Sở Vương Phi

Chương 54: Quý nhân gặp nhau trong Phú Quý Đường



Đây là lần đầu tiên Vân Dịch Dịch tới kinh thành từ khi ra đời đến nay, tương phản với vẻ yên tĩnh thanh nhàn ở Tô Thành, vẻ phồn hoa náo nhiệt chốn kinh thành lại là một loại quang cảnh khác.

Đặc biệt là khi Vân Dịch Dịch vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười ba tuổi, từ khi ngồi trên xe ngựa đi trên đường lớn nghe được âm thanh huyên náo chốn đô thành, Vân Dịch Dịch đã nghĩ đến chuyện ra khỏi phủ chân chính du ngoạn một lần.

Mà Lão thái thái xưa nay vốn rất yêu thương đứa cháu gái từ nhỏ lớn lên bên mình này, trùng hợp hôm nay Vân Thiên Mộng cũng nói muốn mang theo Vân Dịch Dịch tới Phú Quý Đường nổi tiếng nhất kinh đô mua cho nàng vài bộ trang sức. Lão thái thái thấy Vân Dịch Dịch nghe được tin tức này xong thì vẻ mặt vô cùng phấn khởi liền cười gật đầu, sai đám nha hoàn bà vú theo sau phải hầu hạ chu đáo rồi sảng khoái cho hai tỷ muội đi ngay.

Vân Dịch Dịch từ khi ra khỏi Tướng Phủ, cặp mắt to kia cũng không hề nhàn rỗi, thường vén rèm xe lên nhìn chăm chú ra bên ngoài, cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhàn, lôi kéo Vân Thiên Mộng ngồi ngay ngắn ở một bên nói chuyện phiếm: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người xem kìa, cái đồ chơi bằng đường kia thật là xinh đẹp, đó là hình gì nhỉ? Diêm dúa lại bắt mắt như vậy!"

Vân Thiên Mộng thấy tiểu nha đầu cứ ríu rít như một con chim sẻ thì cũng hiếu kì ghé mắt nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy ở lề đường bên trái có một người bán hàng rong đang cài mấy đồ chơi làm bằng đường hắn vừa làm xong lên tấm ván gỗ của xe đẩy. Dưới ánh mắt trời xán lạn, thứ đồ chơi kia tản ra sắc cam. Vân Thiên Mộng nhìn kĩ hoa văn nọ, đúng là hình long phượng, không khỏi thán phục kĩ thuật của người bán hàng rong kia.

"Tiểu muội, ngồi cẩn thận, coi chừng ngã đó."

Thu hồi ánh mắt, Vân Thiên Mộng thấy Vân Dịch Dịch đã kéo hẳn rèm xe lên, nhoài cả đầu ra khỏi xe, không khỏi toát mồ hôi với hành động nguy hiểm này của nàng. Sai Mộ Xuân kéo nàng vào trong xe ngựa, buông rèm.

"Tỷ tỷ, kinh đô thật tuyệt, có nhiều thứ thú vị như vậy. Dịch Dịch thật ngưỡng mộ các vị tỷ tỷ quá."

Vân Dịch Dịch thấy rèm xe buông cuống một lần nữa, chút ánh sáng yếu ớt tỏng xe che đi vẻ háo hức đối với cảnh sinh hoạt chốn kinh đô trong mắt nàng, chỉ là trong giọng nói lại bộc lộ sự ngưỡng mộ với ba vị đường tỷ.

Vân Thiên Mộng thấy nàng như vậy, đôi mi thanh tú hơi nhíu. Trong lòng cũng hiểu rõ tính cách Vân Dịch Dịch, cười nói:

"Bà nội lần này đón muội qua đây, chính là muốn nuôi dưỡng muội muội bên người, đợi tương lai muội muội đến tuổi cập kê thì chọn cho muội một trong số những công tử quý tộc làm rể hiền."

Vân Dịch Dịch vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt của Vân Thiên Mộng, nàng đang cúi đầu chỉ nghĩ đến những lời Vân Thiên Mộng vừa nói, trong lòng chỉ thấy ngọt ngào vô cùng.

Trước khi ra khỏi nhà đến kinh thành, cha và mẹ đã gọi nàng vào phòng, bảo nàng nhất định phải sống chung hòa thuận với đại tỷ tỷ. Chuyện này quan hệ mật thiết với địa vị của gia tộc nhà chồng mình sau này, cũng ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ của hai vị ca ca. Bởi vậy, ở Tướng phủ, trừ Lão thái thái ra, Vân Dịch Dịch nịnh bợ nhiều nhất chính là Vân Thiên Mộng. Ở trước mặt Vân Thiên Mộng, nàng lúc nào cũng bày ra một bộ ngây thơ hồn nhiên, nàng cũng biết, đại tỷ tỷ nhất định cũng thích nàng như vậy, bằng không cũng sẽ không có chuyện tự mình dứt mình ra ngoài mua đồ trang sức.

Vân Thiên Mộng nghe Vân Dịch Dịch nói, nụ cười nơi khóe miệng không hề mất, nhưng ánh mắt lại lạnh thêm vài phần.

Lần trước lúc ở Tô Thành gặp Vân Dịch Dịch, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy nụ cười này đúng thật hồn nhiên, đôi mắt trong suốt thấy đáy, hoàn toàn là dáng vẻ của một tiểu thư lớn lên trong khuê phòng không rành thế sự.

Nhưng mới sau vài ngày gặp lại, đáy mắt nàng không còn trong suốt nữa, ngược lại là đôi mắt của một nữ tử có tâm cơ. Chắc hẳn mấy ngày vừa rồi, hai vợ chồng chú thím họ đã truyền cho nàng không ít tư tưởng tranh quyền đoạt lợi rồi.

Thế nhưng, nếu mới chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã biến hóa lớn như vậy, có thể thấy được trong tiềm thức của Vân Dịch Dịch là vẫn tồn tại thứ suy nghĩ ham hư vinh rồi.

Chỉ có điều, chỉ cần không chạm đến mình, thì dù cho nàng có quậy tung Tướng phủ lên trời thì mình cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.

Ngay khi Vân Thiên Mộng đang suy nghĩ mông lung, thì Vân Dịch Dịch đã ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn hai tay ôm lấy cánh tay Vân Thiên Mộng thân thiết, đầu hơi tựa vào vai Vân Thiên Mộng, làm nũng nói:

"Trong lòng Dịch Dịch hiểu rõ, ngoài bà nội ra, trong Tướng phủ Đại tỷ tỷ là người hiểu Dịch Dịch nhất."

