Sorry Sorry

Chương 1: Tâm Sự Của Ngải Mễ



“Ngải Mễ, cháu ăn no chưa?” Nhìn thấy Ngải Mễ buông chiếc bát nhựa có in hình chú thỏ trắng xuống – đây là bát cơm thứ hai mà cô ăn trong bữa này, bà nội liền hỏi cô như vậy.

Lúc này đây, đúng lúc radio đang phát chương trình giới thiệu bạn đời, giọng một chàng trai vọng ra, hơi ngang ngược: “người bạn gái mà em tìm, khi ăn cơm chắc chắn không được xới bát thứ hai…”

Nghe thấy thế Ngải Mễ suýt thì sặc, bình thường cô đều ăn ba bát. Ông nội ngồi bên cạnh đùa: “Ái chà, Ngải Mễ nhà ta không lấy được chồng rồi”.

Ngải Mễ lau mép, bất chợt nảy ra một ý, “cháu không cần xới bát thứ hai, cháu mua một cái bát to một chút là được!”

Lúc này đây ngoài cửa sổ có một tiếng mèo kêu kỳ quặc vọng vào, ông bà nội đều bật cười. Ngải Mễ nhếch miệng lên, thầm nghĩ, anh chàng ngốc thật, bắt mèo học tiếng người còn dễ hơn là anh ta học tiếng mèo kêu. Ngải Mễ buông bát đũa xuống, nói: “cháu đi chơi đây”.

Bà nội đang xới cơm cho cô, đặt bát xuống hỏi: “Ơ, thế cháu không ăn nữa à?”

Ngải Mễ lắc đầu, bím tóc đó lắc la lắc lư, “cháu không ăn nữa, cháu sợ không lấy được chồng!”

“Ha ha”. Ông nội quay sang gạt hạt cơm trên mép cô xuống, “cháu không lấy được chồng thì lấy con mèo đó là được rồi”.

Ngải Mễ giả vờ giận dữ, làm nũng với bà đang cười, “bà ơi, bà coi ông nội lại nói cháu linh tinh rồi kìa!”

Nhưng lúc quay người chạy ra cửa, cô lại cười rất rạng rỡ.

Ra cổng, rẽ, Ngải Mễ chạy đi. Lúc đầu cô định dọa cho “con mèo ngốc nghếch” đó một trận giật mình, nhưng nét mặt quái đản mà cô đã chuẩn bị lại tắt ngấm, vì người đứng ở góc tường không phải là con “mèo” mà cô chờ đợi, mà là một kẻ cô vô cùng ghét.

Ngải Mễ xị mặt xuống, “Lý Tuấn Ninh, cậu làm gì vậy?”

Lý Tuấn Ninh trông rất trơ tráo, lưu manh, “sợ quá, sợ quá, tại sao cậu lại hung hăng với tớ như vậy? Tớ chỉ bắt chước mèo kêu một tiếng thôi mà”.

Ngải Mễ không muốn nói chuyện lý lẽ với cậu ta, cô nhìn sang bốn xung quanh, không thấy “con mèo” đó có ý định đến, cô cũng không có bụng dạ nào để đấu khẩu với Lý Tuấn Ninh. Nhưng Lý Tuấn Ninh lại gọi giật cô lại trong lúc cô quay người chuẩn bị bỏ đi, “Ngải Mễ, hôm nay cậu ta không đến được đâu”.

Ngải Mễ bất giác bước lên trước một bước, cô tức đến nỗi không nói được một câu đầy đủ, “Lý Tuấn Ninh, cậu…”

Lý Tuấn Ninh bắt đầu cười ha ha, “Mễ Mễ cậu đừng khóc nhé, vì Aaron bị bắt nạt rồi, Mễ Mễ sẽ không vui đâu, vì sao nhỉ? Vì Mễ Mễ thích Aaron, xấu hổ quá, xấu hổ quá…”

Ngải Mễ tức nổ đom đóm mắt, cúi người xuống nhặt một hòn đá, hiện giờ cô chỉ muốn đập nát thằng Lý Tuấn Ninh đáng chết này thôi. “Ngải Mễ”. Lúc này đây cô nghe thấy giọng bà nội gọi khẽ sau lưng, giọng nói của bà đã đuổi con quỷ nhỏ đó trong lòng cô đi, cô sững người, Lý Tuấn Ninh thừa cơ chạy mất, còn ngoái đầu ném lại một câu, “bà ơi, lần sau uống nước ngọt cháu sẽ đưa cho bà chai nhé”.

