Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ

Chương 23: Em Muốn Ăn Chị



"Dung tiểu thư cần uống trà sao?" Trần Duyệt cúi xuống hỏi.

Dung Tiểu Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Cho tôi một ly nước chanh đi."

Trần Duyệt gật đầu: "Thỉnh chờ một chút."

Trần Duyệt chuẩn bị nước chanh có chút lâu, đến lúc quay lại, Dung Tiểu Kỳ thấy trên mặt cô ấy hiện vẻ áy náy: "Thật không tiện, để cô đợi lâu, vừa rồi tôi phải xử lý một chuyện."

Dung Tiểu Kỳ nghe ngoài cửa có tiếng ầm ĩ, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Trần Duyệt có chút do dự, rốt cuộc nói: "Là có diễn viên muốn tìm Trạm đổng, nhất định phải đến phòng làm việc."

Dung Tiểu Kỳ nói: "Không sao, tôi không ngại."

Trần Duyệt nói: "Thế nhưng Trạm đổng dặn dò, không có sự cho phép của nàng, ai cũng không thể vào."

Dung Tiểu Kỳ gật đầu: "Trạm đổng là có thói quen này, là người kia có việc gấp sao?"

Trần Duyệt còn không có trả lời, bỗng nhiên ngoài cửa một thanh âm gay gắt truyền tới: "Trần Duyệt, cô đi ra cho tôi!"

Trần Duyệt sắc mặt bất đắc dĩ, hướng Dung Tiểu Kỳ nhún vai, Dung Tiểu Kỳ săn sóc gật đầu: "Cô cứ đi làm việc của mình, tôi bản thân ở chỗ này đợi một chút thì tốt rồi."

Trần Duyệt đặt ly nước chanh xuống, mở cửa đi ra ngoài, Dung Tiểu Kỳ theo tiếng đóng cửa thì đứng lên đi tới cạnh cửa, vừa rồi thanh âm kia nàng đã nghe được, không phải Kim Liễm Diễm thì còn ai vào đây.

Hẳn là Kim Liễm Diễm không gặp được Trạm Hải Lam, liền đem tức giận trút lên người Trần Duyệt.

Thật không nhân phẩm.

Dung Tiểu Kỳ cười nhạt, ung dung đứng sau cửa nghe động tĩnh, Kim Liễm Diễm cũng không phải một mình tới, bên người còn theo một trợ lý, Trần Duyệt trước sau không nóng không lạnh, rốt cuộc thành công đem Kim Liễm Diễm dẫn đến một gian phòng khác.

Dung Tiểu Kỳ tâm tình tốt, suy nghĩ một chút, nhân lúc Trần Duyệt trở về công tác của mình, liền mở cửa lặng yên đi tới ngoài phòng Kim Liễm Diễm, sau cửa sổ lá sách có thể mơ hồ thấy Kim Liễm Diễm cùng một nữ nhân ngồi trên sô pha, Kim Liễm Diễm đang hút thuốc.

Dung Tiểu Kỳ nhíu nhíu mi, đang muốn trở về bỗng nhiên nghe được Kim Liễm Diễm nói, hình như là vài câu oán giận.

Dung Tiểu Kỳ chẳng biết thế nào bỗng nhiên ngừng lại, chỉ nghe thấy nữ nhân nói: "Kim Liễm Diễm, cô đây là tội gì? Bằng vào tố chất của cô, cô còn lo tiếp không được phim sao?"

Kim Liễm Diễm nói: "Cô nghĩ rằng tôi có chuyện muốn cầu chị ấy?"

Nữ nhân nói: "Không phải sao? Tôi cũng sẽ không làm chuyện lãng phí thời gian, nam nhân cùng nữ nhân đều ăn thông. Cô lấy lòng nam nhân kia còn có hồi báo, cô muốn lấy lòng nữ nhân như Trạm đổng, nói không chừng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo."

Kim Liễm Diễm ngữ khí bình thản: "Cô không cần nói khó nghe như vậy, tôi chỉ là truy cầu thứ có mị lực mà thôi."

Nữ nhân cười: "Là ai có mị lực khiến cô mê đến thần hồn điên đảo?"

Kim Liễm Diễm cười mà không nói, nữ nhân lại hỏi: "Tôi xem cô không giống độc thân, thế nào, muốn bội tình bạc nghĩa?"

Kim Liễm Diễm dừng một chút, nói: "Người kia chỉ là đồ vật cho tôi giết thời gian mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng chị ấy."

Nữ nhân phụ họa cười, thanh âm trong gian phòng thấp xuống.

Dung Tiểu Kỳ đứng ở bên cửa sổ giống như sương giá, tuy rằng đã sớm biết Kim Liễm Diễm đối nàng đều không phải thật tình, nhưng cô ta ở trước mặt người khác nói phũ phàng như vậy, là muốn đem tôn nghiêm của nàng đặt ở đâu?

