Sự Thật Bí Ẩn (Ghost)
Chương 7 : Vụ Án Đầu Tiên (2)
Ngôi trường vẫn mở cửa đều đều vào sáng hôm sauCảnh sát đang điều tra nhà nạn nhân nên cũng ít đi. Phóng viên và đám người paparazzi thì hầu như không có nữa rồi.Hôm nay, Ryna có khác mọi hôm ít nhiều. Nói một cách rõ ràng là cô trông nặng nề hơn. Trên vai cô khoác một chiếc cặp, một tay cầm túi đồ, tay kia chưa thể làm gì nặng vì vết thương vẫn chưa giảm bớt nhưng may là vết thương của cô bên tay trái nên vẫn cầm được bút.Ryna tiến về phía dãy nhà khu B !!? Lớp học của cô là ở khu A mà, cô biết điều đó nhưng theo phản xạ thì cô cứ đi vậy mà thôi.Dừng chân lại sau dãy nhà to và dài, trước mặt cô bây giờ chính là nơi nạn nhân ngã xuống. Nơi đây đã kẻ đường cố định thi thể, xung quanh thì phong tỏa.Ngước lên cao đã vượt tầm nhìn của cô, cô chỉ nhìn thấy ống dẫn nước dài từ tầng 3 trở xuống. Ánh nắng lên khiến cô nheo mắt lại. Hình như Ryna đã phát hiện ra điều gì bất thường. Và đúng vậy- Thật là lạ- Ryna nhìn lại cái ống dẫn nước một lần nữa. Ánh sáng lên chiếu vào khiến ột phần của ống nước nhất là vị trí tầng 3 bóng lên như đánh mỡ. Có gì lạ chăng? Nhưng cô nhanh chóng rời mắt đi chỗ nhưng thực ra liếc nhìn những ô cửa sổ theo phản xạ.Bỗng!!? Tự dưng trong đầu Ryna xẹt lên một tia sáng. Cô vừa nhìn được sự khác biệt gì đằng sau những ô cửa sổ !!? Và ngay lập tức chẳng hiểu nổi vì sao cô cứ tìm xung quanh đám cỏ một thứ gì ! Chắc chắn phải có một thứ gì đó! Tuy chỉ là suy đoán thôi nhưng nếu tìm thấy cái vật mà cô đang nghĩ thì có thể đó không phải là suy đoán nữa rồi!- Aya! – Đang tìm thì tay Ryna hình như vừa chạm phải một vật nhọn nhọn. Sỏi chăng! Không! Gần giống sỏi thôi nhưng nó hình dẹp dẹp và nhỏ bằng viên sỏi… Đó là một mảnh thủy tinh!!? Mặt Ryna sáng hẳn lên như vừa tìm được kho báu.***“ Tình..Tinh..Tính”Ấy vậy mà thời gian trôi nhanh quá tiếng chuông vào lớp bắt đầu reo lên, Ryna vội chạy thẳng về khu A lên lớp mình, tìm được mảnh thủy tinh nhỏ xíu mà cũng làm cho cô vui vậy sao?Vừa vào lớp, cô thấy Nghiên Nhi đang viết cái gì đó. Mang tiếng là ngồi cùng bàn nhưng mấy hôm nay hai cô không nói chuyện với nhau. Ryna quyết tâm mở đầu trước bởi hôm nay cô đang “phởn” chút xíu ^^ :- Chào Nghiên Nhi- Ờ Ryna à, cậu đến từ lúc nào đấy – Nghiên Nhi đáp lại- Mình vừa mới đến – Ryna mỉm cười đặt cặp xuống- Ờ hờ - Cô nàng này có vẻ rất ngạc nhiên với thái độ của Ryna, cởi mở đột xuất kìa! Không biết nên vui hay sợ. Trong đầu Nghiên Nhi có lẽ đang nghĩ rằng “Hôm nay chắc uống nhầm thuốc ^^”Thế nhưng ngay lập tức Nghiên Nhi lại thay đổi bằng vẻ mặt giận dỗi- Mấy hôm nay chúng ta ít nói chuyện với nhau, chẳng nhẽ cậu không muốn biết tại sao sao?- Mấy hôm nay chúng ta ít nói chuyện với nhau, chẳng nhẽ cậu không muốn biết tại sao sao?