Vân Thiên Mộng cũng do tính chất công việc trước kia mà không có thói quen tiếp xúc quá mức thân mật với người khác, lúc này, thấy Vân Dịch Dịch làm tới chuyện ra bày tỏ mức này, cặp mắt vẫn mang theo ý cười ấm áp nhất thời xẹt qua một chút lạnh lẽo, không dấu vết rút tay của mình ra, lập tức véo nhẹ mũi nàng, cưng chiều nói:

"Tiểu quỷ nghịch ngợm này, đại tỷ tỷ không yêu ngươi thì yêu ai?"

Nhưng Vân Dịch Dịch nghe như thế lại không vui vẻ ra mặt, ngược lại nhăn mũi nói, giọng có chút mất mát:

"Tam tỷ tỷ cũng là một cô gái dịu dàng độ lượng, nhưng chỉ có nhị tỷ tỷ lại là một người khó ở chung. Đại tỷ tỷ lại vẫn thương nàng như vậy, còn đem Ngưng Chi cao ngự ban đưa cho nàng. Dịch Dịch chính là thấy bất công cho đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ ngày xưa đối đãi với đại tỷ tỷ như thế, sao người vẫn quan tâm nàng như thế?"

Từ đầu đến cuối, nụ cười trên khuôn mặt Vân Thiên Mộng chưa từng mất, cho đến tận khi Vân Dịch Dịch nói những lời này, cặp mắt nàng như trước vẫn mang theo ý cười nhìn Vân Dịch Dịch còn chưa cập kê.

Những lời này từ trong miệng Vân Dịch Dịch nói ra, sợ là có người đứng sau đặt mưu tính kế rồi.

Bằng không, Vân Dịch Dịch mới đến Tướng phủ vài ngày, sao có thể biết nhiều chuyện của nội viện như thế?

Sợ là Lão thái thái sau khi trở về còn chưa rõ ràng liền mượn lời Vân Dịch Dịch hỏi lại mình.

Điều này cũng cho thấy Lão thái thái kia đúng là bệnh đa nghi quá nặng, lại sợ mình hợp tác với Tô Thanh đối phó mình như vậy.

Bà đâu có biết nếu bản thân mình muốn đối phó bà, sao lại đồng ý với Vân Huyền Chi, đi xa ngàn dặm tới đón bà về Tướng phủ? Một chuyện thừa như vậy, đối với một người chú trọng hiệu suất làm việc như Vân Thiên Mộng mà nói, sẽ tuyệt đối không lãng phí sức mà đâm đầu làm.

Vân Dịch Dịch bị Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm thì trống ngực đập thình thịch. Tuy rằng trên mặt Vân Thiên Mộng vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt vẫn ấm áp, nhưng không hiểu sao Vân Dịch Dịch trước sau vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình chèn lên toàn thân mình, ép tới mức nàng có chút không thở nổi, chỉ có thể miễn cưỡng gượng cười, dè dặt hỏi:

"Tỷ tỷ, có phải Dịch Dịch nói sai điều gì làm người mất hứng không?"

Vân Thiên Mộng nhìn bộ dạng lo lắng hãi hung của nàng, lại càng cười dịu dàng, nhàn nhạt mở miệng:

"Muội muội tất nhiên là nói sai rồi. Mặc dù là hàm răng với đầu lưỡi, thi thoảng cũng có lúc chạm nhau chớ nói chi là người. Tính tình nhị muội muội xưa nay ngay thẳng, có đôi khi tỷ muội đang chơi đùa lỡ tay đẩy cũng không phải chuyện không thể xảy ra. Tuy nhiên nếu vì những chuyện nhỏ nhặt này mà không thèm để ý đến hạnh phúc cả đời Nhị muội thì một trưởng tỷ như ta đây cũng quá mức thất trách rồi. Tứ muội muội mới vào ở trong Tướng phủ không bao lâu, sợ còn chưa hiểu được đạo lí ở chung giữa các tỷ muội chúng ta. Nhưng tứ muội muội phải nhớ kĩ một điều, đó chính là không thể tin tưởng chuyện đồn đãi của bọn hạ nhân. Những lời đồn đãi này đến mười phần là sai sự thật. Nếu nhị muội muội hôm nay đem những lời ấy nói cho bà nội nghe, bà nội cũng sẽ nổi giận thôi.”

Dứt lời, nụ cười trên mặt Vân Thiên Mộng phai nhạt ba phần, ánh mắt lạnh lùng quét Vân Dịch Dịch bên cạnh một cái, sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Mà Vân Dịch Dịch lại bị những lời mềm mại những lại giấu kim châm kia của Vân Thiên Mộng nói cho mặt đỏ bừng, trong lòng lập tức nổi lên chút tức giận với bà nội mình.

Nếu không phải tối qua bà nội kéo mình lại dạy mình nói những lời này thì mình sao phải chịu xấu hổ trước mặt Đại tỷ tỷ như vậy?

Chỉ sợ ở trong lòng Vân Dịch Dịch bây giờ, lão Thái Thái đã biến thành hòn đá đệm giúp nàng tiến vào Tướng phủ thành công, mà Vân Thiên Mộng mới là người mang lại cho nàng phú quý. Vẻ mặt đối với Vân Thiên Mộng lại bày ra sự tôn kính đủ đường.

Chỉ là, tuy Vân Thiên Mộng không để ý mấy mánh lới của Lão thái thái lắm, nhưng Mộ Xuân đang cúi đầu trong xe ngựa lại nắm chặt năm đấm, trong lòng càng thấy bất công thay cho việc Vân Thiên Mộng phải chịu tổn thương này.

Vân Thiên Mộng thấy Mộ Xuân như vậy, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp chân thành thực sự, trong lúc Vân Dịch Dịch đang cúi đầu nghĩ lại, Vân Thiên Mộng vươn tay ngọc, khe khẽ xoa nhẹ tay Mộ Xuân, ý bảo nàng cứ buông lòng, bản thân mình không bị những lời này làm tổn thương được.

Mộ Xuân khẽ nâng tay lên, thấy Vân Thiên Mộng đã rút tay về, ngồi ngay ngắn trong xe, mặc dù thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng bình tĩnh nhưng trong lòng Mộ Xuân lại ấm áp vô cùng.

Xe ngựa dần dần thả chậm tốc độ. Sau khi xe ngựa dừng hẳn lại, bà vú ở bên ngoài mới dè dặt lên tiếng báo lại: "Đại tiểu thư, Tứ tiểu thư, đã tới Phú Quý Đường rồi.”

Mộ Xuân nghe được tiếng bà vú, liền cùng nha hoàn thân cận của Vân Dịch Dịch đồng thời vén rèm xe lên, lập tức dìu Vân Thiên Mộng xuống xe trước, sau đó đỡ Vân Dịch Dịch ra khỏi xe.