Ngải Mễ ngẩng đầu lên nhìn bà, bà lại đáp một câu rất ngọt ngào: “ừ, Lý Tuấn Ninh ngoan quá”.

“Bà!” Ngải Mễ tức lên rồi, “bọn họ đều bắt nạt Aaron đấy!”

Bà nội bước đến bỏ hòn đá trong tay Ngải Mễ ra. “Hòn đá này đẹp đấy”. Bà dùng tạp dề lau sạch, “ông nội luyện thư pháp đang thiếu một hòn đá chặn giấy, cháu mang cái này về cho ông đi”.

“Bà ơi, cháu sang nhà Aaron đây, chắc chắn bọn họ sẽ nói với Aaron rằng, nếu như cậu ấy dám đi ra, sẽ dùng đá đập kính cửa sổ nhà cậu ấy”.

Bà vẫn giữ nụ cười đó trên môi, “Ừ, Ngải Mễ, cháu mang mấy quả táo của nhà mình đi, cho bà gửi lời hỏi thăm ba mẹ Aaron nhé”.

Có thể con gái sẽ lẻ loi, nhưng ít cô đơn, bởi từ lúc chào đời con gái đã có một khả năng đặc biệt, họ có thể nói chuyện với búp bê, làm nũng với gấu bông, trút giận lên chú lợn bông ngốc nghếch… Chỉ có điều, những cái này Ngải Mễ không có, và chiếc váy đáng yêu, chiếc cặp tóc đẹp, chiếc vòng tay xinh xắn, cô cũng không có, cô chỉ có một cái tên dễ thương, đương nhiên, là bản thân cô cảm thấy rất dễ thương, sau đó, cô không có thêm gì nữa, nhưng phải trừ cậu ấy – con “mèo” mỗi lần kêu nghe như gà mái mẹ, con “mèo” nhút nhát phải trốn ở trong nhà không dám chui ra vì những trò đùa xấu của các cậu bạn mà.

Ngải Mễ gọi cậu ấy là Aaron. Đương nhiên Aaron cũng có tên của mình, nhưng Ngải Mễ gọi cậu là Aaron, cậu chính là Aaron. Còn việc tại sao lại đặt cái tên này, thực ra cũng không để tân nhiều lắm, một hôm Ngải Mễ tra từ điển tiếng Anh, trong số các tên con trai bắt đầu bằng chữ A, vừa nhìn là cô chấm ngay cái tên này, cô cảm thấy cái tên này rất đẹp, cô còn cảm thấy, bên cạnh cần phải có một người mà khi cô gọi là Aaron, người đó có thể bình thản đáp một câu “ơi, tớ đây”, và thế là sứ mệnh này được trao cho Aaron.

Ngải Mễ còn nhớ ngày hôm đó, cô chạy sồng sộc đến trước mặt Aaron. Lúc đó chúng mới bắt đầu được tiếp xúc với tiếng Anh, học sinh bình thường chỉ biết táo gọi là “Apple”. Cô nói với Aaron rằng: “Tớ muốn đặt cho cậu một cái tên tiếng Anh”.

Aaron giật mình, “gì cơ?”

“Tớ muốn đặt cho cậu một cái tên tiếng Anh”! Giọng cất cao hơn rất nhiều.

“Ừ”. Cậu lại dồn sự chú ý vào hòn đá dưới chân, cậu luôn thích vừa đá một hòn đá nhỏ vừa đi học, sau đó lại đá một hòn đá nhỏ về nhà.

“Này”. Ngải Mễ đưa mẩu giấy đã viết sẵn tên cho cậu, bên trên là mấy chữ cái tiếng Anh viết ngả ngả nghiêng nghiêng.

Aaron đón lấy, nét mặt tỏ vẻ khó xử: “cái này, đọc như thế nào?”

Thực ra Ngải Mễ cũng không biết, hai đứa liền xúm vào cùng suy nghĩ, “cái này chính là “Apple” mà cô giáo nói trong giờ học đúng không nhỉ?”

“Thật à?”

“Không phải thế ư?”

“Hoặc là cái này có nghĩa là táo xanh, thôi thì cứ gọi cậu là “E Pồ” trước, ngày mai sẽ hỏi cô giáo”.

