Sorry Sorry

Chương 14: Tên Lưu Manh Lý Tuấn Ninh



"Cái gì? Các cậu đừng nói nữa, tớ muốn được yên một lát!" Ngải Mễ nhảy lên, "Cũng có nghĩa là, ba cậu chính là ba dượng của cậu ấy, mẹ cậu là mẹ kế của cậu ấy ư?".

Cả hai chàng trai đều gật đầu.

"Chuyện này, chuyện này giả dối quá, tớ không chấp nhận được!" Ngải Mễ ôm đầu muốn phát điên, Aaron và Đường Mộc ngồi bên kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của cô, họ đưa mắt nhìn nhau, xem ra họ đều là người rất bình tĩnh, vì lúc biết Aaron chính là anh chàng Aaron đó, Đường Mộc chính là anh chàng Đường Mộc đó, họ cũng chỉ thốt lên một câu mà thôi.

"Các cậu ra hết đi, các cậu ra hết đi!" Ngải Mễ ra sức đẩy hai người ra cửa, cô nhốt mình trong nhà. Con gấu bông mà Đường Mộc mua cho cô mặc chiếc áo của Ballack, lúc này đây cũng nhìn cô cười híp mắt. Cô xông đến, không nói năng gì bèn thụi cho nó một quả, tiện thể mắng: "Mày đáng ghét lắm, lúc này mà còn cười!".

Nhưng rồi cô nhận ra ngay, mình đọ sức với một con gấu bông, thực sự là quá ấu trĩ, kể cả không muốn chấp nhận, sự thật cũng vẫn là như vậy. Ngải Mễ tự nhủ rằng, cái mà mình phải quan tâm hơn là cục diện kiềng ba chân. Ngải Mễ không biết Aaron đã tiết lộ những gì với Đường Mộc, nhưng mình cũng không có gì đáng phải lo, cô và Aaron, từ trước đến nay đều là quan hệ bạn bè, chưa có gì tiến xa hơn. Trong lòng Ngải Mễ đã tính kỹ rồi, trước mặt Aaron cô phải tỏ ra rất hạnh phúc với Đường Mộc. Đằng nào làm đỏm cũng là thế mạnh của Đường Mộc.

Mặc dù ba phòng ngủ độc lập với nhau, nhưng hình dáng phòng, hướng lại khác nhau, có hai phòng chung tường, một nằm trên gác. Lúc đầu Ngải Mễ chê phiền hà nên ngủ ở cạnh phòng Đường Mộc, nhưng Aaron vừa đến, Ngải Mễ lại đòi lên gác.

Đường Mộc thấy Aaron cũng không có ý kiến gì, bèn để cô ở phòng trên, nhưng lại lén kéo Aaron sang một bên nói: "Tớ thấy bọn cậu có gì hơi bất thường".

"Hả?" Nét mặt Aaron tỏ vẻ không hiểu.

"Không phải các cậu là bạn rất thân nhau đó sao? Tại sao tớ cứ cảm thấy là lạ nhỉ?"

"Cậu cảm thấy lạ ở điểm nào? Nói ra đi, tớ sẽ giải thích cho cậu."

"Cảm thấy, cái này rất là mong manh, các cậu không có vấn đề gì là tốt rồi."

Bọn họ trốn ra phòng khách nói chuyện, Ngải Mễ ôm chăn hùng hổ chạy xuống, hai người bèn im lặng, Ngải Mễ đi qua mặt họ, để lộ ra nửa khuôn mặt, hỏi: "Bọn cậu đang lập mưu tạo phản à?".

Đường Mộc đưa tay ra sau lưng ra hiệu cho Aaron, cậu giải thích với Ngải Mễ: "Bọn tớ đang nói chuyện bóng đá, Ngải Mễ à, không ngờ Aaron cũng thích đội Đức". Đường Mộc nói xong câu này, Aaron và Ngải Mễ đều cười ngặt nghẽo, thậm chí Ngải Mễ còn không ôm được đống chăn nữa. Đường Mộc thấy lạ vì câu nói của mình buồn cười đến thế sao? Cậu không biết, Ngải Mễ thích bóng đá, thích đội Đức, tất cả mọi nỗi oan nghiệt đều bắt nguồn từ Aaron.

"Ê, tại sao các cậu lại cười? Tâm thần à!" Đường Mộc sắp giận rồi.