Vân phủ ở Tô Thành cũng là một gia đình lớn vào loại bậc nhất, quy củ trong nhà so ra cũng không ít so với các đại gia tộc chốn kinh đô. Vân Dịch Dịch thân là tiểu thư Vân phủ, từ nhỏ kiến thức rộng rãi.

Nhưng lúc này khi Vân Dịch Dịch đứng trước cửa chính của Phú Quý Đường thì nàng mới biết mình chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng. Phú Quý Đường này mới là chốn xa hoa chân chính, ngay cả tượng sư tử đá trước cửa cũng dùng bạch ngọc thượng hạng mà điêu khắc thành.

Mà chữ trên tấm biển đen trên đầu kia, đúng là Tiên đế ngự bút, dưới ba chữ Phú Quý Đường như rồng bay phượng múa kia là ấn tín của Tiên đế. Liền biểu lộ rõ chốn này không phú rất quý, rành rành nơi đây là chốn cao quý không thể với tới, thoáng cái đã đập nát suy nghĩ cho mình hơn người của Vân Dịch Dịch, khiến nàng chỉ có biết đứng ngây ra giữa con đường lớn người người đi lại như mắc cửi.

Vân Thiên Mộng sớm nghĩ đến chuyện Vân Dịch Dịch sẽ bị Phú Quý Đường làm cho chấn động, nhưng cũng không đi trấn an tâm hồn chịu thương tổn của nàng ta, chỉ hơi hơi tới gần Vân Dịch Dịch khẽ đẩy đẩy nàng đang ngây ra như con rối kia, nói:

"Muội muội, sao thế? Sao còn không đi vào?"

Nói xong, Vân Thiên Mộng được Mộ Xuân dìu đỡ, chậm rãi thong dong bước vào Phú Quý Đường.

Vân Dịch Dịch được nhắc nhở, lại thấy Vân Thiên Mộng đoan trang tao nhã như vậy, thấy nàng giơ tay nhấc chân đều điềm tĩnh cao quý như một bức thủy mặc họa cảnh non nước, Vân Dịch Dịch cũng không khỏi ao ước mình cũng có thể được như vậy.

Học theo dáng vẻ của Vân Thiên Mộng, nâng tay lên khoác lấy một tay của Âm Nhi, từng bước ung dung tiến vào Phú Quý Đường.

Mà hết thảy những việc này lại bị người đứng cạnh cửa sổ của tửu lâu đối diện thu hết vào đáy mắt, chỉ thấy trên tay người nọ đang cầm một viên trân châu Nam Hải trơn bóng mượt mà, hai mắt chăm chú kia vẫn nhìn chằm chằm vào hai bóng người trước sau đi vào Phú Quý Đường kia, giọng có chút cảm thán:

"Thật là bắt chước bừa. Một đứa bé ranh lại đòi học điệu bộ của tiểu thư khuê các, đúng là làm trò cười."

Nam tử trung niên đứng phía sau người nọ thấy chủ tử nhà mình lại bắt đầu ba hoa, có chút lo lắng nhìn viên trân châu Nam Hải đang bị ngắm nghía kia, thấp giọng nhắc nhở:

"Chủ nhân, hay là đem thứ đồ này trả lại đi. Vạn nhất mà bị phát hiện thì. . ."

"Bị phát hiện thì làm sao? Tiểu tử kia dám ăn thịt ta chắc? Có lòng tốt tới chọn vợ cho hắn, tiểu tử thúi kia còn làm ngược lại, thả mất chim bồ câu của lão phu. Hắn mới là kẻ phải cẩn thận, xem lão phu sau này thấy hắn một lần đánh một lần!"

Người nọ còn chưa đợi thuộc hạ dứt lời đã kiêu ngạo cắt ngang nói xong một tràng này.

Lúc người trung niên kia cho là chủ tử của mình phải về phủ thì lại thấy người nọ chống tay lên cằm, ánh mắt nhìn thẳng sang ‘Phú Quý Đường’, lẩm bẩm:

“Tiêu Đại, ngươi cảm thấy người này được không? Nếu là ngươi thì ngươi có thích không?”

Dù không đáp trả lời nhưng trên mặt Tiêu Đại cũng đỏ bừng một mảng, hắn tự động lui vể sau ba bước, giả bộ như không nghe thấy gì.

Nếu nói cảnh sắc bên ngoài làm cho Vân Dịch Dịch mở rộng tầm mắt thì đại đường của Phú Quý Đường lại làm nàng ta rung động tận trong lòng.

Nơi này mặc dù có tên là Phú Quý Đường nhưng lại không hề thấy chút tục khí nào. Đại đường trang hoàng trang nhã, khắp nơi là đồ đạc tinh xảo. Từng đồ trang sức được phân loại riêng biệt, có đi kèm thêm cả thông tin chú giải, cái nào cũng tản mát ra quang hoa lấp lánh.

Những thứ vàng, bạc, đá quý ở chung một chỗ vô cùng hòa hợp, cũng không hề giống với những trang sức trong các tiệm kim hoàn khác.

Vân Dịch Dịch đưa mắt dò xét đại đường rộng lớn trước mắt, trong lòng hưng phấn, vẻ tham lam và đầy dã tâm dần dần nổi lên trong mắt.

Vân Thiên Mộng thấy hết thảy những điều đó, trong lòng chỉ thầm cười lạnh.

Nếu lão thái thái đã phòng bị nàng như thế, vậy cũng không thể trách nàng lòng dạ độc ác hủy hoại đứa cháu gái mà bà yêu quý nhất này.

Ít nhất, muốn lão thái thái chú ý tới bản thân mà thu liễm một chút, thì chỉ cần dùng tới Vân Dịch Dịch là được.

Lúc này, Chưởng quỹ của Phú Quý đường từ lầu ba vội vàng chạy xuống tới nơi, thấy Vân Thiên Mộng thì lập tức hành lễ: “Bái kiến Đại tiểu thư!”

Vân Thiên Mộng thấy Mạnh chưởng quỹ thì gật đầu nhẹ một cái rồi mở miệng hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

Mạnh chưởng quỹ kia lần đầu nghe thấy giọng của Vân Thiên Mộng, mặc dù lúc này nàng mang mũ sa che mặt nhưng thanh âm nhẹ nhàng mang theo một tia tôn trọng khiến cho trong lòng Mạnh chưởng quỹ thầm kinh ngạc, sau đó lại cung kính đáp:

“Tuân theo sự dặn dò của tiểu thư, tiểu nhân đã để đồ ở Phẩm Ngọc Hiên, một chút nữa sẽ dẫn tiểu thư đích thân tới xem đồ mà người đã dặn!”

