Sơn Hà Biểu Lý

Quyển 2 - Chương 39



Họng Chử Hoàn động nhẹ, Nam Sơn lại nhìn anh chằm chằm… hoặc nên nói là nhìn anh đe dọa, như báo săn theo dõi con mồi, mắt không hề chớp.

Dù họ nói chuyện luôn có một chút chướng ngại ông gà bà vịt, song hành động và biểu cảm lại thông dụng khắp thế giới, ánh mắt Nam Sơn làm tim Chử Hoàn đập nhanh một hồi.

Ngực anh đột nhiên nóng lên, máu chảy qua toàn bộ không may mắn ngoại lệ, đều bị làm nóng hầm hập. Anh cảm thấy xương cốt nặng trịch trên người mình đột nhiên nhẹ bớt hai cân, dưới chân không có rễ, cơ hồ sắp bay lên không trung luôn rồi.

Chử Hoàn mơ màng quên mất mình đang ở nơi nào, xung quanh bỗng như hóa thành cảnh xuân, mà anh thì không cách nào khống chế tim đập nhộn nhạo.

Anh chậm rãi chìa một tay, thoáng dừng ở không trung giây lát, giống như đang chờ Nam Sơn cho phép.

Nam Sơn không nói năng cử động, mặc tay anh giơ lên từng tấc, chần chừ cạnh mặt mình.

Song Chử Hoàn thủy chung không lỗ mãng, bệnh quân tử không hợp thời bất chợt lại phát tác, anh chỉ dùng mu bàn tay cực dịu dàng cọ nhẹ mặt Nam Sơn, giống như phẩy chút bụi phủ trên báu vật vô giá, sau đó tự nhiên mà mỉm cười.

Im hơi lặng tiếng, rút đi tất cả ngụy trang, bình chân như vại và không hề để ý.

Tựa sương tuyết mỏng manh lặng lẽ tan chảy trong nắng sớm.

Nam Sơn nắm tay anh, tộc trưởng Người Thủ Sơn trẻ tuổi cường tráng là điều không nói cũng biết, bàn tay cậu như cái bàn ủi đốt đỏ, có sự nóng rực bất chấp tất cả.

Nam Sơn nắm tay anh ngày càng chặt, muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì cậu lại đột nhiên biến sắc, bất ngờ buông tay Chử Hoàn ra, chẳng nói một lời quay người nhảy xuống khe suối lạnh lẽo.

Bông tuyết trắng tinh văng tung tóe, Nam Sơn ngâm cả người mình dưới suối, mặt nước cơ hồ ngập qua cằm, cậu mở to đôi mắt dường như bật ra Thập Vạn Đại Sơn cùng với tất cả chim bay thú chạy trong đó, không còn che giấu khát vọng đầy dã tâm trong ánh mắt. Nam Sơn nhìn Chử Hoàn chăm chú, đôi mắt đen lay láy di chuyển theo anh, có vẻ hơi mong chờ.

Chử Hoàn thoạt đầu sửng sốt, sau đó anh cảm thấy người mình cũng hơi nóng lên, liền nhớ đến đoạn đường thủy hở tí là bị máu “chó điên” mutai bắn đầy mặt lúc ban nãy.

Hôm trước Chử Hoàn còn chê cười Pháo Kép thất thố trước mặt mọi người là nít ranh miệng còn hôi sữa, không ngờ báo ứng tới nhanh vậy. Máu mutai có một chút tanh ngọt, hơi giống máu hươu nhưng đặc hơn, song cũng không có tác dụng ngay lập tức thần kỳ như “xuân dược” quyến rũ ba ngàn dặm trong tiểu thuyết võ hiệp.

Có điều, Chử Hoàn sớm chẳng còn là thanh thiếu niên tràn đầy tinh lực nữa, sừng sững trên nơi đầu sóng ngọn gió của lời đồn lãnh cảm nhiều năm không ngã, lại ngâm nước thời gian dài như vậy, dù bất cẩn uống vài ngụm máu loãng, tác dụng thủy chung có hạn.

