Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 51: Khai Sáng



Mặc Ngân Tầm thấy được những lời nói phát ra từ miệng Thượng Quan Vô Nguyệt, đôi mắt khẽ mở ra.

''Đoán đúng rồi, chính là như vậy. Hiện tại huynh thu tay về sau để lấy đà rồi mới vung quyền ra, uy lực chắc chắn sẽ mạnh hơn. Khi huynh thu liễm lại, không những bản thân huynh có thể lấy đà, còn đánh vào tâm lý chủ quan của người khác.''

Biết bản thân là hậu bối, Mặc Ngân Tầm không thể đùng một cái nói hắn phải làm thế này, thế kia. Dù cho lý lẽ sắc bén tới đâu, cầm mưu có gian xảo thế nào hắn cũng sẽ không thực hiện. Mỗi người đều có lòng tự trọng riêng, cư nhiên sẽ không muốn đi theo con đường người khác định sẵn.

Huống chi, nếu hiện tại có một đứa trẻ bắt ngươi phải làm cái này, cái kia, thì cho dù nó có là việc thở ngươi cũng nhất định nín. Được cao nhân chỉ dạy là vinh hạnh, bị trẻ con bắt bẻ là nhục nhã, đó vốn không phải nhận thức riêng lẻ mà chính là định kiến chung của những người trọng lễ nghĩa.

Nếu đã là định kiến, dù có sai thì cũng sẽ không dễ dàng bị phá vỡ. Mặc Ngân Tầm lại càng không có loại ý định viển vông này. Bất quá, là Thượng Quan Vô Nguyệt quá rối rắm, nàng không khai sáng hắn liền không được.

Có lẽ, hắn sống trong tính toán hàng chục năm qua, trở thành con người mưu mô và gian xảo, hắn sớm đã quên mất ý nghĩ đơn giản là thế nào. Chỉ cần hành sự âm trầm một chút, bớt khoa trương một chút liền sẽ chiếm trọn tâm lý chủ quan.

''Chúng ta vốn không cần sống trong thị phi và thù hận, nhưng nếu bọn họ đã đụng đến đồ vật của mẫu thân liền sẽ không được sống yên. Nguyên lai nếu đã là đồ của mẫu thân, đều phải đổ máu để lấy về.''

Tuy không sinh ra ở thế giới này, nhưng nàng cũng từng là con người, từng đi qua cảnh cốt nhục chia ly. Nếu đã không thể giúp nguyên chủ báo thù, ít nhất cũng giúp nàng thực hiện nghĩa vụ mà một con người phải thực hiện: Báo hiếu.

Nàng hiện tại đã là Mặc Ngân Tầm, phụ mẫu của nguyên chủ xem như phụ mẫu của nàng, không thể chối cãi.

''A Tầm, thực ra không cần phải như vậy. Chúng ta là người thân, Thượng Quan Vô Nguyệt ta nhất định tôn trọng ý kiến của muội, tuyệt đối không có cảnh xem thường rồi làm trái.''

Hắn đưa bàn tay ấm áp xoa đầu nàng, một cảm giác ấm áp lại tỏa ra. Đây là khung cảnh khiến nàng cảm thấy hạnh phúc, an toàn, khác với cảm giác ngượng ngùng bên cạnh người mình yêu. Có lẽ, đây chính là hương vị độc nhất vô nhị của gia đình.

Cuối cùng, Thượng Quan Vô Nguyệt không chống chọi lại được cái sự công phá mãnh liệt của Thiên Tử tiếu mà gục xuống. Mặc Ngân Tầm tửu lượng có chút lớn, nhưng không đưa hắn về mà nằm ngay tại chỗ.

Tuy nói là không gục, nhưng say thì cũng có chút say. Nàng nằm ở đó không biết trời đất sâu rộng đến đâu, lăn qua lắn lại trên mái hiên nhỏ, mắt không ngừng hướng tới vì tinh tú thứ bảy tỏa sáng lấp lánh.

''Túc Trạch Lăng, có phải ngươi đang tỏa sáng, có phải ngươi đang nhìn ta không?''

Cũng không biết qua bao lâu, đêm khuya rồi cũng dần trở sáng. Thượng Quan Vô Nguyệt không biết đã chỉn chu từ lúc nào, Mặc Ngân Tầm tỉnh lại thì đã thấy bản thân nằm vô cùng ngay ngắn trên giường.

Cũng may mắn cho hắn rằng bản thân dậy sớm, nếu không sẽ lại thành trò cười của một đám thuộc hạ lớn bé trong tửu lâu.

Nàng vừa vươn lớn đôi vai bước ra khỏi khuê phòng, Thượng Quan Vô Nguyệt liền tiến đến. Hắn muốn đưa nàng đi đến chợ đen đấu giá mấy loại hoàn linh đan, bồi bổ thiên phú để giúp nàng sớm ngày có được linh căn. Thế nhưng Mặc Ngân Tầm lại nhất quyết từ chối.

Nàng biết linh căn đối với người ở thế giới này là thứ vô cùng quý hiếm, nhưng đối với nàng chỉ như bèo dạt mây trôi, đều không quan trọng. Nếu thiên phú túm nói lên hai chữ không có, nàng nhất định sẽ không cưỡng cầu.

Huống hồ, hôm nay Mặc Ngân Tầm vẫn còn lịch phải đến giảng đường, không thể chậm trễ. Chỉ là hiện tại không thể dùng khinh công, cũng không thể chạy từ tửu lâu xa xôi đến Thiên Tử Giám, bèn sai người chuẩn bị ngựa để đi.

Bất quá, nàng mới chỉ đi xe ngựa có một lần, nếu bị sốc liền sẽ bỏ mất một buổi thực tập vô cùng quan trọng. Nhìn hắc mã được lên dây kĩ càng trước cửa, Mặc Ngân Tầm khẽ nhíu chặt mi tâm.

Bất giác, đầu óc lại nghĩ đến tiểu bạch mã còn đang ở trong tay Mặc Thù Thù, không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi. Chờ đến ngày cùng nàng ta tỉ thí trên Kỵ Mã trường, nàng nhất định sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về bản thân.

Mặt trời cuối cùng cũng lên cao, tiếng chiêng nhẹ cũng đã đánh, Thiên Tử Giám vẫn đông đúc như ngày nào. Mặc Ngân Tầm cuối cùng không phải đi bộ tiến vào, trực tiếp phi ngựa thẳng vào trong, lại bị một nhất tinh trận pháp hất tung ra ngoài.

Loại trận pháp sơ sài này, nếu không có linh lực, căn bản không thể thi triển được. Bất quá, nó chỉ là nhất tinh trận pháp cho nên người không có thiên phú về linh lực nhưng nhìn thấu cơ cấu thì phá trận dễ như chơi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...