Ngải Mễ nhặt đống chăn lên mang vào phòng, quay ra lại chạy lên gác, mấy ngày trước chuyển nhà, cô chuyển hết đồ đạc trong phòng lên gác. Đợi đến khi cô quay lên, hai cậu lại bắt đầu thì thầm với nhau, nhưng lần này vai diễn đã thay đổi, Aaron hỏi Đường Mộc.

"Vừa nãy cậu bảo bọn tớ kỳ lạ, lại khiến tớ thấy đôi tình nhân bọn cậu, cũng là lạ thế nào ấy."

Đường Mộc nghe thấy tim mình đập thịch, nhưng lại không thể hiện trên nét mặt, cậu giả vờ tỏ vẻ không vui: "Cậu đừng có mà bôi nhọ tình cảm sâu đậm giữa tớ và Ngải Mễ".

Cả hai đều vô cùng thông minh, đều phát hiện ra cảm giác mong manh này, nhưng đều không hỏi sâu. Sau một hồi nửa đùa nửa thật, mọi chuyện cũng đã trôi qua.

Đợi đến khi Ngải Mễ thu dọn phòng xong xuôi, đã gần nửa đêm rồi, cô lao xuống báo tin vui cho hai người: "Các đồng chí, ok hết rồi!". Nhưng cô đã thất vọng khi nhìn thấy Aaron và Đường Mộc nằm một cách yếu đuối trên ghế sofa. Đường Mộc nói một câu như sắp đứt hơi: "Ngải Mễ à, cậu không làm nhanh lên thì tớ đói đến mức sắp nuốt chửng cả Aaron rồi đấy".

Hai anh chàng này lại chưa đi ăn cơm! Ngải Mễ bèn trách họ: "Không phải vừa nãy đã bảo các cậu đi ăn rồi đó thôi?".

"Đúng vậy, tớ nói bọn tớ đi ăn trước rồi mang về ít đồ ăn cho cậu, nhưng Aaron cứ đòi đợi cậu." Đường Mộc kể khổ với cô.

Ngải Mễ quay sang nhìn Aaron, Aaron liền thanh minh như vừa làm sai chuyện gì: "Tớ sợ ảnh hưởng đến tình đoàn kết mà".

"Thôi!" Đường Mộc từ trên ghế sofa bật dậy, "Thế thì bây giờ bọn mình đi ăn thôi".

Muộn quá rồi, các quán ăn đã đóng cửa, nhưng cổng khu dân cư có chợ đêm, muốn cho no bụng cũng không có gì là khó, hơn nữa nói ra cũng lạ, những món ăn trên các sạp hàng ở chợ đêm ăn rất ngon.

Chúng nhìn một lát, có hai sự lựa chọn, hoặc là ăn cơm rang, bánh gạo xào, hoặc là lẩu xiên cay, Đường Mộc và Aaron bỏ phiếu cho cơm rang, Ngải Mễ bỏ phiếu cho lẩu xiên cay, quân đoàn cơm rang dẫn trước với tỉ số 2:1. Sau đó, chúng đi ăn lẩu xiên cay.

"Hóa ra bỏ phiếu chỉ là xem Ngải Mễ chọn món nào." Đường Mộc nói một câu với vẻ không hài lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào vị trí.

Ông chủ tiệm bước đến cười chào khách: "Xin lỗi các vị, trước khi các vị đến đã có người đặt chỗ rồi, chúng tôi ở đây chỉ có một chiếc bàn lớn này, hay là các vị ngồi tạm sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh vậy?".

Đường Mộc nhìn theo hướng ông ta chỉ, chiếc bàn nhỏ bên cạnh thực sự là quá tồi tệ. Đường Mộc nghĩ một lát rồi nói: "Ông chủ, bọn cháu ăn trước, khách quý của chú đến, bọn cháu sẽ nhường chỗ ngay".

Lời đề nghị này cũng hợp tình hợp lý, và thế là ông chủ cũng không nói gì nữa.

Nhưng món lẩu xiên cay của chúng làm chưa xong thì vị khách đặt chỗ trước đã đến, anh ta nói gì đó với ông chú, thỉnh thoảng lại ngó sang bên này. Đường Mộc hơi bực, anh ta chỉ có một mình, tại sao lại đuổi ba người sang chiếc bàn nhỏ.

