Sống Lại Biến Thành Mèo Chó Của Tổng Tài Phản Diện

Chương 4



Tư Quân Đạc vừa tới công ty, thư ký lập tức chạy ra nghênh đón, thấp giọng cùng hắn báo cáo sự tình vừa rồi nói trong điện thoại. Tư Quân Đạc “ừ” một tiếng, nói với Ôn Minh Dịch, “Em đi theo Lâm Mộc đến phòng làm việc chờ anh, anh giải quyết xong công việc liền tới tìm em.”

Hắn nói xong, lại lo lắng vạn nhất Ôn Minh Dịch ở trong khoảng thời gian hắn không có mặt này đột nhiên biến thành mèo, vì vậy là nhắc nhở, “Mặc kệ phát sinh chuyện gì, em cũng phải ở trong phòng làm việc đợi anh, anh sẽ mau chóng trở về.”

“Yên tâm, em cũng không phải là trẻ con, em biết phải làm thế nào mà.”

Tư Quân Đạc cảm thấy cậu nói này của cậu một chút sức thuyết phục cũng không có, hắn nhìn về phía thư ký của mình, “Cô dẫn em ấy tới phòng làm việc của tôi, đừng để những người khác tiến vào.”

“Dạ.” Lâm Mộc đáp ứng, cô đi đến bên cạnh Ôn Minh Dịch, nhẹ giọng nói, “Đi bên này.”

Ôn Minh Dịch đành phải đi theo cô tiến về phía trước, vừa đi vừa đánh giá bốn phía. Trước kia cậu chưa từng tới công ty của Tư Quân Đạc, đây là lần đầu tiên tới, không khỏi tràn ngập tò mò, chờ đến khi vào trong phòng làm việc của Tư Quân Đạc, Ôn Minh Dịch rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, đánh giá bố cục trang trí trước mặt, cảm thán anh cậu quả nhiên vẫn thích phong cách đơn giản.

“Cậu có muốn uống gì không?” Lâm Mộc hỏi cậu.

“Trà sữa… Thôi, cocacola đá đi.”

“Còn cần gì khác không?”

“Không cần, cảm ơn chị.”

“Không cần khách sáo.” Lâm Mộc nói xong, ưu nhã đi ra ngoài.

Ôn Minh Dịch thấy cô đi ra ngoài, dứt khoát nằm xuống trên ghế sofa, tự hỏi mình nên mặc cho số phận hay là nên chủ động phản kích. Cậu gối đầu cánh tay, không rõ ông trời cho cậu cơ hội sống lại, nhưng lại để cậu phát hiện bản thân đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, đây rốt cuộc là có ý gì. Nếu cậu chỉ đơn giản là sống lại, vậy cậu hiện tại nhất định không nói hai lời trước tiên đánh cho Khương Tử Mặc một trận, nghĩ trăm phương ngàn kế báo thù rửa hận cho bản thân.

Thế nhưng cố tình ở trước khi sống lại, cậu lại biết được mình là nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết, trên đời này, đấu với trời vui vẻ bất tận, đấu với đất vui vẻ bất tận, nhưng đấu với nhân vật chính, thế thì chỉ có thể là nhân vật chính vui vẻ bất tận! Cậu xem qua nhiều anime (*), TV cùng tiểu thuyết như vậy, vô số nhân vật phản diện dùng máu và nước mắt của mình nói cho cậu biết, thắng lợi cùng quang minh chỉ thuộc về nhân vật chính, đấu với nhân vật chính, hoặc là chết, hoặc là bị nhân vật chính cảm hóa (*), trở thành bạn tốt của hắn ta, bằng không chung quy vẫn sẽ phải chết.

(*) anime: là hoạt hình vẽ tay và máy tính, nguồn gốc từ Nhật Bản hoặc được gắn kết với Nhật Bản. Từ anime là thuật ngữ tiếng Nhật dùng để nói tới tất cả các định dạng truyền thông phim hoạt hình. Bên ngoài Nhật Bản, anime ám chỉ tính đặc trưng riêng biệt của hoạt hình Nhật Bản, hoặc như một phong cách hoạt hình phổ biến tại Nhật Bản mà thường được mô tả bởi đồ họa tràn đầy màu sắc, các nhân vật sống động và những chủ đề tuyệt vời.