Vân Dịch Dịch nghe hai người nói chuyện vói nhau thì không hiểu, hỏi: “Đại tỷ tỷ, chuyện gì thế?”

Mạnh chưởng quỹ nghe giọng nói non nớt thì liếc xéo sang, thấy Vân Dịch Dịch kéo Vân Thiên Mộng hỏi lung tung này kia thì trong lòng lập tức hiểu ra, chỉ sợ gia đình của vị tiểu thư này không đủ khả năng đặt mua đồ trang sức cho nàng ta rồi.

Ánh mắt Vân Thiên Mộng sau mũ che nhìn thấy ánh mắt của Mạnh chưởng quỹ, lại liếc nhìn sang Vân Dịch Dịch.

Chỉ thấy Vân Dịch Dịch lúc này chưa cập kê nên cũng chưa dùng tới mũ sa, lúc này lại ngọt giọng hỏi mình nhiều vấn đề, trong mắt lại hiện lên ham muốn mãnh liệt với cuộc sống giàu sang phú quý.

“Làm phiền dẫn đường!” Vân Thiên Mộng nhìn nhưng cũng không giải thích gì, nhàn nhạt nói một câu khách khí, sau đó đi theo Mạnh chưởng quỹ lên lầu ba.

Vừa mới lên tới lầu ba đã nghe từ trong Mẫu Đan hiên truyền ra tiếng than thở.

“Tiểu muội, hay là muội lấy cái vòng ngọc này đi. Cánh tay của muội trắng nõn mịn màng, đẹp như hoa sen mới nở, rất thích hợp với Bích Lục Phỉ Thúy.

“Theo ta thấy, Quận chúa của chúng ta thích hợp với Kim Bộ Dao(*) này hơn. Điềm Nhi vốn là cành vàng lá ngọc, Kim Bộ Dao này rất xứng đôi với chim Phượng Hoàng đầy kiêu hãnh.

(*) Kim Bộ Dao: cái lắc bằng vàng dùng để trang trí trên tóc, bên trên có gắn những chiếc chuông nhỏ, khi bước đi sẽ tạo ra tiếng kêu vui tai.​

“Ta thấy ánh mắt của hai vị đại tẩu quá tục rồi, Điềm Nhi xinh đẹp như thế này rồi, cần gì phải làm đẹp thêm nữa. Chỉ cần búi tóc bình thường thôi cũng đã có dáng vẻ khuynh thành rồi.”

Từng câu, từng tiếng tâng bốc người lên tận trời kia làm cho trong mắt Vân Dịch Dịch hiện lên vẻ ghen tỵ, đột nhiên nhích tới gần Vân Thiên Mộng, nhỏ giọng nói:

“Dịch Dịch thấy Đại tỷ tỷ mới là Thiên hạ vô song.”

Vân Thiên Mộng thấy phía trước còn có Mạnh chưởng quỹ thì trong lòng hơi tức giận sự lỗ mãng của Vân Dịch Dịch, nếu để người ta nghe thấy có phải tự nhiên tạo cho mình địch nhân hay không?

Nàng liền lạnh lùng nói: “Không được nói nhảm! Muội đã gặp được bao nhiêu người mà đã mở miệng khen bừa như thế, nếu để người khác hiểu lầm, chẳng phải là gây thù hằn cho tướng phủ sao? Huống chi, trong cuộc đời này, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người tuyệt thế xinh đẹp có bao nhiêu mà kể hết, có khi nào tới phiên ta? Lần sau đừng mở miệng nói nhảm, biết chưa?”

Vân Dịch Dịch vừa mới mở lời muốn vỗ mông ngựa một chút lại bị Vân Thiên Mộng không khách khí khiển trách thì trong lòng hơi tức giận.

Nhưng lại nghĩ, bản thân mình đang ăn nhờ ỏ đậu, tướng phủ đúng là một nơi chắn gió tốt, nếu mình vì những chuyện này mà để tướng phủ lâm vào nguy hiểm thì thật sự là chẳng được lợi lộc gì nên vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Tỷ tỷ dạy phải. Là muội muội lỗ mãng rồi!”

Vân Thiên Mộng nghe mấy câu đối đáp lúc trước của những người trong kia thì đã hiểu được thân phận của đối phương.

Có thể khiến cho cả ba bà chị dâu phải lấy lòng như thế, lại được gọi là Quận chúa, tên gọi thân mật là Điềm Nhi, chỉ có thể là người hiện đang quản một nửa Hải Vương phủ hiện nay, Quận chúa Hải Điềm mà thôi.

Một nữ tử có thể làm cho mấy người chị dâu thân phận tôn quý phải khúm núm lấy lòng như thế, Hải Điềm quả thật là người có thủ đoạn, đầu óc chỉ sợ cũng không tệ.

Mà năm đó khai quốc, Hải Vương phủ cũng chính là một trong những công thần, Hải Vương lại quý khách nên bên trong phủ vô số người tài ba.

Hải Điềm là nữ nhân mà có thể trở thành quản sự trong Hải vương phủ, rõ ràng đây không phải là việc một cô gái tầm thường có thể làm được.

Mà nghe nói ban đầu trong vương phủ cũng có Hải Lâm quận chúa, nhưng đã sớm bị Hải Điềm tính kế gả ra ngoài, có thể thấy được Hải Điềm này cũng không phải là người lòng dạ rộng lượng gì.

Nếu vì một chút chuyện dung mạo mà để cho tướng phủ và Hải Vương phủ đối đầu, sợ là tướng phủ sẽ phải chịu thiệt rồi.

Đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Vân Thiên Mộng lên tiếng khiển trách Vân Dịch Dịch.

Mạnh chưởng quỹ ở phía trước không bỏ sót lời nào trong cuộc nói chuyện của hai người, trong đầu không khỏi phải đánh giá lại vị Đại tiểu thư tướng phủ này.

Những cô gái khác nghe người khác tán dương mình, có ai là không vui vẻ ra mặt?

Chỉ có Vân Thiên Mộng này là người có khả năng nhìn xa trông rộng mà thôi.

Nhưng trong thâm tâm của Mạnh chưởng quỹ cũng thầm đoán Đại tiểu thư này phải là một thiếu nữ tuyệt thế, không chỉ là dung mạo bất phàm mà tài năng cũng xuất chúng.

Không biết vị Đại tiểu thư này và vị quận chúa Hải Điềm ở trong Mẫu Đơn Hiên kia ai mới là người hơn đây?

“Đại tiểu thư, đã tới Phẩm Ngọc hiên! Tiểu nhân đi chuẩn bị một chút!” Mạnh chưởng quỹ đưa Vân Thiên Mộng vào trong Phẩm Ngọc Hiên, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Đứng trong Phẩm Ngọc Hiên, Vân Dịch Dịch hai mắt linh hoạt quét cả nơi này, đôi tay nhỏ bé tò mò sờ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, dường như phải được sờ vào thì nàng ta mới bằng lòng được.

