Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 39: Bối Rối



Đêm đen đáng sợ và bão tố đã qua đi, những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên khung cửa sổ màu trắng, nhảy nhót trên khuôn mặt người con gái đang nằm ngủ trên chiếc giường gần đó như muốn đánh thức cô. Bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp là một người đàn ông anh tuấn tay vẫn nắm chặt tay cô gái mặc dù hai mắt đã nhắm lại, thân người tựa nhẹ trên thành giường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cô gái trên giường đang nhắm mắt ngủ yên lành bỗng nhăn mày, dường như đang cố gắng đấu tranh với mi mắt để thức dậy.

Nhăn chặt lông mày, cảm giác toàn thân rã rời, đau đớn khiến NT giật giật khóe mắt rồi chầm chậm mở ra. Ánh nắng chiếu vào khiến người vừa mới tỉnh lại như cô khó thích ứng, muốn giơ tay lên che đi lại cảm nhận được tay mình đang bị vật gì đó nắm chặt, giật mình nghiêng đầu nhìn sang. Một bàn tay to lớn đầy sức mạnh đang ôm trọn những ngón tay thon dài, trắng mịn của cô. Ngỡ ngàng nâng cao tầm mắt, trước mặt NT là một người đàn ông đang nhắm hai mắt, hàng lông mày hơi nhăn lại vì lo lắng điều gì chăng? Bất chợt trong đầu NT nảy ra ý nghĩ giơ tay lên để miết phẳng vầng trán cao rộng kia nhưng may mà cô không có đủ sức lực để làm việc đó, NT cười bản thân ngớ ngẩn. Lần đầu tiên ngắm nhìn người đàn ông mà cô luôn bài xích này với khoảng cách gần như vậy. Hàng lông mi đen dài của anh làm cho NT có cảm giác ngứa ngáy trong lòng, lại là một ý nghĩ ngớ ngẩn, muốn đưa tay bứt thử. Miệng khẽ nhấc lên, chính NT cũng không biết rằng trong ánh nhìn của mình có chứa sự thích thú. Không ngờ người đàn ông này sau khi bỏ đi vẻ mặt thâm trầm, lạnh lùng, khí chất cao ngạo, bá đạo lại có vẻ mặt tinh khiết, thanh thuần của trẻ con khiến NT cũng phải cảm thán bởi sức hấp dẫn của anh ta. Đây là lần đầu tiên cô công nhận điều này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Giật mình khi phát hiện điều đó, NT bỗng thấy hơi sợ trong lòng đồng thời cũng có cảm giác lơ mơ lạ lẫm.

Quay đi đưa mắt nhìn bên ngoài, ánh nắng chiếu qua hàng cây in lên khung cửa sổ gần đó, không khí nhẹ nhàng yên tĩnh của buổi bình minh khiến con người cảm thấy thư thái, dễ chịu. Dường như tâm hồn được lắng đọng, những tinh tế và tuyệt vời nhất ở lại, bao toan tính, bon chen của cuộc đời trôi đi hết. NT thích thú hít một hơi sâu căng đầy lồng ngực, nào ngờ việc làm đó động đến vết thương khiến cô đau đớn co người lại. Lúc này NT mới ý thức đưa mắt nhìn lại mình. Rồi cô phì cười vì trông mình chẳng khác nào xác ướp Ai Cập, được quần chặt từ đầu đến cuối. Những kí ức còn xót lại trong đầu dần dần hiện ra rõ rệt.

Lúc đó, sự việc diễn ra quá nhanh, bản năng mách bảo cô phải cứu người. Rồi khi bị chiếc xe đụng vào, trời đất đảo lộn, mọi thứ quay cuồng trước mắt mình, NT chìm vào bóng tối đáng sợ, thứ bóng tối mà cô đã từng trải qua và quen thuộc với nó trong một khoảng thời gian khá dài sáu năm trước. NT không còn quá sợ nhưng cô có quá nhiều điều lưu luyến, cô không muốn mọi sự chấm dứt như vậy. Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong mắt NT là MV đứng đó bế AD đang ngủ yên trong tay nhìn cô với ánh mắt bàng hoàng, ngơ ngẩn và sợ hãi. Trong giây phút cuối cùng đó, cô cảm thấy không nỡ…. thực sự không nỡ và hơi nhói nơi trái tim.

