Sói Tới Rồi!

Chương 23



Suốt năm ngày từ thứ hai cho tới thứ sáu Nặc Đinh Sơn sống một ngày tựa như một năm. Ánh mắt của cô luôn bất giác nhìn ra bên ngoài nhà hàng. Tai của cô mỗi giây mỗi phút đều chú ý lắng nghe xem di động có vang lên hay không?

Cô luôn chú ý xem có bất kỳ tin tức tai nạn quan trọng nào xảy ra không.

Đêm khuya tối thứ sáu khi Trình Điệp Qua mở cửa căn hộ tại Notting Hill của anh ra đã nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm co quắp trên ghế sô pha thì ngẩn ngơ.

Sau đó anh đứng bên cạnh ghế sô pha một lúc lâu.

Nặc Đinh Sơn tỉnh lại sau một giấc ngủ thì trời đã sáng. Đập vào mắt cô trước tiên chính là rèm cửa sổ màu xanh lam trộn với màu cà phê. Đây là phòng của Trình Điệp Qua, mà ngay lúc này đây cô lại đang nằm trên giường của Trình Điệp Qua. Từ phía sau ôm lấy người của cô chính là bàn tay của Trình Điệp Qua.

Anh cuối cùng cũng quay trở về rồi.

Cô cúi đầu nhìn vào đôi tay của Trình Điệp Qua đang ôm chính mình.

"Tỉnh rồi?" Giọng nói truyền tới từ phía sau lưng cô.

"Ừ".

Vòng tay đang ôm lấy cô chặt thêm một chút. Không ai nhúc nhích, cũng không ai nói năng gì cả. Chóp mũi của anh cọ cọ vào gáy của cô.

"Đừng, nhột". Đầu của cô hơi co rụt lại.

Thật sự là từ nhỏ Nặc Đinh Sơn đã sợ nhột.

Lời của cô dường như làm cho anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Mặt của anh chôn sâu vào trong tóc của cô, âm thanh có chút mơ hồ: Sau này mỗi cuối tuần cùng nhau ở chỗ này đi.

Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích.

Một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu: Giường của em nhỏ quá, giường của tôi tốt hơn.

Nặc Đinh Sơn muốn tránh người đi nhưng tiếc rằng cơ thể lại bị anh vững vàng khống chế không thể động đậy.

"Chăn gối để cho em chọn, phải là màu tối. Rèm cửa em cũng có thể thay nhưng hy vọng không cần phải thay, tôi đã quen với màu sắc của chúng rồi. Ly tách đừng chọn mấy hoa văn trẻ con, gối phải..."

"Không phải là nói muốn tôi chọn sao?" Nặc Đinh Sơn không nhịn được phát cáu, người đàn ông này như vậy là thế nào?

Nặc Đinh Sơn không hỏi Trình Điệp Qua vì sao chủ nhật tuần trước lại không đến. Trình Điệp Qua cũng không nói cho cô biết nguyên nhân chủ nhật tuần trước không xuất hiện ở đây. Thậm chí họ cũng lựa chọn ngầm với nhau không nhắc tới đêm thứ năm tuần đó.

Anh lên giường trước, cô rất hiểu ý nửa tiếng sau đã xuất hiện trước mặt anh. Anh chuẩn bị cho công việc, cô chuẩn bị bữa sáng, anh làm việc, cô dọn dẹp.

Sau bữa trưa cô với anh cùng nhau đi mua sắm. Sau khi trở về từ cửa hàng trong phòng của Trình Điệp Qua có thêm mấy thứ có kiểu dáng giống nhau. Cái tách có màu sắc giống nhau, đôi dép lê có màu sắc giuống nhau. Ly không có hoa văn trẻ con, màu của đôi dép lê cũng là màu sẫm.

Đây là đêm đầu tiên mà Trình Điệp Qua và Nặc Đinh Sơn ở cùng với nhau, Trình Điệp Qua tụ tập cùng với bạn tới rất khuya mới trở về. Áo sơ mi của anh có dính dấu son môi của phụ nữ còn có vết bánh kem.