Nhưng nhìn Nam Sơn, anh cảm thấy hơi phập phồng khó yên.

Chử Hoàn rửa mặt dưới khe suối lạnh buốt, hai người nhìn nhau, không khỏi đều có chút quẫn bách.

Chử Hoàn không nhịn được bật cười thành tiếng, cùng lúc đó, trái tim anh hết lên lại xuống, chợt căng thẳng chợt thoải mái, sau chót rốt cuộc khôi phục tâm trí của đàn ông trưởng thành bình thường, ổn định lại.

Dù sao thì anh đã không còn ở độ tuổi có thể thanh xuân tùy ý, bất chấp tất cả.

Chử Hoàn không có ý định, cũng không còn tinh lực gặp dịp thì chơi với ai, càng chưa bao giờ coi Nam Sơn là diễm ngộ củi khô lửa bốc gì đó. Anh cảm thấy mình đại khái từ khi gặp Nam Sơn lần đầu tiên thì đã thích rồi, thích lâu, không khỏi liền trân trọng.

Chử Hoàn cảm thấy mình chẳng có của nả gì, thứ lớn nhất có thể cho đối phương chính là không phụ lòng, là ngay từ đầu đã thận trọng.

Anh nhanh nhẹn chuẩn bị củi lửa, cũng may chức năng chống thấm của bật lửa chưa hỏng, không mất sức lắm đã đốt được một đống lửa. Chử Hoàn hơ tay trên lửa một chút, cảm thấy ánh mắt Nam Sơn đi theo toàn bộ hành trình của anh.

Chử Hoàn nhìn qua ngọn lửa, nói với Nam Sơn dưới nước: “Lạnh thì lên đi, chuyện đó mọi người đều biết mà, không cần xấu hổ.”

Nam Sơn ở dưới nước hơi cựa quậy, chắc vẫn chưa nguội đi, đành phải tiếp tục ngâm.

Lương khô họ mang theo đều ở chỗ Đại Sơn, hai người chạy cả ngày cũng đói bụng rồi.

May mà trên núi trừ thừa thãi quái vật hoang dã vẫn còn không ít động vật hoang bình thường. Chử Hoàn lắng tai nghe một lúc, nhạy bén bắt được một tràng phạch phạch giữa núi rừng, nhanh chóng cầm cung tên, kéo cung bắn tên lưu loát nhanh nhẹn. Chỉ nghe “Bịch” một tiếng, một con chim to như chim trĩ bị bắn xuyên qua cổ rơi xuống.

Chử Hoàn xách con chim quơ quơ hỏi Nam Sơn: “Không có độc chứ?”

Nam Sơn lắc đầu.

Chử Hoàn: “Được, cậu bơi lại gần bờ đi.”

Sau đó nhờ dòng nước róc rách chảy rất nhanh qua khe suối, anh thuần thục mổ bụng con chim, làm sạch sẽ, sau đó gác trên lửa.

Sắc trời tối dần, Nam Sơn ngâm nước cả buổi chợt mở miệng hỏi: “Mũi tên hôm nay, tại sao anh lại bắn trượt?”

Tay Chử Hoàn khựng lại, anh theo bản năng không muốn trả lời, song cũng biết mình không thể vĩnh viễn hèn nhát trốn tránh mấy vấn đề này, một lúc lâu mới nói: “Hoảng sợ.”

Ánh mắt Nam Sơn tối đi: “Vì Viên Bình?”

Chử Hoàn đã mở miệng với cậu, ngược lại thản nhiên hẳn, anh gật đầu, dùng dao khía con chim vài nhát, gác trên đống lửa chậm rãi nướng.

Nam Sơn ghen đến không thèm che giấu, liếc qua là rõ: “Tại sao vừa thấy hắn là anh hoảng?”