Vân Thiên Mộng ngồi trước bàn, tỉ mỉ uống chén trà Mục Xuân dâng lên, trong lòng nghĩ tới kế hoạch khiến Tô Thanh phải đầu hàng.

Xem xét chán chê rồi, Vân Dịch Dịch mệt mỏi ngồi xuống cạnh Vân Thiên Mộng, sau khi uống một chén trà liền mở to đôi mắt, tò mò hỏi: “Đại tỷ tỷ, không biết đồ ở nhà này có giá bao nhiêu tiền?”

Vân Thiên Mộng thu hồi tâm tư của mình, cười nhạt đáp: “Không cần lo lắng chuyện tiền bạc, tỷ tỷ sẽ mua tặng cho ngươi!”

Vân Dịch Dịch thấy Vân Thiên Mộng hào phóng như thế thì hai mắt nổi lên vẻ cảm kích. Nhưng nàng ta cũng không phải người ngu xuẩn, dù Vân Thiên Mộng không nói cụ thể nhưng Vân Dịch Dịch biết rõ rằng lần đầu tiên không thể quá mức tham lam, nếu không sẽ không có cơ hội lần sau.

Mà lúc này, Vân Dịch Dịch thấy Vân Thiên Mộng có bộ dáng uống trà đầy ưu nhã thì trong lòng không khỏi nổi lên vẻ cảm kích và ngưỡng mộ, dù trong lòng rất tò mò không biết Vân Thiên Mộng tặng đồ trang sức gì cho mình nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, học theo nàng, chậm rãi nâng chén trà nhỏ lên uống một ngụm.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa lễ phép, Mộ Xuân sau khi lên tiếng hỏi người tới thì mở ra cửa gỗ, chỉ thấy Mạnh chưởng quỹ mang theo tám tỳ nữ đi vào, trên tay mỗi người có một cái khay, trên mỗi khay đặt một cái hộp khác nhau. Những hộp gỗ này đóng chặt làm cho người ta không thể nhìn ra bên trong có gì, càng làm cho Vân Dịch Dịch trong lòng như bị mèo cào, vô cùng nóng lòng.

***

Tám tỳ nữ bước ra thành một hàng, Mạnh trưởng quầy đi trước, cười lớn nói:

"Đại tiểu thư, đây là theo yêu cầu của tiểu thư, xin người xem qua!"

Nói rồi, Mạnh trưởng quầy đến trước mặt người tỳ nữ thứ nhất, mở ra một cái tráp bằng ngọc màu vàng thượng hạng, ánh sáng chói từ từ phát ra xung quanh…

Vân Dịch Dịch từ lâu đã rất khẩn trương muốn nhìn thấy những bảo bối này, nhưng Vân Thiên Mộng lại bình tĩnh đứng lên, rồi lại bình tĩnh đi đến phía cái tráp, Vân Dịch Dịch mặc dù rất nóng lòng, cũng chỉ có thể theo sau nàng, chậm rãi bước đến.

"Dịch Dịch, đến đây xem, bộ trang sức này muội có thích không?”

Vân Thiên Mộng vô cùng thân thiết kéo tay Vân Dịch Dịch đến bên mình, chỉ vào bộ trang sức chế tác từ vàng ngọc, được khảm thêm trân châu, ôn hòa hỏi Vân Dịch Dịch đang nhìn ngây người.

Vân Dịch Dịch nhìn thấy bên trong đều là đồ tinh xảo, cao quý trang nhã, kiểu dáng rất mới mẻ, độc đáo, thì ra sức gật đầu.

Vân Thiên Mộng cười nhạt, lại kéo nàng đi tới người thứ hai, cầm chiếc hộp gỗ tử đàn, lần này trong hộp là rất nhiều đồ trang sức cần thiết của phụ nữ, từ nhỏ như chiếc khuyên tai, đến lớn như trâm cài, tất cả đều có thể tìm thấy trong hộp này, hơn nữa, ánh vàng chói lọi đã sớm làm Vân Dịch Dịch lóa mắt rồi.

Vân Thiên Mộng thấy thế, không tỏ bất cứ thái độ gì mà cứ tiếp tục kéo nàng đi xem tiếp cho đến tận bộ cuối cùng mới buông tay Vân Dịch Dịch ra, cười hỏi:

"Những thứ tỷ tỷ đã chuẩn bị này, không biết muội muội có vừa ý hộp nào không?”

Nghe Vân Thiên Mộng hỏi, Vân Dịch Dịch hận không thể mở mồm nói muốn hết tất cả những đồ vừa xem đó.

Nhưng nàng cũng biết rõ những đồ trang sức này, đừng nói cả tám bộ, chỉ cần một bộ vòng tai thôi cũng đã xa xỉ lắm rồi, nhưng nàng lại thích tất cả, bỏ cái nọ lại tiếc cái kia, đôi mắt mở to liên tục nhìn qua nhìn lại tám chiếc hộp, hồi lâu cũng chẳng thể đưa ra quyết định.

Vân Thiên Mộng thấy nàng không chọn lựa được, liền biết ngay Vân Dịch Dịch nhất định là tham lam, muốn tất cả, ý cười trên khóe miệng nhạt dần, khẽ nói:

"Ta cảm thấy bộ này hợp với muội nhất. Muội còn nhỏ tuổi thích hợp nhất với những đồ trang sức với màu sắc xinh đẹp, kiểu dáng lại đáng yêu kia."

Vân Dịch Dịch nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, bèn bước nhanh tới chỗ bộ trang sức trước mặt, đưa tay lấy một món đeo lên mình, soi trong gương thấy mình quả thực càng thêm xinh đẹp, trong mắt ý cười càng sâu, cười trả lời:

"Vẫn là tỷ tỷ có mắt nhìn. Muội muội chọn nửa ngày không ra, tỷ tỷ thật có con mắt tinh đời."

Nhưng cặp mắt dù tràn đầy vui vẻ, nhưng vẫn có một tia thất vọng tràn trề xẹt qua.

Vân Dịch Dịch trong lòng không khỏi ao ước, nếu tất cả những thứ này đều tặng cho mình thì thật tốt biết bao.

Vân Thiên Mộng từ lâu đã đoán được lòng nàng, chỉ là làm người nên biết điều một chút, bằng không sau này lòng tham của nàng ngày càng lớn, sẽ có ngày nào đó vì ham muốn cá nhân mà hại mình hại người.

