Sư Phụ Tường Rất Cao

Chương 22: Vở kịch người thân nhận nhau



Tiền Sắt Sắt thấy Chung Ly Tà ôm mình rời đi, nóng nảy, không nhận lại người thân hả? Nàng kéo áo Chung Ly Tà hỏi: "Sao mỹ nhân sư phụ không nhận lại hắn?"

Chung Ly Tà nghe vậy, dừng bước lại, trong mắt lóe lên tia sáng, ôn nhu hỏi: "Sắt Sắt muốn xem kịch vui sao?"

Tiền Sắt Sắt nghe vậy, thân thể cứng đờ sau đó trả lời: "Sao đồ nhi lại muốn xem kịch của mỹ nhân sư phụ chứ? Chỉ là đồ nhi chưa bao giờ thấy cảnh người thân nhận lại nhau sau nhiều năm ly tán, giờ có sẵn cơ hội tốt như thế, đương nhiên đồ nhi không muốn bỏ qua."

"Là sao?" Chung Ly Tà dán vào tai Tiền Sắt Sắt hỏi, giọng nói từ tính lành lạnh khiến cho Tiền Sắt Sắt rung lên một trận.

"Mỹ nhân sư phụ, Sắt Sắt cam đoan mình nói thật mà!" Tiền Sắt Sắt giơ vuốt đỡ trán, ra sức đảm bảo lời nói của mình, mắt lén nhìn phản ứng của Chung Ly Tà.

Chung Ly Tà bị bộ dáng của Tiền Sắt Sắt chọc cười, híp mắt hỏi: "Vậy vi sư diễn vở người thân nhận nhau cho Sắt Sắt xem được không?"

Tiền Sắt Sắt nghi hoặc nhìn Chung Ly Tà, không phải mỹ nhân sư phụ đã bảo người kia đi rồi sao? Sao còn diễn vở người thân nhận nhau được chứ?

Chung Ly Tà nhìn bộ dáng nghi ngờ của Tiền Sắt Sắt, không nhìn được lại lấy tay sờ sờ, vô cùng mềm mại, cảm giác này không phải chỉ tốt bình thường thôi đâu, có vẻ nên để cho tiểu hồ ly làm tiểu hồ ly thêm một thời gian nữa cũng tốt.

Chung Ly Tà như ra chiều suy nghĩ, lại không nhịn được sờ sờ. Ý tưởng đó của hắn khiến cho hơn một năm sau Tiền Sắt Sắt vẫn chỉ là một con hồ ly nhỏ, cũng khiến Chung Ly Tà hối hận với quyết định qua loa lúc đầu của mình.

Cảm thấy đã đủ hài lòng, Chung Ly Tà mới buông lỏng tay, nói với Tiền Sắt Sắt: "Sắt Sắt chờ một lát đi."

Quả nhiên không lâu sau, sau lưng đã truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng của Chung Ly Uyên, mang theo chút gấp gáp: "Đợi một chút, ngươi có phải là..."

Chung Ly Tà cong môi, khẽ nở nụ cười, quả nhiên là nhi tử của người kia, ngay cả tính tình cũng chả khác là mấy, đối với mọi chuyện đều là chấp nhất đến gần như u mê. May mà hắn ta cũng rất giống với phụ thân hắn (CLU), nếu không hắn cũng chả biết phải làm thế nào để tìm người diễn vở kịch này cho vật nhỏ trong ngực hắn xem.

Chung Ly Tà xoay người, một thân y phục tinh xảo dưới ánh mặt trời có chút lóa mắt, mặc dù trên mặt mang theo sự vui vẻ, nhưng không biết sao lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo như đang ở trong địa ngục, môi mỏng khẽ mở, thanh âm trong trẻo, lạnh lùng khiến người đối diện lạnh thêm ba phần: "Ngươi thật sự muốn biết ta là ai?"

Chung Ly Uyên đột nhiên muốn lùi bước, nhưng sự hiếu kỳ mãnh liệt trong lòng lại chiếm thế thượng phong, bước từng bước lên trước, gần như đối diện với con ngươi thâm thúy của Chung Ly Tà, cứng rắn nói: "Dĩ nhiên là muốn."

Chung Ly Tà cười lớn hơn, lại lui về phía sau mấy bước, nói: "Ta nói rồi, nếu không muốn chết không toàn thây, vậy thì lập tức rời khỏi đây đi. Xem ra ngươi muốn chết không toàn thây rồi."

Trong lòng Chung Ly Uyên run rẩy một trận, lui từng bước về phía sau. Không biết tại sao hắn lại cảm thấy nam nhân trước mắt có ý đối địch rất mãnh liệt với mình, lại không biết mình đã đắc tội với hắn lúc nào? Nhưng nghĩ lại, mình chỉ mới hỏi có một câu hắn tên gì, ngược lại đối phương lại nói mình có một người mẫu thân tốt? Chẳng lẽ, hắn thật sự là người trong bức vẽ của phụ thân?

Tiền Sắt Sắt giơ vuốt kéo y phục của Chung Ly Tà, nhắc nhở cho hắn nhớ là đã đồng ý sẽ diễn kịch cho nàng xem, cũng không thể không làm.