(*) cảm hóa: dùng lời nói hoặc hành động làm cho người ta cảm phục cái hay, cái tốt của mình mà bỏ cái xấu để theo gương mình.

Trông chờ cậu bị Khương Tử Mặc cảm hóa là tuyệt đối không có khả năng, cậu thà chết cũng không đi liếm cẩu (*) Khương Tử Mặc! Khó khăn lắm mới có thể sống lại, cậu cũng không muốn bởi vì Khương Tử Mặc mà lại mất mạng thêm một lần nữa. Sầu, thật sự khiến người ta phát sầu!

(*) liếm cẩu: đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong một mối quan hệ biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Cậu đang suy nghĩ, lại nghe được tiếng nắm cửa bị vặn mở, sau đó, cửa liền bị đẩy ra.

Ôn Minh Dịch phản xạ có điều kiện nhìn về phía cửa phòng, giây tiếp theo, bật người ngồi dậy, nhìn thẳng vào người đột nhiên xuất hiện trước mặt này! Đù má! Đây thật sự là mệnh trung chú định(*) gặp nhau, lúc này không cần cậu xoắn xuýt do dự, Khương Tử Mặc đã tự mình đưa đến cửa!

(*) mệnh trung chú định: tức là vận mệnh đã sắp đặt.

Lúc này còn sầu cái gì nữa, sảng khoái trước rồi tính sau!

“Ôn Minh Dịch?” Khương Tử Mặc nhìn thấy cậu, kinh ngạc nói, “Sao cậu lại ở đây?”

“Đương nhiên là do anh tôi bảo tôi chờ ở đây. Trái lại anh đó, anh thân là một thực tập sinh, đi vào phòng làm việc của giám đốc như vậy, tùy ý quá nhỉ.”

Khương Tử Mặc nghe thế, có chút xấu hổ nói: “Tôi thấy thư ký Lâm và trợ lý Trần đều không ở đây, phòng họp lại đang có người, nghĩ chắc là Quân Đạc đang họp, cho nên liền trực tiếp đi vào.”

“Nếu như anh tôi đang họp, anh thân là một thực tập sinh càng không nên đi vào. Ngay cả dì quét dọn vệ sinh cũng biết là chỉ khi trong phòng có người mới được đi vào quét dọn, tránh trường hợp nếu mất trộm gì đó sẽ có người hoài nghi dì ấy. Anh tùy ý đi vào phòng làm việc của giám đốc như vậy, thích hợp hả?”

Khương Tử Mặc thấy mình đã giải thích nhưng đối phương vẫn tiếp tục cắn chặt không tha, nhịn không được nói: “Thế cậu còn không phải là nhân viên của công ty, chẳng phải cũng không được phép ở trong phòng làm việc của Quân Đạc sao?”

Ôn Minh Dịch cười lạnh một tiếng, “Anh có thể so với tôi à? Anh tôi nhìn tôi từ nhỏ lớn lên, anh ấy có nhìn anh lớn lên không?! Tôi là em trai anh ấy, đừng nói là phòng làm việc trên công ty, nhà của anh ấy tôi cũng có thể tùy ý ra vào.”

“Vậy tôi là bạn của anh ấy, đương nhiên cũng có thể thỉnh thoảng không cần tuân theo quy củ.”

Cút mẹ đi, bạn cái mông ấy mà bạn, Ôn Minh Dịch thầm chửi bậy, anh muốn đâu chỉ đơn giản là bạn.

“Chỉ thỉnh thoảng thôi hả? Tôi thấy anh có mà tập mãi thành thói quen rồi. Khương Tử Mặc, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, anh đối với anh tôi ôm tình cảm gì tự anh biết, Văn Bác đối với anh ôm tình cảm gì thì anh cũng tự hiểu rõ, anh tôi nể mặt Văn Bác, đối với anh cũng xem như là chăm sóc, anh nếu như còn chút lương tri(*) thì đừng kéo anh tôi vào trong vòng xoáy tình cảm giữa anh và Văn Bác. Được không?”

(*) lương tri: khả năng hiểu biết, nhận thức đúng đắn điều phải trái, đúng sai hình thành ở con người qua thực tiễn cuộc sống.

“Ôn Minh Dịch, trước kia tôi đã nói với cậu rồi, cậu hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn. Tôi với Quân Đạc, hay tôi với Văn Bác cũng thế, đều chỉ là bạn.”