Vân Thiên Mộng đứng lên, điềm nhiên nói: "Đã vậy, Mạnh trưởng quỹ, chúng ta lấy bộ này. Còn hai bộ của lão thái thái và tam tiểu thư, sai người đem đến Tướng phủ rồi tính tiền một thể!"

Mạnh trưởng quầy cũng để ý đến tâm tư của Vân Dịch Dịch, đối với Vân Thiên Mộng càng làm bộ đồng ý.

Dù sao, đồ trang sức ở Phú Quý Đường cũng không phải là rẻ, riêng một bộ mà mới vừa rồi Vân Dịch Dịch chọn, đã tốn mất năm nghìn lượng bạc trắng rồi.

"Vâng!" Mạnh trưởng qũy đáp rồi tiễn Vân Thiên Mộng ra ngoài…

Vừa lúc đó, cửa lớn của Mẫu Đơn Hiên bị đẩy ra, bước ra đầu tiên là một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp lạnh lùng hút hồn.

Khiến cho người ta có cảm giác như vậy, đây chỉ có thể là Hải Điềm rồi.

Hải Điềm mặc một bộ trang phục lộng lẫy, trên mái tóc đen dài cài một cây trâm tử ngọc, hai bên trái phải điểm thêm những hạt trân châu to bằng ngón tay, bên tai trắng nõn mịn màng cũng đeo một đôi bông tai tử ngọc cùng màu cặp mắt trong và sâu như nước lộ ra vẻ tinh anh sắc bén không thể bỏ qua, khiến người ta vừa nhìn thì lòng kông khỏi nảy lên một trận hàn ý khiếp người. . .

Vây quanh Hải Điềm là ba thiếu phụ dung mạo xinh đẹp, hẳn chính là ba người chị dâu của nàng.

Chỉ là, sự chú ý của Hải Điềm lại không tập trung ở ba vị chị dâu của nàng, cặp mắt ẩn chứa uy phong kia lại xuyên qua đám người nhìn về hướng Vân Thiên Mộng, khi nhìn đến mũ sa trên đầu Vân Thiên Mộng thì cặp lông mày thanh tú bất giác nhíu lại.

Mà chi tiết rất nhỏ như vậy lập tức khiến người bên cạnh nàng chú ý.

Chỉ thấy một tiểu nha hoàn vẻ mặt sợ hãi từ sau đám người chạy lên, quỳ gối xuống trước mặt Hải Điềm, hai tay nâng cao một chiếc mũ sa màu hồng tím.

Một nha hoàn khác thấy thế, lập tức tiếp nhận mũ sa nọ, cẩn thận đội lên cho Hải Điềm, sau đó mọi người nghe thấy một giọng nói sắc bén từ sau màn lụa mỏng vang lên: "Lôi về, đánh chết!"

Hành động tàn nhẫn như vậy mà Hải Điềm có thể làm ra trước mặt tất cả mọi người, tất cả những người bên cạnh nàng đều tỏ vẻ không đồng ý, ba người chị dâu kia thì càng nhân cơ hội mắng tiểu nha đầu kia, những người xung quanh đều không chút mảy may thương xót.

Ngay cả tiểu nha đầu kia dường như từ đầu đã liệu được kết cục của mình, ngay cả một ý cầu xin, một hành động van nài cũng không có, gương mặt xám lại mím môi, liền bị mấy bà vú lôi xuống phía dưới.

Vân Dịch Dịch nhìn thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia lại tàn nhẫn như thế, trong lòng liền hoảng sợ, càng thêm lại gần rồi trốn phía sau lưng Vân Thiên Mộng.

Sự việc ầm ĩ vừa xong, đám người Vân Thiên Mộng đã đến trước cầu thang, mà vị trí của Mẫu Đan Hiên vốn là ở trước cầu thang, hai đoàn người nhất thời đứng ở hai bên cầu thang.

Ba người chị dâu lập tức hơi trợn mắt nhìn đám người Vân Thiên Mộng, còn Hải Điềm với Vân Thiên Mộng lẳng lặng chăm chú nhìn nhau qua lớp lụa mỏng.

Mạnh trưởng quầy cũng tuyệt đối không thể nghĩ rằng hai người này có thể chạm mặt, đang âm thầm nghĩ xem nên làm thế nào mở miệng hóa giải sự bất tiện lúc này.

Hải Điềm chỉ cảm thấy khuôn mặt thiếu nữ đối diện mình khẽ hiện lên một chút cười nhạt, ngay sau đó một âm thanh trong trẻo, nhã nhặn vang lên:

"Mời ngài đi trước!"

Lập tức, Vân Thiên Mộng tự động lùi xuống ba bước, nhường chỗ cho đám người Hải Điềm.

Hải Điềm có chút khó hiểu, nhưng ngay lập tức lại nổi lên một chút tức giận.

Chẳng qua ở một chuyện thường tình như nhường đường thôi mà chính mình đã làm mất thân phận cùng phong độ trước mắt bao nhiêu người, không thể sẽ lại bại bởi đám người kia được.

Vì vậy, hơi tiến lên một chút, hai mắt nhìn chằm chằm vào không trung, ánh mắt lạnh lùng đáp: "Đa tạ."

Vân Thiên Mộng chỉ khẽ gật đầu, liền dời mắt đi.

Ba người chị dâu đằng trước thấy Vân Thiên Mộng xem ra cũng biết điều, lại thấy hôm nay đi ra ngoài đã lâu, liền theo Hải Điềm đi xuống khỏi lầu ba, lên xe ngựa của Hải Vương phủ.

Mãi cho đến khi lên xe ngựa, một người chị dâu nhìn ra vẻ mặt Hải Điềm dường như không mấy vui vẻ, bèn thử mở miệng thăm dò:

"Không biết vừa rồi là tiểu thư nhà nào, thấy Điềm Nhi mà không hành lễ! Cho rằng nhường đường là xong hay sao? Điềm Nhi khách khí mới nói cảm ơn, không ngờ nàng ta lại làm ra bộ dáng đó, thật muốn xé cái miệng tiện của nàng ta ra."

Lời của nàng ta vừa cất lên, không khí trong xe tự nhiên trầm xuống, hai người kia tức khắc hướng ánh mắt về phía nàng, còn Hải Điềm vẫn là bộ dạng trầm mặc như lúc trước, nhưng trong lòng quả thực có chút hiếu kỳ với Vân Thiên Mộng.

Nhưng tất cả đều không cần nóng lòng.

Có thể đến Phú Quý Đường mua trang sức, gia đình không phú tức quý.

Có thể khiến Mạnh trưởng quỹ tự mình tiếp đãi, chỉ e thân phận càng cao quý.

Chỉ cần nắm được hai điểm này, thì không khó có thể tìm ra vừa rồi là tiểu thư nhà ai.