Trong lúc hôn mê, NT luôn cảm giác tay mình bị ép chặt, một sức mạnh truyền vào tâm trí cô gần như khao khát, điên cuồng. Điều đó làm NT cũng sục sôi và can đảm hơn. Bên tai là những âm thanh hỗn loạn, cô không nghe rõ ràng, chỉ có giọng nói trầm ấm, gấp gáp và đầy đau đớn có vẻ quen thuộc với cô luôn vang vọng bên tai. NT không nghe được từng chữ rõ ràng nhưng cô biết người đó đang gọi cô, đang cố gắng níu kéo cô lại. NT cũng cảm nhận rõ nỗi đau và sự tuyệt vọng trong giọng nói đó, trái tim ẩn ẩn đau theo từng âm thanh. Cô rất muốn trả lời, muốn nói cô nhất định có thể vượt qua bởi còn có rất nhiều việc cô chưa làm, rất nhiều người yêu thương và cần cô ở bên, cô nhất định không xa rời bọn họ…. Và đặc biệt là con gái yêu dấu của cô. Trái tim NT gần như tan ra khi nghĩ đến con. Đúng vậy, cô không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Con gái cô cần cô như cần không khí, cô cũng cần con để duy trì ánh sáng, cần con cho từng nhịp đập của trái tim. Cô có thể bỏ lại tất cả mọi người nhưng chỉ có bé con là không thể. Vì vậy cô nhất định không thể có việc gì.

Từng khuôn mặt thân quen hiện lên trong tâm trí, NT nhẩm đếm tên từng người để tăng thêm sợi dây níu kéo với sự sống… Và cuối cùng tên người đó cũng xuất hiện, không hiểu trong vô thức cô đã cho cái tên đó vào danh sách của mình từ khi nào?

******

Vững vàng như đá cẩm thạch, ngồi bên cạnh canh NT ngủ, hai mắt nặng như chì vì kiệt sức, MV không biết mình đã thiếp đi từ bao giờ, chỉ biết rằng cho dù trong lúc ngủ anh vẫn có ý thức, nhắc nhở mình không được buông tay cô ra. Trong mơ vẫn là hình ảnh đáng sợ đầy máu me của NT khiến MV đau đớn và sợ hãi đến toát mồ hôi, hai hàng lông mày gần như dính chặt vào nhau. Anh muốn thoát khỏi ác mộng ngay lập tức nhưng làm thế nào cũng không tách hai mí mắt ra được. Đang cố gắng vùng vẫy thì trên tay truyền đến sự chuyển động, MV vội vàng giật mình tỉnh lại. Trước mắt anh là hình ảnh người con gái đang co mình lại, trán lấm tấm mồ hôi, cánh môi nhợt nhạt bặm chặt chứng tỏ cô đang chịu đựng đau đớn. Hoảng hốt đưa mắt nhìn khắp người NT, MV sốt ruột hỏi:

- Em bị đau ở đâu? Làm sao vậy? Nói cho anh biết đi.

Sau đó ý thức như quay trở lại, MV xoay mặt ra ngoài cửa hét lớn gọi bác sĩ. NT thấy vậy vừa tức giận lại vừa buồn cười, lên tiếng ngăn lại, nhưng do hôn mê lâu cho nên cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn:

- Tôi không sao, chắc là do hết tác dụng của thuốc giảm đau. Anh gọi như vậy bác sĩ nào thèm đến.

- Bọn họ dám không đến? – MV ngay lập tức đe dọa nói, hai mắt hầm hầm nhìn ra cửa như thực sự sẽ thiêu rụi tất cả nếu các bác sĩ không đến ngay lập tức.

NT nhìn thấy chỉ biết lắc đầu ngao ngán, không thèm chấp kẻ có tiền, suốt ngày chỉ biết dùng bạo lực đe dọa người khác. Cô đưa mắt đánh giá căn phòng rồi quay sang hỏi MV:

- Sao anh lại ở đây? Người nhà của tôi đâu?

Giọng nói hết sức bình thản, vẻ mặt vô tội của NT làm MV muốn ngất xỉu nhưng vì cô đang bị thương cho nên đành cố gắng nén lại nỗi giận, nhẹ nhàng đáp:

- Em ở đây tất nhiên anh cũng phải ở đây rồi. Mọi người về nhà chắc cũng sắp quay lại. – Nói xong nhìn NT âu yếm hỏi – Em cảm thấy thế nào? Có muốn uống chút nước không?

