Song Hướng Mê Luyến

Chương 43



Ấn cô vào bàn làm việc, nắm lấy tay cô thâm nhập từ đằng sau, mãnh liệt thao làm, cảm giác tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn vào tiểu huyệt quá thoải mái.

Tô Ánh Hàm ho một lúc lâu, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng, khắp nơi đều là nước mắt.

Thật đáng sợ.

Cô sẵn sàng ɭϊếʍ côn thịt cho Tần Tu, cũng nguyện ý ngậm lấy quy đầu của anh, nhưng mà loại việc côn thịt đâm sâu vào cổ họng này, cô thật sự không muốn nghĩ tới lần thứ hai…

Lúc Tần Tu đút vào cổ họng Tô Ánh Hàm, cô cảm thấy mình như bị xỏ xuyên qua, trong lúc nhất thời không rõ đó rốt cuộc là thống khổ hay kɧօα"ϊ cảm…

Tóm lại rất khó chịu, cô không muốn thử thêm lần nào nữa.

Tô Ánh Hàm quỳ trêи mặt đất ho khụ khụ một lúc lâu, cuối cùng, Tần Tu rót cho cô một ly nước, sau đó ôm lấy cô, từng ngụm từng ngụm đút cho cô uống.

“Rất khó chịu?” Tần Tu dùng lòng bàn tay chạm chạm đôi môi đỏ dính đầy bọt nước của Tô Ánh Hàm, lấy khăn giấy cho cô.

Tô Ánh Hàm thật sự rất muốn mắng người.

Có khó chịu không, Tần Tu không tự tưởng tượng được sao?

côn thịt anh vốn thô dày, còn thọc vào cổ họng cô như thế, vậy nên giờ cổ họng cô chỉ cảm thấy nóng rát.

Khó chịu, cực kì khó chịu.

Cô muốn khóc, muốn mắng Tần Tu nhưng lại không thể thốt nên lời, cổ họng đau đến nỗi cô không muốn nói chuyện.

Tô Ánh Hàm không thèm để ý đến anh nữa.

Nhưng Tần Tu cũng không ngừng động tác chỉ vì cô phớt lờ anh, anh vặn cằm Tô Ánh Hàm lại tiếp tục đút nước cho cô, đồng thời côn thịt dưới thân cũng xâm nhập vào tiểu huyệt phía dưới của Tô Ánh Hàm một lần nữa.

“Ưm!”

Làm gì vậy?

Tô Ánh Hàm thiếu chút nữa bị sặc chết.

Lần này cô còn chưa có phản ứng gì, Tần Tu lại bắt đầu rồi? côn thịt của anh không cần từ từ hồi phục sao?

Nhưng mà sự thật chứng minh, Tần Tu không cần phải chờ đợi gì cả, côn thịt của anh so với vừa rồi thậm chí còn cứng hơn, quy đầu đầy gân xanh còn nặng nề xẹt qua từng điểm mẫn cảm của cô.

“A ~”

Tô Ánh Hàm miễn cưỡng nuốt nước trong miệng xuống, đôi tay trắng như phấn đập mạnh vào ngực Tần Tu, cô khóc lóc nói: “Anh sao lại như thế chứ?”

Tần Tu thẳng lưng đâm vào cái lỗ mịn màng ướt át của cô, không trả lời mà hỏi lại: “Tôi như thế nào?”

Đương nhiên là vừa đâm vào cổ họng cô, bây giờ lại tiếp tục làm a…

Sao có thể như vậy được chứ?

Nhưng Tô Ánh Hàm vốn không thể đổ lỗi cho người khác, muốn trách chỉ có trách cô đã nhìn trúng Tần Tu, trách cô ɖâʍ thủy quá nhiều, cho nên giờ phút này cô chỉ có thể bị Tần Tu lăn qua lộn lại thao lộng, cho nên giờ phút này côn thịt Tần Tu mới có thể cắm vào dễ như trở bàn tay.

“Thả lỏng.”

Tần Tu buông ly nước xuống, vỗ vỗ môиɠ vểnh của cô.

Tô Ánh Hàm: “Tôi không muốn.”

Nói xong còn cố ý co rút hoa huyệt lại.

Tuy rằng bị Tần Tu thao là do cô tự làm tự chịu, nhưng Tần Tu dựa vào cái gì mà khi dễ cô không kiêng nể như vậy chứ?