Chử Hoàn như cười như không ngẩng đầu nhìn cậu một cái, vừa chạm tới đôi mắt ẩn ý đó, ngọn lửa cháy khắp người tức khắc nóng lên đến mặt, Nam Sơn lập tức muốn chôn mình xuống nước, giữa chừng lại thấy hết sức kỳ lạ, cảm giác như mình bị ánh mắt Chử Hoàn trêu ghẹo vậy.

“Mình trốn trốn tránh tránh làm gì?” Cậu nghĩ như vậy, tức khắc cây ngay không sợ chết đứng, lộ ra bả vai và lồng ngực rộng lớn cân đối, nhích lại gần bờ.

Chử Hoàn nói: “Tôi thấy hắn thì có gì phải hoảng? Chỉ là còn chưa quen, thường xuyên quên rằng hắn đã chết rồi, vừa nhìn thấy Người Thủ Môn mới sinh này, liền có cảm giác như quay về rất lâu trước kia… Ừm, hẳn là tôi sẽ chậm rãi quen thôi.”

Nam Sơn ngắm anh, không biết vì sao lần này máu mutai có ảnh hưởng đặc biệt mạnh với mình. Cậu nhìn cơ thể quanh năm bị quần áo che khuất của Chử Hoàn, nhìn môi anh khi nói chuyện khẽ nhúc nhích, không nhịn được nuốt nước bọt cái ực, trong lòng như bị một cái bàn chải nhỏ cào cào, luôn chẳng chạm đến chỗ ngứa.

Cậu không biết mình đói bụng hay là thế nào, cậu nhìn Chử Hoàn, tức thì sinh ra ý nghĩ “thật muốn nếm thử”.

Nam Sơn ý thức được suy nghĩ méo mó của mình, lập tức dựa vào ý chí mạnh mẽ, quyết đoán thu tầm mắt về, phi lễ chớ nhìn, hỏi: “‘Hôn ước’ ở chỗ các anh là thế nào?”

“Phiền phức lắm,” Chử Hoàn cẩn thận lật thịt nướng trên đống lửa, theo khoảng cách điều chỉnh độ lửa, “Trước tiên phải đến một nơi gọi là Cục dân chính đăng ký, để người ta phát cho một quyển nhỏ, chứng minh hôn nhân đã được lập – A, đương nhiên, hiện tại bên đó chỉ cho đăng ký hôn nhân giữa một nam một nữ, còn lại tạm thời không do họ quản – sau đó còn phải phát thiệp, mời bạn bè, đặt nhà hàng, thuê người chủ trì hôn lễ…”

Nam Sơn mới đầu còn nghiêm túc tính toán gì đó theo miêu tả của anh, cuối cùng cơ hồ sợ đến ngây người vì những lễ nghi phiền phức này.

“Tóm lại là tổ chức hôn lễ một lần cần rất nhiều tiền và thời gian, có khi còn phải thuê người chuyên môn làm việc này lo liệu thay, nhưng mà…” Chử Hoàn lật từng miếng thịt nướng, nở nụ cười nhẹ nhàng, “Cho dù trịnh trọng và phiền phức như vậy, vẫn có rất nhiều người kết hôn xong lại ly hôn.”

Nam Sơn: “Ly hôn nghĩa là gì?”

Chử Hoàn thoáng suy nghĩ: “Nói theo các cậu thì chắc là ‘giải trừ hôn ước’ đó mà?”

Nam Sơn vội nói: “Hôn ước sao có thể giải trừ? Đó là khế ước sinh tử.”

Chử Hoàn nhíu mày, hơi tự giễu: “Thế thì toi, chỗ chúng tôi mỗi ngày chắc sẽ chết rất nhiều người.”

Hai người một ở trên đất bằng, một ở dưới nước, đứng trước khác biệt văn hóa quá lớn, hai bên im lặng rất lâu, cho đến khi Chử Hoàn nướng giòn thịt.

Đầu tiên anh cẩn thận chọn miếng thịt ngon nhất, gỡ ra tỉ mỉ dùng chiếc lá thật dày bọc một đầu xương để tiện cầm tay, lúc này mới đưa cho Nam Sơn dưới nước.

