Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Chương 7-3



May mắn An Nhuận biết cách nhìn hiểu được sắc mặt, ngoan ngoãn lấy chăn bông, đặt xuống trước giường và ngủ trên sàn nhà.

"Em tưởng rằng anh sẽ ngủ cùng phòng với chị Huyên Huyên, như vậy em có thể ngủ ở phòng trước kia." An Nhuận vừa ôm chăn, vừa khờ dại nói.

Ngủ chung giường với cô ấy?

Mạch Vĩ Triết thầm nghĩ, ông sẽ giết tôi trước!

Khi hắn muốn đưa cô về nhà, ông không nói gì. Ông chỉ cảnh báo hắn một cách sống động, nếu hắn bắt nạt cô ấy, ông sẽ khiến hắn gãy chân.

Vì vậy, ngay cả khi bọn họ cùng sống trong một ngôi nhà, bọn họ không thể ngủ chung giường.

Tất nhiên, đây không phải là điều hắn muốn, nhưng với một con sói giống như ông nội dõi theo hắn, hắn không có can đảm, hắn không dám tạo ra bất kỳ sự hỗn loạn nào.

Mạch Vĩ Triết được bên ngoài biết tới như một người ngạo mạn, cuồng vọng, nhưng lại cực kỳ, cực kỳ nghe lời ông nội nói.

Thật uổng cho ngoại hình của hắn, trong quan hệ nam nữ lại phải luôn cực kỳ cẩn thận, nguyên nhân không phải bởi vì hắn, đó là bởi vì ông nội đã dạy giỗ hắn rất tốt.

Cũng bởi vì cha mẹ hắn thời trẻ chưa lập gia đình đã sinh ra hắn, tình yêu tuổi trẻ căn bản không nghĩ tới hậu quả. Một sinh mệnh bởi vậy ra đời, bọn họ lại không có năng lực gánh chịu trách nhiệm, ông nội hắn tuyệt đối sẽ không để Mạch Vĩ Triết bước lên vết xe đổ này.

Hắn thực sự rất nghe lời, nhưng không có nghĩa là hắn vui, vì vậy hắn trút hết tức giận lên trên người An Nhuận.

"Câm miệng! Nhanh ngủ đi! Đừng lảm nhảm."

"Ô...... anh Tiểu Mạch thật tàn nhẫn......"

"Ngôi sao tương lai của đội, huy chương đồng vừa mới được đúc, tiên sinh An Nhuận vĩ đại, có thể im lặng được không?" Hắn vô cùng châm chọc nói, nghiến răng nghiến lợi. An Nhuận cười trộm nhanh chóng trốn vào trong chăn.

Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng lăn qua lộn lại, Mạch Vĩ Triết vẫn chìm vào giấc ngủ. Về đến nhà, tinh thần hắn hoàn toàn thả lỏng, một đêm yên giấc mộng.

Phía dưới hành lang, trong phòng ông nội, suốt đêm lại truyền ra những tiếng ho khan đứt quãng già nua --

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, hắn liền nhìn thấy Lê Vĩnh Huyên mang vẻ mặt lo lắng nói điện thoại rất lâu.

Trực giác của hắn lập tức nhạy bén. Là Lương Văn Hà muốn chết kia sao?

Trong khoảng thời gian này, ông nội không muốn làm hắn phân tâm, vì thế nên không nói nhiều lời. Nhưng hắn biết Lương Văn Hà đã liên tục gọi điện tới nhà quấy nhiễu kể từ khi nhận ra Lê Vĩnh Huyên đang sống ở đây.

Rất tốt, hiện tại hắn đã quay về, có rất nhiều thời gian dành cho hắn ta, Lương đại tổng giám cứ việc phóng ngựa tới đây!

"Là ai vậy?" Hắn đi xuống cầu thang, lạnh lùng hỏi.

Lê Vĩnh Huyên quay người lại, thấp giọng nói với phía bên kia vài câu, sau đó cúp điện thoại.

Mạch Vĩ Triết đã đi tới sau lưng cô, một lần nữa khó chịu hỏi: "Là ai vậy? Em đang nói chuyện điện thoại với ai?"

Trong lời nói của hắn mang theo nồng đậm ghen tuông, ngay cả người không nhạy bén cũng có thể cảm giác được.

"Là bác sỹ Lưu." Cô không nhạy bén lắm, chỉ nhỏ giọng nói với hắn: "Ông nội tối hôm qua ho rất nghiêm trọng, không ngủ được. Lần này bị cảm lạnh vẫn không khỏi hẳn, em rất lo lắng."

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, vẻ mặt mang theo lo lắng, trái tim Mạch Vĩ Triết đều trở nên mềm nhũn. "Thời trẻ ông thường hút rất nhiều thuốc, ảnh hưởng đến phổi, khi gặp phải thời tiết biến đổi, ông rất dễ bị cảm và ho một thời gian dài mới khỏi."

"Bác sỹ Lưu nói như thế nào?"

"Bác sỹ Lưu, anh, ông nội đều nói giống nhau, đều luôn nói em không cần quá lo lắng." Mặc dù nói như thế, nhưng biểu tình lo lắng của cô vẫn không thay đổi, "Nhưng em sao có thể không lo lắng được? Ông đã lớn tuổi. Em nghĩ, có phải chúng ta nên hủy chuyến đi chơi hay không --"

Hắn trừng mắt cô, "Em đã biết rồi sao?"

Đây là một bất ngờ hắn dành cho cô, hiện tại cô đều đã biết, còn bất ngờ gì nữa?

Cô có chút oán trách, có chút buồn cười liếc mắt ngó hắn một cái, "Anh không nhớ mình đã thông báo với giới truyền thông hay sao? Trong vòng ba giờ tin tức này đều được phát trên mạng, trang web của fan cũng cập nhật tin tức từ trên mạng, sao em có thể không biết?"

"Chúng ta đã lâu không đi nghỉ." Hắn nắm tay cô, dùng bàn tay xoa xoa dưới cằm mềm mại của cô, khó nén sự phấn kích nói; "Chúng ta sẽ đi tới một hòn đảo đầy nắng, cùng nhau ngắm thái dương, ngắm biển, sức khỏe của ông nội nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp."

"Nhưng bác sỹ Lưu vừa mới nói, ông tốt nhất đừng đi máy bay, lỡ may chưa khỏi hẳn, cảm lạnh sẽ bị nặng hơn, vì vậy --"

"Ừ, cũng đúng." Mạch Vĩ Triết trầm mặc.

Hắn thực sự mong chờ chuyến đi này, việc thay đổi kế hoạch trước khi khởi hành tự nhiên khiến hắn rất thất vọng, nhưng vì suy nghĩ tới thân thể ông nội, hắn sẵn sàng quên nó đi.

Hắn cũng không thích nhìn thấy sự lo lắng của Lê Vĩnh Huyên. Cô ấy là người đã tận mắt nhìn thấy người gì của mình bị bệnh, qua đời. Đối với sức khỏe của người trong nhà, cô đều rất cẩn thận và để ý hơn so với bất kỳ ai khác.

Đúng vậy, ông là người nhà của cô. Trong bất tri bất giác, cô đã nhận định điều ấy thật sâu.

"Anh sẽ đi hủy bỏ --"

"Không cần hủy bỏ." Giọng nói khàn của ông truyền đến. Ông đã rời giường, khuôn mặt nghiêm túc thoạt nhìn quả nhiên có chút mệt mỏi, già nua hơn so với ngày thường. "Ông chỉ bị chứng bệnh tuổi già, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe."
Chương trước Chương tiếp
Loading...