Chúng đều mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, nét mặt kể cả có vẻ u buồn cũng chỉ hiện thoáng qua, trời rất xanh, mặt trời rất rộng, tương lai rất xa. Ngày hôm nay, chuyện quan trọng nhất là, Ngải Mễ đặt cho cậu bạn trai quan trọng trong cuộc đời cô một cái tên là “E Pồ”.

Cũng trong ngày này, chúng đã nhặt được chú chó của chúng. Chú chó nhỏ đáng thương bị đặt trong một hộp giấy bên vệ đường, có lẽ là do nhìn không xinh xắn, mọi người qua lại không ai chú ý đến nó.

Do Aaron không khống chế được lực của chân, đá hòn đá vào chiếc hộp đó.

Sau đó Aaron và Ngải Mễ nghe thấy chiếc hộp đó kêu lên một tiếng yếu ớt nhưng dễ thương, Aaron và Ngải Mễ đưa mắt nhìn nhau, ở tuổi chúng bây giờ, nửa tin nửa ngờ truyện cổ tích, nhưng rõ ràng là chúng nghe thấy chiếc hộp kêu lên một tiếng!

Lúc này đây chiếc hộp lại phát ra tiếng như tiếng khóc của em bé mới chào đời, lần này thì nghe đã rõ hơn. Aaron và Ngải Mễ rụt rè bước đến, nhìn thấy một cục thịt tròn tròn, hai đứa cùng hét lên một tiếng rồi chạy vội.

“Đồ nhát gan”. Rõ ràng mình cũng là đồ nhát gan, nhưng Ngải Mễ lại mắng Aaron như vậy.

Aaron không chỉ trích Ngải Mễ lươn ngắn lại chê trạch dài, trước những lời trách móc của Ngải Mễ, cậu bao giờ cũng cúi đầu cam chịu.

“Đó là cái gì ấy nhỉ?” Ngải Mễ dũng cảm đặt tay lên ngực, nhìn thấy chàng Đông Gioăng, tim cô cũng chưa bao giờ đập mạnh như vậy.

Aaron nghĩ một lát, “hình như là một con chó”.

Một con chó? Nghe Aaron nói như vậy, hình như đúng là một con chó thật.

Hai đứa cùng nắm tay nhau, lại bước đến, nhìn thật kỹ, rõ ràng là một chú chó nhỏ, thật không thể hiểu tại sao vừa nãy lại sợ như vậy, hơn nữa lại là một chú chó nhỏ vô cùng dễ thương.

Hai đứa lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng cất giọng hỏi: “Làm thế nào bây giờ nhỉ?”

Ngải Mễ nói một cách rầu rĩ: “Nếu như bọn mình mặc kệ nó, tớ nghĩ, chẳng mấy chốc mà nó sẽ đói và chết, hoặc là bị những đứa trẻ xấu khác bắt nạt, xem ra không phải nó bỏ nhà đi mà bị bỏ rơi…” Ngải Mễ nói rất nhiều, nhưng câu quan trọng nhất cô lại đợi Aaron nói, như thế, đến khi bị người lớn trách, có thể đổ trách nhiệm sang Aaron.

Cuối cùng “E Pồ” đáng thương đành phải nói: “Thế thì bọn mình nuôi nó vậy”.

Vì là Aaron đưa ra lời đề nghị nuôi nó, chính vì thế cậu là người phải bê hộp giấy, nhưng dưới sự chỉ huy của Ngải Mễ, cậu lại đưa chú chó nhỏ về nhà Ngải Mễ. Ngải Mễ nói với bà nội rằng, Aaron cứ đòi nuôi chú chó này, chính vì thế… bà nội liền xoa đầu cô, gật đầu.

Ngải Mễ cũng đặt tên cho chú chó này là Aaron.

Đây có phải là một trò chơi khăm hay không? Bởi vì chỉ có như vậy, Ngải Mễ mới cảm thấy luôn luôn có một Aaron ở bên cạnh mình. Cô không yêu cầu Aaron này cũng phải đáp một tiếng “ơi” mỗi khi cô gọi nó, chỉ cần nó kêu một tiếng “gâu gâu” là được rồi. Từ khi còn rất nhỏ cô đã biết, thế giới này có quá ít thứ thực sự là của riêng mình, Aaron được coi là một trong số đó, nhưng cô không yên tâm, cô muốn mua bảo hiểm cho món quà hiếm có này, và thế là chú chó đáng thương gầy như Aaron đó cũng bị gọi là Aaron.

