Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù

Chương 3



Edit: Pnut

Beta: Yuri

Ăn xong bữa sáng vẫn còn dư dả chút ít thời gian, Ôn Lương liền đứng dậy quay về phòng của mình, nếu muốn cuộc sống sau này thuận buồm xuôi gió thì có một số việc quan trọng cần phải xem xét lại.

Ôn Du Phi nhìn bóng dáng khó hiểu của anh trai. Anh trai anh hôm nay giống như đã thay đổi cái gì đó. . . Ôn Du Phi biết anh trai thích anh, từ trong ánh mắt của anh trai, anh có thể nhìn ra sự si mê nhưng lại trốn tránh. Ôn Du Phi mặc dù tuổi không lớn, nhưng trên tình trường là một tay già đời. Nhưng mà tình yêu cấm kị đó... Thật đúng là làm cho người ta hưng phấn không thôi. Tưởng tượng đến cảnh có thể đè anh trai chảy cùng dòng máu với mình dưới thân, không phải sẽ làm cho người ta kích động không thôi sao. Anh có yêu anh trai của mình hay không? Đương nhiên là không. Quá lắm cũng chỉ là một món đồ chơi mới mẻ vừa ý anh mà thôi. Cái gì mà huyết thống thân tình? Huynh đệ tình thâm? Đùa gì thế. Trong gia tộc của anh cũng có mấy anh em thân quen với anh hơn, huống chi anh cùng Ôn Lương không tính là quá thân thiết, chẳng qua là anh em cùng cha khác mẹ thôi. Ôn Lương trong ấn tượng của Ôn Du Phi là sạch sẽ xinh đẹp, còn có một chút khờ dại. Xuất thân từ gia tộc hiển hách như thế có người nào mà không có chút mưu mẹo âm hiểm, nhưng Ôn Lương lại khờ dại ngây thơ sạch sẽ như thế. Ôn Lương có lẽ là thông minh trong sáng, mấy chuyện xấu xa đen tối của những kẻ giàu có anh không hẳn là không hiểu, chỉ là Ôn Lương chưa từng dính vào. Anh không có giả tâm nên càng không đếm xỉa đến. Nhìn đôi mắt dịu dàng sạch sẽ kia trở nên tuyệt vọng, đúng là chuyện làm cho người ta hưng phấn mà! Huống chi thịt dâng đến miệng có ai lại ngu mà không ăn. Về phần hậu quả của việc trêu trọc Ôn Lương... Có thể có hậu quả gì chứ? So về thủ đoạn tâm kế, anh trai không phải đối thủ của anh. Huống chi bên nhà mẹ của Ôn Lương đã lụi tàn hoặc cho dù không suy tàn, cũng không có khả năng vì đứa con gái và đứa cháu ngoại Ôn Lương mà ra sức, Ôn Lương căn bản không có gì để dựa vào. Về phần cha anh? Lão già đó chỉ cần có một người đủ tư cách kế thừa, còn lại ông ta đều mặc kệ không quan tâm. Ôn Du Phi vốn tính toán cùng anh trai vui đùa một chút, đến khi chơi chán, nếu Ôn Lương tính tình vẫn ngoan ngoãn, anh cũng không ngại nuôi một người rảnh rỗi. Mà hiện tại... anh trai giống như đã thay đổi gì đó, trở nên càng thêm quyến rũ mê người thì không nói, trong mắt giống như hoàn toàn không có sự tồn tại của anh. Dường như anh chỉ là một người bình thường, thậm chí là người xa lạ. Thật sự là càng ngày càng thú vị, đây gọi là gì nhỉ? Lạt mềm buộc chặt? Ôn Du Phi liếm liếm, mơn trớn ngón tay đã chạm vào môi Ôn Lương, thật ngọt, còn có một chút mùi sữa tươi. Thật sự là chờ mong đây, ha hả... Ôn Du Phi cười chế nhạo, nụ cười vừa lẳng lơ vừa tàn nhẫn, anh trai tốt của em, anh nói xem em nên bắt anh làm gì bây giờ nhỉ?

Ôn Du Phi suy nghĩ cái gì Ôn Lương đương nhiên không biết, cũng không biết anh đã bị người anh muốn trốn tránh trong kiếp này nhất theo dõi. Ôn Lương tự hỏi, sau này anh sẽ sinh sống như thế nào.

Đúng vậy, anh hiện tại là thiếu gia của Ôn gia, nhưng anh rất rõ ràng, sau này Ôn gia sẽ rơi vào tay em trai của mình. Trước tiên khoan nói đến việc anh đấu không lại Ôn Du Phi, mà cơ bản là chí hướng của anh không nằm trong việc kinh doanh hay tiếp quản gia tộc, đối với việc buôn bán anh không có một chút hứng thú. Kiếp trước vì để có thể ở bên cạnh giúp đỡ Ôn Du Phi, anh buông bỏ luôn cả ước mơ của mình, kiếp này chắc chắn sẽ không ngu ngốc bước vào con đường cũ nữa. Sau này Ôn Du Phi kiểu gì cũng phải gánh vác Ôn gia, anh liền không thể tiếp tục dựa dẫm vào gia đình mà sống. Về phần gia đình bên mẹ, ngày càng tuột dốc thì không nói, mẹ của anh từ nhỏ thân thể suy yếu, sau khi sinh anh ra không bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn, anh cùng Lý gia cơ bản không muốn dính dáng tới nhau. Sau này phải sống như thế nào, thật đúng là một vấn đề đau đầu.

