Sơn Hà Biểu Lý

Quyển 1 - Chương 8



Edit: Yển

Họ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, qua vô số lần “anh ra dấu tôi đoán”, mà từ đầu đến cuối vẫn trong tình trạng ông gà bà vịt.

Nói đến khô hết cả miệng, liền tạm thời nghỉ ngơi. Hai người vô kế khả thi ngồi đối diện trố mắt nhìn nhau, sau đó Nam Sơn lại rót cho anh ly rượu – đây đã thành cách duy nhất để bồi đắp tình cảm.

Làm trơn họng xong lại ra dấu tiếp.

Chử Hoàn dần dần quen với mùi tanh trong rượu, nếm ra một chút hương thuần dã tính. Cuối cùng chính anh cũng chẳng nhớ là mình đã uống bao nhiêu ly, rượu bắt đầu ngấm, trong trạng thái ngà ngà say dựa lên đầu giường, xem Tiểu Phương nhảy lên nhảy xuống biểu diễn kịch câm.

Chỉ thấy ông anh này dồn khí vào đan điền, đứng trung bình tấn, quát to một tiếng, hai tay giơ ra, làm tư thế chặn đường.

Chử Hoàn hoang mang suy nghĩ một chút: “Đứng lại? Không được cử động? Đường này không thông?”

Nam Sơn bật cười to, Tiểu Phương nản chí lắc đầu, tiếp đó hai tay hợp lại, cổ tay buông xuống, đoạn lắc lắc rất có tiết tấu.

Chử Hoàn bừng tỉnh ngộ, còn cho là mình đã hiểu: “Cưỡi ngựa!”

Nam Sơn dịch lại cho Tiểu Phương nghe, khiến anh bạn kia tức quá thét lên mấy tiếng, vung nắm đấm như chùy sắt, xem chừng rất muốn đập đầu Chử Hoàn lấy óc ra rửa cho sạch.

Chử Hoàn cười khổ sờ mũi: “… Không phải là Gang Nam style chứ?”

Nam Sơn lên tiếng ngăn Tiểu Phương lại, tránh để hắn ta tự làm mình tức chết. Chử Hoàn phát hiện mỹ nam này nói chuyện rất hữu dụng, chỉ vừa mở miệng thì Tiểu Phương đang phẫn nộ lập tức nghiêm chỉnh chấp hành mà ngậm miệng luôn.

Tiểu Phương bừng bừng lửa giận lòng vòng tại chỗ như con thú bị nhốt, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lát sau hắn đứng lại, đưa ra một bàn tay gấu, đứng ở trước mặt anh, sau đó lật qua lật lại bàn tay như cái quạt hương bồ.

Chử Hoàn: “A…”

Hai người kia nhìn anh chờ mong.

Chử Hoàn thấy răng hơi đau: “Đó là… bạt tai một phát?”

Xem ra người anh em có đôi mắt to xinh đẹp và mái tóc dài này không có một tế bào biểu diễn nào, nhưng may mà trời cao mở cho cánh cửa sổ khác – Xem màn biểu diễn của hắn ta, Chử Hoàn cảm thấy tay này được trời phú cho khả năng cướp của.

Chử Hoàn cười gượng: “Anh bạn này tên là gì vậy?”

Tiểu Phương không hiểu, Nam Sơn trả lời thay, vào tai Chử Hoàn thì đó chính là một chuỗi những con số lộn xộn vừa dài vừa dễ nghe.

Lúc này anh mới hiểu, rất có thể cái tên “Nam Sơn” là do một người biết tiếng Hán đặt cho cậu, còn tên của tộc người ta thì nghe phức tạp và lạ lùng hơn.

Thấy Chử Hoàn có vẻ nghi hoặc, Nam Sơn liền nhiệt tình giải thích ý nghĩa cái tên này. Cậu tươi cười rạng rỡ giở từ điển ra, chỉ chỉ anh bạn thắt bím bên cạnh, giơ ngón cái tỏ vẻ tán thưởng, sau đó cho Chử Hoàn xem bốn chữ “khỉ lông hung mãnh” đầy tàn khốc.

