Sống Lại Về Một Nhà

Chương 18



Mẹ Chu lại xem vài phần tài liệu kế hoạch ở văn phòng, tìm vài người đại diện và quản lí ngành đến văn phòng báo cáo công việc cho bà. Đến thời gian tan tầm bà cũng không đi mà gọi điện thoại cho cha Chu là mình không về ăn cơm chiều, lại kêu trợ lý đi mua bữa tối cho mình xong thì buông tài liệu trong tay xuống, tựa vào trên lưng ghế xoay, xuyên qua cửa kính chạm đất trên tầng 56 của cao ốc Tinh Hạo mà nhìn về phía chân trời chỉ còn một đường màu xanh sẫm bên cạnh thành phố, màu đỏ rực của trời chiều đang lặng lẽ cháy lên ở nơi đó.

Qua nửa tiếng, cửa phòng bị gõ nhẹ, không đợi mẹ Chu ra hiệu người ở bên ngoài đã bưng bàn ăn đặt đầy thức ăn đẩy cửa vào, cũng không phải là người trợ lý mà vừa rồi mẹ Chu sai đi mua thức ăn mà là người thanh niên trẻ ban nãy đi sắp xếp nơi hẹn họ cho con trai nhỏ của mẹ Chu.

“Thế nào rồi?” mẹ Chu từ từ xoay ghế lại, nhìn vào người trợ lý đang sắp đồ ăn cho mình ở trước bàn.

“Đều đã sắp xếp xong cả rồi ạ” người thanh niên trẻ khẽ nói, “Quản lí nói thời gian mà cậu ba đặt là 7 giờ tối, bây giờ còn khoảng nửa tiếng nữa ạ”.

“Tốt lắm” mẹ Chu gật đầu hài lòng, “Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi có việc sẽ kêu cậu”.

Trợ lý đem khăn ăn xếp thành hình bông hoa đặt ở bên cạnh bàn ăn, cúi chào một cái mới rời khỏi phòng.

Văn phòng lại quay về yên lặng, mẹ Chu lại ngẩn người với cửa sổ một lát nữa rồi mới cầm lấy đũa lên. Ăn mấy miếng, cảm thấy mùi vị không ngon liền bỏ đũa xuống, lại xem tài liệu thêm một hồi, đợi đến khi sắp 7 giờ thì mở chương trình nghe trộm trên máy tính ra, đeo tai nghe vào, thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế ngồi rồi chờ sự xuất hiện của con trai và cậu út nhà họ Hàn.

Cho đến khi 7 giờ 10 phút Chu Bác Nghị mới dẫn Hàn Duyệt đi vào nhà hàng. Sau một trận tạp âm của bàn ghế và chén đĩa thì mẹ Chu mới nghe thấy tiếng nói chuyện của Hàn Duyệt: “Hoa hồng đẹp lắm, cám ơn anh đã tốn công sức đến thế”.

Tạm dừng một hồi Chu Bác Nghị mới giải thích rõ: “……. Không phải anh chuẩn bị đâu. Anh nghĩ có lẽ là mẹ anh đấy”.

“…… để dì phải tốn công rồi, cám ơn dì giúp em, nói là em rất thích nhé”.

Giọng của bồi bàn truyền tới, rất nhanh tiếng nhạc du dương của tứ hòa tấu đã nhẹ nhàng vang lên.

“Dì suy nghĩ thật là chu đáo” giọng của Hàn Duyệt nghe ra có dẫn theo ý cười.

“Em thích là được rồi” giọng của Chu Bác Nghị dẫn theo chút bất đắc dĩ, “Xin lỗi, anh đã nghĩ việc hẹn hò đơn giản quá, nếu không có mẹ thì nhất định sẽ chiêu đãi em không tốt rồi. Sau này anh sẽ cố gắng suy nghĩ thật chu đáo”.

“Không cần phải phiền phức như vậy đâu” Hàn Duyệt nói, “Em cũng không phải con gái mà để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này. Lại nói, cho dù là em chuẩn bị bữa tối hẹn hò đi nữa cũng sẽ không chuẩn bị hoàn hảo giống dì thế này được. Em thật sự cho rằng người tới là tốt lắm rồi, quan trọng là ở chỗ anh và em, chứ không phải là hoa hồng với âm nhạc”.

