[Song Tính] Thủy Tinh

Chương 10



~~~~

Lúc Diêu Lương trở về Diêu gia, trừ màu hồng còn chưa tan trên má và độ cung khóe miệng không hạ xuống được thì còn có một cái áo khoác còn lớn hơn một nửa so với thân hình anh.

Anh thở gấp, bị tinh dịch bắn lên chân lại không giận dữ. Nhưng Nghiêm Ngật lại như đã làm một chuyện thống khổ đến cỡ nào, hắn thô lỗ nhét lại dương v*t đang dâng trào của mình vào quần, ánh mắt như chứa thâm cừu đại hận quay đi, lấy khăn giấy lau sạch đôi chân trắng nõn kia, cuối cùng lại giơ tay lấy cái áo khoác đang khoác trên đầu gối đáng yêu của Diêu Lương ra.

"Không được!" Cánh tay Diêu Lương căng thẳng, giữ chặt áo khoác rụt về sau.

Nếu để hắn biết mình, mình...., Diêu Lương cắn môi dưới, nhìn người đàn ông đang ngẩn người vì động tác cự tuyệt của mình, mở miệng nói, "Anh ra ngoài trước được không...."

Anh nói xong lại muốn che mặt, rõ ràng đã đến tuổi này rồi nhưng giọng điệu của chính mình vừa rồi lại giống như mấy đứa trẻ làm nũng đòi ăn hồ lô đường.

"Được." Người đàn ông trả lời xong liền trực tiếp xoay người đi ra rồi đóng cửa lại, động tác liền mạch lưu loát, không có sự tìm tòi nghiên cứu, chỉ có dứt khoát nghe theo mệnh lệnh của Diêu Lương, so với chó đã được huấn luyện còn nghe lời hơn.

Diêu Lương ở trong phòng sửa sang lại bộ dạng của mình để có thể ra ngoài gặp người khác, cầm cái khoác bị dâm dịch của mình làm ướt nhẹp trên tay, lại dùng mu bàn tay lạnh băng áp trên má để hạ nhiệt độ xuống rồi mới đi ra ngoài tìm Nghiêm Ngật.

Mà lúc này Nghiêm Ngật hoàn toàn nắm vững lời nói của Diêu Lương, đi ra ngoài cũng chỉ là đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại thì đứng thẳng tắp tại chỗ không nhúc nhích, hắn rũ mắt không biết đang nghĩ cái gì, vừa nghe thấy tiếng mở cửa lập tức bước tới, cả người căng cứng còn hơn cả cây đàn dương cầm tam giác màu đen trong phòng, phảng phất như đang chờ đợi tuyên án tử hình.

Đáng tiếc Diêu Lương lại bỏ lỡ những chi tiết này, anh có chút không dám đối diện với tầm mắt của hắn, hơi hơi quay đầu đi nhỏ giọng ngập ngừng, "Có thể cho tôi mượn áo khoác được không? Qua mấy ngày nữa sẽ trả lại cho anh."

Anh thở ra một hơi, vẫn là nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái, kết quả lại bắt được một chút thắc mắc nho nhỏ dưới đáy mắt của người đàn ông, vì thế Diêu Lương vốn "có tật giật mình" càng thêm cuống quít giải thích: "Tôi chỉ là.... Cảm thấy có hơi lạnh."

"Lạnh sao?" Người đàn ông cứ như vậy mà tin lời giải thích của anh, nhưng vẫn khoác lên đầu vai giúp anh.

"Không, không cần," Diêu Lương lui về sau mấy bước, con ngươi xinh đẹp bị động tác của Nghiêm Ngật làm cho sợ đến mức xuất hiện ánh nước, "Tóm lại.... Hiện tại tôi phải về nhà."

Anh nói xong liền muốn lướt qua hắn đi ra ngoài, lúc đi ngang lại ngửi được mùi xạ hương còn chưa tiêu tan trên người hắn nên chân thoáng mềm nhũn, không cẩn thận đụng vào người Nghiêm Ngật.

Mà trong lòng Nghiêm Ngật vừa mới nảy sinh một phỏng đoán dâm mĩ cũng theo sự va chạm mềm mại này mà tiêu tan.

Kết quả cuối cùng tất nhiên là Nghiêm Ngật lái xe đưa Diêu Lương về nhà, bầu không khí bên trong xe không giống trầm mặc giống lúc đi mà càng kỳ quái hơn nhiều.

Sau ba bốn lần Diêu Lương nhắc nhở Nghiêm Ngật đèn xanh đèn đỏ, rốt cuộc cũng thuận lợi về tới Diêu gia tường trắng ngói đen.