Đến khi Nặc Đinh Sơn cầm áo sơ mi của anh phát hiện ra thì anh ngay cả tóc cũng chưa kịp sấy đã ngủ thiếp đi rồi. Nặc Đinh Sơn phải mất rất nhiều sức mới có thể làm khô tóc cho Trình Điệp Qua. Tay chân nhẹ nhàng muốn cầm khăn đi ra thì không ngờ tay lại bị anh kéo lại.

Khóe miệng Nặc Đinh Sơn hơi cong lên.

Nhưng một giây sau khi nghe rõ ràng lời nói của Trình Điệp Qua thì nụ cười trên khóe miệng cô trở lên cứng đờ.

Anh nói "Cám ơn, Tiểu Hồ Ly".

Thỉnh thoảng Nặc Đinh Sơn cảm thấy cô với Trình Điệp Qua hẳn là cùng một loại người. Cô và anh đều rất biết giả bộ. Buổi chiều hôm nay lúc ở cửa hàng mấy câu nói của Trình Điệp Qua suýt chút nữa làm cho Nặc Đinh Sơn cảm thấy chỉ cần mình cố gắng nỗ lực thêm một chút nữa là có thể nhẹ nhàng mở cánh cửa trái tim anh.

Lúc đó anh đã nói "Nặc Nặc là một cô gái thông minh biết hiểu ý, ở cùng em tôi rất thoải mái. Thời buổi này rất khó có thể tìm được một người như thế bên cạnh". Trong lòng Nặc Đinh Sơn đã rất vui vẻ, lúc đó trong lòng cô thầm nghĩ có phải là ngay cả Tiểu hồ Ly cũng không làm được như vậy.

Bây giờ Nặc Đinh Sơn cảm thấy mình thật ngốc, cô dựa vào cái gì mà lại nghĩ như vậy.

Tránh khỏi tay Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn đứng ngây ra trong chốc lát. Thẫn thờ bước tới một nơi. Cô đã biết Trình Điệp Qua để thuốc chỗ nào. Nặc Đinh Sơn rất nhanh đã tìm thấy gói thuốc. Châm thuốc lên, lần này kỹ năng hút thuốc của cô đã thành thạo hơn rất nhiều. Trong làn khói thuốc mờ ảo dường như Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy gương mặt của Klein.

Trên đời này người Klein tín nhiệm nhất chính là Nặc Nặc. Klein luôn tin rằng trên đời này không có việc gì là Nặc Nặc không thể khắc phục được.

Đúng là một con bé ngốc nghếch.

Nặc Đinh Sơn dập tắt điếu thuốc, cô mở cửa sổ ra.

Một lần nữa quay trở lại giường, cô cẩn thận dựa sát vào bên cạnh Trình Điệp Qua. Thì thầm đưa ra rời cảnh cáo với người đàn ông ấy: "Trình Điệp Qua anh nghe kỹ cho tôi, nếu như anh lại coi tôi là cô ấy lần nữa thì tôi sẽ giận thật đó. Một khi tôi đã điên lên rồi thì tôi sẽ làm ra chuyện khác người đấy".

Đúng vậy, một khi mà Nặc Đinh Sơn đã điên lên thì sẽ làm ra chuyện khác người. Mấy năm trước cô đã làm qua một lần. Cô thừa nhận cô cũng bị chuyện chính mình làm ra làm cho giật mình.

Một đêm nữa lại tới. Bóng đêm ngoài cửa sổ âm u, Trình Điệp Qua vẫn còn đang bận rộn với bản thiết kế của anh. Bản thiết kế đã hoàn thành được hai phần ba công trình. Trình Điệp Qua đem những gì qua sát được ban ngày ở Notting Hill từng cái một biến hóa trên bản thiết kế của anh. Theo đó từng đường nét của bản thiết kế từng bước được hoàn thành. Nặc Đinh Sơn mơ hồ có thể đoán được tương lai không lâu sau này Người Châu Âu sẽ không ngừng thảo luận về tòa Vương Quốc mộng ảo đứng ngay trên biển kia. Lúc cùng nhau thỏa luận về tòa Vương Quốc mộng ảo này họ nhất định sẽ dùng một câu "Tôi rất vinh hạnh vì đã từng được tới nơi đó" để nói ra.