Chử Hoàn: “…”

À thì, “khỉ lông hung mãnh” là văn hóa thẩm mỹ đặc biệt ở chỗ họ, hay là anh chàng đẹp trai này tra nhầm?

Cho đến khi Chử Hoàn một ly ba ngụm mà uống hết vò rượu thứ nhất của Nam Sơn, anh mới hơi tìm được đường trao đổi với đối phương.

“Ý cậu là, người ngày hôm qua cậu đón ở bến xe, là lão sư dạy học trong tộc các cậu à?” Chử Hoàn hỏi.

Hai chữ “lão sư” vừa ra khỏi miệng thì đôi mắt Nam Sơn tức khắc sáng lên như có hai vầng dương be bé, Chử Hoàn cảm thấy mình đã say thứ rượu tự ủ của người anh em dân tộc thiểu số rồi, bị cặp mắt rực sáng ấy làm cho choáng váng.

Nam Sơn nhanh nhẹn tìm hai chữ “lão” và “soái” trong quyển từ điển, cậu thậm chí không tra theo bộ thủ, lật cái là ra ngay, có vẻ còn quen thuộc hai chữ này hơn cả tên mình.

… Đương nhiên, quen thuộc không có nghĩa là đúng.

“Là lão sư, không phải lão soái.” Chử Hoàn sửa lại. Anh đưa tay định lấy quyển từ điển kia chỉ cho đối phương xem, nhưng chợt nhớ tới thái độ trịnh trọng khác thường của người ta đối với nó.

Chử Hoàn lẩm bẩm trong bụng: “Chẳng lẽ là có thần gì bám vào cái thứ này?”

Anh cảm thấy mình hơi đường đột, vì thế động tác khựng lại, bàn tay đã giơ ra vài centimet lại rụt về.

Động tác thò tay và rụt về của anh chẳng qua chỉ vài tấc, thế nhưng Nam Sơn lại hiểu. Cậu ta lập tức dùng hai tay nâng quyển từ điển rách tả tơi kia, đưa đến trước mặt Chử Hoàn như tiến cống vậy. Cậu nhiệt tình quá mức, suýt nữa chọc phải mũi Chử Hoàn, cả động tác giống như dâng tặng một cái khăn Ha-đa(1) thánh khiết ấy.

Chử Hoàn đành phải nhận lấy, lật đến chữ “sư”, chỉ cho cậu ta xem: “Là chữ này, sư trong lão sư.”

Nam Sơn: “Lão… sư.”

“Đừng,” Chử Hoàn vội ho một tiếng, “Không dám nhận.”

Nam Sơn không hiểu “không dám nhận” nghĩa là gì, cậu thành kính nắm tay Chử Hoàn, động tác nhanh chóng, Chử Hoàn cứng đờ cả người, không né tránh.

Nam Sơn nắm tay anh, thoạt đầu đấm nhẹ vào ngực mình vài cái, sau đó nhắm mắt lại, cúi đầu, khẽ khàng dùng trán chạm ngón tay Chử Hoàn.

Chử Hoàn lại ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng như có như không, lập tức cảm thấy mình đúng là say đến hồ đồ rồi.

Chử Hoàn: “Ôi – chờ đã chờ đã, không không không không, cậu… cậu khoan kích động.”

Cũng chẳng biết là ai kích động hơn đây.

Chử Hoàn suýt nữa cắn trúng lưỡi, tim không tự chủ được đập nhanh hơn, khéo léo thoát khỏi Nam Sơn, không để lộ dấu vết.

“Tôi,” Anh chỉ mình, phối hợp với động tác tay đơn giản, cố hết sức nói thật rõ, “Không phải là người cậu muốn tìm đâu.”

Nam Sơn sửng sốt.

Tiểu Phương bên cạnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Người này lúc không hung thần ác sát còn có vẻ quá thật thà chất phác, hắn ta gãi mớ tóc rối xù như cào cỏ tranh, vẻ mặt khi nhìn Chử Hoàn có chút trông chờ.

Nam Sơn quay sang nói câu gì đó, Tiểu Phương nghe thế trợn tròn hai mắt, tiến đến trước mặt Chử Hoàn, đưa tay ra vẽ một hình chữ nhật trên không, rồi nắm lại làm tư thế lăn lăn, sau đó dùng hai ngón tay luân phiên, mô phỏng người đi đường, cuối cùng chỉ chỉ Chử Hoàn, giơ một ngón tay.

Lần này thì Chử Hoàn rốt cuộc đã hiểu một cách chính xác.

Tiểu Phương nói là: hôm qua chỉ có mình anh xuống xe thôi.

Chử Hoàn bóp mạnh ấn đường, nhớ lại tỉ mỉ một phen. Hôm qua lúc anh lên, trên xe có mấy chục người, anh theo bản năng nhìn lướt qua mỗi người, lúc này nghĩ lại một chút, đặc thù của họ vẫn còn nằm trong đầu.

Trong số hành khách, có công nhân viên lên thành phố đi xe về quê, có người đi thăm thân thích ở nông thôn, có người vác hành lý đưa con lên thị trấn học… À, còn có một người nữa.

Chử Hoàn đã nhớ ra, đó là một cậu thanh niên đeo kính, da mịn thịt mềm, hiển nhiên không phải dân lao động chân tay. Anh nhớ va-li của chàng trai ấy khá là to và nặng, xem chừng là đi xa, hơn nữa định ở lại một thời gian.

Cậu thanh niên ấy lên xe từ rất sớm, lại ngồi ở mé không thoải mái nhất, hẳn là để tay mình không rời khỏi hành lý. Cậu ta có vẻ căng thẳng của người rất ít đi xa, mà cứ đến một trạm là cậu chàng lại thò đầu ra ngoài nhìn bảng tên, không giống đi thăm viếng người quen, hẳn là lần đầu tiên đến nơi đây.

A, Chử Hoàn nhớ cậu ta còn cầm trên tay một quyển sách ngữ văn lớp Ba.

Hẳn là cậu ta rồi.

Đến trạm cuối thì Chử Hoàn không còn thấy cậu thanh niên ấy nữa, có lẽ là chàng trai trẻ dọc đường đã hiểu thâm sơn cùng cốc là gì, cảm nhận được hào rộng giữa giấc mộng và hiện thực, nên nhất thời chùn bước, giữa đường chạy xuống xe.

“Người mà cậu nói, có thể tôi…” Chử Hoàn dừng lại, nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Nam Sơn, bỗng thấy không nhẫn tâm.

Đối với Chử Hoàn thì đây là một cảm thụ không quen thuộc lắm. Bất kể là tuổi dậy thì sinh sự khắp nơi, hay sau đó nằm vùng trong mưa máu gió tanh, Chử Hoàn đều chưa từng thấy không nhẫn tâm với ai; thế nhưng đến nơi này, anh lại cân nhắc lời nói trong lòng hai ba lần, vắt hết óc cũng không tìm được lý do khéo léo hơn, và có thể cho đối phương hiểu được.

Nhất thời anh lại ấp a ấp úng.

Một lúc lâu, Chử Hoàn nói chậm lại, giọng gần như dịu dàng: “Có thể tôi đã gặp lão sư của các cậu, ừm… cậu ta không cao lắm, cầm một quyển tài liệu giảng dạy cho học sinh tiểu học – học sinh tiểu học, chính là trẻ con, là mấy đứa chạy lăng quăng cao chừng này, tài liệu giảng dạy chính là sách, cậu biết sách chứ? Giống như cái quyển cậu đang cầm đây – chính là sách cho trẻ con học đấy.”

Nam Sơn trầy trật mãi mới hiểu được ý của anh, cậu nhíu mày.

Chử Hoàn: “Nhưng lúc xuống xe không thấy cậu ta nữa, tôi đoán có khả năng là trên đường gặp chuyện gì nên tạm thời thay đổi mục đích…”

Vẻ mặt Nam Sơn lập tức tối đi.

Tiểu Phương không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhìn người này rồi lại nhìn người kia, sốt ruột đến đỏ bừng cả mặt.

Chử Hoàn lập tức chữa lại: “Nhưng nói không chừng cậu ta chỉ đến hơi muộn thôi, có thể vài hôm nữa là…”

Anh an ủi hoàn toàn uổng công, không biết Nam Sơn hiểu được bao nhiêu.

Nam Sơn bỗng nhiên thở dài, hơi ngẩng đầu, mắt nhắm hờ, gương mặt tuấn tú hiển lộ đường nét cương nghị, như một tượng đá cố thủ mà lại cô độc.

Một lúc lâu cậu không nói gì, Chử Hoàn lại cảm giác được sự mất mát nặng nề.

Không cần dùng ngôn ngữ tỏ bày.

“Tôi… tôi ở đây không tốt.” Nam Sơn nói nhỏ, “Không đến.”

Khả năng học tập của cậu ta khiến Chử Hoàn rất ngạc nhiên – Ban nãy lúc Nam Sơn dùng từ điển tìm chữ, bị sai quá nhiều, do vậy để dễ dàng trao đổi, Chử Hoàn mới đọc mỗi từ cậu ta chỉ thành tiếng. Không ngờ mới chớp mắt mà cậu ta đã nhớ được hơn một nửa, âm đọc bắt chước cũng rất giống, câu này tuy hơi lủng củng, dùng từ cũng rút gọn hết mức khiến người ta phát cáu, nhưng Chử Hoàn quả thật hiểu được.

Chử Hoàn hơi do dự, nhắc nhở: “Thực ra nếu cần lão sư, các cậu có thể tìm nhân viên hành chính của mình, như là trưởng thôn hoặc trưởng tộc ấy, bảo họ trình đơn xin lên huyện, mỗi năm đều có sinh viên báo danh…”

Nói xong câu này, chính Chử Hoàn cũng cảm thấy đối phương chắc chắn không hiểu, nhưng nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho rõ.

Nam Sơn lại gượng nở nụ cười, lắc đầu: “Không tốt, không thích đến.”

Nói xong, Nam Sơn đứng dậy, kéo chăn cho Chử Hoàn, lại đặt cả kính và quần áo anh thay ra ở bên giường cho dễ lấy. Vết máu trên quần áo đã được giặt sạch, mà đồ tùy thân – lưỡi lê và súng thì vẫn còn nguyên ở nơi ban đầu, ngay cả hộp cứu thương mini cũng nằm y nguyên trong ba lô, dường như đối phương chưa từng chạm tới.

Chử Hoàn: “Nam Sơn…”

Nam Sơn giơ một ngón trỏ, ngăn lại những lời anh muốn nói, bưng bát thuốc đã sắc xong tới cho anh.

Bát thuốc xanh ngắt sền sệt trông hết sức nguy hiểm, nhưng chính Chử Hoàn cũng không hiểu là vì sao mà mình nhận lấy uống luôn, không hề ý kiến ý cò.

Nam Sơn đỡ anh nằm xuống, sau đó đi đến bên cửa sổ, lấy ra một chiếc lá. Tiếng kèn lá lại vang lên, lần này nghe không còn vui vẻ, nhưng cũng không có quá nhiều oán trách hay quá nặng nề, chỉ là âm cuối ngân nga, có vẻ hơi cô quạnh.

Chử Hoàn cho là mình sẽ không ngủ được, vì ngay cả con mèo đi tới cũng có thể đánh thức anh nữa là có hai người sống sờ sờ trong phòng. Thế nhưng trong tiếng kèn lá ấy, anh bỗng cảm thấy mệt mỏi mà thả lỏng, bất giác mơ màng ngủ thiếp đi.

Xem ra là hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, chờ đến khi anh tỉnh dậy, chắc hai người đó cũng đi rồi nhỉ?

Anh thật sự vẫn muốn nghe lại tiếng kèn lá làm cho tâm trạng khoan khoái lúc nãy.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, trong lòng Chử Hoàn bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ: hay mình đi theo họ cho rồi.

Nhưng ngay sau đó, anh lại cảm thấy ý nghĩ này quá lạ lùng – Đến tận khu dân tộc thiểu số xa tít mù tắp dạy tiếng Hán? Chuyên ngành đâu có đúng!

“Chắc chắn là say rồi.” Anh dùng một câu để tóm gọn tất cả nguyên do của sự thất thố.

Khăn Ha-đa là loại khăn dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ, dùng tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...