Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần

Chương 16: Cảnh cáo



Edit: LenNiNi

” Được, đã biết. Học trưởng Lâm Tử Mặc!” Tố Y liếc trắng mắt, ở trên ghế ngồi thở dài nhẹ nhỗm một hơi.

Lâm Tử Mặc không nói gì, chẳng qua là quay đầu nhìn Tố Y. Khoé môi hơi cong biểu lộ tâm trạng đang rất tốt của hắn.

“Tôi mang em đi ăn tối, sau khi ăn tối xong hẳn quay về ký túc xá!”

Thấy Tố Y có vẻ hơi mệt chút, Lâm Tử Mặc cũng không trêu tức cô nữa. Chỉ muốn vội muốn cô ăn uống đầy đủ còn về ký túc xá nghĩ ngơi.

Chờ đến lúc Tố Y trở lại ký túc xá, đã là hai tiếng sau. Tố Y mệt mỏi ngay cả khí lực dư thừa nói chuyện với Thải Vi cũng không có, chỉ vội vả vọt vào tắm một cái liền lên giường nghỉ ngơi. [Linh:+///+ gì mệt mỏi ghê zạ? tui hiểu lầm a @~@ Tố Y: *liết* lăn dùm cho tui ngủ *đá* linh:(╥ω╥`) ]

Ngày thứ hai, Tố Y đem đĩa nhạc đệm Lâm Tử Mặc đưa riêng cho mình ra xem, nhét vào trong tủ tầng sâu nhất, mới đem tủ khóa. Lâm Tử Mặc nói không sai, vẫn là có dự bị thì tốt hơn!

Vạn nhất đến lúc mình biễu diễn đĩa nhạc đệm có sảy ra vấn đề gì, còn có một cái dự bị có thể dùng. Dẫu sao, trong ký túc xá luôn có một rất rối nhỏ là Lữ Bình nha!

Cho nên, vẫn là đề phòng một chút mới tốt!

“Tố Y, Cuộc so đấu vòng loại đã bắt đầu hai ngày rồi! cô không tham khảo nhìn một chút sao?” Thải Vi đắp mặt nạ đi lanh quanh trước giường Tố Y.

“Tối hôm nay đi xem một chút đi, cô biết tổng cộng lại có bao nhiêu người ghi danh sao?” Tố Y hỏi.

“Nghe nói mấy trăm người, đoán chừng cuộc so tài vòng loại nhiều nhất 10 ngày. Xem ra cạnh tranh còn rất kịch liệt a.”

“Cũng không biết thời điểm trận chung kết diễn ra lại có bao nhiêu người tham gia. Mỗi một hệ (bang) có hai số người trận chung kết (?), hơn nữa người thông qua trận sơ tuyển (vòng loại). Tôi phỏng đoán (dự tính), trận chung kết lúc đó  cũng ph.” Làm y ngồi ở trên ghế phân tích nói.

“Không phải mỗi một hệ đều có hai người tham gia vào sao. Tôi nghe ngóng, có hệ căn bản cũng không có người ghi danh dự thi, có hệ cũng chỉ có một người ghi danh. Chỉ có một số ít hệ, người ghi danh tương đối nhiều!” Hoàng Thải Vi trở lại trước bàn đọc sách của mình ngồi xuống nói.

“Như vậy thì tốt rồi, vậy tôi an tâm! Nếu thật là mỗi một hệ đều có hai người tham gia ghi danh vào, hơn nữa người thông qua cuộc so tài vòng loại, đoán chừng vượt qua có bảy tám chục người.”

“Cô không phải hai ngày nay đi chế tạo đĩa nhạc đệm sao? làm xong hết chưa?” Hoàng Thải Vi lại hỏi

“Đã làm xong, hơn nữa còn ghi âm lại, cô muốn nghe sao?”

Tố Y cầm đĩa ghi âm quơ quơ trước mắt Hoàng Thải Vi. Lúc này Lữ Bình cũng không có ở ký túc xá, cho nên Tố Y liền trực tiếp lấy ra đãi ghi âm tốt.

“Phải nghe! Tôi đi mở máy vi tính!”

Khi thanh âm của Tố Y từ trong máy vi tính truyền tới, Hoàng Thải Vi trong nháy mắt liền trợn to hai mắt, không nhúc nhích nhìn Tố Y chằm chằm!