Anh không đưa áo khoác cho người làm giặt mà tự mình múc một chậu nước ấm, trừ mấy lần giặt đồ mỗi khi tới tháng thì đây xem như là lần đầu tiên anh giặt quần áo —— hơn nữa đây còn là quần áo của người đàn ông khác.

Bàn tay trắng nhỏ nhúng vào trong nước, bắt đầu chà áo khoác, đúng lúc này, có mấy đồ vật ánh sáng lấp lánh rớt ra từ trong túi áo căng phồng. Diêu Lương hơi dừng, duỗi tay nhặt lên nhìn kỹ.

Ánh sáng chói lóa phản chiếu một gương mặt ngơ ngẩn....

Diêu Phong cảm thấy Diêu Lương ngày thương nhai kỹ nuốt chậm, ăn cũng không phát ra tiếng hôm nay có chút kỳ quái. Trên bàn cơm, ông không ngừng nghe được Diêu Lương "phụt" cười ra tiếng không chỉ một lần. Cố tình sau khi cười xong từ vẻ mặt anh có thể thấy rõ được là đang nhớ tới chuyện gì đó vui vẻ, nhưng vừa hỏi tới Diêu Lương lại lắc đầu phủ định.

Nhưng biểu hiện của Diêu Lương từ trước đến nay luôn làm Diêu Phong rất yên tâm, vì vậy ông cũng không thắc mắc nhiều. Mà lúc gắp đồ ăn bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng làm ông thu hồi thắc mắc, đũa gỗ hướng về phía đĩa trên bàn nháy mắt chấn động rớt xuống mặt bàn.

"Những người này...." Sắc mặt Diêu Phong lập tức trắng bệch, cánh tay bị chấn động thử nhặt lấy chiếc đũa rớt trên bàn hai ba lần nhưng vẫn không được. Tiếng súng xuất hiện ở thời đại này không đáng sợ, nhưng Diêu Phong bỗng nhiên trở nên nghiêm túc ngược lại dặn dò Diêu Lương: "Diêu Lương, con phải nhớ kĩ, nhất định không được tiếp xúc với những tên cầm đầu, đặc biệt là những kẻ có vũ khí trong tay."

"Vì sao ạ?" Đũa trong tay Diêu Lương xoắn chặt, "Bọn họ...."

"Mỗi người bọn họ đều không phải người tốt!" Giọng điệu khẳng định đầy tức giận làm Diêu Lương đang muốn giải thích chút gì đó lập tức im lặng.

.....

Một bữa cơm chiều lại không cảm thấy mùi vị gì, nhưng sau khi cả người hồng hồng không xua tan được trở lại phòng, anh suy nghĩ một lát, trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt lạnh băng của người đàn ông, vì thế suy nghĩ lại bắt đầu lay động, lệch khỏi quỹ đạo....

Đây là.... Mối tình đầu sao? Diêu Lương vùi đầu vào gối nắm chặt đường viền hoa của áo gối, hai chân thẳng dài vung lên vung xuống, động tác mềm mại mại như thế lại không hiện lên một chút gì không khỏe.

Anh nhớ tới vành tai người đàn ông đỏ rực khi thắt dây an toàn cho mình, khi lắp bắp nhận sai vì không chú ý đến đèn đỏ, còn có trước khi xuống xe lại giống như lơ đãng mà kéo tay áo anh, đương nhiên còn có "Chứng cứ" nho nhỏ mới phát hiện vừa rồi ——

Tại sao lại có một tên ngốc đáng yêu như vậy chứ.

Không sai, Nghiêm Ngật chính là một tên ngốc.

Thân hình lớn như vậy, so với người được tính là không lùn như mình còn cao hơn hai cái đầu. Thoạt nhìn rất hung dữ dọa người nhưng anh có thể phát hiện được hắn che giấu sự quẫn bách dưới gương mặt lạnh băng, sự ngượng ngùng dưới vẻ cường ngạnh, sự hoảng loạn dưới vẻ trầm mặc.

Rất ngốc nhưng thật sự rất đáng yêu, hắn còn đáng yêu hơn so với con thỏ.

Diêu Lương nghiêng mặt, trong đôi mắt lấp lánh chiếu ra hơi nước hong khô ánh lửa.

Anh nhìn cái áo khoác trong sọt, khóe miệng bất chợt cong lên ——

Nhanh khô đi, như vậy là có thể có lý do để tìm hắn sớm một chút rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...