Tất nhiên là Chung Ly Tà không quên, chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy trêu chọc cái tên vừa có tính tình tương tự lại vừa không có đủ sự thành thục như người kia này rất thú vị,. Bởi vì dáng vẻ của hắn giống như tiểu miêu đang hoảng sợ, nhưng sự hiếu kỳ trong nội tâm lại thôi thúc hắn tiến lên, hòng biết rõ sự tình, hệt như một con chuột nhỏ có vờn thế nào cũng không chạy.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của tiểu hồ ly trong ngực, Chung Ly Tà nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên trấn an vật nhỏ trong ngực thì tốt hơn, đành ngẩng đầu nói: "Nếu ngươi muốn biết, vậy thì chuộc lại tội nghiệt mà phụ thân ngươi đã phạm trước đi."

Mắt Tiền Sắt Sắt sáng lên, quả nhiên đã tới phần trọng điểm rồi, vì vậy liền dựng thẳng lỗ tai, lắng nghe vô cùng nghiêm túc, lại trợn to hai mắt mà nhìn.

Lúc đầu Chung Ly Uyên có hơi nghi hoặc, nhưng sau đó dần sáng tỏ, nhìn Chung Ly Tà nói: "Vậy phải làm thế nào mới có thể chuộc tội?"

Chung Ly Tà vuốt cái đầu nhỏ vô cùng mềm mại của Tiền Sắt Sắt, quả nhiên còn rất non nớt, bộ dáng nói gì nghe đó. Vẻ mặt của hắn vẫn tươi cười như cũ, nhưng trong mắt chứa đầy hàn băng: "Đi theo ta đi."

Nói xong liền đi về phía căn nhà trước mặt, Tiền Sắt Sắt nghi ngờ, đi vào nhà làm gì? Chẳng lẽ muốn nam nhân này chăm sóc thảo dược? Hay là mỹ nhân sư phụ hào phóng, quyết định nhổ tất cả thảo dược cho trâu ăn? Cho nên gọi nam nhân này vào nhổ thảo dược?

Nhưng không ngờ Chung Ly Tà lại trực tiếp đi vòng qua ruộng thảo dược đến phía bên trái căn nhà, mặc dù Tiền Sắt Sắt đã tham quan hai phía trước vào sau nhà, nhưng hai bên trái phải lại chưa từng đi, vì vậy không đoán ra được rốt cuộc Chung Ly Tà muốn làm cái gì.

Móng vuốt nhỏ kéo tà áo Chung Ly Tà, Tiền Sắt Sắt ngẩng đầu hói: "Mỹ nhân sư phụ, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Chung Ly Uyên đi theo phía sau bỗng dưng nghe được một giọng trẻ con, ngắm nhìn bốn phía vẫn không tìm được người nói, cuối cùng đành dời tầm mắt xuống người Chung Ly Tà, rốt cuộc cùng để mắt đến tiểu hồ ly vẫn bị hắn bỏ quên.

Trùng hợp lúc này Chung Ly Tà cũng cúi đầu giải thích cho Tiền Sắt Sắt: "Bên này có chôn cất một ít quần áo của sư phụ vi sư, cả phụ mẫu của vi sư nữa."

Lúc nhắc đến phụ mẫu, Tiền Sắt Sắt chú ý thấy trong mắt Chung Ly Tà lóe lên tia sáng khát máu, biến mất rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho Tiền Sắt Sắt cứ ngỡ mình đang gặp ảo giác.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ Chung Ly Tà, Tiền Sắt Sắt đã biết trong lòng mỹ nhân sư phụ có cất giấu rất nhiều thù hận, là dạng thù hận có thể hủy thiên diệt địa, nhưng hắn không muốn nói, thì nàng cũng chả muốn hỏi. Thương hương tiếc ngọc luôn làm phẩm chất tốt đẹp của Tiền Sắt Sắt từ trước đến nay, nhưng điều kiện tiên quyết phải là đối phương là một mỹ nhân, hơn nữa còn phải là một mỹ nhân phù hợp với khẩu vị của Tiền Sắt Sắt.

Chung Ly Uyên kinh ngạc, chẳng lẽ câu nói vừa rồi là của con hồ ly trong ngực nam nhân trước mặt sao? Nhưng một con hồ ly thì sao có thể nói chuyện?

Thế nhưng, một loạt động tác tiếp theo của Tiền Sắt Sắt lại chứng thực suy đoán vừa rồi của nam tử.

Hắn thấy Tiền Sắt Sắt giơ móng vuốt ve khuôn mặt Chung Ly Tà, trong mắt hàm chứa thương tiếc, nói với Chung Ly Tà: "Mỹ nhân sư phụ đừng buồn, người còn có Sắt Sắt mà."

Nãy giờ nam tử vẫn luôn duy trì khoảng cách mười thước với Chung Ly Tà, thế nên lúc này mới đi đến chỗ ruộng thảo dược, vừa bị tiếng nói của Tiền Sắt Sắt làm cho khiếp sợ, nam tử lại kinh hãi lần nữa.

Những thứ thảo dược này đều đã tuyệt tích trên thế gian, nam tử này chẳng những có, mà còn trồng cả ruộng lớn. Rốt cuộc thì đối phương có thân phận gì, sao lại có dung mạo tương tự với hắn. Hơn nữa còn có cả ruộng thảo dược trân quý đến vậy. Quan trọng hơn là, sao lại có một con hồ ly biết nói!
Chương trước Chương tiếp
Loading...