Ôn Minh Dịch cạn lời, “Lời này anh nói ra bản thân anh có tin không? Anh quả thực chính là ‘người bạn tâm cơ’ (*) trong truyền thuyết mà, chữ ‘bạn’ không có tội, xin hãy buông tha cho chữ ‘bạn’ đi.”

(*) người bạn tâm cơ: chỉ những người dùng quan hệ bạn bè làm lá chắn để che giấu âm mưu hoặc ý đồ riêng trong lòng.

Khương Tử Mặc bị cậu nói như vậy, cũng có chút tức giận, “Tự cậu tính tình không tốt, không có mấy người bạn liền cảm thấy tất cả mọi người đều không thể kết bạn sao? Tôi làm bạn với Quân Đạc chứ không phải với cậu, không cần cậu bình xét.”

Hắn ta nói xong, dứt khoát ngồi xuống trên ghế sofa đơn.

“Ai cho phép anh ngồi, đi ra ngoài.” Ôn Minh Dịch lạnh lùng nói.

“Đây không phải là phòng làm việc của cậu, cậu không có tư cách nói với tôi những lời này.” Khương Tử Mặc giễu cợt.

Ôn Minh Dịch cơn tức cũng bùng lên, lập tức cất bước đi về phía hắn ta, nhưng mà cậu vừa đi được hai bước, cửa lại mở ra, Lâm Mộc đi vào.

Ôn Minh Dịch cùng Khương Tử Mặc gần như là cùng lúc nhìn về phía Lâm Mộc, bọn họ đều tưởng người đi vào là Tư Quân Đạc, không nghĩ tới lại là thư ký của hắn.

Lâm Mộc nhìn thấy Khương Tử Mặc, khó hiểu nói, “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi tới tìm Tư tổng.”

Ôn Minh Dịch cười một tiếng, nhìn về phía Lâm Mộc, “Chị gái à, vừa rồi anh tôi nói thế nào?”

Lâm Mộc nghe thế, vội vàng đi qua đưa cốc cocacola đang cầm trong tay cho cậu, “Ngại quá, trong tủ lạnh của công ty không còn cocacola, cho nên tôi xuống dưới tầng mua cho cậu một cốc, để cậu đợi lâu.”

Ôn Minh Dịch vươn tay tiếp nhận, cười hết sức rạng rỡ, “Không sao. Nhưng mà chị gái à, thời điểm chị không ở đây, có người đi vào phòng làm việc đấy.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Mộc nói xong, xoay người đi về phía Khương Tử Mặc, “Khương Tử Mặc, Tư tổng đã dặn qua, ngoại trừ vị tiên sinh này, những người khác trong khoảng thời gian này không được phép đi vào phòng làm việc của ngài ấy, cậu đi ra ngoài đi.”

Ôn Minh Dịch cắn ống hút uống cocacola, còn giả bộ thương cảm “chậc chậc” hai tiếng, “Hiện tại anh còn nói là tôi không có tư cách không?”

Khương Tử Mặc nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu, cảm thấy đối phương rõ ràng là đang làm nhục mình, không cam lòng nói, “Tôi ở đây chờ Quân Đạc, thư ký Lâm, chị không cần để ý đến tôi.”

Lâm Mộc quả thực không hiểu nổi tại sao Khương Tử Mặc lại có thể nói ra câu “không cần để ý đến tôi” này? Người này nói chuyện không dùng đến đầu óc hả? Cô thân là thư ký, Tư Quân Đạc đã đặc biệt dặn dò cô là không cho phép người khác đi vào phòng làm việc của hắn, kết quả Khương Tử Mặc nhân lúc bản thân không có ở đây liền lẻn vào, hiện tại còn không cho mình quản hắn ta, hắn ta là muốn khiến mình bị sa thải sao?

Chẳng qua cân nhắc đến giao tình không cạn giữa Khương Tử Mặc và BOSS nhà mình, Lâm Mộc chỉ đành nhẹ giọng nhắc nhở: “Khương Tử Mặc, nếu cậu muốn chờ Tư tổng, có thể ra ngoài chờ. Nếu cậu vẫn nhất quyết không chịu đi ra ngoài, tôi không còn cách nào khác là phải gọi bảo vệ.”