Thực ra sau đó không lâu Aaron đã biết được trò chơi khăm của cô, cũng vô tình mà cậu phát hiện ra. Một lần cậu đến tìm Ngải Mễ để chơi, cúi người đang định bắt chước tiếng mèo kêu ở trước cổng nhà cô, thì nghe thấy Ngải Mễ gọi một tiếng “Aaron”. Cậu đang định đáp lại thì lại nghe Ngải Mễ nói một câu: “cho mày miếng xương này, phải ngoan đó nhé”. Sau đó vang lên tiếng chó gậm xương.

Một hôm Ngải Mễ nói với Aaron rằng: “cậu là chó bố, tớ là chó mẹ”.

Nét mặt Aaron lộ ra vẻ khó xử: “nói thế có nghĩa rằng bọn mình là… đôi trai gái chó à?”

Ngải Mễ nghĩ một lát, tán đồng quan điểm của Aaron.

Aaron bèn nói: “Tớ là chó anh, cậu là chó chị”.

“Như thế sẽ không phải là đôi trai gái chó ư?”

“…”

Aaron cũng không phản đối việc chú chó xấu xí này mang cái tên này, bởi cậu cảm thấy mình xuất sắc hơn nó trên mọi phương diện, chó Aaron hoàn toàn không có sức cạnh tranh. Cậu thường nhìn thấy Aaron đuổi theo một con mèo, lần nào cũng bị ngã dúi dụi, nên cậu càng khinh thường nó, cùng mang tên là Aaron, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Nói thẳng ra, những điều Aaron nghĩ không khác gì những điều Ngải Mễ mong mỏi, những lúc không được ở bên Ngải Mễ, có nó ở bên cạnh, để Ngải Mễ được gọi một tiếng Aaron cũng là cái hay, Ngải Mễ không muốn bị cô đơn, Aaron cũng không muốn để Ngải Mễ phải cô đơn.

Hồi đó Aaron không hiểu lắm cái gọi là cô đơn, cậu chỉ cảm thấy rằng, nếu một ngày nào đó, cậu ngồi xổm ở góc tường bắt chước tiếng mèo kêu, kêu từng tiếng một, nhưng lại không thấy Ngải Mễ thò đầu ra, mỉm cười với cậu. Như thế có lẽ gọi là cô đơn chăng? Cậu không muốn Ngải Mễ cũng phải nếm mùi như thế.

Aaron cảm thấy tuổi thơ của mình khổ sở hơn Ngải Mễ nhiều, khổ sở là vì cậu có ba và mẹ. Mặc dù Ngải Mễ cũng có ông bà nội, nhưng họ không cãi nhau, không đánh nhau, họ đều là người lớn rất ngoan, còn ba mẹ cậu thì ngày nào cũng cãi nhau, tại sao họ lại không hiểu biết gì cả? Nếu đã biết sau khi cãi nhau sẽ phải khóc, sẽ phải tức giận, thì hà cớ gì ngày nào cũng cãi nhau?

Aaron chỉ có thể làm một khán giả im lặng, cậu bị trói trên chiếc ghế dành cho khán giả, lúc nào có kịch, kịch trình diễn trong bao lâu, cậu đều không thể kiểm soát. Nhân vật nam chính – ba cậu thường nói: “cô lại đi sống vất vưởng ở đâu hả?” Nhìn nét mặt của ông, cũng biết là ông chỉ nói một cách tùy ý như vậy, chẳng qua là muốn diễn qua loa vở kịch này. Nhưng nữ chính – mẹ cậu lại nhập vai rất sâu, nét mặt bà lúc nào cũng rất nghiêm túc, “nếu anh là người giỏi giang, thì có người đàn bà nào không muốn được sống yên ổn trong nhà mình?” Những lời thoại này, ngay cả Aaron cũng thuộc làu làu rồi, tiếp đó ba cậu sẽ nói: “tôi có lỗi với cô”. Lúc này đây mẹ sẽ ngắt lời ba, “anh đừng nói chuyện xin lỗi nữa, anh hãy mau làm những việc xứng đáng với tôi đi”. Và thế là ba liền tỏ vẻ lấy lòng, “chuyện ly hôn chúng ta tạm gác lại đã, con còn đang nhỏ”. Lúc này đây Aaron cũng đã biến thành nhân vật trong vở kịch.