Mẹ Chu không nhịn được mà cười, cảm thấy Hàn Duyệt coi như hiểu chuyện nên ấn tượng trong lòng không khỏi lại tốt hơn một ít.

Lúc này bà lần đầu tiên nghe lén con trai hẹn hò, bà vốn cũng không thèm làm cái việc này nhưng mà đứa con Bác Nghị này khiến cho bà không yên tâm. Tuy đêm qua bà đã tỏ rõ sự hài lòng và yêu thích của mình đối với Hàn Duyệt, nhưng điều này cũng không nói lên bà có thể hoàn toàn chân chính yên tâm để cậu và con trai mình hẹn hò được. Quan tâm sẽ bị rối, bà cũng lo lắng mình phạm phải sai lầm, xem một người bụng đầy âm mưu như một đứa trẻ ngoan không có ý đồ gì lớn và bằng lòng xây đắp tình cảm đàng hoàng với Bác Nghị đấy chứ.

Ở trong mắt mẹ Chu, đứa con nhỏ của mình vừa ngây thơ lại rất dễ bị dụ đó. Hai mươi năm trước kia, dưới sự bảo bọc của người nhà nên vẫn không lo không nghĩ mà làm một đứa ăn chơi trác táng, ba năm sau đó lại khép kín ở bên trong lao tù tối tăm, chưa từng tiếp xúc với người bình thường trong xã hội, nếu đối phương thật sự là một kẻ tiểu nhân khôn khéo lắm mưu nhiều kế, lợi dụng cơ hội hai người ở bên nhau mà ‘câu dính’ đứa con chưa hiểu chuyện đời của bà còn không phải là chuyện sớm muộn hay sao chứ? Cho nên chung quy vẫn cần một người làm mẹ như bà trông chừng thôi, bà có thể bị vẻ ngoài lương thiện được ‘bao bọc hoàn hảo’ kia lừa qua một lần, nhưng mà tuyệt đối sẽ không bị lừa lần thứ hai lần thứ ba đâu!

Nội dung cuộc trò chuyện trong bữa tối của hai chàng trai trẻ thực ra rất là buồn tẻ, nhưng mẹ Chu vẫn cực kỳ kiên nhẫn nghe xong hết hai tiếng đồng hồ, cho đến khi hai người ăn cơm xong, Chu Bác Nghị quyết định đưa Hàn Duyệt về nhà, hai người rời khỏi bàn ăn, nhân viên bắt đầu dọn bàn thì mẹ Chu mới gỡ tai nghe xuống, tắt máy tính rồi đón xe quay về nhà họ Chu.

Sau khi mẹ Chu về đến nhà, lại qua thêm một giờ thì Chu Bác Nghị mới về tới nhà. Mẹ Chu vội vàng xuống lầu chặn Chu Bác Nghị đang định trở về phòng lại, dắt tay anh ngồi lên sô pha, vẻ mặt tò mò hỏi: “Hôm nay ở bên cậu út nhà họ Hàn như thế nào? Sau đó các con đi đâu thế? Chơi những gì vậy?”

Đối với người mẹ đang dạt dào hứng thú thế này, dù Chu Bác Nghị cảm thấy ngại nhưng rốt cuộc vẫn điều chỉnh lại cảm xúc một chút rồi đem hành trình buổi chiều sau đó đều khai ra hết, cuối cùng nói: “Hoa hồng đẹp lắm ạ, nhạc nghe cũng rất hay, Tiểu Duyệt rất thích, bảo con cám ơn mẹ thay em ấy đấy”.

“Đây là việc mẹ nên làm thôi mà” mẹ Chu cười híp mắt, “Con cảm thấy cậu bé Tiểu Duyệt này thế nào? Ở chung có vui vẻ hay không? Có đề tài chung hay không thế?”

“Em ấy rất tốt, bọn con ở bên nhau rất vui vẻ”. Chu Bác Nghị gật gật đầu, “Cũng có đề tài chung nữa nên nói chuyện cũng khá tốt ạ”.