Dung Tiểu Kỳ lui trở về phòng làm việc Trạm Hải Lam, bỗng nhiên hận thấu tất cả trước mắt này, nàng rõ ràng dâng lên một trái tim thiếu nữ nóng rực, thật tình nỗ lực, truy cầu ái tình thuần khiết, thế nào lão thiên gia cho nàng đãi ngộ như vậy?

Dung Tiểu Kỳ thở dài, uống xong một ly nước chanh, Trạm Hải Lam đã xuất hiện tại phòng làm việc.

"Chờ thật lâu đi?" Trạm Hải Lam trên mặt có mệt mỏi, thanh âm có chút thấp, thế nhưng tâm tình tốt.

Dung Tiểu Kỳ đứng lên, dường như không có việc gì mỉm cười: "Thứ tốt đều là đáng giá đợi."

Trạm Hải Lam có chút kinh ngạc: "Vật gì tốt?"

Dung Tiểu Kỳ đi qua kéo cánh tay Trạm Hải Lam nói: "Trạm đổng, em đêm nay muốn mang chị đi thả lỏng một chút, cùng đi chứ?"

Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Cũng đã muộn, em không nghỉ ngơi sao?"

Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Trạm đổng, chị sẽ không sinh hoạt theo vãn cửu triều ngũ dưỡng sinh đi."

"Cái gì vãn cửu triều?"

"Là buổi tối đúng chín giờ lên giường, sáng sớm đúng năm giờ rời giường."

"Đương nhiên không." Trạm Hải Lam rất nhanh phản bác.

Dung Tiểu Kỳ kéo Trạm Hải Lam: "Vì lẽ đó chị cũng không cần suy nghĩ nhiều."

Dung Tiểu Kỳ mang Trạm Hải Lam đi là một quán bar rất thanh tân, ca sĩ lên đài đều hát dân dao. Dung Tiểu Kỳ tâm huyết dâng trào gọi bồi bàn, không đợi Trạm Hải Lam kịp phản ứng, Dung Tiểu Kỳ liền được bồi bàn dắt lên đài, cầm micro.

Dung Tiểu Kỳ nhìn xung quanh một vòng, đường nhìn rơi vào trên người Trạm Hải Lam, mỉm cười nói: "Ngày hôm nay tôi có một ca khúc muốn tặng cho một người bạn đặc biệt."

Dung Tiểu Kỳ nói xong, lập tức từ dàn nhạc lấy ra đàn ghi-ta, điều chỉnh âm, bắt đầu tự đàn tự hát.

"Lam ánh trăng, bạch ánh trăng, cây bông trong đất kể tâm sự..."

Dung Tiểu Kỳ hát chính là ca khúc Trạm Hải Lam thích nhất, phong cách thanh xướng này vừa vặn đem nguyên vị cảm xúc biểu đạt ra. Trạm Hải Lam đã quen nghe kiểu hoài âm phối khí hiện đại, lần này nghe đến, dĩ nhiên cảm giác phá lệ thuần mỹ.

Toàn bộ khán phòng cũng một mảnh an tĩnh, tiếng hát Dung Tiểu Kỳ trong trẻo nhẹ nhàng vang vọng tại từng góc, len lỏi đi sâu vào trong lòng người nghe.

Trạm Hải Lam uống xong ly rượu đỏ, Dung Tiểu Kỳ từ trên đài xuống, Trạm Hải Lam mỉm cười: "Dung tiểu thư là có ý hướng giới ca sỹ phát triển sao?"

Dung Tiểu Kỳ lắc đầu, nhìn Trạm Hải Lam một chút nói: "Em chỉ là muốn hát cho chị nghe mà thôi."

"Hát cho chị nghe?" Trạm Hải Lam nâng nâng con mắt, nhìn Dung Tiểu Kỳ.

Dung Tiểu Kỳ để sát vào Trạm Hải Lam, nói: "Bởi vì chị cả ngày hội họp, mệt chết đi a, em chỉ muốn cho chị thả lỏng một chút, đây là thuộc cấp săn sóc, Trạm đổng sẽ không cự tuyệt đi."

Trạm Hải Lam không nói chuyện, lại uống một ly rượu, nói: "Hiện tại là trường hợp tư nhân, em có thể gọi tên của chị."

"Được, vậy em gọi chị là Lam Lam được chứ?" Dung Tiểu Kỳ buông ly rượu, cố ý cọ đến bên chân Trạm Hải Lam, ngẩng đầu lên hỏi.

Trạm Hải Lam hơi sửng sốt, nheo mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ, rất nhanh dời đi ánh mắt: "Em tùy ý."

Dung Tiểu Kỳ tới gần Trạm Hải Lam, rót rượu cho nàng, bản thân tự uống cạn một ly: "Xưng hô chỉ là một cách gọi khác, ai biết người có tên gọi này lòng dạ thế nào?"

Dung Tiểu Kỳ vốn là chỉ nhất thời phiền muộn, muốn lôi kéo Trạm Hải Lam uống chút rượu, bất tri bất giác đã cùng Trạm Hải Lam hàn huyên không ít, đến lúc hai người rời khỏi quán mới phát hiện, chính mình đều uống khá nhiều.

