Sorry Sorry

Chương 25



Trận đấu bảng đã diễn ra yên ả, dựa vào tài năng của Aaron, lớp cậu thắng cả ba trận, lọt vào vòng trong từ rất sớm. Mặt khác, Lý Tuấn Ninh cũng đã lặp lại câu chuyện thần kỳ của Aaron. Thậm chí hai đứa còn theo sát nhau trong bảng cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất, không thua kém gì nhiều. Aaron đã đi xem trận đấu của lớp Lý Tuấn Ninh, muốn xem xem rốt cục cậu ta mời cầu thủ ngoài nào vào, nhưng xem ra Lý Tuấn Ninh vẫn giấu kín, trên sân không thấy xuất hiện gương mặt của cầu thủ ngoài, chắc là trong trận chung kết, cậu ta mới sử dụng như một kỳ binh.

Đường Mộc và Ngải Mễ là những cổ động viên trung thành nhất của Aaron trên sân, Ngải Mễ cũng không biết lời giao kèo giữa Aaron và Lý Tuấn Ninh, nếu chuyện này bị cô biết được, chắc là cô sẽ nổi trận lôi đình. Vì bảo vệ Ngải Mễ mà Aaron đã đi rất nhiều đường vòng, thực sự cậu không được phép thua.

Từ trước đến nay Đường Mộc chưa bao giờ chăm chú xem bóng đá như vậy, khi diễn ra trận đấu cuối cùng của vòng bảng, sau khi Aaron đá bóng vào lưới, đột nhiên cậu nói với Ngải Mễ: “Tớ phát hiện ra lúc đá bóng là lúc Aaron vui nhất”.

“Vớ vẩn. Giống như lúc cậu trang điểm, là lúc cậu hạnh phúc nhất chứ gì?”

Ngải Mễ nói trúng tim đen Đường Mộc, cậu liền cuống lên: “Ê! Tớ đâu có trang điểm? Tớ đã nói với cậu hàng trăm hàng nghìn lần rồi, đó là tớ chăm sóc da chứ không phải trang điểm!”.

“Đúng rồi, Đường Mộc, cậu còn nhớ lần trước Aaron thi đấu với Lý Tuấn Ninh, lời giao kèo đó của bọn mình...”

“Quên rồi, quên rồi.” Đường Mộc hơi mềm lòng, tạ ơn trời đất, cuối cùng Ngải Mễ đã nhớ ra chuyện này.

Trận đấu cuối cùng của vòng đấu bảng, Aaron đã lập hattrick, thời gian còn lại của trận đấu diễn ra thật vô vị. Sau khi đá vào quả thứ ba, Aaron liền bước về phía Đường Mộc và Ngải Mễ, Aaron vẫy tay gọi Đường Mộc, Đường Mộc đứng dậy, vội vàng đưa nước uống cho cậu.

Aaron lắc đầu, thở hổn hển nói với Đường Mộc: “Cậu lên đây một chút”.

“Hả?” Đường Mộc giật bắn người. “Cậu lên đây một chút” có nghĩa là gì nhỉ? Ngải Mễ nhìn chúng với vẻ rất hào hứng.

Aaron vẫy tay gọi một cậu bạn trong đội mình đến: “Hê, cậu và Đường Mộc đổi cho nhau đi”.

Dần dần Đường Mộc đã phần nào hiểu ra vấn đề: “Cậu.. . cậu bảo tớ, vào đá ư?”.

Aaron lau mồ hôi, gật đầu với vẻ rất hào hứng: “Đúng vậy, lẽ nào cậu không muốn thi đấu cùng tớ hay sao?”.

Lúc này đây Ngải Mễ cũng đã lên tiếng, cô đẩy Đường Mộc một cái: “Aaron bảo cậu vào đá với cậu ấy kìa”.

Hóa ra là lời đề nghị này, vậy mà cậu lại vẫn do dự! Lúc Đường Mộc chạy vội vã vào sân, lòng vẫn nghĩ thầm, nếu mình mời Aaron cùng chăm sóc da thì cậu ấy có đồng ý không nhỉ.

Đường Mộc vào sân, rất nhiều cô gái bắt đầu kêu lớn, cậu thầm tự đắc, hóa ra mình cũng rất quyến rũ. Chỉ có điều ở trên sân, cậu cảm thấy chân và tay đều không phải là của mình, đặt ở đâu cũng vướng víu. Mọi người xung quanh chạy qua chạy lại, chỉ có cậu hoàn toàn không có cảm giác về phương hưóng.

Cậu loáng thoáng nghe thấy Aaron gọi tên cậu.

“Đường Mộc! Đón bóng!”

Sau đó quả bóng đó lại lăn về phía Đường Mộc. Quả bóng này Aaron chuyền riêng cho Đường Mộc, chuyền cũng không mạnh, tốc độ bóng cũng không nhanh, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Mộc đá bóng, một quả bóng lăn đến, cậu nhấc chân lên và đá theo phản xạ. Cậu đá bằng mũi bàn chân, bóng bay cao tạo thành một hình vòng cung rất đẹp, cuối cùng bay thẳng vào mặt Ngải Mễ giữa những tiếng la hét lón, Ngải Mễ kêu lớn rồi ngã vật xuống.