Mẹ Chu nghẹn một đống lời nói không thể nói ra trong bụng, nhịn rồi nhịn, cuối cùng chỉ có thể hôn hai phát thật vang lên trên mặt con trai, còn đem mái tóc anh đặc biệt sửa soạn cho buổi hẹn hò hôm nay xoa rối tung rồi nói: “Ở chung vui vẻ là được rồi. Nếu không thích thì đừng có miễn cưỡng bản thân, thích thì phải nắm trong tay thật chặt đấy, mẹ không có mong muốn gì khác, chỉ mong con có thể sống thật vui vẻ và hạnh phúc là được”.

“Biết rồi ạ, cám ơn mẹ” Chu Bác Nghị cũng hôn lên hai bên má mẹ xong thì đứng lên trở về phòng của mình.

Mẹ Chu ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy bóng lưng của con trai biến mất ngay góc thang lầu, thở dài, lại ngồi yên một hồi rồi mới lên lầu trở về phòng mình.

Cha Chu đã nằm lên giường, đang xem một phần tài liệu dưới cây đèn đầu giường, thấy mẹ Chu đi vào liền tháo cái kính viễn thị xuống, cười nói: “Nghe nói hôm nay em nghe lén mấy lời thì thầm khi hẹn hò của thanh niên người ta đó à? Thật không biết ngượng ngùng gì cả”.

Mẹ Chu biết việc mình làm không thể giấu nổi chồng nên cũng không cảm thấy tức giận gì, cười xốc chăn giữ nhiệt lên rồi nằm vào, tựa vào trên đầu giường, thở một hơi thật dài, nói: “Nếu hai chàng trai trẻ thực sự nói mấy lời làm cho người ta ngượng ngùng thì đó xem như thú vị rồi”.

“Sao” cha Chu cảm thấy hứng thú mà khép tài liệu lại, tháo kính mắt xuống đặt lên trên tủ đầu giường nhìn vào mẹ Chu, “Bác Nghị yêu đương sẽ không nói mấy lời ngon ngọt với người trong lòng hay sao chứ? Hôn môi một cái, nói mấy lời ân ái này kia ấy?”

“Ông già mất nết nhà anh, trong đầu nghĩ những gì vậy chứ?” mẹ Chu liếc xéo ông một cái, “Ngẫm lại cũng biết là không thể nào rồi, tuy đứa nhỏ này trước kia rất phá phách, nhưng trên chuyện này thì trước giờ da mặt lại rất mỏng, lại chưa từng yêu đương nữa chứ, mà khi nên yêu đương thì lại để mất mấy năm đẹp nhất kia ở cái nơi như thế”. Nói xong lại nhắc tới chuyên đau lòng, mẹ Chu mím chặt môi, chuyển mắt nhìn qua chỗ khác.

“Là anh và Bác Hạo có lỗi với thằng bé, về sau nhất định sẽ dốc sức bù đắp lại cho nó”. Cha Chu nhỏ giọng nói an ủi, ôm bả vai của vợ rồi nói sang chuyện khác, “Em nghe hết hai tiếng mà không nghe được tin gì có ích hay sao?”

Mẹ Chu cũng không dây dưa ở vấn đề này nữa, sờ lên khóe mắt, nở một nụ cười ra rồi nói tiếp: “Thật ra cũng có chút thu hoạch đấy, em đã biết được thì ra Bác Nghị rốt cuộc là làm sao quen được Tiểu Duyệt ở trên mạng”.

“Quen sao thế?” Thấy mẹ Chu nhận lấy ‘bậc thang’ cha Chu liền vội vàng truy hỏi.

“Anh cũng biết Bác Nghị thích xem tiểu thuyết mạng mà đúng không”. Mặt mẹ Chu hớn hở nói, “Không ngờ đời lại trùng hợp đến như thế, cậu út nhà họ Hàn này bắt đầu viết tiểu thuyết trên mạng từ ba năm trước, Bác Nghị đúng lúc chính là độc giả của cậu ta đó. Bác Nghị theo dõi liên tái của cậu ta hết ba năm, lại tham gia vào diễn đàn độc giả của Tiểu Duyệt trên QQ nữa, hai người lúc này mới biết nhau đấy. Chả trách, em nói Bác Nghị cũng không giống như là mẫu người giàu tình cảm sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên đâu, thì sao chỉ mấy mươi phút ngắn ngủi đã yêu cậu năm nhà họ Hàn ngay được, thì ra hai người còn có một chuyện cũ như thế này đây”.