"Dung tiểu thư, chị để Trần Duyệt tới đón em." Trạm Hải Lam so với Dung Tiểu Kỳ tỉnh táo một chút, lấy ra điện thoại chuẩn bị tìm Trần Duyệt.

Dung Tiểu Kỳ ngăn lại: "Trần trợ lý khẳng định đã sớm ngủ, nói không chừng còn đang cùng người yêu mây mưa thất thường, chị giờ này đem người ta kéo ra ổ chăn cũng quá không nhân đạo."

Trạm Hải Lam ngẩn người: "Vậy theo em nói?"

"Ở đây cách nhà em không xa, nếu như Lam Lam không chê, thì theo em về nhà ở một đêm đi."

Trạm Hải Lam suy nghĩ, nhìn nhìn lại bóng đêm đã nùng đến hóa không ra, liền gật đầu.

Dung Tiểu Kỳ lôi kéo Trạm Hải Lam về đến nhà, mở cửa, bật đèn, đang muốn đối Trạm Hải Lam nói đi tắm trước, nhưng một cái không để ý đạp giày mình, cả người ném tới sàn nhà.

Trạm Hải Lam muốn kéo nàng, bất đắc dĩ không có khí lực, cũng cùng Dung Tiểu Kỳ té trên mặt đất.

Trạm Hải Lam chẳng biết thế nào nở nụ cười, Dung Tiểu Kỳ xoa xoa thắt lưng, chờ cơn đau qua liền xoay người đến trước mặt Trạm Hải Lam, hỏi: "Thật không lương tâm, em ngã sấp xuống, chị thế nào còn cười em?"

"Đều không phải cười em, Dung tiểu thư." Trạm Hải Lam giải thích, "Chị chỉ là tối nay rất hài lòng, cho nên..."

Dung Tiểu Kỳ nhìn vào mắt Trạm Hải Lam, hỏi: "Vì sao hài lòng?"

"Không biết, đại khái là cùng bình thường xã giao cũng không đồng nhất."

Con mắt Trạm Hải Lam rất đẹp, đặc biệt lúc này dường như đang loang loáng, trên gương mặt mỹ lệ nhảy ra một tia đỏ ửng, nhìn qua thực sự là cực kỳ xinh đẹp.

Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam thì thất thần, vị nữ thần này, đến tột cùng so người thường có cái gì không giống?

Ngoại trừ bộ ngực đầy ắp, nàng còn ẩn chứa bí mật gì khác sao?

Những bí mật này, lẽ nào đều để Kim Liễm Diễm một người giữ lấy?

Dung Tiểu Kỳ nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên nhảy, nàng xoay vai Trạm Hải Lam qua, chậm rãi cúi đầu, hàm lấy môi nàng ấy.

Trước sau như một ấm áp mềm mại. Chỉ đôi môi này là có thể đem cả người nàng đều hòa tan.

Dung Tiểu Kỳ đưa tay đến trước ngực Trạm Hải Lam, bỗng nhiên cảm giác thân thể đang run rẩy, chỉ là cách y phục đụng vào, Trạm Hải Lam đã có thể khiến cho nàng tâm thần nhộn nhạo, huyết mạch phun trương.

Dung Tiểu Kỳ rất nhanh đem Trạm Hải Lam kéo tới, rất mau đưa nàng đổ lên trên sô pha gần nhất, Trạm Hải Lam không có phản kháng, chỉ là lẳng lặng mặc cho Dung Tiểu Kỳ loay hoay.

Dung Tiểu Kỳ không có khách khí, kéo váy Trạm Hải Lam xuống, đưa tay liền chạm đến bắp đùi trơn bóng.

Hảo nhuyễn, hảo trơn.

Dung Tiểu Kỳ tới tới lui lui vuốt ve đường cong chân Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam đưa tay ôm nàng, mái tóc dài chôn ở đầu vai của nàng.

"Em muốn làm cái gì?" Trạm Hải Lam cúi đầu hỏi.

Dung Tiểu Kỳ cúi đầu tại cổ Trạm Hải Lam liếm hôn, kìm lòng không được đáp: "Ăn chị."

Trạm Hải Lam không nói thêm gì nữa, không có cự tuyệt cũng không có đón ý nói hùa. Dung Tiểu Kỳ chỉ cảm thấy mình như là trong trung cổ, không ai câu dẫn nàng, nàng cũng không có đầu óc phát nhiệt, thế nhưng hiện tại ý niệm duy nhất trong đầu nàng là cởi sạch y phục Trạm Hải Lam, xoa mỗi một tấc da thịt thân thể nàng ấy, giữ lấy mỗi một loại thanh âm của nàng ấy, để nàng ấy dưới thân mình thỏa thích nở rộ.

Nàng ấy không hề là Trạm Hải Lam, nàng cũng không phải là Dung Tiểu Kỳ.

Hiện tại ở trong phòng, là hai nữ nhân dây dưa cùng một chỗ, phân cũng phân không ra.

----------------
Chương trước
Loading...