- Ừm…Làm ơn…lấy cho tôi một cốc nước. – NT ho nhẹ, quay đi đáp.

MV nghe vậy, cười tươi vội vàng rót nước cho cô, định giúp NT uống nhưng cô từ chối, đành ngồi lại bên ghế chăm chú nhìn cô uống từng ngụm nhỏ.

NT cố lảng tránh ánh mắt thâm tình, cháy bỏng của MV, đưa trả cốc nước cho anh, cô quay đi không dám nhìn vào mắt anh hỏi:

- Tôi hôn mê bao lâu rồi?

- Em đã ngủ liên tục suốt một ngày một đêm. – MV nhẹ nhàng trả lời, giọng điệu đầy yêu thương còn có chút trách móc khiến NT nổi da gà. Sao vậy? Là do di chứng sau khi tỉnh dậy khiến mình nhạy cảm hay thực sự người đàn ông này ăn nhầm thuốc gì? NT khó hiểu nhíu mày nhìn anh.

MV cảm nhận ánh mắt của NT cũng ngước mắt lên nhìn cô. Vẻ mặt bình thản, tự nhiên, ngây thơ không hiểu chuyện gì của anh khiến NT hoảng sợ, bối rối đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Trên khuôn mặt trắng nhợt có vệt hồng thoáng qua, may mà ánh nắng chiếu vào làm cho người ngoài khó phát hiện. NT họ nhẹ, đè nén lại sự dao động, hoảng hốt trong lòng, nhàn nhạt đáp:

- Lâu vậy sao? Chắc chắn mọi người rất lo lắng. – Phớt lờ vẻ mặt bị tổn thương và ánh mắt trách móc của MV, NT hỏi tiếp – Vậy AD có sao không? Con bé có bị sợ hãi không? – NT sốt ruột hỏi. Nhắc đến con gái lòng cô như lửa đốt. Chắc chắn con bé đã rất sợ hãi và lo lắng.

MV giật mình khiếp sợ khi nghe NT hỏi. Anh không biết trả lời cô như thế nào? Từ lúc cô gặp chuyện anh chỉ quan tâm đến mỗi mình cô, cũng chỉ ở bên cạnh cô, con gái anh đã đáp đi tận đâu cũng chẳng nhớ nổi…nhưng chắc chắn MV không dám nói ra điều này nếu không NT nhất định chém chết anh. MV lúng túng né tránh ánh mắt truy hỏi của cô, lắp bắp nói:

- Anh… anh…không rõ.

- Sao lại vậy? – NT nghiên đầu nhìn MV thắc mắc. Thấy vậy anh đành thở dài đáp:

- Từ lúc em bị đưa vào phòng cấp cứu đến giờ, anh luôn ở bên cạnh em…. Cho nên…cho nên con gái thế nào anh thực sự…không biết.

Câu trả lời của MV khiến NT trợn trừng mắt nhìn anh như nhìn kẻ mất trí. Cô không thể nào nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy. Ai cũng biết MV yêu thương và cưng chiều con gái đến mức nào. Hàng ngày anh chỉ hận không thể dâng cả thế giới cho con để đổi lấy nụ cười và ánh nhìn mãn nguyện của con bé. Vậy mà hôm nay anh lại nói anh không biết con như thế nào bởi anh không có thời gian quan tâm đến nó. Đây đúng là chuyện khó tưởng tượng nhất trên thế giới.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ, khốn quẫn của MV, NT có cảm giác muốn cười thật to nhưng cũng muốn đập cho anh ta một trận. Lời nói chân thật nhưng lại vô cùng lãng mạn và ý nghĩa khiến cô ngại ngùng, bối rối không biết nên nói gì? Anh ta nói như vậy không phải là vì lo cho mình cho nên ngay cả con gái cũng không để ý đến sao? Như vậy chẳng phải trong lòng anh cô còn xếp trước con gái một bậc? NT biết nói sao đây? Chẳng lẽ lại trách mắng anh vô tâm, không chăm sóc tốt cho con hay không yêu thương con nhiều hơn mình? Trên đời này có mấy người đàn ông yêu vợ mình hơn con gái? Tình cảm này phải sâu đậm đến thế nào? NT sợ hãi và không dám tin.

Đang trong lúc bối rối, trái tim rối loạn thì cửa bật mở, đoàn bác sĩ vội vàng chạy vào giải vây cho NT.