Cậu ta nhìn sang bên đó, nhưng lại thấy người đó khá quen, trước khi cậu nhận ra người đó là ai, Aaron đã gọi: "Lý Tuấn Ninh!".

Aaron hào hứng đến mức chỉ còn thiếu nước nhảy cẫng lên, cậu vội ném lại một câu: "Để tớ sang đó xem sao", rồi đi về phía Lý Tuấn Ninh. Ngải Mễ và Đường Mộc ngồi đó, nghe thấy tiếng Lý Tuấn Ninh ở đầu bên kia, cũng hết sức phấn khởi.

"Ha ha, tớ nghe nói cậu cũng chuyển trường sang đây, lúc đầu tưởng là ngày mai tập trung mới gặp được, không ngờ bọn mình vẫn rất có duyên với nhau."

"Aaron và cậu ta là bạn thân à?" Đường Mộc hỏi Ngải Mễ.

Rõ ràng là Ngải Mễ nhìn thấy vẻ ghen tị trong mắt Đường Mộc, cô liền giải thích: "Hai cậu ấy đá bóng với nhau từ hồi nhỏ".

"Hóa ra Aaron cũng là dân lưu manh nhỉ."

Ngải Mễ lấy đũa gõ vào đầu Đường Mộc, nạt: "Cậu đừng nói linh tinh, không phải Lý Tuấn Ninh vẫn sợ anh cậu đó sao, nếu nói như vậy thì cậu cũng là hạng lưu manh à?".

"Cậu chỉ biết bênh Aaron thôi!" Đường Mộc chưa ghen hết với người này đã chuyển sang ghen với người khác.

Aaron cùng Lý Tuấn Ninh và bạn cậu ta đi sang chỗ Đường Mộc và Ngải Mễ. Lý Tuấn Ninh vẫn giữ nguyên nụ cười như thường lệ chào Ngải Mễ, sau đó ánh mắt cậu ta liền dừng lại trên người Đường Mộc.

"Bạn cậu à?" Lý Tuấn Ninh quay đầu hỏi Aaron.

Aaron gật đầu, cậu giới thiệu: "Đường Mộc còn là người yêu của Ngải Mễ nữa".

Lý Tuấn Ninh ngồi xuống, cậu với lấy một chiếc đũa trên bàn, xoay trong lòng bàn tay, phàm những kẻ học hành không ra gì, xoay bút đều rất giỏi. Lý Tuấn Ninh hỏi Aaron: "Aaron, cậu và Ngải Mễ chơi với nhau từ nhỏ, sao lại bị cậu ta cướp người yêu?". Aaron không biết phải trả lời thế nào, cậu có thể cảm nhận được vẻ đối địch ra mặt của Lý Tuấn Ninh đối với Đường Mộc, nhưng không biết tại sao.

Ngải Mễ bèn lên tiếng: "Lý Tuấn Ninh, cậu đừng quan tâm đến những chuyện linh tinh".

"Hê hê, chuyện của Mễ Mễ làm sao có thể coi là chuyện linh tinh được." Hiện giờ cậu ta đã làm dân lưu manh quen rồi, cách ăn nói và vẻ mặt đó của cậu ta, Ngải Mễ chỉ thấy buồn nôn, kể cả là món lẩu cay thơm ngon, cũng không tài nào nuốt nổi.

"Đường Mộc ạ, cậu còn nhớ một câu nói mà trước đây tớ đã từng nói ở trường không?" Lý Tuấn Ninh lấy đũa chỉ vào Đường Mộc.

Đường Mộc cũng không luống cuống: "Mọi người đều nhớ gà trống gáy báo sáng, nhưng lại không có ấn tượng với tiếng ếch kêu".

"Tớ không tranh cãi với cậu." Lý Tuấn Ninh gõ đũa xuống bàn, cậu ta ghé sát vào Đường Mộc nói: "Trước đó tớ có nói rằng, kẻ nào dám yêu Ngải Mễ, tớ sẽ cho kẻ đó biết tay! Đương nhiên rồi, trừ Aaron ra".

Ông chủ bưng món lẩu cay lên, nhưng lúc này đây, không ai còn muốn ăn nữa.

Ngải Mễ đứng lên nói: "Tớ không ăn".