Cô cũng muốn bắt nạt lại anh.

Quả nhiên, sau khi cô kẹp chặt tiểu nộn bức, Tần Tu liền phát ra âm thanh không biết là thống khổ hay sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.

Tô Ánh Hàm cảm thấy cực kì khoan khái, cực kì dễ chịu, đang có chút đắc ý, muốn dùng lại trò cũ, đã bị Tần Tu bế lên, ấn vào bàn làm việc.

Tô Ánh Hàm không rảnh nghĩ tới việc kẹp chặt hay không kẹp chặt nữa, cô theo bản năng hốt hoảng, dùng thanh âm khàn khàn do vừa mới bị côn thịt đâm sâu vào cổ họng nói với anh: “Anh làm gì vậy??”

Sau đó, Tô Ánh Hàm bị Tần Tu đâm thật mạnh vào từ phía sau, gây ra một trận thao lộng mãnh liệt tựa như mưa rền gió dữ.

“Không cần ~”

Tô Ánh Hàm nhanh chóng không chịu nổi.

Sao Tần Tu lại có thể như vậy a? Anh chơi xấu.

Tần Tu nhanh chóng thao lộng tiểu huyệt Tô Ánh Hàm với tốc độ cao, nhiều lần còn xẹt qua điểm mẫn cảm của Tô Ánh Hàm. Tô Ánh Hàm bị làm s͙ư͙ớ͙n͙g͙ cực kỳ, lỗ nhỏ không thể kẹp chặt lấy anh như trước nữa, chỉ có thể thuận theo động tác điên cuồng của côn thịt mà co rút cùng thả lỏng, nhu thuận dán vào côn thịt to lớn, cùng anh rơi vào sóng triều kɧօα"ϊ cảm.

Tô Ánh Hàm một bên bị làm một bên khóc, nghĩ thầm Tần Tu cái người này sao lại thù dai như vậy chứ? Cô có làm gì đâu? Không phải chỉ là cắn chặt côn thịt của anh một chút thôi sao? Thế mà anh lại thao cô mạnh như vậy, hung dữ như vậy.

“Quá nhanh… A ~ thật sự quá nhanh!”

Âm thanh bạch bạch bạch vang vọng khắp văn phòng, chỗ giao hợp thậm chí còn bởi vì động tác quá mức dữ dội của hai người mà trào ra một vòng bọt mép, quá sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙, nhưng mà cũng quá đau.

Tiểu huyệt kiều nộn của cô không chịu được cường độ thao làm dữ dội mãnh liệt như vậy!

“Không cần… Tần Tu, ô ô… Tôi thật sự từ bỏ…”

Lúc này đây Tô Ánh Hàm thật sự muốn cự tuyệt, cô vặn vẹo thân thể, giãy giụa, đẩy ngực của Tần Tu ra.

Cũng là lúc này Tô Ánh Hàm mới ý thức được… Tần Tu cái tên khốn nạn này, anh lột cô trần trụi, nhưng trêи người anh vẫn mặc quần áo ngay ngắn, chỉ thả cái côn thịt to lớn ra làm cô thôi.

Sao lại có thể như vậy a?

Quá không công bằng!

Nghĩ đến đây, lực đẩy của Tô Ánh Hàm càng lớn hơn nữa.

Nhưng tất cả đều vô dụng, sức lực của Tần Tu lớn hơn so với cô không biết bao nhiêu lần, cô duỗi tay ra sau cố đẩy Tần Tu nhưng lại bị Tần Tu dùng một tay bắt lấy, sau đó anh một bên lôi kéo tay cô điên cuồng thao lộng, một bên đánh môиɠ cô.

“Không ~”

Thịt trêи môиɠ Tô Ánh Hàm run lên tạo thành một làn sóng nhỏ, cơ thể cũng bị buộc ngẩng lên vì Tần Tu nắm chặt lấy tay cô kéo ra phía sau mãnh liệt đâm thọc, cặp nhũ hoa to lớn tròn trịa cứ như vậy bại lộ trong không khí, còn liên tục run rẩy lắc lư theo động tác kịch liệt của Tần Tu.