Một vị bác sĩ vẻ ngoài ngũ tuần, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, đằng sau ông là năm sáu bác sĩ trẻ và bốn nữ y tá bộ dạng cuống quýt cũng chẳng khác ông ta là bao. Vị bác sĩ vội vàng đi đến bên cạnh MV, khép nép hỏi:

- Chào cậu Vương, cậu có gì căn dặn sao?

- Cô ấy tỉnh rồi, các người kiểm tra cho cô ấy đi. Dường như cô ấy đang rất đau, các người xem có cách nào giúp cô ấy hết đau không? – MV lại trở về dáng vẻ thâm trầm, oai nghiêm nhìn ông bác sĩ ra lệnh. Thấy vậy vị bác sĩ liền đưa mắt nhìn NT rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Cô cảm thấy trong người thế nào? Có đau đầu hay khó hịu chỗ nào không?

Nhìn vẻ mặt sợ sệt của vị bác sĩ già và đội ngũ màu trắng hùng hậu đằng sau, NT chỉ muốn cười to. Không thể tin nổi, mình cũng được đãi ngộ “nghiêm trọng” như vậy. Liếc mắt nhìn kẻ quen thói ra lệnh, áp bức kia, cô nhăn mày ý trách móc, sau đó quay đầu lại cười lễ phép trả lời vị bác sĩ:

- Dạ cháu không sao. Chỉ là có chút váng vất và toàn thân rã rời như vừa được tháo ra rắp ráp lại toàn bộ xương cốt. Chắc là do hết tác dụng của thuốc, cũng là phản ứng bình thường ạ.

Đúng vậy, vừa rồi còn vướng vất với những suy nghĩ, bối rối trong lòng cho nên không cảm nhận rõ ràng cái đau. Bây giờ nghe vị bác sĩ hỏi NT mới thấy toàn thân đau đớn vô cùng, cảm giác đúng thật như vừa bị người ta đem toàn bộ xương cốt tháo rời rồi lắp lại từng bộ phận. Không có một chút sức lực nào, toàn thân bủn rủn. NT đau đớn nhăn chặt mày lại, MV đứng bên cạnh quan sát, vội vàng cầm tay cô dịu dàng hỏi:

- Em đau lắm hả? - Rồi sau đó quay đi, nhìn bác sĩ lạnh lùng ra lệnh – Các người mau cho cô ấy thuốc giảm đau đi.

- Không cần, ai bị thương không đau đớn chứ? Không thể cứ dùng mãi thuốc giảm đau được, như vậy cũng không tốt. – NT kéo tay MV ngăn lại, không muốn anh dọa chết mấy người này.

MV quay sang nhìn NT đang định mở miệng nói tiếp thì vị bác sĩ đã lên tiếng, cười thân thiện đáp:

- Đúng là dùng nhiều thuốc giảm đau thì không tốt, nhưng hiện tại cháu vẫn có thể dùng thêm một liều, chắc chắn không có bất cứ tác dụng xấu nào.

- Vậy thì đợi gì nữa, các người còn không mau làm đi. – MV nhanh nhẹn trả lời, trừng mắt nhìn ông bác sĩ, trách ông ta dông dài lắm chuyện.

Vị bác sĩ đáng thương chẳng biết làm gì, chỉ có thể cười khổ, nuốt mọi ủy khuất lại trong lòng. Ai bảo anh ta tai to mặt lớn, ông chỉ là con tép bé xíu làm sao dám động vào con mãnh hổ này?

Quay người phân phó cho hai bác sĩ đằng sau tiêm thuốc cho NT, vị bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại vết thương trên trán cho cô và hỏi:

- Cháu có đau đầu không? Mắt có thấy mờ, tai có ù hay có bất thường gì không?

- Dạ, không có ạ. Cháu chỉ bị đau ở chỗ vết thương thôi. – NT cười nhẹ nhàng trả lời.

MV cứ đứng bên cạnh, chuyên tâm quan sát nét mặt NT và bác sĩ khám cho cô như một con ong vò vẽ, bay đi bay lại, chốc chốc lại hỏi “Có thật không? Không có việc gì chứ?” khiến mọi người đều buồn cười nhưng chỉ có thể bấm bụng chịu đựng. NT thì than trời, chẳng hiểu một MV không sợ trời không sợ đất, lãnh đạm vô tình đâu mất rồi?