Mà Trình Điệp Qua cũng sẽ càng được nhiều người bết đến hơn. Cho tới lúc đó cô sẽ còn ở bên cạnh anh không? Nặc Đinh Sơn ngây ngốc nhìn bóng lưng Trình Điệp Qua, nhìn tới si mê, nhìn tới ngây ngẩn cho tới khi anh quay đầu lại cô vẫn còn ngây ngốc nhìn chăm chú vào gương mặt anh.

Trình Điệp Qua gỡ mắt kính xuống. Trình Điệp Qua thỉnh thoảng sẽ có một ít thói quen rất đáng yêu. Thói quen nhỏ này giống như cặp mắt kính anh cầm trong tay kia. Đó là cặp kính mà Trình Điệp Qua đeo từ lúc nhỏ. Cho dù sau này anh đã làm phẫu thuật mắt nhưng những lúc yêu cầu cần phải tiêu hao trí tuệ cao độ thì anh sẽ theo thói quen mà đeo cặp mắt kính đó. Anh nói cặm mắt kính đó là nguồn gốc cho linh cảm của anh.

"Nặc Đinh Sơn sao em lại nhìn ngây ngốc như vậy". Anh nghiêng người qua nhìn cô.

Như người vừa tỉnh dậy từ giấc mơ Nặc Đinh Sơn xoa xoa mặt, sau khi ổn định lại được tinh thần thì nói một câu "Tôi đi tắm đây".

"Ừ".

Nặc Đinh Sơn vội vàng kiếm quần áo đi vào trong phòng tắm.

Trình Điệp Qua đeo lại mắt kính lên, Năm phút sau Trình Điệp Qua cảm nhận được trên màn hình vi tính chiếu lên một số dữ liệu 3D khô khan xuất hiện ra một hồ nước. Những dữ liệu vừa rồi còn là những nét vẽ, nhưng trong tưởng tượng của anh thì nó lại sống động như một dòng suối.

Bây giờ đã không còn nữa rồi, cũng chỉ còn sót lại câu nói đó của Nặc Đinh Sơn: "Tôi đi tắm đây".

Chết tiệt!

Câu nói này rõ ràng chỉ là một câu nói hết sức bình thường.

Trình Điệp Qua tháo mắt kính ra, tay day day trán.

Sau khi tắm xong Nặc Đinh Sơn đi tới trước giường, tấm bình phong làm vách chắn phía bên kia vẫn còn phát ra ánh đèn. Bây giờ đã gần 12 giờ rồi mà Trình Điệp Qua xem ra không có ý định dừng làm việc.

"Đồ ngủ của anh tôi đã đặt trong phòng tắm rồi đó". Nặc Đinh Sơn nói với Trình Điệp Qua qua tấm bình phong.

"Ừ".

"Có muốn tôi pha cà phê cho anh không?"

"Không cần".

"Vậy tôi đi ngủ đây".

Phía bên kia không đáp lại.

Tay Nặc Đinh Sơn vừa chạm vào góc chăn.

"Nặc Nặc".

Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích.

"Nặc Nặc, em qua đây một chút. Tôi có cái này cho em".

Mắt kính của Trình Điệp Qua đặt trên bàn, trà cô pha cho anh vẫn còn nửa tách, bản thiết kế 3D trong màn hình máy tính vẫn đang chạy chương trình thiết kế của chủ nhân của nó. Màn đêm yên tĩnh đến lạ kỳ.

"Trình Điệp Qua, anh muốn cho tôi cái gì?" Giọng nói của Nặc Đinh Sơn khẽ hỏi lại một lần nữa. Đây đã là lần thứ hai cô hỏi anh như vậy.