Nam Sơn rốt cuộc chậm chạp bước lên trước khi biến thành một con thủy quỷ, cậu mang theo hơi lạnh ngồi xuống bên cạnh Chử Hoàn, nhận thịt chim đã nướng chín, vẫn chưa thôi truy hỏi về thế giới mà cậu không biết: “Vậy vì sao mà phải giải trừ?”

“Lý do gì cũng có,” Chử Hoàn nói, “Nhưng nhìn chung thì, hoặc là sống chung không nổi nữa, hoặc là trong lòng có người khác rồi.”

Chử Hoàn vừa nói vừa nhớ tới cha mẹ Nam Sơn.

Một người đàn ông khá hấp dẫn nhưng chẳng tốt đẹp gì, một mình lượn lờ gần biên giới, có sẵn phương tiện nghiên cứu hơn hẳn người bình thường, về mặt dược lý và dược vật có thể có trình độ nhất định; và qua miêu tả của trưởng giả, người kia giết hại Người Thủ Môn nghe không giống nhất thời nảy lòng tham, thời gian địa điểm tất cả đều rất chu toàn, hẳn là mưu tính đã lâu, lại có đủ mấy đặc điểm lớn như to gan, cẩn thận, giả dối, tàn nhẫn, sức hành động cực mạnh.

Có những điểm này, đối với thân phận của người kia, Chử Hoàn cảm thấy phán đoán hợp lý nhất chính là tội phạm sản xuất ma túy chạy trốn tới biên giới.

Song anh không nói với Nam Sơn, chỉ cảm thấy rất đáng tiếc cho người phụ nữ trong câu chuyện, nếu không có sự ràng buộc bất chấp tình lý kia, bà ấy có thể thoát thân trước, sau đó giết kẻ đáng giết, chôn kẻ nên chôn.

Nhưng… nghĩ lại thì, hình như cũng không phải.

Một dân tộc ở trong hoàn cảnh này, dẫu hiếu khách hơn, họ có thể cho phép tộc trưởng gả cho một người ngoài không biết gốc gác sao? Ký kết loại thề ước đồng sinh cộng tử này, sao lại không có áp lực đến từ đồng tộc kia chứ?

Chử Hoàn có thể tưởng tượng ra tính tình quyết liệt được ăn cả ngã về không của bà ấy.

Cho dù có thể chỉ lo thân mình, có lẽ bản thân bà ấy cũng chẳng muốn đâu nhỉ?

Nam Sơn không nói gì nữa, giống như để không phụ tấm lòng của người đầu bếp, cậu toàn tâm toàn ý gặm sạch miếng thịt Chử Hoàn xé cho, chờ gặm sạch trơn khúc xương rồi cậu mới lại nói: “Tôi vẫn không hiểu.”

Chử Hoàn: “Bởi vì ở chỗ các cậu có quá ít người.”

Người quá ít, cuộc sống quá vất vả, ví dụ như một người đói bụng cả ngày, ăn thịt không có muối cũng có thể ngấu nghiến như hổ đói, nhưng những kẻ ăn chán chê suốt ngày, dù tình cờ gặp món vừa miệng, chắc cũng chỉ có thể ăn một hai miếng thôi.

Sau nửa đêm quần áo khô, hai người đều dậy đi tiếp chứ không dám ngủ ở nơi này.

Chử Hoàn bật đài, rất khéo léo dẫn dắt chủ đề, Nam Sơn rốt cuộc chậm rãi thả lỏng, thu lại ánh mắt không tự chủ được có vẻ bức bách thậm chí hơi công kích.

Hai người giống như lại quay về thời điểm Chử Hoàn mới tới tộc Ly Y, mỗi ngày sang nhà tộc trưởng tìm Nam Sơn tán gẫu, thoải mái vui vẻ và không hề có áp lực.

Nam Sơn đang kiên nhẫn sửa lại cách phát âm của một từ trong tiếng dân tộc Ly Y cho Chử Hoàn, thì cậu chợt vô cớ dừng lại, Chử Hoàn thoáng sửng sốt rồi lập tức cũng kịp nhận ra.