Kịch diễn đến đây, mẹ Aaron bèn cúi chào khán giả và rời sân khấu, vầng trán trơn nhẵn khiến khuôn mặt tối sầm của bà trở nên ảm đạm. Tại mảnh đất này, bà là ánh sao trên trời, là tiên nữ giáng trần, chỉ có điều ánh sao thuộc về bầu trời, còn hiện tại bà buộc phải ngủ đông trong lòng đất.

Aaron hiểu, ba chưa bao giờ hận mẹ, ông cũng cảm thấy sự bất tài của mình đã khiến bà phải chịu nhiều nỗi ấm ức. Ông nhìn bà giễu cợt mình một cách thấp thỏm bất an nhưng lại đầy vẻ hài lòng, chỉ cần bà vẫn còn ở nhà, dù thế nào cũng vẫn là tốt, giới hạn là, bà vẫn còn ở nhà.

Mẹ Aaron không phải là người có vầng trán sáng duy nhất trong con ngõ này, trong mắt Ngải Mễ cũng có tia sáng đó. Một người lấy chồng về đây ở, một người là được nhặt về. Ngải Mễ biết thân thế của mình, ông bà nội đã từng nói với cô rằng, cô là cô bé không có ai nuôi, được ông bà nhặt về. Và thế là cô thầm nghĩ, khi nhặt chú chó về, cô đã nhìn thấy một ánh mắt quen thuộc trong mắt nó, có lẽ năm xưa khi ông bà nội nhìn thấy cô, cô cũng nhìn họ bằng ánh mắt đó chăng?

Chỉ có điều năm tháng trôi qua, chú chó đó vẫn gầy guộc, còn cô thì đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng. Đương nhiên ông bà cũng hiểu, cũng giống như mẹ Aaron, sớm muộn gì cô bé này cũng rời xa mình, chính vì thế tình yêu mà họ dành cho cô sẽ không trở thành sự trói buộc, lúc cô bay đi, tình yêu nặng trịch này sẽ chỉ biến thành nhiên liệu.

Vì biết không giữ được cô nên họ càng đối xử tận tâm với cô hơn, mặc dù không mua cho cô búp bê, gấu bông, váy đẹp, nhưng họ đã gắng hết sức mình, một ngày ba bữa, chưa bao giờ đối xử tệ với cô. Ngải Mễ rất quý mẹ Aaron, và mẹ Aaron đối xử với cô còn tốt hơn cả con trai mình, hai người đó, một người dường như là lời mở đầu của người kia, một người dường như là hồi kết của người kia. Mẹ Aaron thường nhìn Ngải Mễ một cách thất thần, nụ cười của Ngải Mễ còn tươi tắn hơn cả bà, chỉ có điều bà không thể trang điểm cho ánh mắt của Ngải Mễ. Cô gái bé nhỏ, tại sao lại đầy tâm sự? Bà nhìn Ngải Mễ tựa như dòng nước suốt trong vắt, không kìm được bèn thở dài.

Ngải Mễ bèn hỏi: “sao cô lại thở dài ạ, tại cháu không ngoan ư?”

“Không”. Bà phải trả lời thế nào đây? Hoặc là nói, làm sao bà có thể nói được chứ? Con gái suốt đời sẽ được yêu thương, suốt đời làm nàng công chúa cho chàng hoàng tử của mình, tại sao vẫn phải tự mình nỗ lực, phấn đấu, đấu tranh? Chàng trai, chàng trai của riêng cô, rốt cục có tồn tại hay không? Số phận Ngải Mễ cũng là như vậy, sẽ phải chịu khổ, nhưng từ nhỏ chịu một chút khổ, cũng là điều hay, sau này sẽ biết, chỗ nào nên dằn mặt, chỗ nào nên bỏ qua. Vì hiểu nên từ bi, vì hiểu nên tàn nhẫn…

Hồi đó có một loại đường Fructoza, khi mua sẽ được tặng một chiếc nhẫn thủy tinh, Ngải Mễ cũng đeo chơi trên ngón tay, mẹ Aaron nhìn thấy vội tháo ra, nét mặt bà luôn luôn tỏ ra bình thản, nhưng lần này lại như mặt hồ lạnh giá, sầm xuống, bà ném chiếc nhẫn đó qua một bên.