“Nếu trước đó cái gì cũng chưa hiểu rõ vậy mà hôm qua em còn nói giúp cho Hàn Duyệt nữa à” cha Chu hừ một tiếng.

“Quả thật ngày hôm qua có rất nhiều chuyện em cũng chưa hiểu rõ, nhưng mà cậu út nhà họ Hàn không có ý đồ xấu gì với Bác Nghị, Bác Nghị cũng quả thật có cảm tình với người ta, điều này em vẫn nhìn ra được mà”. Mẹ Chu trừng mắt liếc chồng một cái, “Có một số việc không cần thiết phải làm cho quá rõ đâu, làm cho rõ hết cuối cùng không được như ý muốn thì cũng như không thôi, cũng có một số việc không thể qua loa được. Ở trên vấn đề này, đàn ông các anh chỉ biết nắm lấy những phần bên ngoài không cần làm rõ này thôi hà”.

“Vâng vâng vâng, bà xã đại nhân là sáng suốt nhất, xem vấn đề rõ ràng nhất đó ạ” cha Chu làm dáng vẻ chịu thua, xoay hông một cái rồi nói, “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng để ngày mai đầu óc không tỉnh táo rồi cuối cùng để con trai phát hiện em đã làm chuyện tốt gì đấy”.

Lại nói đến Hàn Duyệt bên này vừa về đến nhà.  Sau khi ăn tối xong, vì lý do ban đêm gió thổi cảm thấy rất dễ chịu và hai người lại ăn hơi no nên đã đi dạo trên đường một hồi, khi về tới nhà thì đã 11 giờ, những người trong nhà họ Hàn lúc này đều ở trong phòng mình chuẩn bị đi ngủ cả. Hàn Duyệt nhẹ nhàng lên lầu nhưng lại đụng phải Hàn Tư Mộng vừa mới ra khỏi phòng trên hành lang.

“Chà, cư nhiên không ngủ lại bên ngoài ha” Hàn Tư Mộng sửng sốt một chút, lập tức giơ cái vẻ mặt chanh chua lên, “Ấy, không đúng, có một số việc không cần cả đêm cũng có thể làm mà, dù sao cũng có..” cô ta tính toán trong bụng, “Dù sao cũng có khoảng hơn 8 tiếng cơ mà. Cố lên nha Duyệt Duyệt, nên học tập nhiều thứ mới mẻ một ít, phục vụ cậu ba nhà họ Chu cho tốt, tranh thủ kéo dài thời gian hứng thú của anh ta với mày thêm một chút mới không có vẻ đáng thương cho lắm, có phải không nào?”

Sắc mặt Hàn Duyệt không thay đổi, cười nói: “Cám ơn chị tư, người không có kinh nghiệm giống em thế này thì sau khi kết hôn nhất định sẽ xin chị tư chỉ bảo thật nhiều đấy, chị tư trải qua lần lượt không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm phong phú, chắc chắn biết cách phục vụ đàn ông ha, tới lúc đó chị tư đừng giữ riêng là được rồi”.

Nói xong Hàn Duyệt cũng không chờ Hàn Tư Mộng đáp trả mà nhanh chóng trở về tới phòng mình, nắm cửa khóa trái lại, cũng không thay quần áo mà ném ba lô xong liền nằm úp sấp lên trên chăn, nhịn thở cả buổi mới một bên há miệng thở phì phò nhớ tới chuyện vừa rồi xảy ra ở trước cổng nhà họ Hàn, một bên thì cười he he.

Cũng không biết là mình lấy dũng khí từ chỗ nào nữa, ngay khi Chu Bác Nghị nói ngủ ngon với cậu xong đang chuẩn bị đưa mắt nhìn cậu vào nhà thì Hàn Duyệt đột nhiên nhảy ra một câu: “Bình thường khi tình tiết phim diễn tới đoạn này hình như đều phải hôn môi ấy”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...