Tiếng nước – tiếng nước bất thường!

Nam Sơn đột nhiên dùng tay ra hiệu cho Chử Hoàn lui lại, không hề khác lúc ban ngày Chử Hoàn đối thoại từ xa với Viên Bình – Chử Hoàn rất ngạc nhiên, anh không ngờ cậu chàng cố chấp này cứ ở bên im lặng không lên tiếng, thế mà lại xem hết và ghi nhớ mỗi một động tác của anh với Viên Bình.

Một con quái vật khổng lồ đột nhiên từ dưới sông chui lên, Chử Hoàn và Nam Sơn đã nấp vào rừng cây bên bờ sông.

Hai người một trước một sau trèo lên cây, Chử Hoàn vén tán lá rậm rạp, đêm tối ít nhiều ảnh hưởng thị lực, anh đang định mở chức năng ống nhòm, thì một bàn tay đột nhiên chặn trước mặt.

“Đừng nhìn.” Nam Sơn vội nói, “Không thể nhìn.”

Chử Hoàn rất hoang mang, chẳng lẽ nhìn sẽ mọc mụn lẹo hay sao?

Nam Sơn một tay che trước mắt anh, một tay quàng qua vai, cầm cánh tay anh, kề sát tai Chử Hoàn nói: “Nó không phải âm thú, mà là…”

Cậu dừng lại, ý thức được Viên Bình không ở đây, hai người chẳng ai có cách phiên dịch chính xác hai loại ngôn ngữ, đành phải bỏ qua danh từ khó giải thích: “Toàn thân nó đều có mắt, nhìn một cái từ xa cũng sẽ bị thương, nghiêm trọng thì sẽ mù, có khi còn chết nữa cơ.”

Tư tưởng Chử Hoàn hết sức thành thục – tức là anh có lượng tri thức dự trữ nhất định và phương thức tư duy thành hình, điều này giúp anh có thể ung dung trong rất nhiều tình huống, song cũng có chỗ bất lợi. Thí dụ như anh sẽ cứng nhắc, một khi tiếp xúc với thứ mới lạ không hợp với nhận thức cũ, việc tiếp nhận sẽ có một chút chướng ngại.

“Toàn thân đều là mắt” nghĩa là gì? Vậy chân chính dùng để thực hiện chức năng thị giác là cơ quan nào? Không thể là ba trăm sáu mươi độ toàn là thị giác chứ?

Mà không thể tiếp xúc với thị giác lại là thế nào? Cường quang? Thị giác sai lầm tạo thành công kích tinh thần?

Chử Hoàn thật sự không tưởng tượng được, cũng không lý giải nổi, đang định mở miệng hỏi lại.

Nam Sơn: “Suỵt.”

Tiếng soàn soạt chậm rãi truyền đến, Chử Hoàn nhắm mắt lại, xúc giác và thính giác bắt đầu trở nên đặc biệt mẫn cảm, anh nghe thấy lá cây không có gió lại tự vang xào xạc như run rẩy. Mà thứ gì đó cực kỳ nặng nề đang từng bước một đi qua dưới tàng cây, tốc độ không hề nhanh, lúc đi qua cây này, Chử Hoàn nghe thấy nó dừng lại.

Xung quanh yên tĩnh, giống như gió và thời gian đều đã ngừng lại, hai người không tự chủ được nín thở.

Nó đang cử động sao?

Toàn thân đều là mắt, thế nó đang nhìn đi đâu?

Nó đã phát hiện ra họ?

Tay Chử Hoàn chậm rãi sờ chuôi lưỡi lê trong lòng.

Đột nhiên, gốc đại thụ bốn năm người ôm cũng khó xuể này hơi lắc lư, tiếp đó là tiếng vật cứng và sắc bén cào vỏ cây.

Một tay Chử Hoàn suýt nữa cắm vào vỏ cây.

