Sự Nhu Tình Trong Anh!

Chương 24: Sự Đố Kỵ Của Triệu Mẫn Nhi



"Làm loạn đủ chưa?"

Thấy Tống Dương Phàm đến, Triệu Mẫn Nhi liền tỏ vẻ uất ức hai mắt sớm đã ngấn lệ chạy nhào đến chỗ anh, cô ta diễn cũng rất cũng thật rất giỏi. Một phút trước còn nhe nanh, múa vuốt, một phút sao lại biến thành một chú mèo nhỏ bị bắt nạt.

Doãn Hạ, thở hắt một hơi ánh mắt nhìn về phía anh rất điềm tĩnh. Tình ngay lý gian, cho dù anh có hiểu nhầm cô thì cô cũng đành chịu. Triệu Mẫn Nhi, dí sát cả thân vào người anh bộ ngực đồ sộ đó của cô ta cọ cọ trên cánh tay của người đàn ông, khiến cô cũng chán ghét, giọng cô ta so với kẹo dẻo còn dẻo hơn gấp bội phần.

"Anh Dương Phàm, em đến tìm anh nhưng cô ta trước sau cũng không nói anh đang ở đâu, liền giáng cho em một bạt tay. Anh nói xem, chuyện này anh tính như thể nào đây?"

Gương mặt của người đàn ông vốn đã xám xịt, vì câu nói của nữ nhân càng trở nên tối tăm hơn. Đôi lông mày rậm rạp khẽ cau lại, khiến người khác cảm nhận rõ được sự nguy hiểm.

"Em đến đây làm gì? Ở đây là công ty...không phải chỗ em có thể tùy tiện ra vào để làm loạn."

Ngữ khi từ anh ta thể hiện quá rõ ràng, một bạc tay kia của Doãn Hạ dành cho cô ngay cả anh cũng xem như chưa từng nhìn thấy sao? Nữ nhân hai mắt rối rắm hiện rõ tia lạnh, anh trước sau vẫn một mực che chở Doãn Hạ khiến tâm can cô càng thêm hận không thể xé nát cô ta.

"Em chỉ muốn hỏi anh, một cái bạt tay lúc nãy tính như thế nào đây? Nếu anh không giải quyết...em sẽ đến tìm bác Tống vậy."

Tống Dương Phàm, khẽ liếc nhìn về phía Doãn Hạ. Hắn đâu phải người ngu, chỉ nhìn qua cũng biết vết thương trên tay cô là do móng tay cào vào, một bên má ửng đỏ của Doãn Hạ cũng đủ thể hiện hết thảy hành vi điên loạn của Triệu Mẫn Nhi lúc nãy.

Tâm tư của Doãn Hạ lúc này vô cùng an tĩnh. cô cũng chẳng muốn anh ra mặt vì cô đòi lại công bằng cái gì. Đánh cũng đã đánh rồi, đánh trả cũng đã trả rồi! Doãn Hạ, cũng không cảm thấy bản thân chịu thiệt. Chi bằng thêm một chuyện thì bớt một chuyện sẽ tốt hơn.

Anh hừ lạnh.

"Được thôi, em cứ đem chuyện của ngày hôm nay về nói lại với họ. Từ việc em đến Tân Thời gây chuyện, còn đánh người...phải nói hết cho tôi!"

Triệu Mẫn Nhi, nhăn nhó đến cả gương mặt xinh đẹp cũng chuyển sắc, bàn tay nhỏ siết chặt vào nhau. Doãn Hạ, cũng không có quá nhiều thời gian lát nữa cô vẫn còn một cuộc họp, lúc cuối xuống nhìn vào đồng hồ cũng đã gần đến giờ nếu còn không chuẩn bị sẽ không kịp.

Nghĩ tới đây cô liền mở cửa phòng, ung dung rời đi.

Tống Dương Phàm, thấy cô rời đi, lông mày khẽ nhăn lại, đem cô gái đáng ghét trong ngực đẩy ra, vừa muốn đuổi theo nàng, cánh tay lại bị cô gái kia níu chặt.

"Anh thực sự một chút tình cảm đối với em cũng không có sao?"

Giọng nói Triệu Mẫn Nhi có chút bất mãn, nhưng vẫn mang theo hữu ý nũng nịu.

Tống Dương Phàm, dứt khoát thu tay về, giọng lạnh lùng không chút lưu tình vang lên.

"Tôi trước đây, hay hiện tại vẫn không hề có bất kỳ tình cảm nào với em!"

Nữ nhân cắn môi nhất quyết không cam tâm.

"Em không tin...nếu không phải cô ta xuất hiện, thì anh sẽ yêu em có đúng không? Đều là cô ta quyến rũ anh..."

"Triệu Mẫn Nhi, nếu như tôi yêu em thì ba năm trước, khi Doãn Hạ chưa xuất hiện thì tôi đã yêu em rồi! Không phải đợi đến ba năm sau, để làm đến đây làm loạn. Dù không có cô ấy tôi cũng sẽ không yêu em."

Người đàn ông trước sau như một, thái độ nét mặt đều không chút lưu tình. Anh thật tâm muốn cho Triệu Mẫn Nhi hiểu rõ, anh không yêu chính là không yêu cho nên đừng đỗ lỗi cho bất kỳ ai cả.

Doãn Hạ, cô ấy càng không phải!

kiêu ngạo như Triệu Mẫn Nhi lại không được trái tim của người đàn ông mình muốn, chính là sự sỉ nhục đối với cô ta. Đáy mắt nữ nhân nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, mới dần thu lại sự đố kỵ trong đó.

Cô biết Tống Dương Phàm trước, cô cũng thích anh ấy trước. Doãn Hạ, lấy tư cách gì tranh dành với cô!
Chương trước Chương tiếp
Loading...