Khương Tử Mặc oan ức xen lẫn bất mãn nhìn về phía cô, Lâm Mộc vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, “Đi thôi.”

“Thế nào, nhẹ nhàng bảo anh đi thì anh không đi, có phải muốn ép người ta gọi bảo vệ lên đây không?” Ôn Minh Dịch lắc lắc đầu, “Đến lúc đó sẽ rất mất mặt đấy.”

Khương Tử Mặc trừng mắt liếc cậu một cái, trong mắt có khuất nhục cùng hận ý chợt lóe lên. Ôn Minh Dịch hướng hắn ta phất phất tay, “Bye bye.”

Lâm Mộc thúc giục, “Khương Tử Mặc, đi thôi.”

Khương Tử Mặc không còn cách nào khác, đứng lên cùng cô đi ra ngoài.

Mặc dù Khương Tử Mặc đi ra ngoài, nhưng cũng không rời đi. Lâm Mộc dẫn hắn ta qua phòng tiếp khách bên cạnh phòng làm việc của Tư Quân Đạc, để hắn ta tạm thời ngồi chờ ở đấy.

Ôn Minh Dịch cắn ống hút, cân nhắc một lúc vẫn quyết định tạm thời không thể trực tiếp động thủ, nếu lúc này cậu đối với Khương Tử Mặc động thủ, chẳng khác nào đem Tư Quân Đạc đẩy bên phía Khương Tử Mặc bên kia. Dù sao, ngoại trừ bản thân cậu, không ai biết kiếp trước cậu đã chết ở trong tay Khương Tử Mặc. Khương Tử Mặc sẽ bán thảm (*), Văn Bác sẽ trách móc cậu, Tư Quân Đạc cũng sẽ cảm thấy cậu không biết trái phải.

(*) bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.

Kiếp trước cậu đã cùng Tư Quân Đạc tranh cãi quá nhiều lần, lần gặp mặt cuối cùng trước khi chết cũng là cãi vã vô nghĩa. Cho nên kiếp này, cậu không muốn tiếp tục tranh cãi với Tư Quân Đạc về những việc không cần thiết. Mà Tư Quân Đạc, không thích cậu tùy tiện đánh người.

Ôn Minh Dịch thở dài, cũng phải, đấu với nhân vật chính, đã định trước sẽ không dễ dàng, chẳng qua không sao hết, đường phía trước còn dài. Việc cấp bách bây giờ là, cậu trước hết phải bảo vệ được tính mạng của bản thân cùng Tư Quân Đạc. Hai người bọn họ nhất định phải mau chóng rời xa Khương Tử Mặc.

Sau khi Tư Quân Đạc từ trong phòng họp đi ra, bởi vì sốt ruột muốn nhìn thấy Ôn Minh Dịch, chỉ cùng Vương tổng nói một câu: “Đi thong thả, Trần Bân, cậu đi tiễn Vương tổng”, liền xoay người đi về hướng phòng làm việc của mình.

Kết quả vừa đến cửa phòng làm việc, Khương Tử Mặc đã chạy lại đón, “Quân Đạc, anh họp xong rồi à.”

Tư Quân Đạc không ngờ lại gặp hắn ta ở chỗ này, hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Khương Tử Mặc còn chưa kịp trả lời, Ôn Minh Dịch liền mở ra đi ra, nói với Tư Quân Đạc, “Anh họp xong rồi à, vậy đi thôi.”

Khương Tử Mặc thấy thế, vội vàng ngỏ lời, “Em có việc muốn nói với anh.”

“Thật đáng tiếc, anh tôi không có chuyện gì để nói với anh.” Ôn Minh Dịch nói xong, đi tới kéo cánh tay của Tư Quân Đạc, “Đi thôi.”

Khương Tử Mặc vươn tay định ngăn cản Tư Quân Đạc, nhưng mà còn chưa kịp đụng vào, đã bị Ôn Minh Dịch hung hăng đập một cái vào tay. Ôn Minh Dịch tiến lên phía trước, đứng ở giữa hai người, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Khương Tử Mặc, “Anh cách xa anh tôi một chút.”

•••

[Hậu trường nho nhỏ]

Minh Minh: Cút, đừng chạm vào anh tôi!

Khương Tử Mặc: Cậu dám đánh tôi!

Minh Minh: A.
Chương trước Chương tiếp
Loading...