Con đó trèo lên rồi? Hay nó muốn đẩy đổ gốc đại thụ này?

Lúc không nhìn thấy, trí tưởng tượng của người ta có thể phong phú đến mức tận cùng, đặc biệt là Chử Hoàn cảm nhận được, lòng bàn tay Nam Sơn cầm tay anh đã rịn mồ hôi.

Tiếng cào vỏ cây càng lúc càng lớn, Chử Hoàn đã nắm chặt lưỡi lê, chuẩn bị sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

Ngay khi mồ hôi lạnh trên người Chử Hoàn đã vã ra hai lần, động tĩnh ấy đột nhiên dừng lại.

Yên tĩnh giây lát, rồi tiếng bước chân nặng nề và kéo dài khiến người ta thấy như được đại xá ban nãy lại vang lên lần nữa.

Rất lâu, Chử Hoàn mới khẽ thở phào một hơi, cầm bàn tay Nam Sơn đang che trước mắt mình: “Đi rồi?”

Nam Sơn buông tay: “Đi rồi. Mỗi bước đi đều tiêu hao rất nhiều, nên bình thường nó không thích di chuyển lắm, không đến được nơi cao như sơn môn, thế nên chúng tôi không hay gặp.”

Nói đến đây, ánh mắt Nam Sơn trầm xuống: “Nhưng mỗi lần gặp phải đều có người chết, tuyệt không ngoại lệ. Ông tôi cũng chết vì vậy, cho nên mẹ mới có thể lên làm tộc trưởng từ khi còn rất trẻ.”

Chử Hoàn: “Có tính công kích?”

Nam Sơn: “Ăn thịt người – đi, chúng ta mau đi thôi.”

Hai người mau lẹ nhảy xuống, Chử Hoàn lúc này mới nhìn thấy dấu chân to trên mặt đất – rộng gần một thước, dài một thước rưỡi, giẫm những chỗ đất mềm trong rừng thành hố rất sâu, thể trọng ít nhất phải bằng một con xe việt dã, mà trước mỗi một dấu chân còn có một loạt lỗ nhỏ và sâu như móng vuốt vậy.

Chử Hoàn liếc nhìn chỗ rễ cây, xem ra ban nãy nó dừng lại là để mài vuốt.

Rễ cây bị cào rỗng một nửa, vụn gỗ văng tung tóe, từng tầng vòng tuổi lộ ra trong vết thương.

Trong nháy mắt, Chử Hoàn cảm nhận được không thể rõ hơn sự nhỏ bé bất lực của kẻ làm người.

Đang cảm thán thì anh đột nhiên nhìn thấy một đoạn dây nổi bật trong vụn gỗ và bụi cỏ.

Trong lòng Chử Hoàn lập tức trúng một đòn nặng nề, anh tiến một bước nhặt nó lên, sợ nhận nhầm nên còn cẩn thận lật qua lật lại, chỉ thấy trên nút thắt còn dính nửa bím tóc.

Đoạn dây và tóc là của Tiểu Phương!

Tuy Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn đều để tóc dài, nhưng đàn ông bình thường ít khi làm điệu, chỉ có Tiểu Phương như con gái, tết sợi dây màu mè kia vào bím tóc, cho nên Chử Hoàn có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với sợi dây bện điệu đà ấy.

Nam Sơn vừa liếc qua thì sắc mặt đã thay đổi.

Phần đuôi sợi dây bị vật sắc cắt đứt, rất có thể là vũ khí của chính Người Thủ Sơn.

Nam Sơn vén một lùm cây, thấy một mũi tên ghim sâu ba phân trên một cái cây khá thấp mọc lẫn trong đó.

Là cung tên của chính Người Thủ Sơn.

Tiểu Phương là một kẻ thất học trình độ văn hóa hết sức có hạn, tất nhiên không có chí hướng cạo đầu đi tu, vậy…

Hoặc đây là cảnh báo của hắn, hoặc chính là hắn đã…
Chương trước Chương tiếp
Loading...