Sau khi kiểm tra mọi thứ cẩn thận cho NT, chắc chắn không có gì đáng lo ngại ,vị bác sĩ hài lòng cười đứng dậy chào hai người, định quay đi lại bị NT gọi:

- Thưa bác sĩ, cháu có thể chuyển về phòng bệnh bình thường được không ạ?

Ông ta ngơ ngác, chưa kịp mở miệng MV đã lên tiếng, dứt khoát đáp:

- Không được.

- Tại sao? Tôi mới là bênh nhân cơ mà? Tôi không muốn ở đây, vừa buồn tẻ lại đắt tiền. Gia đình tôi không trả nổi. – NT tức giận nói.

- Nếu là vấn đề tiền bạc thì em không phải lo. Anh đã chi trả hết rồi. Em chỉ cần ngoan ngoãn nằm nghỉ, tĩnh dưỡng tốt để nhanh chóng khỏe lại là được – MV không yếu thế đáp lại, nhưng giọng nói rất mềm mỏng như dỗ dành trẻ con. Điều đó càng khiến NT tức giận thêm, cô cười khẩy , lạnh lùng đưa mắt nhìn anh hỏi:

- Anh là gì của tôi mà đòi trả giúp tôi? Tôi lại không có đồng ý.

- Em…-

MV tức giận đến không thể nói được gì. Ánh mắt đau đớn, bị tổn thương nhìn chằm chằm NT. Vị bác sĩ già thấy vậy vội vàng lên tiếng can ngăn, xoa dịu không khí bầu căng thẳng:

- Nằm ở đâu không quan trọng, quan trọng là dưỡng bệnh tốt thì mới nhanh khỏi. Hai người cứ bàn bạc kĩ càng rồi hẵn quyết định. Chúng tôi ra ngoài trước.

Nói xong ông ra hiệu cho mọi người rút lui, rồi bản thân cũng đi ra gần như tháo chạy, NT vừa bực mình vừa buồn cười nhìn theo.

Không khí trong phòng yên tĩnh trở lại. Hai người nhìn chằm chằm nhau. NT với ánh mắt mạnh mẽ, cứng đầu nhất định không chịu thua. Thấy vậy MV đành thở dài, khẽ khàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, dịu dàng hỏi:

- Tại sao em cứ nhất định phải chuyển phòng? Ở đây có gì không tốt?

- Vậy tại sao cứ nhất định phải ở phòng này? Ở đây có gì tốt? – NT ngang bướng hỏi ngược lại khiến MV dở khóc dở cười, chẳng biết tại sao từ lúc cô tỉnh dậy lại ngang ngạnh và bướng bỉnh như vậy? Cô cứ như đứa trẻ cứng đầu không chịu thua hay thỏa hiệp với bất cứ ai khiến MV đau đầu, không biết đối phó thế nào.

Nhìn vẻ mặt rối rắm, bất lực của MV, NT thở dài, không tỏ thái độ chống đối nữa. Cô bình tĩnh phân tích lí do cho anh:

- Ở đây tuy sang trọng, rộng rãi nhưng buồn chán. Trong bệnh viện vốn đã có không khí ghê rợn và toàn mùi thuốc làm cho tôi chán ghét. Bây giờ nếu ngay cả đến bạn cùng phòng cũng không có thì tôi sẽ chán nản và sợ hãi đến chết mất. Lại thêm ở đây vừa đắt mà không mang lại cho mình cảm giác thoải mái thích thú, vậy thì cần nó để làm gì? Cái gì có thể tiết kiệm được tại sao phải lãng phí? Anh giàu có đến mấy cũng không nên ném tiền qua cửa sổ như vậy chứ? Huống chi tôi không phải là anh. – NT bình thản phân tích đủ mọi lí lẽ thuyết phục và đúng đắn nhất.

- Có người luôn ở bên cạnh em cũng sẽ buồn chán sao? – MV phớt lờ sự chế giễu của NT, nhẹ nhàng dò hỏi.

- Mọi người không thể ở bên chăm sóc tôi 24/24 được. – NT lạnh lùng gạt bỏ ý tưởng này.

- Anh có thể. – MV vội vàng trả lời, ánh mắt vui vẻ nhìn NT như khao khát cô đồng ý và cũng yêu thích điều đó nhưng NT nhất định không nghe theo mà ngay lập tức phản đối:

- Tôi không cần - Rất muốn vô cảm trước vẻ mặt đau đớn và ánh mắt bị thương của MV nhưng cuối cùng cô vẫn không nỡ tuyệt tình với anh, đành mở miệng nói tiếp – Với lại… anh còn có công việc của mình, không thể ở đây mãi được.