Huống hồ, bên cạnh nàng còn có một vị tiểu thư không mang khăn che mặt, muốn tìm ra nàng ta thật dễ như trở bàn tay.

Phân tích như vậy, ánh mắt Hải Điềm đột nhiên thay đổi, trong mắt lóe lên một thứ ánh sáng lạnh lùng và u ám. . .

Mà Vân Dịch Dịch vừa lên xe ngựa đã bắt đầu bàn tán về Hải Điềm khi nãy.

"Đại tỷ, ngươi có biết người vừa rồi là ai không? Bộ dạng thật là đẹp như hoa! Chỉ là nét mặt lại quá lạnh lùng, đối đãi kẻ dưới càng không có chút tình người nào!" Vân Dịch Dịch nhớ lại ánh mắt Hải Điềm vừa rồi nhìn các nàng, thấy toàn thân liền run rẩy.

Không biết nàng kia rốt cuộc là lớn lên trong hoàn cảnh nào mà trong cặp mắt xinh đẹp ấy lại giống như có đao quang kiếm ảnh khiến người ta sợ hãi.

Vân Thiên Mộng nghe Vân Dịch Dịch bình luận về Hải Điềm nhưng vẫn không mở miệng.

Hải Vương phủ thâm sâu nguy hiểm như hang hổ, nếu Hải Điềm nhân từ nương tay chỉ sợ giờ phút này đã hóa thành một đống xương trắng rồi.

Huống hồ, Vân Dịch Dịch cho rằng ai cũng giống Vân Huyền Chi, để mặc cho một di nương lấy tay che trời nắm giữ cả tướng phủ hay sao?

Căn cơ Hải vương phủ thâm hậu hơn tướng phủ nhiều, đồng thời các mối quan hệ chi chít dày đặc sớm đã khiến Hải Vương phủ biến thành một tòa thành lũy biết ăn thịt người

Hải Điềm nếu không thực hiện gia pháp một cách nghiêm khắc chỉ sợ Hải Vương phủ đã sớm rối loạn trật tự.

Mặc dù mình không quen nhìn tác phong hành sự tàn nhẫn song cũng rất tán thưởng sự quyết đoán lãnh tĩnh của nàng ta.

Đang nói chuyện thì bên ngoài xe ngựa cũng về tới cửa phủ, Vân Thiên Mộng cùng Vân Dịch Dịch liền tới chào hỏi lão thái thái rồi quay về Khởi La viên, lúc này đã là thời gian bữa cơm tối.

Hôm nay mặc dù vú Mễ có theo Vân Thiên Mộng xuất phủ nhưng sau đó lại tách ra hành động riêng.

Khi Vân Thiên Mộng về tới Khởi La Viên, vú Mễ đã kêu mấy đứa nha đầu chuẩn bị bữa tối xong xuôi rồi.

Nhìn cả bàn đầy món ngon, Vân Thiên Mộng cười nói: "Vú và Mộ Xuân cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn cơm."

Nhưng Mộ Xuân và vú Mễ nói thế nào cũng không chịu ngồi xuống, Vân Thiên Mộng đành một mình dùng bữa rồi đi tắm rửa, xong xuôi mới cho mọi người lui ra, chỉ lưu lại mình vũ Mễ ở lại hỏi chuyện.

"Tiểu thư, vú Hạ nói cho nô tỳ biết sự tình Ngưng Chi Cao là thật. Năm đó lão lão thái thái trong lúc thêu thùa do không cẩn thận khiến tay bị thương, liền ép phu nhân mang Ngưng Chi Cao đến." Vú mễ thấy Vân Thiên Mộng giữ mình lại liền biết nàng muốn hỏi chuyện gì, lập tực đem mọi thứ nghe được từ vú Hạ kể hết ra.

Sau khi nghe vú Hạ kể chuyện, ấn tượng về lão thái thái trong lòng vú Mễ rớt xuống cả ngàn trượng.

Một người cố sức nghĩ mưu để đoạt đồ cưới của con dâu há có thể là người tốt?

Có thể thấy trong các nhà giàu có đều xuất hiện kẻ tiểu nhân tự tư tự lợi, thấy tài mắt sáng.

Người ngoài thì tưởng sống trong gia đình như vậy rất có danh vọng, chứ thực ra còn không bằng mái ấm của những dân chúng bình thường.

Vân Thiên Mộng sớm đoán Ngưng Chi Cao rất trân quý, Khúc Nhược Ly cũng không nỡ dùng, làm gì có chuyện bà lại vô duyên vô cớ đưa hết cho lão thái thái được, nói như vậy thì lúc đó nhất định là lão thái thái dùng quỷ kế rồi.

Nghe vú Mễ hồi báo, Vân Thiên Mộng chỉ cười lạnh một tiếng rồi mở miệng hỏi:

“Ánh Thu nói sao?”

Nói đến chuyện này, vú Mễ ngược lại bật cười:

"Vẫn là tiểu thư thông minh, trước đó đã lưu lại một phần ngưng chi cao tại chỗ Ánh Thu. Nha đầu ấy nói chế tác Ngưng Chi Cao không khó. Cái làm người ta đau đầu chính là công đoạn thu thập nguyên liệu, sợ là sẽ phải tốn không ít thời gian đâu. Mà nha đầu đó cũng đã kiểm tra qua ngưng chi cao mà lão thái thái đưa cho tiểu thư, trong đó không có độc, tiểu thư có thể yên tâm sử dụng."

Vú Mễ nói xong thì dừng lại một chút, bà nhớ tới bình ngưng chi cao mà tiểu thư đưa cho Vân Nhược Tuyết, nhất thời đau lòng phẫn hận nói:

"Ngược lại thật tiện nghi cho nhị tiểu thư, không dưng lại được đồ tốt như thế."

Song Vân Thiên Mộng không để ý, trên đời này làm gì có chuyện không bỏ vốn mà thu được hồi báo chứ.

Dùng một thứ mình không cần lại khiến cho mẹ con Tô Thanh trở mặt thành thù, đây là khoản lợi tức lớn nhất thu được từ vụ mua bán này rồi.

Thấy bộ dáng như bị cắt mất miếng thịt của vú Mễ, Vân Thiên Mộng liền cười giải thích:

"Với tính tình Vân Nhược Tuyết chắc chắn sẽ coi bình Ngưng cao chi kia như thuốc cứu mạng mà bôi lên mỗi ngày. Vú à, người còn nhớ lần trước đại phu đã dặn dò ra sao không? Miệng vết thương sau khi đóng vẩy rơi xuống rồi thì không được bôi lên nữa. Nhưng Vân Nhược Tuyết trước giờ đều thích chưng diện, hiện tại dung nhan bị tổn thương tất chỉ hận không thể lập tức khôi phục. Dưới tình huống như thế, nàng ta đâu còn nghe lời khuyên của đại phu nữa mà có khi trát cả bình ngưng chi cao lên mặt ấy chứ.”