Dáng vẻ này thật sự d͙â͙m͙ đãng đến cực điểm, vì thế Tần Tu nhanh chóng buông tay Tô Ánh Hàm ra, bắt lấy cặp nhũ hoa đang lay động kia.

“Không… A ~ không thể…”

Kɧօα"ϊ cảm Tần Tu cho cô vốn đã quá kϊƈɦ thích, lúc này nhũ hoa lại bị bắt lấy…

“A ~”

Mũi chân Tô Ánh Hàm căng thẳng, cao giọng rêи rỉ, dưới sự đâm thọc mãnh liệt của Tần Tu đạt cao trào.

Cô lại phun nước.

Sau cao trào, lỗ nhỏ ướt át hung hăng xoắn chặt côn thịt của Tần Tu, bên trong còn xối ra thật nhiều ɖâʍ dịch làm quy đầu của Tần Tu vô cùng dễ chịu, cũng may trước đó Tần Tu đã bắn trong miệng Tô Ánh Hàm một lần, mới không đến nỗi bị cái lỗ d͙â͙m͙ đãng kia kẹp bắn ra.

“s͙ư͙ớ͙n͙g͙ lắm sao?” Tần Tu lại cố ý nhéo nhéo núm nhũ hoa Tô Ánh Hàm.

Tô Ánh Hàm đã s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến mức đại não trống rỗng, nước dãi chảy ròng, miệng hơi hé ra nhưng lại không thể thốt lấy một chữ. Mà Tần Tu, sau khi trải qua trận xoắn chặt kia, lại bắt đầu đâm thọc tiểu nộn bức ướt át một lần nữa.

Tiểu nộn bức bị anh thao lâu như vậy, đã thao rộng ra không ít, lúc này không còn chặt như vừa rồi, nhưng lại thuận tiện cho anh thọc vào rút ra một lần nữa. Tần Tu tiếp tục thao cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm, thậm chí còn kéo quần xuống một chút để côn thịt có thể tiến vào sâu hơn, đâm thẳng vào cổ t.ử ƈυиɠ.

Cuối cùng, miệng t.ử ƈυиɠ của Tô Ánh Hàm cũng bị thao mở, Tần Tu lại bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào hoa huyệt của Tô Ánh Hàm một lần nữa.

Mà Tô Ánh Hàm bị nùng tinh lấp đầy, lại đạt tới cao trào.

Quá sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.

Bất kể là Tần Tu hay Tô Ánh Hàm cũng đều cảm thấy vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ tràn trề, cho dù là Tô Ánh Hàm lúc đầu có chút kháng cự, lúc này cũng không thể không thừa nhận, cảm giác làm tình cùng Tần Tu xác thật rất kϊƈɦ thích, cũng thật mỹ diệu.

Bàn làm việc vốn dĩ sạch sẽ ngăn nắp hiện tại lại trở thành một mảnh hỗn độn, Tần Tu vừa mới bứt ra từ dư vị sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ lúc cao trào, chờ tỉnh táo lại, anh liền ôm Tô Ánh Hàm đặt lên ghế làm việc, còn mình thì đi thu dọn.

“Anh lại bắn vào rồi…”

Cảm nhận được tϊиɦ ɖϊƈh͙ đang không ngừng trào ra bên ngoài, Tô Ánh Hàm thấy s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thêm một chút, nhưng trêи mặt lại bĩu môi.

Tần Tu: “Ừ.”

Còn ừ??

Tô Ánh Hàm không phải là không thích được bắn vào trong, cảm giác nùng tinh bắn vào vô cùng thoải mái, nhưng cô không thích thái độ của Tần Tu.

“Anh không sợ tôi sẽ mang thai sao?” Tô Ánh Hàm hỏi.

Tần Tu nói: “Không sợ.”

Miệng Tô Ánh Hàm càng giẩu cao hơn: “Không sợ là có ý gì? Tôi mà có thai thật thì anh phải làm sao bây giờ?”

Tần Tu cầm lấy quần áo Tô Ánh Hàm, đưa qua cho cô, nói: “Có thai cũng tiếp tục làm em.”

Tần Tu nói những lời này, Tô Ánh Hàm hẳn là nên tức giận mới phải, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh tượng mình lớn bụng bị Tần Tu điên cuồng thao lộng, cô lại vô cùng đáng xấu hổ mà chảy nước.
Chương trước Chương tiếp
Loading...