“Tố Y, cô thật không nên tới Yến Kinh! Quá đáng tiếc! cô nếu là không nói, tôi nhất định cho là đây là ca sĩ chuyên nghiệp hát đó! nghe qua hay!” Hoàng Thải Vi thất thần nói với Tố Y.

Tố Y chẳng qua là cười một tiếng, tỏ ý nàng tiếp tục nghe.

‘Phanh’ cửa bị đẩy ra, Lữ Bình đi vào. Tố Y chẳng qua là liếc cô ta một cái lại tiếp tục xem máy tính. [+.+ mụ này tự tìm đường chết đây~]

“Tố Y, đây là cô hát sao? Thật là dễ nghe.” Lữ Bình hỏi.

Bởi vì vừa vặn đang phát bài< người bạn ngồi cùng bàn > này, cho nên Lữu Bình nghe,một chút liền biết.

“Đúng vậy! Ngày hôm qua mới vừa thu âm xong.” Tố Y trả lời một câu.

“Vậy thời điểm tranh tài cô sẽ hát bài này sao? Nhưng là đây không phải là nhạc đệm a!” Lữ Bình lại nói tiếp

“Có đĩa nhạc đệm riêng, cái này là thu âm hoàn chỉnh của tôi.”

Tố Y cũng không có cố ý đi lừa gạt nàng. Bây giờ chỉ cần Lữ Bình không làm động tác nhỏ phá hoại gì, Tố Y cũng sẽ không cố ý đi nhằm vào nàng.

Hoàng Thải Vi sau khi chờ 《 Người bạn ngồi cùng bàn 》kết thúc, liền tắt máy vi tính đem điã nhạc trả lại cho Tố Y rồi nói: “Cô thật là biết lãng phí a, một đĩa nhạc chỉ chèn một ca khúc!”

“Được rồi! Tôi thừa nhận tôi là thật phá của!”

Tố Y sững sốt một chút, ngay sau đó liền kịp phản ứng, Hoàng Thải Vi đúng là một cô gái thông minh.

Tố Y mặc dù không có muốn cố ý gạt người, nhưng cũng không muốn trước thời hạn thi đấu đem ca khúc mình muốn hát lộ trước mặt Lữ Bình [mỗi lần đọc tên bà này ta cứ hay làm thành Lữ Bố ^^]! Hiếm có khi Hoàng Thải VI thay mình cân nhắc đến mấy chuyện này, hơn nữa tỉnh bơ thay Tố Y lừa bịp Lữ Bình [hay Lữ Bình đồng âm lừa bịp ta? tên bà này buồn cười qua ^^].

“Tố Y! nhà cô ở đâu a?”

Đại khái là nhìn thái độ của Tố Y cũng không tệ, Lữ Bình trực tiếp hỏi lên.

“Hàng thành! Thế nào?”

Tố Y cười một tiếng nói. Thiệt là làm khó cô ta, lâu như vậy ở cùng một ký túc xá mới hỏi thăm lai lịch của cô.

“Chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến còn không biết cô là người nơi nào thôi! Tôi tổng nghe người ta nói lên có thiên đường(?), dưới có tô hàng(?). Nơi đó của các ngươi nhất định rất đẹp đi!” Lữ Bình cười híp mắt hỏi tiếp.

“Có đẹp hay không, từ nhỏ đến lớn gặp nhiều rồi, không cảm thấy nơi nào đẹp.” Tố Y thản nhiên nói

“Tố Y, tết trung thu cô có muốn hay không về nhà?” Hoàng Thải Vi dời đi chú ý của mọi người.

“Không trở về, cũng nghỉ không được mấy ngày.”

Tố Y tâm tình trong nháy mắt liền sa sút không tốt, lại phải đến tết trung thu a!

Tố Y nhớ tới nguyên chủ, cũng nhớ tới kiếp trước của mình. Đến mỗi năm tết trung thu, thời điểm người khác hoà hợp đoàn viên bên gia đình, mình vĩnh viễn là lẻ loi một người [ôm giống em, hai chị em mình ăn trung thu đi nak ^^]! Mặc dù nhiều năm như vậy đã thành thói quen, nhưng là nhắc tới cũng không phải là một chuyện vui vẻ gì.

“Nếu không trung thu đến cô về nhà tôi chơi đi. Nhà tôi gần, tôi đang lo một người ở trên đường về nhà cô đơn đó, còn nghĩ có muốn hay không trở về đây.” Thải Vi mặc dù không biết vì sao tâm tình Tố Y không tốt, nhưng là thấy Tố Y ưu tư không vui, liền cố ý dời đi đề tài kia.

