầu.

Vân La lúc này thật sự tức giận trừng mắt, cộng thêm dậm chân.

Vân Sở coi hai người bọn họ lại muốn đi đấu võ mồm, cười nói:

_Tốt lắm, Vân Dật, ngươi cũng đừng lại khi dễ nàng.

Lại chuyển hướng Vân La, hỏi:

_Vân La muội muội, ngươi muốn nói cái gì.

Lúc này Vân La nhìn Vân Dật, lại xem Vân Sở, sớm đã quên mất bản thân vừa mới muốn nói cái gì, oán hận trừng mắt liếc Vân Dật một cái.

Đột nhiên, một trận sấm rền vang động. Ngay sau đó mưa lớn như hạt đậu liền đùng đùng hạ xuống, mưa nháy mắt rơi xuống trên mái hiên, ngoài phòng, mọi người đều bối rối chạy ra.

Vân Sở nhớ tới cái gì, đối Vân Dật nói:

_Trời mưa, ngươi đưa Vân La trở về, ta đi trước.

Nói xong, từ bàn lấy ra ấm lô, mở ra ô, liền xông ra ngoài. Còn lại Vân La với Vân Dật mắt to trừng mắt nhỏ.

Vân Sở nhớ tới Tiêu sáng nay khi đi không có mang ô, thời điểm hiện tại cũng kém không nhiều lắm nên hạ triều, vì thế vội vàng hướng bên trong đuổi.

Bên này Tiêu Vương gia xác thực đang đi về, bất quá trùng hợp gặp được Tôn Học Thành. Tôn Học Thành từng là tôn sư của Tiêu Vương gia, lúc trước Tiêu Vương gia và Tuyên Nhân hoàng đế cùng đọc sách một nơi, thâm chịu Tôn Học Thành dạy bảo, đến bây giờ thấy hắn cũng tất cung tất kính, huống chi hiện giờ hắn lại là tiên sinh của Sở nhi.

Vì thế, Tiêu Vương gia ngừng bước, hướng Tôn Học Thành xoay người, thở dài:

_Tiên sinh.

Tôn Học Thành nhìn hắn một cái, mở ra cốt phiến, phẩy a phẩy, ngẫm lại Vân Sở, cảm thấy người phụ thân này đối với hài tử không đủ quan tâm coi trọng, ngạo khí đáp một tiếng:

_Ân.

Lại nhìn người ta như trước cung thân làm lễ, cảm thấy nên nói cho y chuyện này mới tốt, cũng không uổng phí chính mình một bó to tuổi, nên đối nhân xử thế tốt, thay người quan tâm. Vì thế mở miệng nói:

_Tiêu Vương gia, có chuyện, ta nghẹn thật lâu, không thể không nói.

Tiêu Vương gia giương mắt nói:

_Tiên sinh cứ nói đừng ngại.

Tôn Học Thành mới lắc lắc cốt phiến, mở lại miệng nói:

_Tiêu Vương gia, Vân Sở vốn là hảo hài tử, sẽ không làm cho người khác quan tâm bản thân hắn, chính là ngươi, phụ thân người ta, cho dù bận bịu, cũng nên quan tâm đứa con của chính mình, từ nhỏ đã không có mẫu thân yêu thương đã đủ thảm, lại thêm có người phụ thân như ngươi công vụ bận rộn, hài tử này a, ai!

Tôn Học Thành như trước đem Vương gia người ta trở thành đứa nhỏ, vẫn là đệ tử của chính mình để giáo huấn.

Tiêu Vương gia nghe xong, nhíu mày, hỏi:

_Sở nhi đã làm gì khiến tiên sinh mất hứng?

Phu tử trừng mắt, thu cốt phiến, nói:

_Là ngươi làm cho ta mất hứng !.

Dừng lại, tiếp tục nói:

_Ngươi có biết, Sở nhi trên giờ học làm cái gì? Tuy hắn thông minh lanh lợi, việc học tập thật tốt, nhưng hắn lại trên khóa học làm việc thêu thùa may vá. Ngươi là phụ thân hắn, dù sao cũng phải quản, không thể thả tùy hắn như vậy.

_Tuy nói đó không phải chuyện thương thiên hại lí gì, nhưng một nam tử, hoàng tộc đệ tử, dù sao vẫn nên nghĩ đến việc khác, hoặc kiến công lập nghiệp, rong ruổi chiến trường, hoặc dày công khổ học, học lên cao, vẫn không thể cả ngày làm… trò này, bảo người khác như thế nào nhìn xuống.

Nói xong nhìn xem Tiêu Vương gia. Nhìn đến Tiêu Vương gia không có biểu tình, khí vẫn như cũ một bộ dạng không cần thiết. Hừ, một tiếng, phất tay áo chạy lấy người. Hết thảy liền cùng trước kia Tôn Học Thành giáo huấn Vương gia hoàng đế khi nhỏ giống nhau, còn kém Tiêu Vương gia cúi khom người chào, đáp:

_Tiên sinh giáo huấn phải.

Tiêu Vương gia nhìn theo Tôn Học Thành rời đi, chỉ thấy cách đó không xa, dưới tàng cây một gốc hoa đào, Vân Sở nâng ô đứng nhìn qua nơi này.

Mưa dần hóa nhỏ, biến thành lưa thưa, nghiêng vẹo dệt thành lưới. Mùa đông hàn lãnh, sớm đã cởi bỏ, cảnh vật đổi mới, cây đào bị mưa xối được tỏa sáng. Màu xanh non của lá trên đầu cành lay động, cánh hoa màu hồng nhạt rơi khắp người, bạch y theo gió phất phới, làm bay lên hai sợi tóc mai, trở mình nhấc chân hoa rơi đầy đất.

Vân Tiêu mày nhíu thật chặt, đáy mắt thâm sâu, hướng Vân Sở đi đến.
Chương trước Chương tiếp
Loading...