Ngải Mễ nhìn người cô từ trước đến nay rất yêu quý mình bằng ánh mắt hoài nghi.

“Khi nào cháu lấy chồng mới được đeo nhẫn ở đây”.

Và thế là Ngải Mễ gật gật đầu nửa hiểu nửa không, chỉ có điều cô bé chưa bao giờ nhìn thấy trên tay mẹ Aaron đeo một chiếc nhẫn nào. Đương nhiên là cô bé hiểu chuyện của ba mẹ Aaron, nhưng cô bé không bao giờ đánh giá thấp mẹ Aaron vì chuyện đó, mặc dù bà là chủ đề vĩnh hằng trên bàn ăn của tất cả mọi người ở trong con ngõ, nhưng tự đáy lòng sâu thẳm, cô bé lại đứng về phía mẹ Aaron. Rất nhiều lần cô đã truyền tải ý này qua ánh mắt của mình, cô cảm thấy, mẹ Aaron cũng hiểu, giữa họ có một từ trường tương thông, chỉ có họ mới có thể cảm nhận được tín hiệu mạnh hay yếu.

Một mặt Aaron đã được kế thừa nét đẹp của mẹ, mặt khác, trong cơ thể cậu có cả bản tính hiền lành của cha. Những gen tốt của cha mẹ đều truyền cho cậu. Khi có kẹo, Aaron luôn chia cho Ngải Mễ ăn cùng, kẹo của cậu lúc nào cũng chỉ có một chiếc, và cậu luôn luôn nhìn Ngải Mễ một cách chăm chú, lặng lẽ, tuổi còn nhỏ mà như ông cụ, nhìn đôi tay trắng ngần của Ngải Mễ đón lấy chiếc kẹo, nhìn ánh mắt cảm kích của Ngải Mễ, nhìn thân hình yếu đuối của Ngải Mễ như một cành hoa phẫn nộ cuồng nhiệt dần dần căng đầy.

Có một lần Ngải Mễ tìm thấy một chiếc kẹo khác trong túi Aaron, cô đưa bàn tay cầm chiếc kẹo xuống dưới mũi Aaron, nói một cách rất tức giận: “tại sao lại có hai chiếc kẹo, chúng ta không thể mỗi người ăn một chiếc hay sao?”

Trước lời chất vấn của cô, Aaron có phần bối rối, cậu chỉ có thể giải thích rằng: “chiếc kẹo này là để giành đến mai cho cậu ăn”. Hơi thở của Aaron phả vào ngón tay Ngải Mễ, có hơi ấm và một chút cảm giác ướt át của cậu, giống như một đám mây bọc mưa vây quanh ngón tay cô.

“Thế thì cậu bỏ chiếc kẹo ngày mai ra đây”.

Và thế là Aaron liền lấy một chiếc kẹo khác đặt lên tay cô.

Cô lại ra lệnh rất dứt khoát, “nhắm mắt lại”.

Aaron thấy hơi lạ, nhưng bảo cậu nhắm mắt thì cậu nhắm mắt lại. Vì bị Ngải Mễ phát hiện ra chiếc kẹo khác nên cậu cảm thấy mình đã làm sai một chuyện.

Khi còn trẻ, trong đầu chúng ta luôn nảy ra một số suy nghĩ không đâu vào đâu đúng không? Những suy nghĩ này giống như chui từ trong đá mà ra, không có lí do, không có động cơ. Kể cả 20 năm sau hỏi Ngải Mễ, cô cũng không thể nói tại sao, tại sao trong thời khắc đó, cô lại đi hôn Aaron, hơn nữa lại bắt cậu nhắm mắt lại, giống như đã lên kế hoạch từ trước. Dường như cô là một kẻ mưu đồ, thực ra không phải như vậy, cùng lắm cô chỉ là một nhà nghệ thuật, chẳng qua là cô muốn hôn nhẹ chàng trai tuyệt vời này. Vì cậu ấy, thực sự cả trong và ngoài đều rất tuyệt.

Là bản năng của cơ thể mà thôi.