Lúc đến đây, cả ba đứa cùng vui vẻ cười nói, hiện giờ quay về, tất cả đều lặng lẽ không nói gì, Ngải Mễ bước đến chỗ Đường Mộc, khẽ hỏi: "Sao vậy, hình như Lý Tuấn Ninh không sợ anh họ cậu nữa".

Đường Mộc lắc đầu, điều này cậu cũng không biết, nhưng cậu không quan tâm, điều khiến cậu cảm thấy không vui là tại sao Aaron lại thân thiết với Lý Tuấn Ninh như vậy? Trong lòng cậu có một cảm giác hụt hẫng khó tả.

Aaron bước đến an ủi cậu: "Đường Mộc, cậu yên tâm đi, tớ và Lý Tuấn Ninh khá thân, cậu ấy sẽ không gây khó dễ cho cậu đâu".

Aaron không biết rằng câu nói an ủi này của mình, khiến Đường Mộc đang buồn lại càng buồn hơn.

Ngày hôm sau chúng đến trường tập trung, lại gặp Lý Tuấn Ninh và đám bạn ở cổng trường, xem ra hình như bọn họ cố tình đợi ở đây. Đám người này đều đi xe đua rất ầm ĩ, lúc này đây kẻ thì dựa vào xe, kẻ thì ngồi trên xe, chặn cả cổng chính. Kể cả chiếc áo sơ mi trắng đầy vẻ thư sinh cũng bị họ mặc rất bụi bặm, ống tay bị xắn lên, cúc áo chỉ cài mấy chiếc dở dang. Có cô bé nào xinh xắn đi qua, bọn họ còn huýt mấy tiếng sáo. Hầu hết học sinh đều đứng từ xa liếc một cái rồi vội vàng đi qua cửa bên, đám người này tốt nhất nên tránh xa là hơn.

Nếu là người khác, đám Đường Mộc cũng sẽ tránh xa, nhưng Đường Mộc biết, Lý Tuấn Ninh đang đợi mình, mình không thể làm một kẻ nhát gan trước mặt bá quan văn võ.

Đường Mộc bỏ MP3 ra, đút vào túi xách đeo bên người, bước về phía Lý Tuấn Ninh.

"Đường Mộc, bọn mình đều lớp 12 cả rồi". Trước tiên Lý Tuấn Ninh lại nói một câu không đầu không cuối như vậy, Đường Mộc dừng lại, cậu không biết Lý Tuấn Ninh định giở trò gì. Cậu cảm nhận được rằng, Aaron và Ngải Mễ đứng ngay sau lưng mình.

Lý Tuấn Ninh cười nói với Ngải Mễ: "Mễ Mễ, Aaron, bọn cậu mau vào điểm danh đi, đây là chuyện riêng của tớ và Đường Mộc". Không ngờ cậu ta lại dám nói như vậy mà không biết ngượng mồm, lẽ nào đám người bên cạnh cậu ta, đều không phải là người hay sao?"

"Lý Tuấn Ninh, Đường Mộc là bạn trai của tớ." Ngải Mễ tiến lên một bước.

"Gì cơ?" Lý Tuấn Ninh chỉ vào tai mình: "Tai tớ tính tình rất lạ, có những câu nói nó không muốn nghe, cậu nói lại một lần nữa được không?".

Ngải Mễ im lặng, rồi cất cao giọng lên nhắc lại: "Đường Mộc là bạn trai của tớ".

Lý Tuấn Ninh gật đầu, làm như vẻ đang suy nghĩ: "Ờ, Đường Mộc là bạn trai của cậu, Ngải Mễ, tớ muốn hỏi, cậu thích Đường Mộc không?".

Thực ra ngay cả Đường Mộc cũng chưa bao giờ hỏi Ngải Mễ câu hỏi này. Đường Mộc chỉ hỏi cô rằng, cậu có chịu làm bạn gái tớ không, nhưng thực sự chưa bao giờ hỏi, cậu có thích tớ không?

Ngải Mỗ ngẩn người. Trước mặt Aaron, làm sao cô có thể nói ra được rằng mình thích người khác.

Lại là Đường Mộc cứu cô: "Lý Tuấn Ninh, cậu có ngớ ngẩn hay không hả, cậu ấy không thích tớ thì có làm bạn gái của tớ không?".

"Tớ có hỏi cậu đâu?" Lý Tuấn Ninh từ trên xe nhảy xuống, bước đến chỗ Đường Mộc, chiếc xe đua mà cậu yêu quý bị đẩy đổ xuống đất.

