Sớm Tối

Chương 45



Khương Mộ Vân mở mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận, tại sao phải nhắm mắt, mày tưởng anh ta muốn làm gì mày hả?!

Cô rời mắt đi không nhìn anh nữa, chỉ dám nhỏ giọng nói: “Ừm thì, tôi… tôi chỉ đi tản bộ thôi.”

“Ôm bình hoa đi tản bộ? Sở thích của trợ lý Khương độc đáo quá.” Khẩu khí Mạnh Triều Huy như trêu tức người, nhưng sắc mặt anh vẫn âm trầm như trước.

Khương Mộ Vân: “… ”

Mạnh Triều Huy buông cằm cô ra, thay vào đó anh nắm cổ tay cô kéo cô về.

Đợi đến khi bọn họ rời đi.

Hai bé ở quầy lễ tân kiểu cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, sốc đến mức không nói ra lời.

Hai bé nhanh chóng oanh tạc trong nhóm chat công ty.

【 Hình như ban nãy tôi bị hoa mắt mọi người ạ, giám đốc Mạnh vừa kéo tay trợ lý Khương! 】

【 Cậu không bị hoa mắt đâu, đến tôi cũng thấy á, chắc chắn trăm phần trăm. 】

【 Mọi người không nhìn thấy đâu, trước quầy lễ tân giám đốc Mạnh ôm hông trợ lý Khương, thiếu chút nữa là hôn cô ấy rồi! 】 Đây là một trong hai bé lễ tân gửi.

【 Không thể nào?! 】

【 Thật hay giả vậy!!! Tôi ghen chết mất!!! 】

【 Thật đấy, tôi có thể làm chứng! 】Bé lễ tân còn lại nhắn lại.

【 Nếu còn ai tám nhảm trong giờ làm việc sẽ bị trừ một tháng tiền lương nhé! 】Mãi cho đến khi Lương Lượng gửi một tin nhắn trong nhóm, toàn bộ mọi người mới dừng lại.

Khương Mộ Vân bị kéo đến nơi làm việc của cô ấy, nhưng cô không chịu đi.

Mạnh Triều Huy quay đầu nhìn cô, trong con mắt đen nhanh vẫn tràn đầy tức giận, Khương Mộ Vân liếc mắt ôm bình hoa trong lòng, nhỏ giọng nói: “Anh buông bình hoa của tôi ra đã.”

Mạnh Triều Huy đang cầm bình hoa của cô, anh nặng nề đặt nó lên bàn làm việc của cô.

“Anh nhẹ chút coi.” Khương Mộ Vân cau mày, nhưng ngay tức khắc bắt gặp đôi mắt giận dữ của Mạnh Triều Huy, cô ấp úng, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, tùy tiện đi, cứ tùy tiện để.”

Mạnh Triều Huy tiếp tục kéo cô đến phòng làm việc của giám đốc, phịch một tiếng – tiếng cửa đóng sầm, sau đó anh mới buông cô ra.

Khương Mộ Vân chợt nhớ tới cái gì, sải bước đến bàn làm việc của anh, nhanh chóng chộp lấy đơn xin từ chức của mình, cô vo thành một cục.

“Đưa tôi!” Mạnh Triều Huy đi tới vươn tay về phía cô, giọng điệu rất chân thành đáng tin.

Khương Mộ Vân lắc đầu, đặt hai tay sau lưng, nắm chặt tay không đưa.

Mạnh Triều Huy tự nhiên tiến lên một bước, anh dùng hai tay ôm lấy cô, Khương Mộ Vân như trúng bùa định thân, cô không dám động đậy, để mặc anh ôm, nhưng mà tay anh chỉ lấy đi quả cầu giấy trong tay cô.

Anh đẩy ngón tay của cô ra, một ngón rồi lại một ngón, sau khi lấy được liền lui ra phía sau.

Khương Mộ Vân đột nhiên cảm thấy mất mát, thế mà cô lại muốn được anh ôm vào lòng.

Mạnh Triều Huy mở tờ giấy ra, đứng trước mặt cô đọc to từng chữ: “Đơn từ chức, kính gửi giám đốc Mạnh, xin lỗi, tôi không thể đảm nhiệm chức vị trợ lý của ngài vì năng lực có hạn nên tôi đặc biệt giã từ, mong được phê chuẩn!”

Vốn dĩ cô đã gõ được một đường đường chính chính, nhưng sau đó cô lại xóa hết đi, chỉ để lại bằng vậy chữ.

“Tại sao muốn từ chức? Tại sao cô muốn từ chức khi ướp định hai tháng còn chưa đến?” Mạnh Triều Huy chất vấn cô.