MV đang đứng chơi vơi bên bờ vực đau khổ nghe NT nói vậy dường như được cơn gió xuân âm áp, hạnh phúc quấy lấy, lôi lại. Anh biết cô không nỡ làm anh thất vọng hoàn toàn, vì vậy cười dịu dàng đề nghị:

- Vậy đợi thêm vài ngày nữa khi em khỏe hơn một chút hãy chuyển, có được không?

Giọng nói mềm nhẹ, tuy bá đạo nhưng vẫn có chút chưng cầu ý kiến của cô khiến NT không thể khước từ, đành nhẹ gật đầu, coi như thỏa thuận. MV thấy vậy liền nở nụ cười như nắng xuân ấm áp, quyến rũ nhất khiến NT lóa mắt, cô vội vàng cụp mắt xuống rồi khiếp sợ mở to mắt nhìn chằm chằm áo anh.

Lúc này NT mới chú ý đến quần áo trên người MV. Chiếc áo phông trắng tinh toàn là vết máu loang lổ, sẫm màu bởi máu đã khô, nhìn trông thật khiếp đảm. Cô đưa mắt đánh giá khắp người anh. Tóc tai bù xù, vẻ mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ ngầu chứng tỏ sự thiếu ngủ. Quần áo toàn vết máu, trông anh chẳng khác nào người vừa bước ra từ một vụ thảm sát đáng sợ của xã hội đen trong phim hành động.

Bỗng thấy NT im lặng, MV đưa mắt nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cô rồi nhìn theo ánh mắt cô trên người mình, áy náy gãi đầu, ấp úng nói:

- Ừm… từ lúc em xảy ra chuyện anh vẫn chưa kịp thay quần áo, về sau quên mất. Xin lỗi đã làm em sợ. – MV ngập ngừng đưa tay nắm lấy bàn tay trái không bị thương của cô.

NT giật mình thu lại ánh mắt, để im tay trong lòng bàn tay MV, vẻ mặt hoảng loạn quay đi.

Lúc sau quay lại, nét mặt đã trở nên bình thường, cô nhàn nhạt mở miệng:

- Anh về nhà trước đi, tôi có thể ở đây một mình đợi mọi người đến.

- Không được, để anh gọi điện thoại thông báo cho mọi người em đã tỉnh. Nhất định họ sẽ rất vui, tiện thể bảo họ mang cháo vào cho em ăn, chắc chắn em đói lắm rồi. – MV nhẹ nhàng từ chối, đau lòng nhìn những vết thương trên người NT.

- Tôi không sao thật mà… Anh cứ về nghỉ ngơi trước đi. – NT thở dài khuyên.

Giọng nói tuy có vẻ lạnh nhạt nhưng MV nghe ra sự quan tâm của cô trong đó khiến trái tim anh như đang nở hoa, cười dịu dàng với cô:

- Thôi được…. Anh đi gọi điện cho mọi người. Khi nào họ đến anh sẽ về nhà thay quần áo rồi lập tức quay lại với em ngay, được không?

Giọng điệu nhỏ nhẹ như đang dỗ dành người yêu của MV khiến NT ngại ngùng, cô gật đầu rồi cụp mắt xuống, không dám nhìn nụ cười tươi như thiên thần trên mặt MV.

Thái độ ngoan ngoãn nghe lời của cô khiến MV vui sướng đến không kìm lòng được, chạm nhẹ vào tóc cô âu yếm rồi đứng dậy đi ra ngoài. Khi gần khuất bóng khỏi cánh cửa bỗng NT lên tiếng khiến anh dừng bước, quay lại nhìn cô ý hỏi.

NT thấy vậy, không được tự nhiên, ánh mắt lảng tránh, họ nhẹ nói:

- Nhớ…ngủ một giấc trước khi đến.

MV nhìn chằm chằm NT không trả lời, trong mắt đong đầy ý cười và niềm hạnh phúc. Gửi gắm cho cô một ánh mắt nồng thắm, say đắm, sau đó anh vui vẻ với những bước chân gần như bay bỗng, chỉ thiếu chút nữa là nhảy chân sáo đi ra khỏi phòng.