Lữ Bình cố ý bỏ qua sắc mặt khó coi của Tố Y, truy hỏi Tố Y.

“Cha mẹ tôi đoạn thời gian trước xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, cho nên tôi không cần về nhà, bởi vì trở về cũng là một người tự mình qua tết trung thu!” Tố Y nhìn Lữ Bình, dằn từng chữ qua kẻ răng nói ra.

Tố Y không nghĩ tới, Lữ Bình người này lại đối với mình quan sát tỉ mỉ như vậy, ngay cả mình không có cùng nhà liên hệ cũng để ý đến.

“Tố Y, từ khi tựu trường đến bây giờ, tôi cũng không thấy cô cùng người nhà liên lạc qua điện thoại hay gặp mặt, bây giờ tết trung thu cũng không trở về nhà, có phải hay không gia đình của cô có vấn đề gì a?”

Nếu là thời điểm bình thường, Tố Y còn có tâm tình trêu chọc Lữ Bình một chút, nhưng bây giờ khong có tâm trạng nên trêu chọc đều lười nói đến.

“Đủ rồi!” Hoàng Thải Vi đứng lên, “Lữ Bình cô đây là có ý gì a! Cả ngày lẫn đêm quan sát Tố Y muốn làm gì? Tố Y làm chuyện gì có quan hệ đến cô sao?”

“Tôi! Tôi không có muốn làm gì hết! Tôi chính là muốn quan tâm Tố Y một chút, tôi không có ý tứ gì khác.”

Lữ Bình đứng lên, mắt đỏ như sắp khóc, một bộ dạng bị người khi dễ muốn khóc lại không dám khóc.

“Thải Vi, thôi đi! Những chuyện này tôi vốn là cũng không có tận lực gạt người khác, cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Nói sau, Lữ Bình cũng là muốn quan tâm một chút thôi. Muốn biết tôi ở hàng thành còn có người thân hay không, còn có nhà sao? Còn muốn biết cha mẹ tôi cho tôi để lại bao nhiêu di sản!” hành chết cô @~@ [linh: Tố Y*vỗ vai* chị cho em biết chi có phải là ác ma tìm ẩn không? Tố Y: muhahoahoa cô xem thử đi? linh: *run lập cập* đã rõ..110! way, có bệnh nhân trốn viện cầu trợ giúp!!!.]

Tố Y đứng lên, mặt đầy châm chọc nhìn về phía Lữ Bình.

“Nếu cô muốn biết, vậy tôi liền nói cho cô nha?. Cha mẹ tôi ở hàng thành để lại cho ta một ngôi nhà mặt tiền 200, ngay tại bên Tây Hồ, giá thị trường khoản chừng 200 vạn.

Còn để lại chi phí đủ tôi học hết bốn năm đại học, cô hẳn bây giờ hài lòng rồi đi? Nhưng là, tôi cảnh cáo cô Lữ Bình! Đây là lần đầu tiên tôi cảnh cáo cô, cũng là cảnh cáo cô một lần cuối! Chớ chọc tới tôi, chớ muốn gạt tôi! Cô nếu là dám dùng tới suy nghĩ nào đó, tôi sẽ để cho cô hối hận khi đã tới Yến Kinh!”

Tố Y đe dọa nhìn Lữ Bình, tiếu lại gần cô ta, trực tiếp nói trước mặt Lữ Bình, nhìn Lữ Bình lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, mồ hôi ước cả lưng áo, lạnh cả người!

“Tôi, tôi không cần lừa gạt cô, tôi chỉ là muốn cùng cô làm bạn. Tôi không có...” Lữ Bình tựa vào trên bàn sách, chỉ cảm thấy đứng cũng không vững.

“Tốt nhất không có như cô nói!”

Tố Y xoay người trở lại mình trước giường, đưa tay đem túi xách xuống. Đối với Hoàng Thải Vi nói: “Tôi đến thư viện, cô đi không?”

“Cùng nhau đi. Đợi một hồi chúng ta liền ăn ở bên ngoài cơm, sau đó buổi tối đi xem vòng loại. Đúng rồi, cô nhớ đem nhạc đệm mang theo bên người.” Hoàng Thải Vi một bên thu thập bàn đọc sách, một bên đối với Tố Y nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...