Khương Mộ Vân hét thầm trong lòng: Bởi vì không muốn nhìn thấy anh và bạn gái anh anh em em, bởi vì tôi thích anh!

Thế nhưng cô chỉ dám hét ở trong lòng, anh là người đã có bạn gái, cô không thể hạ tiện như vậy được!

Cô gục đầu xuống, mím chặt môi không nói câu nào.

Mạnh Triều Huy thở dài, ngồi dựa ở trên bàn làm việc, hàng mi cụp xuống, che khuất vẻ bi thương trong mắt, giọng anh suy sụp không lực, mang theo chút gì đó hèn mọn: “Có phải là mệt quá không? Nếu đúng là vậy thì sau này tôi không ép cô tăng ca nữa.”

Khương Mộ Vân vẫn còn đang chìm trong nỗi đau của mình, cô không nhận ra được sự kỳ lạ trong lời nói của anh: “Tôi sẽ tuân thủ ước định, sẽ kiên trì trong hai tháng.”

Hai chữ ‘kiên trì’ đâm sâu vào tim Mạnh Triều Huy, hóa ra là cô đang ‘kiên trì’ ở bên cạnh anh đúng không?

Mạnh Triều Huy đứng thẳng người, hai tay cắm túi hàm dưới kéo căng, cặp mắt đào hoa sâu hoắm lại lạnh lùng cực: “Cô ra ngoài đi. Tối nay tôi phải ăn tối với giám đốc Triệu ở Đỉnh Phong, nếu cô không muốn đi thì đừng đi.”

Khương Mộ Vân ngẩng đầu nhìn anh, khôi phục bộ dạng chuyên nghiệp của một nhân viên: “Tôi đi.”

Tám giờ tối, tại khách sạn Tâm Duyệt cao cấp ở Doanh Châu.

“Giám đốc Mạnh đã không tuyển trợ lý thì thôi mà đã tuyển thì phải tuyển cho ra trò.” Giám đốc Triệu bên Đỉnh Phong nói đùa.

Lý tổng bên Trì Dương híp mắt đánh giá Khương Mộ Vân: “Nói cũng đúng, thật sự cũng khiến người khác phải kinh ngạc giật nảy mình.”

“Ơ, giám đốc Lý, sao lại không có văn hóa như thế hả!” Giám đốc Trương ở Minh Thịnh chế nhạo bảo.

Giám đốc Lý mắt nhỏ trợn to: “Đánh rắm, tôi lúc nào cũng có văn hóa đấy nhé.”

Mọi người lại cười ha hả.

Giám đốc Lý nhìn về phía Mạnh Triều Huy: “Giám đốc Mạnh, anh mau phân xử đi chứ, có phải tôi là người có ăn có học không?”

Trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Mạnh Triều Huy hiện lên chút ý cười, nhưng cái kiểu cười như không cười của anh khiến người ta phải rùng mình: “Vâng, giám đốc Lý là người có văn hóa, chúng ta mỗi người ở đây đều là người có văn hóa, nên tôi mong mọi người đừng bôi nhọ tên tuổi của người có ăn có học.”

Anh rất hối hận vì đã đưa Khương Mộ Vân đến một nơi như này, nhóm mấy thằng già này mặc dù đều có trợ lý thư ký, nhưng họ chỉ coi trợ lý thư ký của mình là nhân viên, có thể sỉ nhục họ không kiêng nể gì hết. Mà Khương Mộ Vân không giống với họ, cô không chỉ là trợ lý và nhân viên của anh.

Bởi vậy anh mới nói những lời kia, những lời mang đậm ý tứ cảnh cáo.

Những tên giám đốc ở đây nào có thằng nào ngu, tự nhiên hiểu được ngụ ý của Mạnh Triều Huy.

Mặt mũi của Mạnh Triều Huy vẫn nên nể, dù sao thì danh tiếng bây giờ của anh rất lớn, nghe nói lai lịch cũng không nhỏ, không thể đắc tội được.

Hơn nửa hiệp bữa tiệc còn đang rất hài hòa, nhưng sau vài ly rượu vào mồm, một số tên tửu lượng kém đã không kiềm chế được bản thân mình.

“Giám đốc Mạnh, đây là lần thứ tư tôi ăn cơm với ngài, tôi thấy ngài chẳng uống tý rượu nào hết, ngài làm vậy là không nể mặt tôi rồi!” Giám đốc Triệu bên Đỉnh Phong có chút say, ông ta kéo Mạnh Triều Huy nhất quyết đòi anh uống rượu.