Đối với Aaron, hôn là một chuyện xa vời biết bao, nhưng đầu lưỡi Ngải Mễ tựa như một lưỡi dao, nhẹ nhàng phá vỡ phòng tuyến mỏng manh mà Aaron dựng lên. Sợi dây đó đã đứt, Aaron lắc người biến thành một khí cầu, bay lên, mơ màng… Các cơ quan của cậu đã hạ vũ khí đầu hàng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của Ngải Mễ rất ngọt, giống như đang tan trong miệng mình, bất giác cậu mút chặt, như mút kem vậy, nhỏ dần, nhỏ dần, sau đó không còn gì nữa.

Lưỡi cậu tìm lại trong miệng mình một lần nữa, không tìm thấy, vô cùng hẫng hụt. Thực sự không còn nữa, trong miệng đột nhiên trống trải.

Ngải Mễ nói một câu không đúng thời điểm cho lắm: “tớ sắp không thở được nữa rồi”.

Nói xong hai người đều cảm thấy ngại ngùng.

Lúc này đây Aaron mới hiểu ra rằng vừa nãy hai người hôn nhau, cậu đẩy Ngải Mễ ra, Ngải Mễ còn đang hồi tưởng lại mùi vị của Aaron trong miệng, bị đẩy bất thình lình như vậy, ngã phịch xuống đất. Chú chó của cô, mặc dù cô đối xử với nó không tốt, nhưng lúc này đây cũng vẫn chạy đến bảo vệ cô, sau đó sủa với Aaron một cách dữ tợn.

Thậm chí Aaron còn không tỏ thái độ biết sai sẽ sửa, cậu ngỗ ngược như một bạo quân nói với Ngải Mễ: “Từ sau không được như thế nữa!” Lúc này đây trình độ ngữ văn của Ngải Mễ chưa được tốt lắm, nếu không sẽ chửi cậu một câu: “Xí, được lời mà còn làm già!”

Nếu như bình thường chẳng may Aaron làm sai chuyện gì đó, chắc chắn Ngải Mễ sẽ đòi lại gấp nhiều lần, nhưng với chuyện này, Ngải Mễ không những không làm to chuyện mà còn giấu rất kín. Có lẽ những chuyện như vậy, sau khi nghĩ lại, con gái cũng thấy ngại chăng?

Ngải Mễ và Aaron thích sau khi tan học đến ngôi miếu cổ tồi tàn làm bài tập về nhà. Con ngõ nhỏ cái gì cũng thiếu, chỉ có điều không thiếu tiếng ồn, trong môi trường đó, thực sự rất khó tập trung để làm bài tập. May mà ngôi miếu cổ không xa, cũng không cao, nằm giữa lưng chừng núi, rất ít người đến. Trước đây nó là ngôi miếu cổ, hiện giờ lại biến thành khung trời nhỏ, thành lãnh địa riêng của hai đứa.

Sau khi tan học, hai đứa cùng làm bài tập trên chiếc bàn cũ trong ngôi miếu tồi tàn, trong mắt chúng, đám mạng nhện, chiếc bàn thờ cũ, đều rất thân thiết. Trong đó có một bức tượng thần rất giống thần Nhị Lang, không phải chỉ mỗi hai đứa nghĩ như vậy, mà ngay cả chú chó Aaron cũng rất thân mật với “ông”. Ngải Mễ liền mắng nó, “thật không biết xấu hổ, tưởng mình là con chó thần đó hả”. Aaron dọa cô, “cậu nói năng cẩn thận đấy, ngộ nhỡ đó là con chó thần thật thì bọn mình gay đấy”. Ngải Mễ vẫn không thèm để tâm, “ăn của tớ nhiều xương như vậy, nó còn dám cắn tớ nữa không?”

Nhưng sẽ đến cắn tớ mà, Aaron thầm nghĩ bụng. Nhưng xem ra, kể cả cậu bị chó đuổi chạy đi khắp thế giới, Ngải Mễ cũng sẽ không thèm để tâm.

Chú chó Aaron vẫn thích chạy lung tung trong miếu hơn, nó biết tự tìm niềm vui cho riêng mình, nếu như nó có nhân tính thật, biết Ngải Mễ và cậu cười nó vì nó cứ chạy qua chạy lại, chắc là cũng sẽ không vui.

Một lần chú chó Aaron đang chạy nhảy thì va vào một chiếc hòm gỗ cạnh thần Nhị Lang, cùng với tiếng vang bên tai, bên trong rơi ra một đống tiền xu, chất thành một ngọn núi nhỏ.
Chương tiếp
Loading...