Theo phản xạ, Đường Mộc lùi ra sau một bước. Cậu đã quên việc Aaron đang đứng sau lưng mình, liền giẫm lên chân cậu ta, suýt thì ngã, Aaron đưa tay đỡ Đường Mộc.

"Cảm ơn cậu." Đường Mộc nói.

Aaron gạt Đường Mộc ra sau, cậu bước đến đối mặt với Lý Tuấn Ninh trong tư thế hầm hầm.

"Lý Tuấn Ninh, cậu vẫn không có gì thay đổi." Ánh mắt Aaron lộ rõ vẻ nuối tiếc. Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, thời gian đã nuốt trôi mọi sự vô lo vô nghĩ của thời niên thiếu, mọi người đều đã trưởng thành dù ít dù nhiều, nhưng Aaron nhìn thấy Lý Tuấn Ninh, vẫn là Lý Tuấn Ninh năm xưa cầm đầu một đám trẻ, đứng trước cổng nhà dọa cậu, nói: "Nếu cậu dám đi tìm Ngải Mễ, tớ sẽ đập vỡ cửa sổ nhà cậu".

Lý Tuấn Ninh vẫn rất nể mặt Aaron: "Aaron, cậu sẽ không vì Đường Mộc mà trở mặt với tớ chứ?".

"Đây là chuyện của Ngải Mễ, mọi người đều chơi với nhau từ nhỏ và lớn lên cùng nhau, cậu đừng làm những chuyện mất tình cảm như vậy."

"Cậu vẫn bênh Ngải Mễ như vậy. Tớ nói rồi nếu cậu và cô ấy yêu nhau, tớ – Lý Tuấn Ninh sẽ là người ủng hộ đầu tiên."

Aaron bước đến ôm Lý Tuấn Ninh: "Cậu là người anh em tốt của tớ, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến cậu, cậu đừng nhúng tay vào".

Nụ cười trên môi Lý Tuấn Ninh vụt tắt, cậu gạt tay Aaron ra khỏi người mình rồi nắm lấy tay Aaron, khẽ bóp lại: "Aaron, nếu cậu đã nói như vậy thì tớ nể mặt cậu, bọn mình lại thi đấu với nhau một chút có được không? Nếu cậu thắng thì sẽ như lời cậu nói, chuyện này không liên quan gì đến tớ, nhưng nếu như tớ thắng thì chuyện này nhất định tớ phải quản đến cùng. Vì thằng nhóc Đường Mộc này không xứng với Ngải Mễ!".

Aaron không hiểu Lý Tuấn Ninh đang nói gì, và thế là Lý Tuấn Ninh lại nhắc lại một lần nữa rất nghiêm túc: "Thằng nhóc Đường Mộc này, không xứng với Ngải Mễ!".

Đường Mộc bước lên kéo Aaron: "Aaron, chuyện này cứ để tự tớ giải quyết". Cậu đã nghe thấy những câu Lý Tuấn Ninh nói ban nãy, cảm thấy chuyện này không đơn giản như việc Lý Tuấn Ninh giở trò lưu manh, Lý Tuấn Ninh nói một câu rất đúng, cậu thực sự không xứng với Ngải Mễ. Hoặc giả nói, điều bí mật của mình đã bị Lý Tuấn Ninh biết rồi, tuy nhiên, cậu ta đã biết bằng cách nào nhỉ?

Gần như Aaron không đếm xỉa đến Đường Mộc, cậu nói với Lý Tuấn Ninh: "Lần này bọn mình thi đá phạt đền, được không?".

Điểm danh xong, bọn họ cùng ra sân bóng. Vì có mặt Aaron, rất nhiều ánh mắt trong trường vốn dành cho Đường Mộc đã chia sang cho Aaron. Nhưng Đường Mộc không ghen tị vì điều đó, càng có nhiều người thấy Aaron đẹp trai, càng chứng tỏ được rằng con mắt của cậu rất chuẩn.

Vì Aaron đề nghị phải thi nên Ngải Mễ rất không vui.

"Cậu coi tớ là gì hả, là món đồ chơi của bọn cậu ư?" Ngải Mễ cằn nhằn câu này không dưới mười lần.

Aaron chỉ bình thản nói: "Không thi đá bóng, thế cậu định bắt bọn tớ đánh nhau à?".