Ngoài Đường Mộc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tất cả đều chạy về phía Ngải Mễ. Cậu nghe thấy giọng sốt sắng của Aaron: “Ngải Mễ, cậu không sao chứ, không sao chứ?”.

Ngải Mễ ôm mặt, không nói được gì, Aaron quay đầu lại, rõ ràng là đang tìm Đường Mộc, cậu gọi lớn: “Đường Mộc, mau lại đây giúp một tay”.

Rõ ràng là cậu dồn hết mọi tâm trí vào Ngải Mễ, không còn đầu óc nào để trách Đường Mộc. Lúc này đây Đường Mộc mới vội vàng chạy đến. Aaron ngồi xuống, cậu liền giúp chuyển Ngải Mễ lên lưng Aaron. Đường Mộc rất sốt sắng, động tác cũng rất cẩn thận, chỉ sợ để xảy ra sai sót gì, mặc dù Aaron không trách mình, nhưng sắc mặt nhìn cũng rất sợ. May mà đến phòng y tế của trường, sau khi kiểm tra, bác sĩ kết luận ngoài việc bị sưng mặt không có vấn đề gì khác.

Mọi người đều thở phào, lúc này đây Aaron mới nhớ đến việc mắng Đường Mộc: “Cậu ngớ ngẩn quá!”.

Đường Mộc nghe thấy cậu ta mắng mình, cuối cùng cũng đã thấy lòng nhẹ nhõm hơn, suýt nữa thì cậu bật cười. Ngải Mễ đang đắp khăn lạnh trên mặt, đưa tay ra khua khua trong không khí, Aaron vội vàng chạy đên.

“Sao cậu lại trách Đường Mộc?” Cô nói rất khẽ, nhưng Aaron và Đường Mộc đều đã nghe thấy.

Aaron không nói gì nữa, Đường Mộc chạy đến kéo tay Ngải Mễ: “Ngải Mễ, dù gì thì cậu cũng không thể nói với Aaron những câu kiểu như “tớ đá giỏi” chứ?”.

Mặc dù mặt Ngải Mễ bị khăn che kín, nhưng vẫn cảm nhận được cô đang cười rất vui: “Thế thì cậu cứ việc bênh cậu ta đi”.

Đường Mộc đá vào Ngải Mễ, nên ghi nhớ là mình đã làm một chuyện có lỗi với Aaron, cậu biết rất rõ vai trò của Ngải Mễ đối với Aaron, và nghĩ cần phải làm thế nào để đi lấy lòng Aaron. Nếu giúp Aaron giành được chức vô địch trong giải bóng đá này thì chắc chắn cậu ta sẽ rất vui? Đường Mộc chỉ hận mình không được khoác áo ra trận, cùng tác chiến với Aaron trên sân.

Cậu nhớ đến chuyện mời cầu thủ ngoài. Nếu mình tìm được cho Aaron một trợ thủ đắc lực, thì rất có hy vọng sẽ thắng được Lý Tuấn Ninh. Trước đó cậu đã đùa rằng sẽ ra chợ việc làm để tìm, hiện giờ nghĩ lại, phương pháp này cũng đáng để thử một lần. Lúc Aaron đi tắm, cậu liền gọi điện thoại cho Lệ Lệ.

“Chị Lệ Lệ, chị phải giúp em một việc nhé.”

“Gì vậy?”

“Em muốn chị ra chợ việc làm tìm giúp em một cầu thủ đá bóng.”

“Hả?” Lệ Lệ giật nảy mình.

“Em cũng không thể giải thích nhiều, tức là tìm một người đá bóng giỏi, đá bóng cho lớp em ấy.”

Lệ Lệ khóc dỏ mếu dở: “Chợ việc làm làm gì có người như thế?”.

“Thế thì ở đâu có?”

“Ha ha.” Lệ Lệ vòng vo chưa muốn nói ra ngay.

“Chị nói đi! Em xin chị đây, chị Lệ Lệ.”

“Người này xa tận chân trời, gần trong gang tấc.”

Đường Mộc có thể tưởng tượng ra vẻ lắc lư cái đầu của Lệ Lệ.

Lẽ nào người mà chị Lệ Lệ nói là Lý Tuấn Ninh ư? Nhưng làm sao chị lại biết được Lý Tuấn Ninh nhỉ, họ đâu có quen nhau.

“Chị Lệ Lệ, chị mau nói cho em biết đi.”

“Người này chính là em trai chị, Tư Nhiên chứ ai.”

“Tư Nhiên?”

“Đúng vậy.”

“Không phải anh ấy là một nhà tạo mẫu tóc đó sao?” Đường Mộc hỏi một câu rất ngờ nghệch.

“Chị chỉ biết rằng, trước đây khi còn ở quê, ngoài việc hát hò, cậu ấy chỉ có đá bóng. Trông cậu ấy thư sinh như vậy mà đá bóng rất giỏi đấy.”

“Thế thì nhờ chị Lệ Lệ nói với anh Tư Nhiên, bảo anh ấy đá cho lớp em một trận được không?”