- Mình thấy bình… À à! Tại sao vậy? – Lúc đầu Ryna định nói rằng là “Mình thấy bình thường mà” nhưng thôi lại hỏi lại Nhi vì cô thấy mặt Nghiên Nhi không thể đùa được nữa rồi- Vì dạo này mình bận một số chuyện. Chắc cậu không biết sau mỗi buổi học mình không hề về nhà ngay – Nghiên Nhi mỉm cười- Sao vậy? Cậu đã đi đâu chứ - Vẻ Ryna đầy dấu chấm hỏi to đùngVà Nghiên Nhi bắt đầu kể cho cô ngheThì ra sau mỗi giờ học Nghiên Nhi thường nói không thể đi về cùng cô là do phải quay một clip về vấn đề từ thiện vừa rồi. Những ai có số điểm cao trong toàn trường đều phải có mặt trong clip đó. Đoạn clip bắt đầu được thực hiện trước khi xảy ra vụ án ba bốn ngày. Và điều đặc biệt khiến Ryna không thể không chú ý đến đó là nạn nhân của vụ án này cũng có mặt trong clip đó. Hay nói cách khác nạn nhân cũng là một học sinh ưu tú! Vậy từ đây lại xảy ra mâu thuẫn, nếu như vậy thì lí do nạn nhân tự tử là gì khi mà mọi người đều cho rằng đó là vì điểm số không được tốt. Hay là nạn nhân không hề tự tử mà bị sát hại? Vụ án nếu mà kết luận là tự tử đúng là một điều sai lầm!! Và cô có vẻ thích vụ án này rồi đây!_____________________________________________________________Tại hành lang khu B, tầng 3 là phòng chức năng (phòng tin, phòng thí nghiệm,..) còn tại tầng 2, Minh Quân vừa đi vừa đọc một tờ thông tin về nạn nhânHọ và tên : Phạm Ngọc Anh Lớp : 12-6… (chưa tiết lộ nha ^^)Thời điểm nạn nhân tử vong phía bên pháp y đã nói là khoảng 4h-5h chiều, đặc biệt nạn nhân lại bị thương bên tay trái. Trước đó chắc chắn nạn nhân vẫn học bình thường thế nên Minh Quân định hỏi thông tin thêm trước khi nạn nhân chếtThế nhưng hắn đang định rẽ vào lớp 12-6 thì bên trong…- Em thấy Ngọc Anh trong buổi học hôm đó có biểu hiện gì lạ không? – Jason đang hỏi một cô bé ngồi cạnh nạn nhân- Không có đâu ạ, bạn ấy rất bình thường- Em thử nhớ lại đi – Jason vẫn mong tìm được manh mối nào đó- À! Đúng rồi trước đó bạn ý có đọc một tin nhắn, bạn ý có vẻ sợ gì đó thì phải – Cô bé đó cố nhớ lại- À! Đúng rồi trước đó bạn ý có đọc một tin nhắn, bạn ý có vẻ sợ gì đó thì phải – Cô bé đó cố nhớ lại- Một tin nhắn? Nạn nhân có đọc một tin nhắn sao? – Jason mặt tươi hẳn lên có lẽ đã tìm thấy manh mối- Vâng nhưng điện thoại của bạn ý cảnh sát đã thu rồi.- Không sao cả.– Jason ghi ghi chép chép- À còn nữa, anh có thể hỏi em câu này được không? Trong lớp ai là người hay xích mích với Ngọc Anh nhất- Thực sự là em không biết nhưng nếu xét về khía cạnh học tập thì có lẽ là Cẩm Tú. Cẩm Tú học rất giỏi, luôn xếp nhất lớp nhưng thời gian gần đây thì Ngọc Anh lại xếp nhấtJason nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng:- Cảm ơn em – Sau đó anh bước ra khỏi cửaJason vừa đến hành làng thì gặp Minh Quân hai người đi ngang qua nhau- Chiến thắng sẽ chẳng bao giờ mỉm cười với người đến muộn.