Anh vẫn không trả lời, anh chỉ đưa tay về phía cô. Tay dừng lại giữa không trung. Bàn tay đưa qua, sau một phút do dự Nặc Đinh Sơn đặt tay lên bàn tay Trình Điệp Qua. Vừa chạm vào đã bị anh vững vàng nắm chặt, sau đó thì nhẹ nhàng kéo một cái. Cô từ đang đứng đã biến thành ngồi lên đùi anh.

Tay anh giữ eo cô lại không để cho cô nhúc nhích.

"Nặc nặc".

Nặc Đinh Sơn dừng lại, suy nghĩ một chút. Đặt tay lên trên vai anh, bây giờ tư thế đối mặt với nhau này làm cho họ đã duy trì ở mức độ ngang bằng với nhau.

"Biểu hiện của tôi ngày hôm nay em cho tôi được bao nhiêu điểm?". Trình Điệp Qua hỏi.

Ách... Nặc Đinh Sơn cẩn thận nhìn biểu hiện của Trình Điệp Qua, dáng vẻ thế nào cũng thấy hết sức nghiêm túc.

"Tám mươi điểm". Sau khi đánh giá Nặc Đinh Sơn cho điểm như vậy.

Biểu hiện hôm nay của Trình Điệp Qua không tệ. Anh đưa cô đi làm, lại đón cô tan ca, sau khi tan ca họ đi xem một bộ phim điện ảnh, sau đó đi siêu thị. Hừ, người đàn ông này hôm nay cũng không biết nghĩ thế nào lại còn cầm túi mua hàng cho cô nữa. Phần lớn ở Notting Hill đều là loại siêu thị gia đình nhỏ. Đàn ông ở Notting Hill đều có chút lười đi siêu thị mua sắm, thường thì toàn là phụ nữ đi mua. Người đàn ông như Trình Điệp Qua xuất hiện tại một siêu thị như vậy quả thật là lãng phí của trời. Vì vậy lúc Trình Điệp Qua chủ động giúp cô xách túi mua sắm, trong chớp mắt đó quả thật Nặc Đinh Sơn như cảm thấy bản thân đã đạt được một thành tựu vẻ vang.

Nhưng dường như anh lại không hài lòng với điểm số này: "Tôi cho rằng mình phải đạt được tới chín mươi điểm chứ".

Nặc Đinh Sơn nhíu mày: "Nếu như anh không ngủ gật trong rạp chiếu phim thì đúng là có thể đạt được chín mươi điểm đó".

"Hôm nay tôi nhất định phải lấy được chín mươi điểm". Trình Điệp Qua nói, tay lướt qua eo cô mở ngăn kéo bàn làm việc ra.

Sau đó trong tay Nặc Đinh Sơn có thêm một tấm danh thiếp.

"Đây là danh thiếp cá nhân của tôi". Vò đầu, ngữ khí của Trình Điệp Qua có chút không tự nhên: "Phía trên có hòm thư cá nhân, số điện thoại riêng của tôi. Cái này có thể để em liên lạc với tôi bất cứ lúc nào".

Số điện thoại của Trình Điệp Qua trên danh thiếp đối với Nặc Đinh Sơn mà nói là hoàn toàn xa lạ, nói cách khác số điện thoại mà Trình Điệp Qua đã cho cô là loại tương đối thông thường.

"Xin lỗi". Môi nhẹ nhàng chạm bên tai cô: "Từ đầu tôi đã muốn đưa cho em cái này rồi nhưng vì công việc của tôi bận rộn quá nên đã quên mất, Nặc Nặc, chuyện tuần trước cho tôi xin lỗi".

"Tuần trước anh đã đi đâu?"

"Tôi đã ra biển". Anh nói, dừng lại một chút như là để giải thích: "Thỉnh thoảng tôi có dành một chút thời gian để ra biển, mỗi lần tôi ra đều sẽ mang theo một chiếc điện thoại, số của chiếc điện thoại này rất ít người biết. Bây giờ Nặc Nặc đã trở thành người trong số ít người biết số này rồi".