Yên lặng rà soát lại toàn bộ tài sản hiện có của mình, hơn nữa mẹ cũng để lại cho anh bốn triệu. Đối với người thường mà nói đó có thể là một con số vô cùng khổng lồ, nhưng đối với Ôn Lương cùng cuộc sống khó khăn sắp tới không khỏi thiếu thốn chút ít. Vốn không đến mức khổ sở như vậy, đáng tiếc là bỏ một khoản không nhỏ mua con dao kia dự định tặng cho Ôn Du Phi, thật sự là chết tiệt.

Cố gắng nhớ lại một chút, đời trước hình như có mấy công ty vốn đã muốn ngã xuống đáy vực sâu lại thoát chết hồi sinh mà lớn mạnh... Lên mạng kiểm tra một chút, cũng có ấn tượng với một vài công ty, hiện tại không phải hoạt động rất tốt, có vài công ty còn chưa có sáng lập. Chỉ ngoại trừ một công ty giải trí nhỏ "Phong Ngưu Thời Thượng" . Ôn Lương lại rối rắm, giá trị cổ phiếu hiện nay của Phong Ngưu là đang nằm ở đáy vực, mà Ôn Lương biết trong vài năm tới Phong Ngưu sẽ không ngừng quật khởi, thậm chí phát triển thành công ty giải trí lớn nhất thành phố S, ở nước Z cũng coi như xếp vào hàng đầu. Nhưng mà, Ôn Lương cũng không muốn cùng công ty này có cái gì liên quan. Ông chủ tương lai của Phong Ngưu chính là người mà anh không muốn gặp gỡ.

Cổ phần của Phong Ngưu sợ là không thể thấp hơn được nữa, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để mua vào. Tự nhiên bỏ qua cơ hội này thì rất đáng tiếc, xin hãy tha thứ cho kẻ bất tài... Ôn Lương vỗ vỗ vào đầu, đúng là ngu mà, chỉ cần cổ phần không vượt quá 5%, sẽ không cần phải tham gia cái hội đồng quản trị gì đó, như vậy thì sẽ không chạm mặt người kia. Nhìn bộ dáng rối rắm của bản thân hiện tại quả thật là buồn cười. Phong Ngưu sau này phát triển sẽ mang đến lợi nhuận vô cùng khả quan, hoàn toàn có thể đảm bảo cuộc sống sau này của anh, chuyện tốt như vậy anh cũng không có lý do gì mà bỏ qua.

Bỏ ra 3 triệu để mua gần 3 phần trăm cổ phần Phong Ngưu, tài chính trong tay xem như ổn định, tâm trạng ôn Lương không khỏi trở nên vui vẻ hơn.

Nhìn vào đồng hồ mới hơn mười giờ, Ôn Lương quyết định đi ra ngoài dạo một chút. Dặn dò người hầu không cần chuẩn bị cơm trưa cho anh xong liền vào gara tùy tiện lấy chiếc xe, lục trong trí nhớ con đường dẫn đến trung tâm thành phố. Về chuyện có giấy phép lái xe hay không, lấy địa vị của Ôn gia ở thành phố S thì vẫn có đặc quyền ấy.

Đi dạo một hồi, anh tùy ý tìm một nhà hàng giải quyết bữa trưa. Đang chuẩn bị lái xe trở về, lại phát hiện đối diện bên kia đường... Hình như là một tiệm đồ ngọt nổi tiếng trong truyền thuyết. Ngẫm lại buổi sáng ăn bánh mì với tương trái cây, đồ ngọt giống vậy quả thực rất ngon, liền vui vẻ quyết định đi vào.

Nhìn bộ dáng tươi cười niềm nở của phục vụ, anh gọi một phần mousse việt quất và một ly latte, ngồi ở một cái bàn sát cửa sổ yên lặng tận hưởng. Hương bơ ngọt ngào cùng mùi thơm thanh mát của trái cây khiến người ta thèm nhỏ dãi. Ngọt mà không ngấy, càng ngoài ý muốn ăn rất ngon. Ôn Lương thỏa mãn híp mắt.

Mặc dù rất thích đồ ngọt, Ôn Lương vẫn ăn một cách thanh tao nhã nhặn. Thiếu niên tuấn tú động tác tao nhã ăn bánh ngọt, bởi vì thỏa mãn mà khóe môi khẽ cong lên làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu, quanh thân khí chất lại nhẹ nhàng thanh nhã, thật sự là không thể rời mắt.

Từ khi Ôn Lương bước vào quán, Trịnh Diệp vẫn luôn nhìn chằm chằm lấy anh, không nghĩ tới việc dắt thằng cháu trai ngu xuẩn đến ăn bánh ngọt còn có thể gặp phải một báu vật như thế. Liếc nhìn tên ngu xuẩn nào đó đang ăn một cách mất hình tượng, làm cho Trịnh Lỗi đang vùi đầu ăn không hiểu gì hết =,=.

Ôn Lương bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo, đưa mắt kỳ quái nhìn quanh bốn phía nhưng cũng không phát hiện cái gì, nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là do thần kinh của mình quá mức nhạy cảm???

Bởi vì Trịnh Diệp bọn họ ngồi ở chỗ hơi khuất, cho nên Ôn Lương cũng không có phát hiện bọn họ. Trịnh diệp rõ ràng thấy được biểu tình lúc nãy của Ôn Lương, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú, cảnh giác đến như vậy? Thật là thú vị.
Chương trước Chương tiếp
Loading...