“Nào, ngài chỉ cần uống một ly thôi, uống xong tôi sẽ giao cho ngài hạng mục đó. Tôi nói được thì làm được.” Giám đốc Triệu bắt đầu giựt giây anh.

Chỉ cần có một người mời rượu thì cả bàn cũng sẽ đi theo mời rượu, đây chính là văn hóa cặn bã của bàn rượu.

Mạnh Triều Huy mở miệng thì cũng không thể đánh bại được nhiều mồm như vậy, nhưng anh vẫn kiên quyết không uống rượu, tình hình thoáng cái có chút khó coi.

“Vì một số lý do sức khỏe nên giám đốc Mạnh không thể uống rượu, tôi cùng mọi người uống nhé.” Khương Mộ Vân đứng lên, nhận lấy ly rượu từ trong tay giám đốc Triệu, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Mạnh Triều Huy muốn ngăn cản nhưng không cản kịp.

Mấy giám đốc ở đây rất vui vẻ, đặc biệt là giám đốc Lý, ông ta còn vỗ bàn đứng dậy: “Tốt, tốt, đúng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu[1]. Trợ lý Khương sau khi uống rượu của giám đốc Triệu thì cũng phải uống của tôi nữa nhé.”

Nữ nhân viên phục vụ thay đã rót đầu rượu cho Khương Mộ Vân, cô cười nói: “Đó là điều đương nhiên.”

Mạnh Triều Huy đứng lên, nắm lấy cổ tay của cô: “Không được uống nữa.”

Khương Mộ Vân đến gần cô nhỏ giọng bảo: “Tôi không sao hết, anh quên tửu lượng của tôi rồi à.”

“Giám đốc Mạnh, này là lỗi của ngài rồi, nếu ngài không chịu uống thì đừng ngăn trợ lý Khương uống chứ, vầy cũng quá đáng lắm!”

“Đúng vậy đấy giám đốc Mạnh, tuy nói giờ anh có nhiều hạng mục, không thiếu một hai hạng mục trên tay chúng tôi, nhưng nếu chúng tôi liên hiệp lại chống đối anh, thì sợ là anh cũng không chịu được.” Các giám đốc không chiều theo ý anh.

Khương Mộ Vân vươn tay, đặt trên mu bàn tay Mạnh Triều Huy: “Buông ra, tôi tự có chừng mực.”

Tay cô hơi lạnh, đầu ngón tay mềm nhẵn, nhẹ nhàng mà khoát lên trên mu bàn tay của anh, Mạnh Triều Huy nhất thời hoảng hốt, buông lỏng tay, Khương Mộ Vân liền nhân cơ hội đẩy tay anh ra, lại cạn sạch thêm một lần.

Khương Mộ Vân thẳng thắn rời khỏi chỗ ngồi, cô bưng ly rượu, cùng cụng ly với đám giám đốc, cô cho lũ bọn họ đủ mặt mũi.

Mạnh Triều Huy trơ mắt nhìn cô ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon thả của cô trắng nhuận như ngọc dưới ánh đèn, cô nhẹ nhàng nuốt xuống khi rượu vào cổ họng.

Anh cực kỳ đau lòng, ngay cả thở thôi cũng thấy đau, anh sải bước đi tới, một tay túm lấy cổ tay Khương Mộ Vân, tay còn lại túm lấy ly rượu của cô, đùng một tiếng ly rượu đập mạnh xuống bàn, ly rượu vỡ vụn, lòng bàn tay anh cũng nhỏ giọt máu, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Anh không cần cô vì anh làm những chuyện này, cho dù những người ở đây không bao giờ hợp tác với anh nữa thì anh cũng không quan tâm!

“Xin lỗi các vị, hôm nay tôi không thể phụng bồi các vị nữa rồi!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Triều Huy bị sương lạnh che đậy, ánh mắt anh đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người.

Mấy tên giám đốc bây giờ câm như hến, họ ngây ra như phỗng, Mạnh Triều Huy nắm chặt cổ tay cô, giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, dẫn cô ra khỏi căn phòng này.

Có thể là đột nhiên uống quá nhiều rượu trong một lúc, Khương Mộ Vân có chút mơ màng, mãi cho đến khi bị dẫn ra khỏi phòng đi được một đoạn cô mới định thần lại, dừng bước lại, nắm chặt tay phải của anh, cô bắt đầu nâng tay anh lên nhìn.

Lòng bàn tay bị thủy tinh đâm một vết rất sâu, máu không ngừng chảy ra.