“Không cần phải khách sáo như vậy, chuyện này cứ giao cho chị.”

Cậu cúp máy, đúng lúc Aaron vừa tắm xong vào phòng, cậu liền báo cáo ngay: “Aaron, tớ muốn báo cho cậu biết một tin vui”.

Aaron ậm ờ đáp: “Tin gì vậy?”.

“Tớ đã tìm giúp cậu một cẩu thủ ở ngoài cực giỏi.” Cậu cố tình nói bằng giọng dương dương tự đắc.

Đúng lúc Lý Tuấn Ninh đi qua cửa phòng, rõ ràng là đã nghe thấy lời Đường Mộc, bèn thò đầu vào: “Vậy hả? Có thể nói tên ra được không?”.

Đáng lẽ Aaron định ho một tiếng nhắc nhở Đường Mộc, nhưng chợt nghĩ, tình huống này Đường Mộc vẫn có thể đối phó dễ dàng. Quả nhiên là nghe thấy Đường Mộc nói: “Người này chính là tớ chứ ai, cậu thấy kỹ thuật đá bóng của tớ thế nào, hôm nay chỉ một cú đá là đá trúng bạn gái của đối thủ mạnh nhất!”.

Câu trả lời của Đường Mộc có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, lúc Ngải Mễ bị thương, Lý Tuấn Ninh cũng có mặt ở hiện trường, nhưng với vai trò là bạn trai của Ngải Mễ, cậu ta lại là một kẻ bàng quan. Bản thân cậu cho rằng, Aaron và Đường Mộc đưa Ngải Mễ đến bệnh viện là chuyện hết sức nghiễm nhiên.

Lý Tuấn Ninh cụt hứng, để lại một câu rất có phong độ: “Thế thì bọn mình gặp nhau trong trận chung kết nhé”.

Đường Mộc và Aaron nằm trên giường, cuối cùng Aaron đã cất lời xin lỗi: “Hôm nay ở phòng y tế trường tớ hơi quá lời với cậu, có gì bỏ qua nhé”.

Đường Mộc tỏ vẻ không thèm chấp: “Có phải nếu tớ không nói đã tìm được một cầu thủ ngoài giỏi cho cậu, cậu sẽ không xin lỗi tớ đúng không?”.

“Không phải, không phải.” Bản thân Aaron cũng tự cảm thấy nói ra câu này sẽ khó tránh khỏi việc để Đường Mộc suy luận ra như thế. Cậu giơ tay lên thề: “Hai chuyện này thực sự không liên quan gì đến nhau!”.

“Thôi, cậu không cần thiết phải quá cẩn thận như thế.”

“Ừ, tớ biết Đường Mộc là người bạn tốt nhất mà.” Sau đó Aaron bèn quay sang làm việc khác, không đả động gì đến chuyện cầu thủ ngoài nữa.

Đường Mộc tắm xong vào phòng, cậu đã ngủ rồi, Đường Mộc nằm xuống cạnh cậu, như thường lệ cậu vẫn đưa tay ra, ôm lấy Đường Mộc. Và thế là Đường Mộc liền bại trận, cậu đá Aaron một cái: “Cậu hư hỏng thật!”.

“Ha ha, vì tớ biết chắc chắn cậu sẽ không chịu được. Thôi, mau nói cho tớ biết người đó là ai đi.”

“Thực ra cậu cũng biết người đó.”

“Tớ biết hả?”

“Đúng vậy, đã từng ngồi ăn cơm với nhau, Tư Nhiên, em trai của Lệ Lệ, Tư Nhiên!”

Và thế là Aaron bật cười ha ha.

Đường Mộc nằm bên bực lắm: “Cậu có ý gì hả, tớ nói nghiêm túc đấy”.

“Tớ biết cậu đang nghĩ gì rồi, chuyện của Ngải Mễ tớ đã nói rồi, cứ để tự nhiên.”

“Cứ để tự nhiên?” Đường Mộc hỏi lại.

Aaron đã ngửi thấy mùi không thân thiện: “Sao vậy? Lẽ nào không phải như vậy ư?”.

“Nếu thật sự là cứ để tự nhiên thì Aaron đã không phải đánh cược với Lý Tuấn Ninh như vậy?”

“Sao cậu lại biết!” Dường như Aaron bị kim đâm nhói một cái, quả thật là, trong chuyện này, chỉ có Lý Tuấn Ninh và mình biết, tại sao Đường Mộc có vẻ như cũng biết hết mọi chuyện.

“Lý Tuấn Ninh nói với cậu ư?”

Đường Mộc gật đầu.

“Thằng chết tiệt.” Dường như đây là lần đầu tiên, Đường Mộc nghe thấy Aaron nói bậy.

“Aaron, cậu đừng giận, chuyện này gần như cả trường đều biết hết rồi, Lý Tuấn Ninh nói với mọi người rằng, cậu và cậu ta ai mà thua, người đó sẽ phải rút lui trong chuyện theo đuổi Ngải Mễ.”

Tự nhiên Aaron lại bình tĩnh trở lại: “Đường Mộc à, bao giờ bọn mình đi gặp Tư Nhiên?”.

“Được thôi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...