- Jason dừng lại lên tiếng- Vậy thì Gook luck! – Minh Quân cũng đáp trảSau đó cả hai cùng bước đi về hai phía___________________________________________________________________Thời gian trôi đi thật nhanhTrời đã về chiều tối với những ngày mùa thu. Một vùng trời đỏ rực. Không khí hơi se lạnh với từng đợt gió thổi nhẹ qua.Bây giờ đang là giờ nghỉ, Ryna hơi co rúm trong chiếc áo khoác mỏng, cô nhìn xung quanh sân thượng thỉnh thoảng lại viết vài chữ vào cuốn sổ tay nhỏ, bên trong cuốn sổ có mảnh thủy tinh cô vừa tìm được. Nơi này thật yên tĩnh. Ryna đưa mắt nhìn về phía sân thượng đối diện chính là sân thượng khu B có một người cũng vừa lên đó, người đó cũng đưa mắt về phía cô nhìn khó hiểu.Jason nhìn Ryna giữa một khoảng trời u ám đang tối dần. Anh nói sẽ tìm hiểu về cô nhưng lại quên mất bởi thực ra anh nghe cái tên Ryna Hudson rất quen .Còn Ryna, cô không nhìn rõ người kia là ai. Nếu nhìn thẳng, cô cứ nghĩ sẽ đi được trên không trung rồi sang bên sân thượng kia. Nhưng thực chất đâu phải vậy khoảng cách giữa hai sân quả thực rất lớn. Mà khoan đã, khoảng cách!!? Bỗng nhiên Ryna chạy vụt đi, rất khó để hiểu cô đang nghĩ gì***Ryna vừa xuống lớp, tiếng chuông vào lớp cũng vừa kêu lên một hồiRyna vừa xuống lớp, tiếng chuông vào lớp cũng vừa kêu lên một hồiCô ngồi xuống cạnh Nghiên Nhi, lại nhớ ra Nghiên Nhi từng nói ba cô nàng cũng đang điều tra vụ án này- Cậu có biết một chút thông tin gì về nạn nhân không – Ryna hỏi một cách sốt sắng- Mình không biêt – Nghiên Nhi đáp lại- Haizz - Ryna có vẻ chán nản- Nhưng mà ... (^^) - Nghiên Nhi nói thầm vào tai Ryna cái gì đó.....- Được đấy, cảm ơn cậu - Ryna tỏ vẻ thích thú trở lại_____________________________________________________________Jason nhìn từ sân thượng thẳng xuống chỗ nạn nhân ngã, cũng ống nước đó nhưng có lẽ vị trí của anh khó nhìn thấy. Manh mối duy nhất bây giờ của anh là tin nhắn mà nạn nhân đã đọc ngày hôm đó. Anh không biết cô bé đó nhớ đúng hay không nhưng nếu đúng là như thế thì đó không khác gì thư đe dọa cả. Còn lí do anh biết nạn nhân bị sát hại? Quá đơn giản, người ta chẳng phải từng có câu xích mích có khi trở thành kẻ thù. Jason nghĩ là vậy đó nhưng thực sự rất khó để chứng minh- Vết thương trên tay nạn nhân điều đó nói lên gì chứ? Nếu lúc ngã bị va chạm mà thương vì thực sự quá vô lí. Vậy nên chỉ có thể là trước đó nạn nhân đã bị thương rồi – Anh gật gù đầu suy nghĩ – Kể bây giờ mà có thêm vật chứng gì đó thì tốt (chị Ryna có đóa ^^)Anh đang đứng đó thì một trợ lí của anh từ phía dưới cầu thang gọi :- Anh Jason! Có thêm thông tin mới rồi!- Cậu nói gì?- Jason tỏ ra ngạc nhiên- Phía cảnh sát kiểm tra bên nhà nạn nhân nói rằng trong máy tính nạn nhân có một tin nhắn đe dọa- Tin nhắn đe dọa sao? Là gì chứ - Jason hỏi lại- Chuyện này thì chẳng ai biết cả vì nó đã bị xóa đi rồi, người kiểm tra máy tính chỉ tìm thấy file đó trong thùng rác thôi.- Vậy thì chúng ta cùng đến đó thôi – Jason ngay lập tức nói, xong cùng với anh trợ lí bước đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương