Sơn Thôn Tình Ái

Chương 4



Mùa đông đi học trên trấn rất gian khổ, trời đất ngập trong băng tuyết khiến việc đạp xe vô cùng chật vật. Vừa vào lớp tuyết trong mũ cùng khăn quàng đều tan thành nước. Trong phòng học có cái bếp lò, mặt trên dùng để hâm nóng hộp cơm, bên cạnh dùng để làm khô khăn quàng.

Cũng bởi vì mùa đông đi học thực sự gian khổ, cho nên rất nhiều học sinh trong thôn học xong tiểu học là nghỉ. Có thể kiên trì đến trường, không quan tâm thành tích tốt hay không, hiệu trưởng nói, tương lai đều là thanh niên có tiền đồ!

Lâm Đông Đông thành tích không phải cực kỳ tốt, bất quá cậu cảm thấy không học thực sự không có tương lai, cậu không thích làm việc nhà nông. Hơn nữa mẹ Lâm cũng nói muốn cậu chăm chỉ học hành, người thành phố đều đi học, sau này mới có thể chọn một trường đại học tốt.

Cho nên Lâm Đông Đông cắn răng kiên trì, thế nhưng cũng may mà còn có bọn Tưởng Hải Dương làm bạn. Hiện tại sáng đi học cùng nhau, tan học cùng về nhà.

Tưởng Hải Dương thông minh, thế nhưng ham chơi, thành tích không tính là quá tốt. Lâm Đông Đông có một lần ngồi trong tuyết hỏi qua hắn vì cái gì mà kiên trì học.

Tưởng Hải Dương chống nạnh cúi đầu nhìn hắn như nhìn đứa ngốc, "Cha tôi nói muốn đem tiệm tạp hóa nhà tôi mở rộng, tương lai muốn mở ở trấn trên làm ăn! Tôi không đi học làm sao được?" Hắn híp mắt một cái, làm ra biểu tình cao thâm khó dò, "Làm ăn, phải có đầu óc! Muốn có đầu óc, vậy thì phải đi học!"

Lâm Đông Đông nhớ tới lúc đó mình ở trong tuyết cười thiếu chút nữa ngất đi, lần đầu tiên cậu phát hiện Tưởng Hải Dương cư nhiên rất đáng yêu! Đầu óc còn, ha ha ha, cái đồ đầu óc ngu xi tứ chi phát triển!

Thế nhưng cười thì cười, ít nhất đoạn đường này bọn họ đều cùng nhau. Không quản gió to tuyết lớn, bọn Lưu Chấn có lúc vì loại thời tiết này trốn học, thế nhưng Tưởng Hải Dương cùng Lâm Đông Đông xưa nay không nghỉ buổi nào.

Tưởng Hải Dương chưa bao giờ mang cơm hộp, toàn mua đồ ăn sẵn. Nhưng Lâm Đông Đông mỗi ngày đều mang cơm đến, buổi trưa hâm lại trên lò cho nóng lên rồi ăn.

Bữa trưa của Lâm Đông Đông kỳ thực cũng không có nhiều đồ ăn, ngoài cơm và nước chính là khoai tây, dưa muối cùng đậu phụ đổi đi đổi lại. Bà ngoại thương cậu, lần nào cũng tìm thịt thả vào hộp cơm cho cậu.

Tưởng Hải Dương không ở bên ngoài ăn mà là đem hộp cơm mang vào trong lớp ngồi bên cạnh Lâm Đông Đông cùng ăn.

"Cậu sao không ăn bên ngoài?" Lâm Đông Đông nuốt xuống một miệng cơm, "Cầm về sẽ nguội."

Tưởng Hải Dương đem hộp cơm mở ra, hai loại đồ ăn một thịt một rau. Hắn đem thịt gắp cho Lâm Đông Đông một ít, "Chỗ đó không yên tĩnh, nháo ầm ĩ ầm ĩ."

Lâm Đông Đông liền đem thịt gắp trở lại cho Tưởng Hải Dương, "Cậu ăn đi, đừng cho tôi, cơm tôi mang đủ ăn."

"Mau ăn!" Tưởng Hải Dương trầm giọng, lại gắp thịt sang, "Đã gầy còn ăn ít, cứ tiếp tục như vậy đời này cậu cũng đừng mong cao lên."

Lâm Đông Đông không cự tuyệt nữa, ngược lại Tưởng Hải Dương muốn làm cái gì cũng tùy ý hắn. Huống hồ trong lòng cậu còn có chút đắc ý, Tưởng Hải Dương đối xử tốt với cậu cảm giác khá tốt.

Ngày ngày trông mong cuối cùng cũng đến dịp nghỉ đông, Lâm Đông Đông vui vẻ thả mình trên giường! Không cần ngược tuyết đi học, vùi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, thi thoảng còn có thể thả vào chậu than vài cái trứng gà hoặc là khoai tây, những ngày tháng này có thể nói là quá tốt đẹp!

Sáng sớm ngày nghỉ, Tưởng Hải Dương mới vừa ăn sáng xong liền mang theo đường trắng tìm Lâm Đông Đông, nói bọn Lưu Chấn rủ sang nhà chơi bài túlơkhơ.

Bà ngoại khen Tưởng Hải Dương lớn rất nhanh, Tưởng Hải Dương liền đắc ý.

"Hai đứa ai lớn hơn nha?" Bà ngoại cười híp mắt hỏi: "Đông Đông năm nay mười lăm rồi."

"Cháu! Ha ha ha ~" Tưởng Hải Dương chống nạnh duỗi cái chân dài, hăng hái nhấc nhấc cằm nhìn Lâm Đông Đông, "Tôi mười sáu rồi! Mau gọi anh ~ "

Lâm Đông Đông đang mặc áo bông không thèm ngẩng đầu lên nói: "Nghĩ hay lắm!"

Vì vậy Lâm Đông Đông liền bị Tưởng Hải Dương ghìm cổ kéo ra khỏi nhà, đóng cửa rồi vẫn nghe hai người cười cười nói nói.

Trong thôn suốt năm làm lụng vất vả, mãi mới tới mùa đông nông dân liền vùi ở nhà hưởng an nhàn. Ở trong thôn tụ họp đánh bài túlơkhơ hoặc là người một nhà cùng nhau xem ti vi. Cuộc sống tuy rằng không phú quý, thế nhưng nhà nhà đều thấy thỏa mãn.

Lâm Đông Đông cùng Tưởng Hải Dương tản bộ khắp mọi nơi, kỳ thực lúc cậu ở cùng người khác không nói quá nhiều, thế nhưng lại nguyện ý cùng Tưởng Hải Dương ở chung một chỗ, cho dù là ở bên cạnh nghe Tưởng Hải Dương cùng người khác nói chuyện tào lao cậu cũng cảm thấy có chút thú vị. Hơn nữa Tưởng Hải Dương cũng sẽ không để cậu buồn bực một mình, coi như hắn cùng người khác nói cười cũng sẽ thỉnh thoảng kéo cậu tới gia nhập.

Tối hôm đó ăn xong cơm, trời đã tối rồi, Tưởng Hải Dương mang theo Lâm Đông Đông tới nhà Lưu Chấn chơi.

Nhà Lưu Chấn rất náo nhiệt, trên giường đã có mấy người ngồi, đều là nam. Họ đầy phấn khởi nhìn chằm chằm TV.

Tưởng Hải Dương dẫn Lâm Đông Đông vào nhà, còn chưa đứng vững chân liền nghe ba Lưu Chấn nói hắn dẫn bọn họ đi nhà khác chơi.

Tưởng Hải Dương không hiểu ra sao, hỏi Lưu Chấn, "Nhà mày làm gì vậy?"

Lưu Chấn vô cùng thần bí đẩy hắn đi ra ngoài, thần sắc có chút bí hiểm còn có chút hèn mọn, nhỏ giọng nói: "Bọn họ muốn xem video."

" Video gì?"

"Còn gì nữa." Lưu Chấn nháy mắt, "Băng hình đồi trụy."

Tưởng Hải Dương cùng Lâm Đông Đông bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu: "Ồ..."

Tuy nói sơn thôn này còn nghèo thế nhưng mấy đứa trẻ không phải cái gì cũng không hiểu.

Trong thôn người có thể xem video đương nhiên phải là gia đình khá giàu có, nhà người bình thường có TV xem là tốt lắm rồi.

Mặc dù người lớn che che giấu giấu, mỗi lần xem đều đuổi bọn nhỏ ra ngoài. Thế nhưng bọn nhỏ tinh lắm, càng không cho xem càng hiếu kỳ, chung quy phải lén lén lút lút đi xem thử.

Hắc, sau đó như đốm lửa lan ra cả một đồng cỏ. Mày nói cho tao tao nói cho nó, mấy cái đầu nhỏ chụm lại cũng biết thì ra người lớn chính là xem cái này, xem nam nữ cởi chuồng lăn qua lăn lại!

Lưu Chấn cùng Tưởng Hải Dương hai năm trước đã biết thứ này, mà Lâm Đông Đông đây, nhờ phúc bọn họ thi thoảng nói chuyện tào lao cũng biết được nguyên nhân. Một nhóm tiểu tử tụ tập lại cùng nhau không giữ mồm miệng, lôi kéo chính mình thi thoảng cũng nói vài lời thô tục.

Bất quá trước đây bọn Tưởng Hải Dương còn nhỏ, với việc xem video không có hứng thú gì, ngoại trừ hiếu kỳ không có cảm giác gì. Nhưng là lần này trong lòng có điểm ngứa ngáy.

Muốn xem.

Hiển nhiên Lưu Chấn cũng có ý tưởng này, hắn và Tưởng Hải Dương chơi chung đã đạt đến cảnh giới có thể hiểu suy nghĩ của nhau chỉ từ ánh mắt.

Về phần Lâm Đông Đông đây, nếu nói không tò mò là giả. Dù sao cậu cũng không còn nhỏ, từ năm trước chỗ đó đã bắt đầu thi thoảng dậy sớm chào cờ. Cậu đánh bậy đánh bạ tự mình sờ qua mấy lần, thời điểm bắn ra thấy trên người tê tê, tình cờ còn có chút thú vị.

Thế nhưng cậu không lên tiếng, nếu Tưởng Hải Dương cùng Lưu Chấn muốn xem, vậy cậu cũng xem. Trước đến giờ vẫn luôn nghe thấy chuyện đó qua lời người khác, cậu muốn nhìn một chút xem đến cùng là như thế nào.

Vừa ăn nhịp với nhau, ba người liền vừa lặng lẽ quay trở lại. Nhà Lưu Chấn phòng ở khá lớn, những người kia đều ở trong nhà xem video, bọn họ ba người liền trốn ở gian ngoài phía sau cửa, thông qua mặt cửa thủy tinh vừa vặn có thể nhìn thấy video ở buồng trong.

Người ở buồng trong đều tập trung tinh thần nhìn hình ảnh dây dưa vặn vẹo trên máy tính. Lưu Chấn cùng họ giấu mình ở sau cửa trong bóng tối, sáu con mắt trợn to xem.

Tiếng kêu ư ư a a lúc có lúc không truyền ra, trong hình thay đổi vài ngoại cảnh nam nữ rốt cục tiến vào chủ đề chính, bò lên hay nằm ngược thay phiên đủ loại tư thế làm đến khí thế ngất trời.

Lưu Chấn nuốt ngụm nước bọt, hô hấp có chút dồn dập.

Lâm Đông Đông cũng có chút hưng phấn, hình ảnh quá kích thích rồi. Đặc biệt người nam kia vào thời điểm thẳng lưng cơ bụng co rút căng thẳng. Cậu không ngờ con trai vào lúc này đẹp mắt như vậy.

Tưởng Hải Dương cũng hưng phấn, thế nhưng ánh mắt hắn lại không kìm được liếc nhìn Lâm Đông Đông. Nữ trong video kia không có trắng bằng Lâm Đông Đông, cũng không đẹp bằng cậu. Đặc biệt là đôi mắt, mắt Lâm Đông Đông như con gà nhỏ, vô cùng ngây thơ thuần khiết.

Ánh mắt của hắn nhìn đến chóp mũi cậu, trong phòng ánh đèn chiếu đến vừa vặn chiếu sáng nốt ruồi nhỏ kia.

Tưởng Hải Dương siết chặt hai tay thành nắm đấm, hắn nhìn nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi Lâm Đông Đông mà khó chịu, hiện tại, khó chịu đạt tới đỉnh cao nhất, hắn thật muốn mạnh mẽ cho một ngoạm đem nó cắn xuống dưới!

Hít sâu một hơi, không được, Tưởng Hải Dương cảm thấy không thể nhìn tiếp nữa, hắn sợ không nhịn được mà tiến lên cắn rớt mũi Lâm Đông Đông!

Lưu Chấn đã triệt để đắm chìm vào video bên trong, hắn duỗi một cái tay xuống phía dưới cọ cọ.

Tưởng Hải Dương không để ý tới hắn, kéo Lâm Đông Đông bước nhỏ đi ra ngoài.

"Ai ai, cậu làm gì vậy?" Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương lôi chạy càng lúc càng nhanh, không biết hắn đây bị cái gì.

Nhà Lưu Chấn tại cửa thôn, sân sau nhà hắn khá lớn. Tường viện cao cao khuất gió, lúc này cũng không có ai. Tưởng Hải Dương đem Lâm Đông Đông đẩy lên trên tường, sau đó cả người dán lên, cúi đầu nhìn cậu không chớp mắt, không đúng, là nhìn nốt ruồi trên chóp mũi chọc người phiền lòng kia.

Lâm Đông Đông bị hắn làm có chút mơ màng, hơn nữa Tưởng Hải Dương cả người đều tản ra một loại khí tức ngột ngạt xa lạ, cậu có chút hoảng hốt, không biết vì sao.

"Cậu, tránh ra?" Lâm Đông Đông ngửa mặt lên nhỏ giọng hỏi, dùng thân mình đẩy một cái

"Đừng nhúc nhích!" Tưởng Hải Dương cau mày đè Lâm Đông Đông, đem cậu chặn trên tường không cho cử động.

Cũng sắp rằm tháng giêng, mặt trăng rất tròn. Giờ khắc này sáng loáng treo ở trên trời, chiếu sáng thôn trang tăm tối nhỏ, cũng chiếu sáng hai người thiếu niên trong góc.

Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương đè trên tường, thân thể hai người dính sát. Tuy rằng cách một lớp áo bông dày, cậu vẫn cảm nhận được nhịp tim tùng tùng tùng của nhau.

Đầu Lâm Đông Đông chợt xuất hiện hình ảnh người con trai trong video vừa nãy, nhưng cậu hoảng hốt cảm thấy người này khá giống Tưởng Hải Dương! Mùa hè thời điểm Tưởng Hải Dương đánh bóng xong đem áo ba lỗ vén lên cao, đường cong cơ bụng tuy không quá rõ ràng, nhưng là như ẩn như hiện, nóng hổi, sinh cơ bừng bừng.

Lâm Đông Đông rất thích nhìn, cậu ước ao. Cậu hơi gầy một chút, tuy bụng dưới không có sẹo lồi thế nhưng mềm nhũn, không có cơ nhục gì.

Vào giờ phút này, cơ thể Tưởng Hải Dương từng làm cho cậu ước ao biến thành làm cho cậu khó thở.

"Về nhà đi..." Lâm Đông Đông đưa tay đẩy Tưởng Hải Dương, ánh mắt né tránh, giọng nói lộ ra hoảng loạn, "Ta nên về nhà..."

Tưởng Hải Dương nặng nề thở ra một hơi, cũng không nhịn được nữa, cúi đầu cắn một cái lên nốt ruồi chọc người kia.
Chương trước Chương tiếp
Loading...