Hai đứa quay sang cãi nhau, Đường Mộc liền mượn cớ đi vệ sinh trốn ra chỗ khác.

"Thật không ngờ Lý Tuấn Ninh lại thích cậu như vậy." Đợi Đường Mộc đi rồi, Aaron đã nói với Ngải Mễ như vậy.

Ngải Mễ nhìn Aaron với vẻ nghiêm túc, bắt đầu từ lúc chúng vô tình gặp nhau trong tối hôm đó ở cửa hàng lẩu cay, Ngải Mễ đã đoán rằng, đến bây giờ, cô cảm thấy lời dự đoán của mình đã đúng tám, chín mươi phần trăm.

"Aaron, cậu thích Lý Tuấn Ninh đúng không?"

Aaron giật nảy mình: "Cậu đang nói gì vậy?".

"Cậu... thích... Lý Tuấn Ninh." Ngải Mễ cố gắng kiên nhẫn, nhắc lại một lần nữa.

"Cậu đừng nói lung tung, làm sao tớ lại có thể thích Lý Tuấn Ninh được?"

"Tại sao cậu lại không thể thích Lý Tuấn Ninh?" Ngải Mễ nhìn Aaron đầy ẩn ý.

Aaron đã hiểu điều mà Ngải Mễ nói có ý là gì, suýt nữa thì cậu quên chuyện mình đã nói với Ngải Mễ rằng vì mình thích con trai, chính vì thế không thể yêu Ngải Mễ. Suýt nữa thì cậu không kìm được và nói ra sự thật, nhưng vì mẹ đã đồng ý sẽ nhận Ngải Mễ về, đợi thêm vài ngày nữa, dù sao chuyện này, dù là ai, cũng khó có thể chấp nhận ngay lập tức.

"Ngải Mễ, tớ không thích Lý Tuấn Ninh, cậu tin tớ đi."

"Thực ra không phải là cậu thích con trai đúng không? Cậu hoàn toàn có thể nói với tớ rằng, Ngải Mễ, tớ không thích cậu, cậu hoàn toàn có thể dùng lý do này để từ chối tớ!"

Aaron hất cằm lên: "Lý Tuấn Ninh đến rồi".

Lần này cậu ta đơn thương độc mã, mang theo một quả bóng, đưa chân sút mạnh từ xa, Aaron lấy chân chặn ngay bóng lại rất chắc chắn.

"Đường Mộc đâu? Cậu ta không đến xem à?" Giọng Lý Tuấn Ninh tỏ rõ vẻ châm biếm. Lúc này trên sân đang có học sinh lớp dưới thi đấu, Lý Tuấn Ninh bước lên chặn bóng lại, cậu giẫm lên quả bóng của các em, cười hì hì nói: "Các chú nghỉ giải lao giữa giờ đi, anh muốn mượn sân một lát, không ai có ý kiến gì chứ?".

Mọi người đều rất ấm ức, nhưng không ai dám nói năng gì, đành phải tránh sang một bên. Thậm chí Lý Tuấn Ninh còn nói: "Các cậu đừng đi xa nhé, xem bọn anh đá phạt đền, rất hấp dẫn đấy".

Lúc này Đường Mộc mới quay lại, Ngải Mễ trách: "Đi vệ sinh mà cậu cũng phải mất nhiều thời gian đến vậy?".

Sắc mặt Đường Mộc không tươi lắm, chỉ hỏi Ngải Mễ: "Cậu thấy tớ có xứng với cậu không?".

Ngải Mễ không ngờ Đường Mộc lại để tâm đến câu nói của Lý Tuấn Ninh như vậy, cô như khóc dở mếu dở, tình yêu là điều vô lý nhất, việc gì còn phải tính toán xứng hay không xứng.

"Không ngờ, vì tớ mà Aaron phải đối chọi với bạn thân hồi nhỏ của cậu ấy." Đường Mộc nhìn sân bóng, nói một câu rất ta đây.

Nghe vậy Ngải Mễ chỉ rủa thầm trong bụng, tưởng bở. Cô tin rằng Aaron thi đấu là vì mình, cuộc thi năm xưa, Aaron đã thua trận, lại còn để mất mặt, Ngải Mễ bước đên hôn Lý Tuấn Ninh. Trận đấu hiện tại, Aaron muốn lấy lại danh dự đã mất, và còn tình cảm đang mất dần giữa họ nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...