Một lời liền khiến người ta bừng tỉnh, trên mặt vú Mễ vốn đầy oán hận nhưng giờ đã được thay thế bằng sự hưng phấn, bà liền tiếp lời Vân Thiên Mộng:

"Nhị tiểu thư làm vậy sẽ phản tác dụng, vết sẹo trên mặt chỉ sợ không mất đi mà có khi càng ngày càng hỏng bét. Đến lúc đó, gương mặt nhỏ nhắn kia khéo bị hủy luôn. Mà người khởi xướng lên mọi chuyện chính là Tô Thanh, hai mẹ con lần này sợ là thật sự trở mặt thành thù rồi."

"Trong tâm Tô Thanh vẫn có người nữ nhi này. Sợ là vì muốn quan hệ mẹ con mà nàng ta sẽ gật đầu cho phép Vân Nhược Tuyết tham gia thọ yến."

Đến lúc đó, của hồi môn của mẹ sẽ trở lại trên tay nàng.

Đây là một chuỗi liên hoàn, một vòng tiếp một vòng, nhìn như Vân Thiên Mộng không làm gì cả nhưng lại có thể bức đối phương vào ngõ cụt, ngoại trừ thỏa hiệp ra không còn phương pháp nào khác.

Chẳng qua mặc dù vú Mễ cao hứng vì có thể thu hồi đồ cưới của phu nhân, nhưng vết sẹo trên cánh tay đại tiểu thư lại như khối đá lớn treo trong tâm bà.

Nếu nói Vân Thiên Mộng không để ý đến vết sẹo kia thì chỉ là gạt người mà thôi.

Dù sao có nữ tử nào không muốn mình đẹp, lần này bất đắc dĩ mới phải dùng khổ nhục kế nếu không ai sẽ lấy thân thể mình ra đùa giỡn chứ.

Huống chi trải qua mấy ngày điều dưỡng, cơ năng của thân thể đã khôi phục hoàn toàn, vết sẹo sau khi bong ra để lại làn da trắng nõn như trứng gà bóc.

Nàng tất nhiên không nỡ lưu lại vết sẹo trên người mình, bởi vậy từ lâu đã nghĩ kỹ đường lui.

Mà Thủy nhi cùng Băng nhi là phương tiện giúp mình truyền lời tốt nhất.

Thái hậu vốn hi vọng mình trở thành quân cờ trong tay bà, để bà tùy ý thiết lập thế cục.

Nếu quân cờ này bị tổn thương lại không thể vứt bỏ được, thái hậu tất sẽ hết lòng giúp quân cờ kia trị thương.

Ngọc Càn Đế nổi tiếng là người con có hiếu, thái hậu muốn thứ gì hắn cũng không ngăn trở, huống chi chỉ là một thứ bình thường trong vô số kỳ trân dị bảo - Ngưng chi cao.

Vân Thiên Mộng nhìn qua gương đồng thấy được sự lo lắng trong mắt vú Mễ, trong tâm liền dâng lên sự ấm áp, lập tức chuyển chủ đề:

"Đúng rồi, mấy ngày nay thân thể vú Hạ khôi phục thế nào? Nói chuyện đã lưu loát hơn chưa?"

Nhắc tới thương thế của vú Hạ, vú Mễ không khỏi mặt mày ủ rũ, mặc dù không muốn nói thật với Vân Thiên Mộng, bà cũng chỉ có thể lắc đầu một cách vô lực:

"Vẫn như cũ. Ánh Thu nói cần phải có thời gian điều dưỡng thêm, nóng vội không giải quyết được việc gì.”

Vân Thiên Mộng nghe thấy có lý liền không truy vấn nữa, thấy không còn sớm nữa liền kêu vú Mễ trở về nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Thiên Mộng còn chưa dậy, Vân Nhược Tuyết đã mang theo nha hoàn đến Khởi La Viên.

Đợi nửa buổi tại Thiên phòng, uống xong ba chén trà, Vân Nhược Tuyết mới thấy Vân Thiên Mộng chậm rãi đi ra, nàng liền lập tức đứng lên nhiệt tình nghênh tiếp, cung kính hành lễ nói:

"Nhị muội xin thỉnh an tỷ tỷ."

Vân Thiên Mộng nhìn trên đầu nàng còn quấn vải trắng, liền nhiệt tình dìu nàng đứng lên, quan tâm nói:

"Thân thể nhị muội không tốt, kêu nha đầu tới đây là được rồi, sao còn tự mình chạy đến đây làm gì?"

Nghe vậy, trên mặt Vân Nhược Tuyết liền hiện lên thần sắc cảm đổng, hai mắt ửng đỏ, khóc thút thít nói:

"Vẫn là tỷ tỷ quan tâm muội. Hiện tại muội đang bị người ta ghét bỏ, nếu không có ai giúp đỡ sợ là sẽ không có nơi nào sống yên rồi."

Vân Thiên Mộng trong lòng liền hiểu, hôm nay Vân Nhược Tuyết đến đây chỉ sợ là vì sự tình đồ trang sức hôm qua cùng thọ yến sắp tới a.

Vẫn giả bộ như không biết gì, Vân Thiên Mộng kinh ngạc nói:

"Ta thật không biết trong phủ lại có người đối đãi với muội như thế. Để ta thưa với lão thái thái để người thu thập bọn họ giúp muội."

Trong tâm Vân Nhược Tuyết liền thấy ngạc nhiên, lần này nàng đến đây vốn chỉ muốn thám thính xem có phải Vân Thiên Mộng thật sự muốn đưa Vân Yên và Vân Dịch Dịch đến thọ yến hay không, nếu nháo đến chỗ lão thái thái thì chẳng phải mình sẽ bị quở trách một trận sao, nàng vội gấp gáp nói:

"Tỷ tỷ bớt giận, việc nhỏ này thật không nên làm phiền bà nội đâu."

Vân Thiên Mộng điểm đến là dừng, cũng không thật sự muốn bởi chút việc nhỏ này mà lại chạy qua diễn trò trước mặt lão thái thái, chỉ tổ tốn thời gian cùng sức lực của mình mà thôi, chẳng qua nhìn bộ dáng không chịu rời đi của Vân Nhược Tuyết, nàng liền nói ngay vào chủ đề chính:

"Nhị muội chắc hẳn là vì sự tình thọ yến mà sầu muộn phải không."
Chương trước Chương tiếp
Loading...