Còn lại NT dõi theo bóng hình anh cười lắc đầu bất lực. Chẳng thể hiểu nổi anh ta và cô làm sao vậy? Cũng chẳng hiểu có sự thay đổi nào đó đang diễn ra giữa hai người. Là tốt đẹp hay xấu xa, đành phải đón chờ vào tương lai….

Trong phòng bệnh toàn một màu trắng rộng rãi gần như chật kín người. Mọi người vui vẻ ngồi xung quanh NT quan tâm, hỏi han cô. Bà Hoa rơm rớm nước mắt đau lòng nhìn con gái, lấy bát cháo nóng, bón cho con ăn.

NT đang ăn cháo thấy vậy thở dài, cười nắm lấy cánh tay xương xẩu, gầy còm của mẹ an ủi:

- Mẹ à, con không sao rồi mà. Mẹ đừng khóc nữa được không?

- Không sao là thế nào? Con nhìn mình xem có còn chỗ nào lành lặn nữa không? Khắp người đều bị quấn băng trắng xóa như cái bánh chưng rồi này. - Bà Hoa gạt nước mắt, tức giận mắng con.

NT biết mẹ đau lòng vì thương mình, vội vàng pha trò:

- Cũng hay mà, coi như biết cảm giác làm xác ướp Ai Cập là như thế nào. Hồi bé xem xong cứ muốn thử mãi.

Nói xong cười hì hì nhìn mẹ, mọi người nghe vậy cũng cười ầm lên. Bà Hoa đành đánh mạnh vào cánh tay không bị thương của NT nhưng miệng cũng cười mắng:

- Cha bố cô, bị như thế này rồi mà vẫn còn cười đùa được?

- Ai da, đau lắm đó mẹ. – NT giả vờ làm nũng.

Bà Hoa cười lắc đầu nhìn con gái:

- Đã làm mẹ rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân mình chút nào. Cứ bắt mọi người phải lo lắng. Lớn bồ rồi mà còn bày đặt làm nũng, con nó cười cho thối mũi. – Bà Hoa dí mũi NT mắng, cô vội vàng nhăn mũi làm mặt xấu khiến tất cả mọi người lại cười nghiêng ngả. AD cũng cười, sau đó đứng ra giữa phòng ra dáng nói:

- Mẹ hư lắm, chỉ được cái lớn đầu và mặt già thôi ạ. Chứ thực ra mẹ còn ngốc nghếch và trẻ con hơn AD nhiều. Lần này mẹ không nghe lời, nhất định phải bị phạt.

Sau đó AD đưa ánh mắt nghiêm nghị của một giáo viên thực thụ đang khiển trách học sinh nhìn NT khiến cô vừa buồn cười vừa tức giận. Con gái cô đó, lúc nào cũng ra dáng hơn cả cô.

NT biết điều, vội vàng nhập vai, vẻ mặt sợ sệt, khép nép của đứa bé làm sai đáp:

- Dạ, em biết rồi thưa cô. Vậy cô muốn phạt em thế nào đây? Em đã biết sai nhận lỗi cho nên cô nhất định phải giơ cao đánh khẽ đấy.

- Được rồi, tạm thời tha cho mẹ. Đợi đến khi nào mẹ khỏi bệnh sẽ nghĩ hình phạt sau nhưng nhất định AD sẽ không quên. – AD nghiêm túc gật đầu đáp.

Mọi người cười nhìn AD cười vui vẻ với ánh mắt yêu thương và ngưỡng mộ. Ai mà không muốn lưu giữ tuổi thơ, mong mình mãi không trưởng thành, nhất là khi đã trải qua đường đời đầy bon chen và cám dỗ? AD chính là hình ảnh phản chiếu, giúp họ nhớ lại tuổi thơ êm đẹp và vô tư của mình. Trong tâm hồn sẽ thanh thản và vui vẻ hơn nhiều nhưng cũng có tiếc nuối và mong ước mơ mộng khi biết nó chắc chắn không thể thành sự thật.

Hân ngồi bên cạnh NT, cười âu yếm nhìn AD, sau đó quay sang nói với cô:

- Có được con gái như vậy là phúc ba đời của cậu đấy.

- Bắt đầu biết ghen tị với mình rồi à? Vậy bảo anh mình giúp cho, muốn bao nhiêu đứa cũng có thể. – NT cười trêu Hân.
Chương trước Chương tiếp
Loading...