"Bây giờ Nặc Nặc đã trở thành người trong số ít người biết số này rồi". Câu nói này của Trình Điệp Qua đã bù đắp cho những khổ sở mà anh đã gây ra cho cô trước đó. Trong lòng Nặc Đinh Sơn có chút ngọt ngào, cho dù cô chỉ là một trong vài phần đó, nhưng anh bằng lòng cho cô cơ hội của anh cô lại càng phải cẩn thận. Tất cả đang theo chiều hướng phát triển có lợi.

Nặc Đinh Sơn, không thể quá tham lam.

Tay đặt trên vai anh di chuyển ra sau một chút, đi lên trên một chút, ngón tay nhẹ nhang sờ vào tóc anh.

Trình Điệp Qua lại mở ngăn kéo một lần nữa, lần này anh đưa cho cô một tấm thẻ phòng: "Đây là chỗ tôi ở tại London, bên trên có địa chỉ, sau này em không cần phải sợ không tìm được tôi rồi".

"Vâng". Nặc Đinh sơn đáp lại một tiếng, lí nhí nói: "Tôi sẽ giữ cẩn thận, với lại... nếu như không có chuyện gì tôi sẽ không gọi điện lung tung, tôi cũng sẽ không...vô duyên vô cớ đi tìm anh".

Những người có tiền đều như vậy, họ luôn ghét bị quấy rầy.

"Không cần phải như vậy". Môi Trình Điệp Qua áp tới bên tai cô: "Chỉ cần không phải trong thời gian làm việc, em có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, cũng có thể vô duyên vô cớ tới tìm tôi".

Nặc Đinh Sơn không nói gì.

"Hửm?"

"Biết rồi".

"Nặc Nặc, bây giờ tôi có thể được chín mươi điểm chưa?"

Mặt hơi né sự đụng chạm của Trình Điệp Qua, tay cầm mấy tờ danh thiếp vẫn đặt trên vai anh, chóp mũi cọ vào chóp mũi của anh, hàng mi rũ xuống, sau đó dâng lên môi của mình.

Anh dịu dàng hôn lấy đôi môi của cô. Tay cũng nhẹ nhàng luồn vào trong váy ngủ của cô, bằng cách này dễ dàng chọc cho cô thở dốc.

Mềm nhũn trên người anh, không có chút sức lực nào để ngăn cản bàn tay càng ngày càng táo bạo của anh. Tay anh đã dừng lại ở nơi mềm mại đó, ngón tay đã tìm tới, đang chuẩn bị tìm cách thăm dò.

Trước mặt người đàn ông yêu mến thân thể cô chưa từng bị trêu đùa như vậy, tự động vì anh nhẹ nhàng mở ra để ngón tay của anh lướt tới chỗ mềm mại đó, trượt vào.

Cô được anh ôm từ phía bàn làm việc đặt lên trên giường. Lúc quay người cô che đi anh trong miệng cô nói một câu thế này: "Tôi vẫn chưa tắm". Nhưng cô lại để cho anh đem cơ thể cô chỉ còn cách nghe theo, hông của cô vẫn khép lại nhưng cũng không có làm ra bất kỳ hành động nào thể hiện sự chống cự.

"Làm xong rồi tắm". Giọng anh trầm khàn.

Lúc này trên người cô đã không còn mảnh vải nào rồi.

"Không phải là anh vẫn nói là anh có bệnh thích sạch sẽ sao?" Cô cắn răng không chịu nghe theo.

"Không phải là em đã tắm rồi sao?". Anh dáp lại một câu như chuyện hiển nhiên: "Thời gian em đã ngẩn ngơ trong nhà tắm là ba mươi bốn phút, tôi xác định trong thời gian ba mươi bốn phút này em đã tắm rửa cho mình rất sạch sẽ rồi đó".

Ha, cái người đàn ông này! Đúng là người tự sướng.

Cô hơi nhướng mày, anh cúi đầu hôn lên trán cô, tay duỗi về phía tủ đầu giường. Giảm ánh sáng xuống, nhân tiện anh đem tấm chăn trượt tới bên hông kéo ra một chút. Sau đó tay của anh tìm thấy tay của cô. Hai bàn tay, mười đầu ngón tay đan cùng nhau chặt chẽ. Sau đó.

Nâng lên tiến vào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...