“Anh điên rồi sao, sao lại tức giận như vậy chứ! Nổi giận thì nổi giận, nhưng cần gì phải làm thương tay mình!” Khương Mộ Vân cực kỳ tức giận, cũng cực kỳ đau lòng, nước mắt không tự chủ được mà trào ra, tràn đầy khóe mắt, thi nhau rơi xuống.

Cô ngồi xổm xuống, trực tiếp đặt túi xách xuống đất, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Anh đưa tay cho tôi đi.”

Mạnh Triều Huy cúi đầu nhìn cô, nhìn cô khóc, nhất thời không biết phải làm gì, chỉ ngoan ngoãn nghe theo, đưa tay ra trước mặt cô.

Khương Mộ Vân dùng khăn tay lụa nhẹ nhàng băng bó cho anh, nước mắt vẫn còn rơi, khăn lụa rơi xuống, máu anh hòa vào với khăn lụa.

“Tôi không sao hết, tôi chỉ quá tức giận thôi, em uống nhiều rượu như vậy làm gì hả?” Mạnh Triều Huy vươn tay kia, run rẩy xoa mặt cô, thay cô lau nước mắt.

“Anh còn quát tôi hả!?” Đầu óc Khương Mộ Vân hơi choáng váng, đầu óc lờ mờ nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Tôi đã cản rượu cho anh rồi mà anh còn dữ với tôi! Oa oa oa…

Mạnh Triều Huy nóng nảy, tiếp túc lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc nữa, tôi có giận hay dữ gì với em đâu, tôi đang giận chính mình mà, tôi không nên mang em đến những nơi như này.”

“Ồ, có phải anh cho rằng tôi giúp anh cản rượu là chuyện vô ích đúng không?” Nước mắt Khương Mộ Vân như hạt châu đứt dây, ròng ròng chảy xuống. Cô càng nghĩ càng ấm ức, cực kỳ ấm ức. Không chỉ ngày hôm nay, từ lúc cô làm trợ lý cho anh ngày nào cũng ấm ức.

“Không có, là tôi, tôi không nỡ để em uống nhiều rượu như vậy.” Mạnh Triều Huy quả thực là có lý nhưng không được nói.

Đầu Khương Mộ Vân càng ngày càng choáng, tư duy cũng có chút trì trệ, nhưng cô hiểu hai chữ ‘không nỡ’ của anh không phải để trêu tức cô, không phải là trách cô, là không nỡ cô, chỉ vậy thôi. Nước mắt của cô từ từ dừng lại.

“Chúng ta về thôi.” Mạnh Triều Huy biết rằng rượu này có nồng độ cồn rất cao, có dư vị rất mạnh, cô nhất định sẽ choàng đầu khi uống hẳn 4 ly cùng một lúc.

Khương Mộ Vân “Vâng” một tiếng, mặc kệ Mạnh Triều Huy nắm tay cô, đi lên phía trước.

Ngồi trên xe, ý thức Khương Mộ Vân càng ngày càng trầm, lưng vừa dựa ghế liền nhắm mắt lại, cô còn không thèm thắt dây an toàn.

Mạnh Triều Huy nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn.

Khương Mộ Vân ngửi thấy mùi thảo mộc mát lạnh rất quen thuộc, cô biết người trước mặt là Mạnh Triều Huy, biết anh đang ở gần cô, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, cảm nhận được nhịp thở ấm áp của anh, cô từ từ mở mắt nhìn anh.

Sau khi Mạnh Triều Huy thắt dây an toàn, anh định đứng dậy rời đi.

Khương Mộ Vân đột nhiên đưa tay móc cổ anh, cô mở to đôi mắt mơ màng áng lên vệt nước nhìn anh.

Chắc cô lại say rồi.

Mạnh Triều Huy nghĩ, cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn cô, muốn xem cô định làm gì.

Đối mặt nhìn nhau một lúc, người tỉnh táo sẽ là người khó chống đỡ, dần dần miệng lưỡi Mạnh Triều Huy trở nên khô đắng, anh muốn cắn thật mạnh vào đôi môi kia giống sáu năm rưỡi trước, nhưng anh là kẻ kiêu ngạo, sẽ không nhân lúc khó khăn đi hôi của.

Anh giơ tay định đẩy cô ra, nhưng Khương Mộ Vân cố tình siết chặt hơn.

“Em muốn làm gì hả?” Mạnh Triều Huy hết cách chỉ đành hỏi.

Khương Mộ Vân cong mắt, cánh môi hồng như cánh hoa đào hé mở, nhẹ nhàng nói: “Em thích anh.”

_Chú thích:

[1] ý nói phái nữ cũng có khí phách, phong độ không thua gì cánh đàn ông.
Chương trước Chương tiếp
Loading...